Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 622: Phúc Họa Tương Y (Phúc Họa liền nhau)

Một chưởng thành công, Kiếm Vô Trần trong lòng rất vui mừng. Nhưng niềm vui này chỉ kéo dài trong giây lát, bởi hắn đã phát giác ra sự quỷ dị của Lục Vân.

"Hừ" giận một tiếng, Kiếm Vô Trần khẩn trương đuổi theo, thế công liên miên không ngừng như dòng nước chảy mãi, căn bản không cho Lục Vân cơ hội để nghỉ ngơi.

Đối mặt với nguy hiểm, Lục Vân vừa lo cho vết thương vừa né tránh. Có sự trợ giúp của Ý Niệm Thần Ba, chàng luôn có thể tránh thoát khỏi đòn công kích sắc bén của Kiếm Vô Trần vào thời điểm mấu chốt nhất.

Thấy vậy, Kiếm Vô Trần hoàn toàn hiểu rõ, cũng phẫn nộ hận thù dị thường. Sự quỷ dị của Lục Vân, đó là điều hắn mãi chưa có cách giải mã được, cũng chính là điều Lục Vân luôn giữ bí mật. Đối mặt kẻ thù như vậy, Kiếm Vô Trần ngoài việc phẫn nộ còn có sự không cam chịu và bất lực, nhưng hắn vẫn không chịu thua.

Thân ảnh như điện, xuất chưởng như sấm sét, chân nguyên to lớn mạnh mẽ dưới sự điều khiển của Kiếm Vô Trần bắt đầu hình thành tầng tầng lớp lớp đan xen trùng điệp, còn được lồng ý thức của bản thân hắn vào trong. Với hình thức này, Lục Vân chỉ cần hơi chạm vào những chân khí vô hình này, ngay lập tức Kiếm Vô Trần có thể phát hiện ra hành tung của chàng, đưa ra được đối sách tương ứng.

Cảm giác thấy né tránh càng lúc càng khó khăn, Lục Vân dự tính không thể nhượng bộ hơn được nữa, thân thể ngừng lại trong sát na, lớp quang tráo hộ thể bỗng nhiên kéo dãn ra, từ ba lớp đã biến thành bảy mươi hai tầng lớp với tốc độ rất nhanh, cho dù là Kiếm Vô Trần thì cũng khó so sánh được.

Sau khi bố trí hoàn tất kết giới phòng ngự, hai tay Lục Vân xòe ra, lòng bàn tay phải lấp lánh lôi quang, âm thanh sì sì của dòng điện cùng khí thế làm khiếp lòng người, dẫn dắt Cửu Thiên Thần Lôi. Lòng bàn tay phải ánh đỏ lấp lánh, bắn ra một chùm tia liệt hỏa chân nguyên nhảy múa hội tụ thành một quả cầu sấm sét, mặt ngoài quả cầu ánh lửa bắn ra tứ phía như rồng bay lượn, cho dù không có Lôi Thần Quyết chấn động lòng người, nhưng khí thế cũng đáng khiếp đảm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Hoàn thành tất cả mọi thứ rồi, Lục Vân đưa mắt theo dõi chiêu thức tấn công đang đến của Kiếm Vô Trần, vẻ mặt vừa nghiêm túc mà lạnh lùng tàn khốc. Đúng vào giây phút công kích của Kiếm Vô Trần tiếp cận, hai lòng bàn tay chàng bỗng nhiên hợp lại. Lập tức, điện quang bao phủ quanh quả cầu sấm sét chớp mắt nở to ra, hình thành một quang trụ thông lên đến trời, nối liền sức mạnh cực kỳ thần thánh vô cùng bá đạo của trời đất, hào quang rực rỡ che lấp cả mặt trời trên tầng không. Quang trụ bốn mặt do quang cầu hình thành từ việc hội tụ liệt hỏa chân nguyên kết hợp tạo ra, liền hóa thành chín con hỏa long bay lượn xung quanh, uy thế chấn động lòng người.

Khi Lục Vân đã phát động Lôi Thần Quyết, Kiếm Vô Trần liền đoán được mấy phần tâm tư của chàng, cho nên không chút ngạc nhiên, chỉ toàn lực thúc động Tử Hoa Thôn Nhật đại pháp trên cơ sở tu vi mạnh mẽ to lớn của bản thân, chớp mắt cả nửa bầu trời đã bị nhuộm tím, hàm chứa sức mạnh nuốt lấy vạn vật. Chân nguyên gia tăng mạnh mẽ xâm chiếm toàn bộ không gian xung quanh, tạo thành một vầng mây màu tím to nhỏ khoảng ba trượng, nhắm về Lục Vân chụp tới.

