Trong sự thắc mắc, ánh mắt Liệt Thiên hiện vẻ mông lung. Đối diện với dĩ vãng của mình, hắn chưa bao giờ suy nghĩ tường tận. Hiện tại, hắn càng không thể biết, hắn chính là người, là yêu ma quỷ quái hay là cái gì khác?
Trầm mặc, ven bờ cây cỏ phất phơ, từng hồi gió nhè nhẹ thoảng qua tai hắn.
Tự nói tự ngâm, như mộng như ảo, tự khóc tự cười, đứt từng đoạn ruột!
Giữa thinh không yên tĩnh, mặt hồ đang lặng yên chợt bị khuấy động. Một con cá nhỏ ba màu dài khoảng một thốn rẽ nước phóng lên, tạo nên những sóng hoa rồi làm cho Liệt Thiên đang trầm tư bừng tỉnh lại.
Nhìn xuống bên dưới, vẻ mặt Liệt Thiên lộ ra vẻ kỳ quái, tay phải bất ngờ múa một cái, hút con cá nhỏ đang nhảy múa rơi vào trong tay.
Nhìn kỹ con cá trong lòng bàn tay, nhãn thần Liệt Thiên xuất hiện chút nghi hoặc, tự nói với mình:
- Một ngàn hai trăm năm rồi, không ngờ giữa hồ lại có thể có một loại sinh mệnh mới, có thể nào đó chính là con đường tìm ra căn nguyên của ta chăng?
Nói rồi cúi xuống nhìn vào mặt hồ, Liệt Thiên tùy tiện phóng thích con cá nhỏ, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng tiến vào trong nước.
Ý thức bám sát theo chuyển động của con cá nhỏ ba màu, mục quang của Liệt Thiên quét ra bốn hướng, chỉ thấy dưới mặt hồ nước xanh thẳm, tầng tầng sóng sáng lên xuống bất định, tựa như đang trong mây mù khó tìm ra phương hướng.
Đối với chuyện này, Liệt Thiên không hề quan tâm, toàn thân bao bọc trong một lồng ánh sáng thần bí, thân hình luôn luôn theo sát sau đuôi con cá nhỏ ba màu, từ từ chìm xuống đáy hồ.
Trầm mình khá lâu, con cá nhỏ ba màu cũng không biết có ý hay không phát giác được sự tồn tại của Liệt Thiên, toàn thân liền tiến nhập vào dòng xoáy nước bảy màu, đột nhiên biến mất.
Đứng yên bất động. Liệt Thiên nhìn chăm chú vào dòng xoáy nước bảy màu, trong lòng có chút ngạc nhiên. Đây chính là vùng sanh trưởng của hắn, từng phân vuông, từng góc đất, mỗi ngọn cây trong khu vực hắn đều rõ như trong lòng bàn tay, tại sao bây giờ lại có một dòng nước xoáy bảy màu hết sức kỳ quái mà hắn trước đây chưa từng thấy qua?
Không phải nơi đây ẩn chứa bí mật về thân thế của hắn, lưu giữ lại mọi điều bí ẩn nhất liên quan đến hồ nước bạc này chứ?
Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Liệt Thiên trở nên ngưng trọng, toàn thân lấp lánh bảy màu, rồi hóa thành một dãi hào quang bắn vào giữa dòng nước xoáy.
Nguyên lai, trong lòng Liệt Thiên, dòng nước xoáy đó tuy cổ quái, nhưng với sức mạnh của hắn, muốn tiến nhập thì thật dễ dàng. Nhưng sau khi tiến nhập vào rồi, Liệt Thiên mới phát hiện ra điều đáng sợ. Dòng xoáy đó tựa như một đường hầm nối không gian và thời gian, vô số sắc màu giao nhau thành ra một hỗn hợp những khuôn mặt với tốc độ di chuyển cực nhanh khiến người khó mà nhìn thấy được, chớp hiệp xung quanh hắn.
