Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 589: Đau khổ buồn phiền trong lòng

- Đạo gia có một môn pháp quyết có tên là Huyền Linh Tụ Thần quyết. Quyết này có chút thần dị, một khi thi triển thì có thể nhìn thấu được một số việc trong tương lai, thấy được vận mệnh của người bên cạnh. Nhưng quyết này có một nhược điểm, người thi triển pháp quyết này sau khi thấy được thiên cơ lại không được tiết lộ, nếu không, sẽ phải trả giá bằng chính sinh mệnh của chính mình. Đây là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Huyền Âm chân nhân, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy bội phục.

Lời nói nhẹ nhàng giải thích tất cả mọi sự việc, nhưng lại làm cho người nghe phát sinh cảm giác thương hoài. Có lẽ lúc này thật sự không biết lại tốt hơn biết rất nhiều.

Gió từ từ thổi lại, làm cho cửa sổ chuyển động, phát ra âm thanh hoa hoa. Khi bốn người trong phòng tỉnh lại rồi, Thiên Túc đạo trưởng đã đi mất. Thương Nguyệt than nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:

- Ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây, hay là an táng Huyền Âm sư thúc, để sư thúc sớm ngày nhập thổ vi an.

Lý Hoành Phi khuôn mặt cương nghị nước mắt rơi thành dòng, khóc không thành tiếng khiến cho người ta thấy não lòng. Ôm lấy thi thể Huyền Âm chân nhân, hắn bước từng bước lớn, bóng hình lộ ra vẻ đau thương vô cùng.

Một ngôi mộ mới được đắp lên trong một u cốc tĩnh mịch phía sau Hoa Sơn. Tĩnh Nguyệt đại sư, Thương Nguyệt, Lý Hoành Phi, Tất Thiên, bốn người đứng trước ngôi mộ, trầm lặng nhìn vào tấm bia đá.

Trong một thời gian ngắn lại phát sinh quá nhiều việc khiến cho lòng người tê tái. Lúc này, trong mắt bốn người ngoài chút ưu thương ra, dường như họ đều đã quen rồi.

Khi ánh mặt trời xuống tới đỉnh núi, Thương Nguyệt trầm giọng nói:

- Thời giờ không còn sớm nữa. Chúng ta cũng phải về thôi, còn nhiều việc cần chúng ta làm.

Tĩnh Nguyệt đại sư lắc đầu một cách thê lương, nhỏ giọng nói:

- Các con về đi, ta muốn ở đây thêm một chút, bồi tiếp sư đệ. Đệ ấy từ đó đến giờ rất sợ tịch mịch. Bây giờ đệ ấy một mình nằm tại đây, đệ ấy sẽ không quen.

Âm thanh rất bình tĩnh, lại khiến cho Lý Hoành Phi cơ mặt co giật, nhãn thần đau khổ vô cùng.

Tất Thiên nhìn lên sắc trời, cảm thán nói:

- Thương Nguyệt nói đúng đó, chúng ta còn có việc phải làm, còn có Ngạo Tuyết sư muội đang cần chúng ta quan tâm chăm sóc.

Lý Hoành Phi nghe đến tên Trương Ngạo Tuyết lập tức chấn động, ánh mắt ưu tư đau khổ liền biến thành lạnh lùng tàn khốc, trầm giọng nói:

- Đúng đó, chúng ta phải về thôi.

Nói xong liền ly khai.

Nhìn vào hình bóng cô độc của hắn, Thương Nguyệt đột nhiên có một chút cảm giác, hắn càng ngày càng xa xôi. Lắc đầu, Thương Nguyệt vứt bỏ các tạp niệm, an ủi Tĩnh Nguyệt đại sư vài câu, sau đó lập tức lặng lẽ theo Tất Thiên rời đi.

Dưới ánh mặt trời lặn, trước ngôi mộ mới, một người đang đứng yên tĩnh như núi, làm bạn cùng hương hoa, tất cả tạo thành một bức tranh tĩnh mịch. Là ai hô hoán giữa tĩnh lặng, là ai đang kêu khóc giữa hoàng hôn? Là ai đang truy tìm lại giấc mộng cũ, là ai muốn tìm kiếm một tương lai?