Đang khi mây tím đến gần, quang trụ dung hợp từ sức mạnh lôi điện và liệt hỏa chân nguyên đột nhiên xuất hiện, khiến cho Kiếm Vô Trần cực kì kinh hãi, đồng thời hai người cũng đã chính thức tiến hành khai diễn lấy cứng chọi cứng. Một bên là sức mạnh dung hợp của sét và lửa, một bên là sức mạnh nuốt lấy vạn vật, song phương đối đầu quyết liệt, chớp mắt đã liên tục va chạm trên ngàn lần, những phân tử chân nguyên biến đổi kỳ dị, thu nhỏ lại, bành trướng ra, không gian nhỏ hẹp không ngừng bị dồn ép, cuối cùng hóa thành một vụ nổ kinh trời, sản sinh ra kình khí hủy diệt đáng sợ.

Khoảnh khắc ấy, quang trụ vỡ vụn, mây tím biến thành tro. Cũng đúng khoảnh khắc đó, Lục Vân trọng thương bắn ra như đạn bay, Kiếm Vô Trần thổ huyết bay ngược lại. Trên bầu trời, năm màu phân tán, những đốm lửa vụn vặt tán loạn rơi xuống hệt như một cơn mưa sao băng, điểm xuyết cho cảnh sắc xung quanh. Trên mặt đất, cuồng phong bốn phía nổi lên, lôi kéo sự chú ý của ba phe đang giằng co.

Cuộc chiến này, ảnh hưởng đến tương lai của chánh đạo. Cuộc chiến này, quan hệ đến danh dự của Lục Vân. Ai thắng ai bại sẽ ảnh hưởng đến đại cục ngày hôm nay của cả hai bên.

Lo lắng nhìn thấy Lục Vân bị đánh bay đi, Thương Nguyệt hai môi mím lại, không nói một lời nào, trong lòng chỉ mong chàng có thể giành thắng lợi.

Trần Ngọc Loan phát hiện sự dị thường của Thương Nguyệt, lấy lời an ủi:

- Thương Nguyệt tỷ tỷ đừng lo lắng, Lục đại ca thần bí khó lường, một thân kiêm đủ pháp quyết chánh tà, hơn nữa đã nhiều lần so đọ với Kiếm Vô Trần, muội tin tưởng huynh ấy quyết không thất bại.

Thương Nguyệt hiểu rõ hảo ý của nàng, miễn cưỡng cười nói:

- Cảm ơn muội, Ngọc Loan. Chỉ có một số sự việc mà muội hoàn toàn chưa được rõ, vì thế không biết Lục Vân lúc này đang ở ranh giới vô cùng nguy hiểm.


Những người đứng bên cạnh đều sững sờ, lời nói của Thương Nguyệt rõ ràng hàm chứa thâm ý, lẽ nào nàng biết được điều gì đó? Nếu đúng là như vậy, sao nàng lại không nói ra?

Mang theo nghi vấn, Ngọc Vô Song hỏi:

- Thương Nguyệt, con có biết được việc gì của Kiếm Vô Trần mà người khác không biết không?

Thương Nguyệt khổ sở đáp:

- Đúng vậy, chỉ là con không biết có nên nói ra hay không, bởi vì một khi tin tức này tiết lộ ra ngoài, đủ để làm thay đổi mọi chuyện trước mắt, đồng thời rất có khả năng mang họa sát thân.

Nghe xong mọi người biến hẳn sắc mặt, Ngọc Vô Song, Trần Ngọc Loan, Cửu Âm Thánh Mẫu mấy người đều kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng thật ra biết những bí mật nào. Cũng trong thời điểm đó, cả ba phe đang giằng co đều lưu ý chặt chẽ đến tình cảnh phía trên không, phát hiện sau cuộc chiến, Lục Vân và Kiếm Vô Trần ai nấy sắc mặt trắng bệch nhãn thần ảm đạm, cảnh giác dời cách nhau cả trăm trượng.

Đúng lúc đó, không ai lưu ý đến một thân ảnh đang bay rất nhanh đã đến gần đỉnh núi.

Yên lặng quan sát đối phương, Lục Vân và Kiếm Vô Trần lúc này đang toàn lực khẩn trương trị liệu thương thế, dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục chân nguyên để tiếp tục quay lại chiến đấu.

