Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 548: nhân họa đắc phúc (Nhờ họa mà được phúc – trong họa có phúc)

Sau đó, Thiên Tàn lão tổ khuôn mặt tàn ác, đôi tay kết ấn trước ngực, toàn thân bắn ra hai luồng hắc bạch hào quang vừa trùm hẳn lên người Lục Vân. Lập tức, Lục Vân gào lên một tiếng điên cuồng, quang mang toàn thân chớp mắt ảm đạm, vô số chân nguyên và linh khí theo dải sáng trắng đen đó bị hút vào người của Thiên Tàn lão tổ.

- Ha ha … Lục Vân, ngươi cứ vùng vẫy đi, càng vùng vẫy thì chân nguyên trong người ngươi sẽ càng mất đi nhanh chóng. Bất kể ngươi có là thiên la thiên tiên, hôm nay ngươi cũng chết chắc rồi, bởi vì dưới Âm Dương Hấp Tủy đại pháp của ta trước giờ chưa có người còn sống. Cho dù lão bất tử của Cửu Thiên Hư Vô giới đến đây cũng phải vô pháp thúc thủ mà thôi, ha ha ha…

Bên trong kết giới kín như bưng, Thiên Tàn lão tổ cười điên cuồng, Lục Vân lại rơi vào tuyệt cảnh.

Chàng cũng không thể nào ngờ được, thất bại nhất thời lại rơi ngay vào cảnh vạn kiếp bất phục, đây là điều chàng không ngờ trước được. Đối diện với hiểm nguy đến gần, Lục Vân tỏ ra cực kì bình tĩnh, bởi vì chàng đã qua vài lần từ biên giới cận kề sinh tử quay trở về. Vì thế, lúc này chàng không hề kinh hoảng, chỉ tập trung khảo sát phải thế nào mới có thể thoát được vây khốn của Thiên Tàn lão tổ.

Theo tình thế hiện nay, chân nguyên trong người Lục Vân đang nhanh chóng mất đi, thời gian càng lâu thì càng bất lợi. Vì thế, chàng không có quá nhiều cơ hội để thử đi thử lại, mà nhất định phải thành công ngay lần đầu.

Sở học một thân lóe lên trong não, suy xét cẩn thận, Lục Vân nghĩ tới Yêu Hoàng Liệt Thiên, nhớ tới pháp quyết "Thất Ất Bất Diệt" của hắn, chỉ cần phối hợp toàn lực với "Hư Vô Không Ngân" của bản thân, may ra còn có chút hy vọng.

Vừa nghĩ ra làm liền, Lục Vân vừa điều chỉnh lại chân nguyên, vừa phát động pháp quyết "Thất Ất Bất Diệt", phối hợp thêm nữa với pháp quyết Hư Vô Không Ngân không chịu ảnh hưởng của ngoại lực. Lập tức, toàn thân Lục Vân bắt đầu nhạt đi, không lâu sau đã biến mất ngay trước mắt Thiên Tàn lão tổ.

Nhìn cảnh tượng ấy, Thiên Tàn lão tổ chấn động trong lòng. Bất quá khi tra xét cẩn thận liền phát hiện Lục Vân hẳn nhiên là đã mất hẳn không còn chút hành tung, nhưng chân nguyên trong người chàng không ngừng bị hút vào cơ thể lão. Điều này làm cho lão không nhịn được cười lớn nói:

- Lục Vân, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu cho là như vậy có thể trốn thoát khỏi Thiên Tàn lão tổ ta, thì ngươi quá ngây thơ đấy. Cứ ẩn nấp đi, ta xem ngươi trốn tránh được bao lâu, một khi chân nguyên trong người đã hoàn toàn hao kiệt, ta xem ngươi có hiện hình hay không. Ha ha ha…

Trong lòng Lục Vân thật sự kinh hãi, chàng nghĩ mãi cũng không hiểu được vì sao phối hợp pháp quyết "Thất Ất Bất Diệt" với pháp quyết "Hư Vô Không Ngân" lại có thể thất bại được. Điều này khiến chàng mất đi cơ hội phản công lại, chỉ còn mỗi một cách là bình tĩnh chờ đợi đối diện với cái chết.