Sắc trời từ từ tối đen lại, trái tim từ từ đi xa, những gì cưỡng cầu đều không thể lưu lại được, vận mệnh đã an bài thì ai có thể thay đổi được?


*****************

Về đến chỗ ở, Thương Nguyệt và Tất Thiên không thấy Lý Hoành Phi đâu, hai người tìm kiếm một lượt mà cũng không thấy tung tích đâu cả. Vì vậy Thương Nguyệt có chút lo âu nói:

- Tất Thiên, huynh kiếm cẩn thận một lần nữa xem sao, nếu gặp thì hãy khuyên nhủ huynh ấy, đừng có làm việc gì khờ dại. Ta cũng ra ngoài đi tìm xem sao, nếu ta tìm thấy trước thì sẽ báo cho huynh hay. Cẩn thận một chút, đi thôi.

Nói xong rồi chia tay, mỗi người tìm kiếm một hướng.

Thương Nguyệt tìm kiếm một lượt trong biệt viện của Lục viện, không nhìn thấy hình bóng của Lý Hoành Phi, liền đi khỏi đó về hướng sau núi. Lúc này, nàng biết rằng Lý Hoành Phi đang ở một nơi nào đó giải tỏa tâm sự, nhưng tại hậu sơn thì khả năng là rất ít. Mà nàng sở dĩ đến đây, chủ yếu không phải là tìm Lý Hoành Phi, chính là tìm gặp Thiên Mục Phong.

Nàng trong lòng hiểu rõ là Thiên Mục Phong đã đến rồi. Chỉ có điều Kiếm Vô Trần một mực không rời khỏi Chánh Đạo liên minh, điều này khiến Thiên Mục Phong có chút cố kỵ, không dám ngang nhiên tiến đến gần. Nếu hắn đến rồi thì nhất định ẩn náu ở một nơi hẻo lánh nào đó.

Còn bên kia, Tất Thiên lại có suy nghĩ không giống với Thương Nguyệt. Cùng là đàn ông, nên hắn rất hiểu tâm lý của đàn ông, bất kể Lý Hoành Phi không cam tâm như thế nào đi nữa, hay nổi giận như thế nào thì thâm tình của hắn đối với Trương Ngạo Tuyết thủy chung cũng không thay đổi.

Vì thế hắn cho dù một mình mượn rượu giải sầu, chắc cũng sẽ kiếm một nơi gần Trương Ngạo Tuyết, có thể xa xa nhìn thấy Trương Ngạo Tuyết, một mình ngắm nhìn nàng.

Nghĩ như vậy, Tất Thiên bắt đầu xác định phương hướng nơi ở của Kiếm Vô Trần trong biệt viện của Tam phái. Sau khi xem xét cẩn thận nhiều lần, cuối cùng hắn đã tìm thấy hình bóng của Lý Hoành Phi.

Dưới ánh mặt trời, Lý Hoành Phi ngồi tại đỉnh của một cái am nhỏ, nếu như không tìm tỉ mỉ, thì khó mà thấy. Vị trí của hắn đang ngồi cách phòng của Kiếm Vô Trần khoảng ba mươi trượng, đối diện ngay cửa sổ đang mở nửa chừng, có thể nhìn thấy những người đang ngồi bên trong.

Lưng dựa vào tường, Lý Hoành Phi lẳng lặng nhìn người đẹp trong lòng Trương Ngạo Tuyết. Tuy cách xa ba mươi trượng, nhưng ánh mắt của hắn lại vẫn như vậy, hiện rõ nét nhu hòa.

Tất Thiên đang đứng dưới đất, im lặng nhìn Lý Hoành Phi. Được một lúc, Tất Thiên quay người đi, tính đem việc này nói với Thương Nguyệt, để nàng khỏi lo lắng. Nhưng đi kiếm khắp nơi cũng không thấy Thương Nguyệt ở đâu. Điều này làm hắn có chút không nhẫn nại được.