Về phía Lục Vân mà nói, chàng biết rõ rằng bản thân và Kiếm Vô Trần có một chút khoảng cách. Với tu vi hiện nay của Kiếm Vô Trần, tự hắn dĩ nhiên có một số phương diện hơn hẳn chàng, nhưng muốn đơn giản gây trọng thương hòng đả bại chàng, đó tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.

Còn về phía Kiếm Vô Trần, sự thần bí của Lục Vân làm hắn phải ứng phó hầu như cật lực, cơ hồ không tìm ra cơ hội nào có lợi cả. Chỉ còn cách cùng Lục Vân giao đấu trực tiếp với mục đích là hy vọng sau khi hai bên đều trọng thương, Lục Vân có thể lộ ra một khe hở rõ ràng, giúp cho hắn có cơ hội xuất thủ. Trong hoàn cảnh đó tự hắn có thể tiêu diệt chàng lập tức, từ đó vĩnh viễn không còn hậu hoạn, không còn sống trong sự ám ảnh nữa.

Vừa suy nghĩ hai người cũng đồng thời vận hành chân nguyên. Theo sự hồi phục của thương thế, khí thế cả hai mạnh mẽ trở lại, một lượt đấu mới lại bắt đầu tiếp diễn. Nhưng tại thời điểm then chốt đó, ở vùng ngoại vi của đỉnh núi, một luồng hào quang chớp lên, lộ ra một thân ảnh màu xanh, không ngờ chính là Thiên Mục Phong. Thật không tưởng được hắn cũng đến nơi này.

Thở ra một hơi, Thiên Mục Phong thoáng quét mục quang khắp bốn phía bên dưới. Khi hắn phát hiện Lục Vân đang cùng Kiếm Vô Trần chuẩn bị tham chiến lượt mới, sắc mặt tức khắc thất kinh, trong lòng đã nghĩ đến một chuyện.

Đảo nhanh mắt, Thiên Mục Phong sắc mặt biến đổi bất định, cuối cùng nhãn thần ngưng lại, nói lớn:

- Lục Vân, ngươi đừng để bị mắc lừa, Ngạo Tuyết cô nương tuyệt đối không có trong tay Kiếm Vô Trần!

Âm thanh đến thật đột ngột, khiến cho hai người đang giao chiến kinh ngạc, còn những người khác cũng thấy rất kỳ quái. Về phía Kiếm Vô Trần, hắn không biết Thiên Mục Phong biết được bao nhiêu bí mật của bản thân hắn, lo lắng Thiên Mục Phong mang sự việc chính mình giết Lý Hoành Phi và Tất Thiên nói ra, đối với việc này danh dự của hắn sẽ bị ảnh hưởng to lớn vô cùng.

Nhưng về phía Lục Vân, lời nói của Thiên Mục Phong khác nào một tiếng sấm, làm cho chàng vô cùng kinh ngạc mừng rỡ. Không chú ý đến Kiếm Vô Trần, Lục Vân lắc mình đến bên cạnh Thiên Mục Phong, nhìn hắn kích động hỏi:

- Ngươi biết tung tích của Ngạo Tuyết, mau nói cho ta biết muội ấy bây giờ ở đâu?


Thiên Mục Phong cười khổ, trầm giọng nói:

- Chiều tối hôm trước ta có xâm nhập Hoa Sơn, phát hiện Ngạo Tuyết cô nương lúc đó đang bị một tầng kết giới mạnh mẽ phong ấn bên trong. Ta lúc đó không rõ tình huống bên trong thế nào, không dám trực tiếp đến đó vì sợ để lộ thân phận. Ngay lúc kết giới bị phá hủy rồi, đúng lúc Lí Hoành Phi bị chết, Kiếm Vô Trần nhân Ngạo Tuyết cô nương đang ngây ngốc định bắt lấy nàng, thì ta ra mặt trực tiếp đỡ lấy một chiêu của Kiếm Vô Trần, giải cứu nàng. Lúc đó bởi vì ta không phải là đối thủ của Kiếm Vô Trần, nên khuyên nàng chạy đi. Về sau đến Thương Nguyệt xuất hiện, ta thừa cơ thoát li khỏi đó, lại không tìm thấy tung tích của Ngạo Tuyết cô nương đâu, nàng đúng là thất tung thần bí. Hôm nay, vốn chẳng định đến đây, nhưng thấy mọi người quá nửa bị mắc lừa, vì thế ta đành đến để nói cho mọi người biết.