Sự không cam chịu xuất hiện trong lòng, chàng phẫn nộ, chàng gầm thét, chàng muốn đảo ngược lại thiên mệnh, nhưng cho dù chàng có nỗ lực đến đâu đi nữa thì tất cả cũng chỉ là uổng công phí sức mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL


Thân thể từ trong hư không dần dần hiện ra, tinh khí của Lục Vân lúc này đã hao kiệt, sắc mặt xám như tro. Sức lực mất đi khiến cho chàng cảm nhận thấy tính mệnh cũng dần mất đi. Tất cả mọi thứ, trong thời khắc cuối cùng này đã bị hy sinh và tuyên bố thất bại. Những ký ức tuyệt đẹp tràn đầy vào trong đầu óc trống rỗng, cố chấp tình yêu khắc sâu trong lòng ngày đó đang dần dần mờ đi, chàng đã không nghe được tiếng cười điên cuồng đắc ý của Thiên Tàn lão tổ, chỉ thấp thoáng phát hiện một tia ánh sáng lấp lánh mờ mờ sâu trong đầu của chàng.

Cái gì vậy? Chàng đã nhìn không rõ, chỉ cảm nhận cái đó ẩn chứa ở vùng thẳm sâu trong nội tâm, bí mật một mực chưa hề chạm tới được, không ngờ trước khi chết đi, vẫn còn loé lên trong não chàng.

Ý thức, dần dần trống rỗng. Ngay khi không nhiễm chút bụi trần, Lục Vân đột nhiên nhìn thấy rất nhiều tinh vân đang xoay tròn chung quanh chàng. Cảnh tượng này dường như trước kia chàng đã thấy qua, nhưng tại sao không thể nhớ nổi nó đến như thế nào? Đang suy nghĩ, ý thức chàng chìm sâu trong hỗn độn, vô số tinh quang, vô số mây màu bao quanh chàng, làm cho chàng như say mê ngây ngất ở trong đó, không muốn tỉnh lại chút nào.

Ở trong kết giới, Thiên Tàn lão tổ hấp thu được thực lực của Lục Vân xong, khí thế vươn đến trời xanh, tu vi toàn cơ thể đột ngột tăng lên gấp đôi. Điều này làm cho lão chấn động đồng thời kinh ngạc vui sướng tột độ. Thiên Tàn lão tổ nhìn bóng Lục Vân trôi nổi giữa không trung không một chút sinh khí, đắc ý cười lớn:

- Lục Vân ơi Lục Vân, ta cũng không sao ngờ được cuối cùng khiến cho tu vi của ta tăng rất nhiều. Người bắt đầu bước vào cảnh giới thiên tiên hóa ra lại chính là ngươi. Thật đáng cảm tạ ngươi vô cùng. Ha ha….ồ,chuyện gì thế này?

Tiếng cười lập tức dừng lại, Thiên Tàn lão tổ biến hẳn sắc mặt, sức mạnh toàn thân bốc lên điên cuồng, một luồng khí huyết sát tràn ngập khắp trong kết giới, khiến cho sát khí bốn phía dâng đầy, đến ánh mắt lão ta cũng đỏ hằn màu máu.

Cảm nhận được tình thế không hay, Thiên Tàn lão tổ giận dữ gầm lên:

- Đáng ghét, thật đáng ghét. Không ngờ trong người Lục Vân ngươi lại có chánh tà hỗn tạp, còn có huyết sát linh khí vô cùng quỷ dị. Lão tổ đúng là bị ngươi hại cho bi thảm rồi, ta hận ngươi!

Tình thế như điên cuồng, Thiên Tàn lão tổ khi đã hấp thu chân nguyên toàn thân của Lục Vân rồi, đồng thời hấp thu cả toàn bộ sức mạnh của Vong Linh trớ chú có sẵn trong người của Lục Vân. Vì thế, dưới sự ảnh hưởng của lực huyết sát, lại thêm bản thân của Thiên Tàn lão tổ vốn tàn ác vô cùng, chân nguyên hỗn loạn trong cơ thể bắt đầu xung đột lẫn nhau, khiến cho lão không cách nào khống chế được, tình trạng cuồng loạn bắt đầu xảy ra.

Cho dù sự việc diễn ra như vậy, bất quá Thiên Tàn lão tổ cuối cùng cũng không phải tầm thường. Khi biết được tình thế bất ổn, lão liền sử dụng chân nguyên bản thân, mạnh mẽ bức toàn bộ chân nguyên của Lục Vân trong người ra ngoài, hy vọng như thế có thể thoát khỏi nguy hiểm.