Trong số đó, ngẫu nhiên có một số khuôn mặt và hình tượng hắn dường như đã nhìn thấy trước đây. Tuy nhiên, thời gian xem xét quá ngắn, làm cho hắn không thể nào nhận ra được điều gì, trong tâm trí bắt đầu xuất hiện vẻ mê man dị thường.
Cố gắng nghĩ lại, Liệt Thiên thử nắm bắt một điều gì đó, nhưng tốc độ kinh người đó làm cho hắn lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô lực. Phảng phất như có một loại sức mạnh to lớn hơn nhiều liên tục gây nhiễu loạn hắn.
Đối mặt với mọi chuyện bất ngờ xảy ra như vậy, Liệt Thiên có chút kinh hoàng. Nhưng sau giây phút kinh hoàng, Liệt Thiên như đã nhìn ra điểm gì đó, thật ra đó là gì? Một điểm này trừ hắn ra, không ai có thể biết được.
---------------- Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Bên ngoài cửa Thủy Tinh Thiên Địa là một cái ao đầy những đóa sen năm màu. Không gian cùng thời gian ngưng đọng, xoay chuyển trong tiểu đình. Bạch Như Sương đứng yên, ánh mắt trống rỗng nhìn ra đường núi ở xa xa, toàn thân toát lên vẻ trầm tư.
Lời nói của Liệt Thiên làm cho nàng kinh ngạc, lời của Huyền Dạ lại càng làm nàng chấn động. Nếu như điều đó là thật, kiếp trước của nàng như thế nào, không phải thật sự cùng với Liệt Thiên day dưa lâu như vậy chứ?
Thật sự là như vậy sao? Có lẽ là bọn họ cố ý nói những lời không có căn cứ, nhằm lừa dối mình, đạt được lòng tin của mình. Nếu quả thật chỉ là như thế, mục đích chân chính của bọn họ là gì?
Nếu như chỉ cần mạnh mẽ yêu cầu là đạt được, hà tất phải lãng phí công sức như vậy, điều này thật không đúng với lý lẽ thông thường. Ngẫm nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy mâu thuẫn, Bạch Như Sương không dám khẳng định lời nói của Liệt Thiên và Huyền Dạ là thật hay là giả.
Thu hồi ánh mắt, Bạch Như Sương thở dài lên tiếng:
- Sư tổ, người ở đâu? Đệ tử phải làm như thế nào đây?
Nghi vấn mơ hồ, tựa như vô tâm nhưng lại như có ý, cuối cùng chỉ như người trong mây mù, thật ra là thế nào?
Nhẹ nhàng hạ thân, Bạch Như Sương thoáng nhìn lối vào, tỏ vẻ ngần ngại, cuối cùng kiên định chọn hướng ngược lại, đi về nơi mà nàng chưa xác định.
Đi bộ trong Yêu vực, Bạch Như Sương như kẻ mất hồn, bất tri bất giác đã xuyên qua một hang núi đến một cội cây to lớn, sừng sững giữa rừng cây rậm rạp.
Một tiếng "ngao" làm Bạch Như Sương giật mình hoảng hốt, trong trầm tư chợt bừng tỉnh, cảnh giác nhìn ra bốn phía.
Đập vào mắt nàng là các loại, các kiểu cây cối hoa cỏ rậm rạp và vô số ánh mắt màu lục, màu nâu, màu máu tựa như châu báu, lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.
Phác giác ra nơi mình đến, tâm thần Bạch Như Sương liền bị chấn động, huy động hai cánh tay trần tạo luồng sáng ngự khí bay lên, thúc giục pháp quyết hình thành bên ngoài thân thể một đạo kết giới bằng băng tuyết màu trắng, ý niệm toàn thân phát ra, phân tích những tình huống trước mắt.
Giây lát sau, linh thức đã thu thập đầy đủ các tin tức trong chu vi trăm trượng truyền về, giúp cho Bạch Như Sương hiểu rõ tình hình, bản thân đang ở trong sự bao vây của gần ngàn yêu vật. Đồng thời, tin tức nhận được cũng cho nàng biết, trong gần ngàn yêu vật vây quanh này thì hơn nửa đã có tu vi tu luyện vượt quá ngàn năm, trong đó không dưới mười tên đã tu luyện thành hình, có nhiều dị thuật, điều này cho nàng cảm thấy kinh hãi dị thường.