Về lại chỗ cũ, Tất Thiên nhìn thấy Lý Hoành Phi một mình uống rượu giải sầu trên nóc am. Hắn không có ý làm rối loạn Lý Hoành Phi vì hắn hiểu tâm trạng của Lý Hoành Phi. Chính hắn cũng muốn có tâm trạng như vậy, lẳng lặng ngắm nhìn người trong mộng của mình, cô độc uống rượu một mình, cảm giác này thật thê lương.

Nghĩ đến đây, Tất Thiên lặng lẽ rời đi. Cẩn thận quan sát tỉ mỉ cả nửa ngày, hắn cũng kiếm được một nơi khác, khả dĩ có thể nhìn thấy Trương Ngạo Tuyết, lại không dễ bị người khác phát hiện, cách chỗ của Lý Hoành Phi không xa, chưa tới hai mươi trượng.

Như vậy, hắn có thể nhìn thấy người trong mộng, lại có thể lưu ý được động tĩnh của Lý Hoành Phi, tránh Hoành Phi đột nhiên kích động làm ra những việc ngu ngốc.

Hoàng hôn, mặt trời lúc này đã lặn xuống, bầu trời trong gió đêm từ từ chuyển sang đen. Đêm ở Hoa Sơn thông thường có tinh quang xán lạn, nhưng đêm nay lại có chút âm trầm. Trên trời mặt trăng không tỏa sáng, cả một vùng rộng lớn toàn màu đen, cuồng phong nổi lên khắp nơi.

Ngồi trên nóc nhà, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đều không chút động đậy, đối với những hiện tượng như thế hai người dĩ nhiên không chút để ý. Vì ngày mai, người đẹp trong mộng sẽ rơi vào tay của Kiếm Vô Trần, việc này khiến cho hai người rất đau khổ.

Nếu như thay Kiếm Vô Trần bằng Lục Vân, hai người Lý Hoành Phi và Tất Thiên tuy là có chút không vui, nhưng họ biết là Trương Ngạo Tuyết sẽ hạnh phúc. Do đó cả hai sẽ lẳng lặng mà chúc phúc cho nàng. Nhưng Kiếm Vô Trần lại không giống như vậy, hắn hèn hạ vô sỉ lợi dụng cơ hội nàng mất trí nhớ mà gạt lấy Trương Ngạo Tuyết. Do đó, hai người rất phẫn nộ, cộng thêm có chút tang thương, càng khiến trong lòng đau khổ thê thảm vô cùng!

Sắc trời ngày càng tối, Tĩnh Nguyệt đại sư vẫn đứng trước mộ phần của Huyền Âm chân nhân như một pho tượng đá, không hề có ý rời khỏi nơi đó. Còn Thương Nguyệt tìm kiếm rất lâu, nhưng đến giờ vẫn không tìm thấy Thiên Mục Phong. Điều này khiến nàng trong lòng nóng nảy vô cùng, nhưng lại không thể không tiếp tục tìm kiếm tung tích của Thiên Mục Phong.


Trong phòng của Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết yên lặng ngồi đó, giống như một ngọn đèn ma trơi chập chờn trong bóng đêm, đợi người ta đến thắp sáng, xua tan màn đen u tối.

Trên đại điện, Kiếm Vô Trần ngồi trên ngôi vị minh chủ, cũng đã trầm tư hơn nửa giờ, vẻ do dự trên mặt từ từ nhạt đi. Đứng dậy, đi khỏi đại điện, Kiếm Vô Trần lệnh cho đệ tử gác ngoài cửa đi mời Phong Lôi chân nhân và Thiên Túc đạo trưởng lại, nói là có việc giao phó.

Giây lát sau, hai người có mặt trong đại điện, Kiếm Vô Trần khách khí mời hai người ngồi xuống, sau đó cất tiếng:

- Giờ này mời hai vị tiền bối đến đây là có việc muốn thương nghị với hai vị. Ngày mai là ngày thành hôn của ta và Trương Ngạo Tuyết. Do đó, đêm nay là thời khắc quan trọng. Để đề phòng có người tiềm nhập sinh sự, hoặc trong nội bộ phát sinh hiểu lầm, vì thế muốn thỉnh hai vị tiền bối tối nay khổ sở một phen, đến lưng chừng núi tuần tra cẩn thận, tránh phát sinh những sự việc không vui bất ngờ. Không biết ý hai vị tiền bối như thế nào?