Ban đầu, tình thế vô cùng nguy cấp. May mà căn cơ của Thiên Tàn lão tổ thâm hậu, hơn nữa chân nguyên trong cơ thể Lục Vân vừa mới hấp thu, còn chưa hoàn toàn dung hợp với chân nguyên bản thân lão. Lực lượng đó tuy to lớn mạnh mẽ nhưng không phải ở vị thế chủ đạo, vì thế muốn thoát khỏi lực lượng ấy tuy có chút khốn khổ nhưng với Thiên Tàn lão tổ cũng không khó lắm.

Thời gian cứ yên lặng trôi qua. Những người theo dõi trận chiến từ trên tầng mây bị hạn chế tầm nhìn, không rõ tình hình ở bên trong kết giới, chỉ còn cách tự mình suy đoán. Giao chiến lâm vào tình trạng giằng co vốn rất bình thường, nhưng trận chiến giữa Lục Vân và Thiên Tàn lão tổ lại khác, với tu vi của hai người mà cứ mãi yên lặng không chút động tĩnh làm cho mọi người phập phồng bất an trong lòng.

Trong lúc mọi người còn đang suy đoán, Thiên Tàn lão tổ vì đã thu nạp một lượng chân nguyên cực lớn khiến cho kết giới chợt nở to ra, làm mọi người thất kinh cho rằng Lục Vân đã rơi vào tình trạng nguy hiểm. Nhưng chỉ giây lát sau, Thiên Tàn lão tổ bị chân nguyên phản ngược, kết giới đột nhiên thu nhỏ lại, mọi người nhìn thấy lại có chút hy vọng. Vừa kinh ngạc vừa sửng sốt, tâm trạng ai cũng không ổn định, ai cũng không dám buông lời bâng quơ, chỉ biết tiếp tục đợi chờ.

Bên trong kết giới, lúc đó Thiên Tàn lão tổ đang tập trung toàn bộ tinh thần cố gắng ép phần lớn chân nguyên trong cơ thể ra ngoài. Chân nguyên chánh tà trong mình Lục Vân, sau khi đi qua thân thể của lão bắt đầu tự động dung hợp với nhau để chống lại sự bài xích của lão. Nhưng Thiên Tàn lão tổ lại không hề hay biết điều này. Lão chỉ biết gia tăng khí lực để hy vọng thoát khỏi tình trạng nguy kịch nhanh nhất. Ai ngờ lại chính vì như vậy, luồng chân nguyên lấy được từ cơ thể Lục Vân lại thấm qua kinh mạch của lão, từng bước từng bước được lọc sạch, cuối cùng biến thành một loại chân nguyên thuần khiết.

Những chân nguyên trong cơ thể Lục Vân vốn dĩ tương sinh tương khắc lẫn nhau nên bình an vô sự. Nhưng Lục Vân sau khi từ Yêu Vực trở về nhân gian, lại dung hợp pháp quyết năm phái, làm cho chân nguyên trong cơ thể ngày càng thông suốt. Chẳng qua đó chỉ là sự vận dụng pháp quyết một cách lão luyện, hoàn toàn không giống như tình trạng lúc này, cả năm luồng chân nguyên bất đồng dần dần dung hợp lại, cả năm loại tính chất bất đồng trong các chân nguyên cũng gộp lại hình thành trạng thái vô tính. Loại chân nguyên như vậy có thể nói là khó tìm được trên thế gian, sánh được với tiên thiên chân nguyên đã có từ khi mới sinh.

Những điều này, tự nhiên Thiên Tàn lão tổ chẳng còn tâm tư quan tâm, lão cũng không biết mình thực ra đã tốn bao công sức mà không được lợi gì. Tuy có vẻ lão đạt được sức mạnh to lớn, thực tế thì chỉ mất công vô ích, vậy ai sẽ được lợi đây? Lúc đó lão cũng không biết. Mà lão cũng chẳng còn tinh lực mà nghĩ đến điều đó, càng không có thời gian để ý đến tình huống xung quanh.