Đang suy nghĩ, bất chợt ánh mắt nàng tối sầm lại, một con chim ưng hai đầu từ trước nhảy đến, mỏ sắt bên trái phun ra lửa mạnh như sóng ba đào, mỏ bên phải thì liên tục đóng mở phun ra gió mạnh thành trụ. Một trái một phải phối hợp với hai trảo hình thành cuồng phong mạnh mẽ hoàn toàn chặn đứng lối thoát của Bạch Như Sương.
Đúng vào lúc đó, bách thú xung quanh lập tức hét lên điên cuồng, đủ loại yêu vật tấn công tới. Có chim bay thú chạy, thú vật nửa người nửa thú, cùng không ít yêu vật đã luyện thành hình, chỉ chớp mắt đã vây chặt xung quanh Bạch Như Sương không một kẻ hở(nước cũng không thể lọt qua) làm nên một loại kết giới đặc thù ánh lên màu bùn xám, cảnh tượng kì dị khó mà miêu tả được.
Đối diện với tập kích bất ngờ, Bạch Như Sương thần sắc hoảng hốt. Lần đầu tiên trong đời gặp sự tập kích của trên trăm thú khiến cho nàng mặc dù tu vi không kém nhưng tâm thần vẫn bất an, gần như hoảng loạn. Đối với nàng mà nói, từ nhỏ đã theo sư tổ Cửu Âm Thánh Mẫu tu luyện, thân thể chính là thuần âm chi thể (cơ thể mang tính âm thuần khiết), nên tuy chỉ tu hành được gần mười năm thì tu vi đã mạnh mẽ, tiến nhập vào cảnh giới Bất Diệt, chỉ thiếu duy nhất là kinh nghiệm. Bởi vì nàng chỉ toàn tâm toàn ý tu luyện, không có cơ hội đối địch, sau đó bị Yêu Hoàng Liệt Thiên hấp thụ khí tiên thiên thuần âm nên nguyên khí của nàng bị thương tổn rất lớn. Đúng lúc này gặp phải biến cố nặng nề, tâm thần hoảng loạn là điều tất nhiên.
Nhưng dù thế nào đi nữa, phản ứng lại là bản năng, hơn nữa còn có tu vi bất phàm, nên khi gặp nguy hiểm, nàng tự nhiên lại có quyết định, chọn lựa phản kháng.
Hai tay nàng kết ấn trước mặt, toàn thân chân nguyên nhanh chóng lưu chuyển, toàn tâm toàn lực hóa thành mười tám đạo mưa băng, từng tầng từng tầng xếp lớp vận hành bên ngoài thân thể, cuối cùng ngưng tụ thành chín hạt ngọc băng, mỗi viên đều phát ra cực địa băng mang.(hào quang lạnh vô cùng).
Chỉ thấy hàn quang giăng tứ phía, quang mang từ huyền băng chi khí tung hoành giao nhau đúng ngay tại vùng tiến công của yêu vật, hình thành khu vực băng tuyết cực lạnh, nhanh chóng làm ngưng đọng không gian bốn phía.
Yêu khí to lớn do rất nhiều yêu vật thúc giục phát ra lập tức biến hóa thu nhỏ lại, đồng thời phối hợp với những bí pháp kỳ thuật của yêu vật hình thành một cột ánh sáng nhiều lớp màu hồng, rồi xoáy thành tầng tiến tới, va chạm mạnh mẽ vào kết giới phòng ngự của Bạch Như Sương.
Trong chốc lát, dòng khí bùn đất va chạm với băng vụ trắng như tuyết, giống như lực chuyển cực động va chạm với lực phòng ngự cực tĩnh, âm đụng vào dương, động va với tĩnh, lập tức phát sấm sét chấn động cả bầu trời, khí lưu nổi lên mạnh mẽ như cuồng phong. Vụ nổ từ trung tâm là Bạch Như Sương nhanh chóng tràn ra bốn phía mang theo cả sự cuồng liệt và tiếng hét giận dữ của yêu thú, lại có lưới sáng chói mắt, chung quanh đầy những tiếng kêu kinh hãi thấu trời.