Phong Lôi chân quân trầm mặc một lát, nhãn thần cổ quái nhìn hắn một cái, gật đầu nói:

- Điều này cũng có lý. Đêm nay là đêm cuối cùng, chúng ta phải cẩn thận, để không xảy ra sơ xuất.

Thiên Túc đạo trưởng thì không có biểu hiện gì, chỉ bình tĩnh nhìn vào hai người, phụ họa nói:

- Chân quân nói cũng có lý, lão đạo không có ý kiến.

Kiếm Vô Trần mừng rỡ, đứng lên cảm tạ:

- Như vậy làm phiền hai vị tiền bối phải khổ sở một phen.

Phong Lôi chân quân than nhẹ một tiếng, quay người đi khỏi. Còn Thiên Túc đạo trưởng thì cười hà hà, có chút gì đó thần bí, nhưng vì Kiếm Vô Trần có tâm sự, nên không lưu ý đến.

Tiễn hai người đi khỏi, Kiếm Vô Trần cười đắc ý một cái, tự nói:"Tất cả coi như an bài xong, giờ chỉ còn lập kết giới bốn phía xung quanh. Đến lúc đó, dù xảy ra chuyện kinh thiên động địa cũng không ai biết được. Ha ha ha. Cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày hôm nay, Trương Ngạo Tuyết, từ nay nàng sẽ là của ta rồi. Ha ha…" Cười lớn một tiếng, Kiếm Vô Trần rời khỏi đại điện, trở về phòng của y.

Đi ngang qua hành lang, Kiếm Vô Trần để ý xung quanh, nhưng không phát hiện ra bất cứ sự việc dị thường nào, vì thế hắn càng an tâm hơn. Nhưng để cho an toàn, hắn còn thôi động pháp quyết, dùng Huyết Hà đồ thiết lập một kết giới, che phủ toàn bộ biệt viện của tam phái, để tránh người ngoài phát hiện được sự việc xảy ra bên trong.

Để tránh khỏi sự chú ý của người khác, hắn thu hồi sát khí của Huyết Hà đồ. Cố nhiên uy lực của kết giới giảm đi hơn một nửa, nhưng tuyệt đối không hiện lên một chút huyết quang nào, lại dựa vào bóng đêm nên cũng khó thấy được.

Ngồi trên nóc nhà, Lý Hoành Phi và Tất Thiên khi thấy Kiếm Vô Trần trở về, trong lòng rất oán hận. Nhưng hai người vẫn còn tỉnh táo, thu liễm khí tức toàn thân để tránh bị Kiếm Vô Trần phát giác ra.

Đến lúc Kiếm Vô Trần thiết lập kết giới, hai người liền để ý, cảm thấy sự việc có gì đó hết sức cổ quái. Nhưng bọn họ cũng không mở miệng, để xem thử coi hắn muốn làm gì.

Trên mặt đất, sau khi bố trí xong xuôi, Kiếm Vô Trần thu hồi nụ cười đắc ý, trở lại phong độ nho nhã, đi về phòng rất nhanh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhìn vào bóng của Trương Ngạo Tuyết, Kiếm Vô Trần ôn nhu nói:

- Ngạo Tuyết, sao muội không thắp đèn lên.

Trong lúc nói, ngón trỏ tay tay phải búng ra, một đạo hồng quang lóe lên, lập tức ngọn đèn dầu trên bàn liền sáng lên.

Quay đầu lại, Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn, nhãn thần trong sáng nhưng mê hồn, bình thản nói:

- Ngồi một mình rất yên tĩnh, muội thích cảm giác này. Việc của huynh xong chưa?

Kiếm Vô Trần ngồi xuống bên bàn, cười mỉm nói:

- Xong rồi, ngày mai chúng ta có thể thành thân rồi. Ngạo Tuyết, muội có biết không, dưới ánh đèn, muội đẹp đến không thể hình dung được.

Ánh mắt Trương Ngạo Tuyết chớp nhẹ, không có phản ứng gì nói lớn:

- Vậy hả? Muội cũng không biết nữa. Hôm nay muội sẽ ngủ ở đâu?