Nghe xong, Lục Vân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Trương Ngạo Tuyết không ở trong tay của Kiếm Vô Trần, bản thân không cần phải lo lắng về việc này nữa. Chỉ có điều nghe được tin tức tử nạn của Lý Hoành Phi, chàng liền hiểu ra, Lý Hoành Phi phần lớn là vì muốn cứu Trương Ngạo Tuyết mà bị chết trong tay của Kiếm Vô Trần.

Thấy vậy, chàng nhịn không được thở dài, từ đáy lòng phát lời thề:

- Lý sư huynh, ta thay Ngạo Tuyết cảm tạ huynh. Đồng thời xin huynh yên lòng, ta sẽ không bỏ qua Kiếm Vô Trần, ta sẽ trả mối thâm thù huyết hận này cho huynh.

Bên này, Thương Nguyệt khi nghe thấy Trương Ngạo Tuyết không ở trong tay Kiếm Vô Trần, liền thở phào nhẹ nhõm. Còn Trần Ngọc Loan lại than thở:

- Sớm biết thông tin này, chúng ta đã không cần phải bận tâm như thế này, Lục đại ca cũng đã không vất vả giao chiến với Kiếm Vô Trần.

Ngọc Vô Song chua chát nói:

- Trên đời có rất nhiều sự việc, đáng tiếc lại chẳng biết sớm sự việc này.

Những người đứng cạnh đó đều sững sờ, đều lặng lẽ không nói lời nào.

Trên không, Kiếm Vô Trần khẩn trương theo dõi Thiên Mục Phong, nhãn thần lộ rõ lo lắng. Nhưng khi nghe thấy Thiên Mục Phong đề cập đến không rõ sự tình xảy ra trong kết giới, lòng hắn liền an tĩnh lại, không thèm lo sợ chuyện gì nữa.

Nhưng tại thời điểm này, trong đầu Kiếm Vô Trần bỗng nhiên lướt qua một ý niệm, nhãn thần lập tức biến đổi quỷ dị âm trầm, khóe miệng xuất hiện một nụ cười âm tà.

Đưa tay vào ngực, Kiếm Vô Trần nhanh chóng lấy ra Hậu Nghệ thần cung, lợi dụng lúc Lục Vân đang phân tâm chú ý đến Thiên Mục Phong, đưa chân bước xéo triển khai tư thế. Đúng lúc đó, ánh mắt mọi người trên mặt đất đều còn lưu ý đến Lục Vân và Thiên Mục Phong, rất ít người phát hiện ra tình hình dị thường của hắn. Và chỉ sau một lát, thần cung trong tay Kiếm Vô Trần liền lóa hào quang, khôi phục trở về hình dạng trường cung dài sáu xích ban đầu, toàn thân thần cung lấp lánh ánh sáng giống như ngọc.

Tay trái nắm chặt giữa thần cung, Kiếm Vô Trần tay phải kéo dây vô hình, miệng trầm giọng niệm:

- Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, ảo hóa chi linh, vi ngã sở dụng. (1)

Niệm rồi, khuyên ở hai đầu Thần Cung vốn không có dây đồng thời tự xuất ra hào quang một xanh một đỏ, lần lượt giao nhau tại một điểm, trông giống như một dây cung vậy.

- Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiến sở chí, vạn vật tề tru! (2)

Dây cung vừa xuất hiện, tại điểm giao nhau của hai khí âm dương nhanh chóng hóa thành một mũi quang tiến (3), được tay phải của Kiếm Vô Trần khống chế, toàn bộ trường cung bị kéo căng như mặt trăng, vô số linh khí bốn phía nhanh chóng hội tụ, hút vào quang tiến chờ đợi phát ra.

Khoảnh khắc này, Kiếm Vô Trần toàn thân hào quang xanh đỏ lấp lánh, trong đó ánh đỏ hơi chói mắt, ánh xanh lại hơi ảm đạm. Đồng thời, tay cầm thần cung phát xuất một loại quang mang chiếu sáng khắp nơi trên mặt đất, hệt như thiên thần giáng thế uy chấn bốn phương.

Ghi chú:

(1) Âm dương chi khí, thiên địa chi mẫu, ảo hóa chi linh, vi ngã sở dụng. = khí âm dương sinh ra trời đất, linh thiêng biến hóa để ta sử dụng.

(2) Phá vân liệt tiêu, trục nhật diệt long, thần tiến sở chí, vạn vật tề tru! = Rẽ mây chấn nát trời, xua đuổi mặt trời tiêu diệt cả rồng, mũi tên thần đã đến thì vạn vật cùng bị tru diệt.

(3) quang tiến = mũi tên bằng ánh sáng