Bồng bềnh giữa không trung, Lục Vân giống hệt như một xác chết, không nói một lời không hề cử động. Nhưng chính lúc đó, thân thể chàng lại xuất hiện một chút biến hóa. Đầu tiên, bên ngoài thân chàng bắt đầu có một hơi gió lạnh yếu ớt thổi làm cho chéo áo của chàng rung lên nhè nhẹ. Sau đó, toàn thân Lục Vân bắt đầu chầm chậm xoay tròn theo phương ngang, kèm theo còn có quang mang mờ mờ. Tiếp theo, toàn thân Lục Vân lại như một từ trường, không ngừng hấp thu năng lượng và linh khí xung quanh hợp thành quang mang đủ hình đủ dạng vây quanh thân thể chàng.

Những điều đó chỉ là hiện tượng bên ngoài. Thực tế, ý thức của Lục Vân lúc đó vẫn chìm đắm trong cõi mộng, đang ở ngay giữa vô số tinh vân tìm kiếm phương hướng. Không gian của ý thức vô tận rộng lớn, Lục Vân bềnh bồng trong đó, phảng phất như không cảm giác được hạn chế của thời gian, cứ đi tìm kiếm mãi không hồi kết, tìm kiếm phương hướng của tâm linh.

Đột nhiên, Lục Vân thấy một luồng ánh sáng lung linh phía trước, hào quang chói mắt khiến cho tầm nhìn của chàng bị tối lại trong một lúc ngắn tạm thời. Cũng chính trong sát na ấy, có một thứ thần bí gì đó thấm sâu vào đầu óc chàng, làm cho chàng đang chìm đắm trong giấc ngủ sâu đột nhiên hiểu ra một điều gì đó, lập tức thức tỉnh trở lại.

Mở to đôi mắt nhìn chân nguyên dày đặc và những linh khí mạnh mẽ bốn phía, Lục Vân hơi lặng người, trong giây lát liền nhớ lại những gì đã xảy ra, toàn thân không nhịn được bắt đầu điên cuồng hút lấy nguồn lực đó. Cùng với sự hồi phục chân nguyên, Lục Vân dần dần phát hiện được chuyện khác thường, cũng phát giác ra cử động của Thiên Tàn lão tổ, đoán ra những điều ảo diệu bên trong.

Nghĩ lại những chuyện trước đó, Lục Vân hơi có chút nghi hoặc, bất quá rất nhanh đoán ra được duyên cớ. Mọi thứ đều có liên quan đến pháp quyết "Thái Ất Bất Diệt" của Yêu Hoàng Liệt Thiên. Đồng thời, thứ khắc sâu vào đầu chàng, liên tục đề tỉnh chàng chính là năng lượng của Diệt Thần Kiếm mà chàng luôn giấu kín không để lộ ra.

Do Lục Vân đã tu luyện "Thiên Địa Vô Cực" đạt đến tầng thứ bảy cảnh giới "Thiên Địa Đồng Xuân". Điều này có thể nói là chàng đã có cơ thể bất diệt, lại thêm pháp quyết "Thất Ất Bất Diệt", nên cho dù chân nguyên toàn thân có toả ra hết cũng có thể tự động quay về. Vì những lý do này, Lục Vân xem ra đã chết, thực tế lại chỉ lâm vào trạng thái giới hạn nhất định, chỉ cần có thời gian, chàng liền có thể hồi phục hoàn toàn. Điều này cũng giống hoàn toàn với việc tái sinh.

Nghĩ thông suốt những điều này, Lục Vân bắt đầu hấp thu chân nguyên cùng với linh khí bảy loại vốn là của mình ở chung quanh để nhanh chóng hồi phục bình thường. Cũng chính trong quá trình đó, Lục Vân phát hiện được một điều, chân nguyên của mình thông qua Thiên Tàn lão tổ lọc sạch đã hợp thành thể thống nhất. Điều này khiến cho chàng vô cùng kinh ngạc và cao hứng.

Trước đây, chàng cũng đã từng thử dung hợp chân nguyên chính tà thành một thể. Đáng tiếc chàng chỉ có thể hòa hợp các pháp quyết thành một, không thể nào chân chính dung hợp được chân nguyên. Không ngờ hôm nay nhờ có Thiên Tàn lão tổ, lại thực hiện được nguyện vọng bấy lâu của Lục Vân. Điều đó làm sao mà chàng không vui sướng cho được.