Trên mặt đất, bụi bắn tung lên, đá tảng rung chuyển, cây cối rậm rạp chớp mắt đã hóa thành tro, dưới chân Bạch Như Sương xuất hiện một cái hố lớn đường kính cả mười trượng.
Giữa lớp mê vụ bụi đất, thân thể Bạch Như Sương run rẩy kịch liệt, sắc mặt mỹ lệ đầy vẻ kinh hãi, vẻ mặt trắng bệch, khóe miệng rỏ máu tươi như những hạt châu đỏ, tư vị thật không thể diễn tả bằng lời. Bên ngoài thân thể nàng, kết giới phòng ngự bị phá tan, cuồng phong thổi mạnh, áo trắng phần phật, giống như tiên tử thoắt ẩn thoắt hiện.
Ngẩng đầu lên, Bạch Như Sương nhìn thẳng phía trước, gần ngàn yêu vật tập kích thì phân nửa đã bị trọng thương, những yêu vật còn lại đang âm thầm tiến đến, trong giây lát đã phong tỏa bốn phía, bao vây nàng ở giữa.
Đối mặt với cảnh đó, gương mặt trắng bệch của Bạch Như Sương lại nhè nhẹ cười, nét khổ sở vô cùng lại điểm xuyết vẻ thương tâm, không là mất hồn thì là mê man, hoặc chính là cả hai trạng thái, chỉ là tại sao lại như thế?
Thúc giục chân nguyên, Bạch Như Sương thu hồi tình cảm thất lạc, toàn thân bất chợt toát lên vẻ kiên cường. Đã không có cách nào thoát được, chỉ còn cách cố gắng toàn lực để chiến đấu, nếu có thua cũng nằm trong dự tính. Phát hiện thấy biến hóa của nàng, tất cả yêu vật xung quanh rống lên, vừa để thị uy, vừa để phát ra ám hiệu.
Tiếp theo, tất cả yêu vật nhất tề chuyển động, rồi lần lượt theo vị trí của mình xuất phát. Từng đợt yêu khí phát ra hình thành một khối kết giới cổ quái, khí tức mạnh mẽ khóa chặt thân thể của Bạch Như Sương.
Bạch Như Sương đã trọng thương, tỏ vẻ cảnh giác, tu vi của địch nhân không những mạnh, số lượng lại còn rất nhiều, phòng ngự là không thể. Bốn phía, yêu vật đối với nàng cũng có mấy phần phòng bị. Với một chiêu tấn công trước đó, nàng đã xuất thật lực mạnh mẽ kinh người, tu vi của nàng cũng làm cho yêu thú lo ngại nhiều, tên nào cũng không nghĩ đến việc đối chọi trực tiếp để tránh tự chuốc họa cho bản thân. Yêu vực là thế giới mạnh được yếu thua, nếu chưa tu luyện đại thành, trước khi có được trí tuệ, những yêu vật đó đều là đối địch lẫn nhau, vấn đề sanh tử trở nên trọng yếu.
Trong sự giằng co, đôi mày mỹ lệ của Bạch Như Sương nhíu lại. Nàng hiểu rõ càng đánh lâu thì càng bất lợi, để có thể sống sót thì phải nắm lấy tiên cơ, không thì kết quả sẽ khó nói. Hai tay của nàng lập tức phát xuất một đạo băng mang trong chốc lát hóa thành đường cong. Dưới sự thôi động của nàng chuyển hóa thành huyền băng cực quang mang theo khí cực lạnh làm đóng băng bốn phía. Sau đó, hai tay Bạch Như Sương múa thành hình hoa sen, vừa xoay vòng thân thể vừa đưa cao hai tay, cả người xoay nhanh, hào quang bắn ra tứ phía, nhìn tựa như khối cầu băng tuyết phun trào chiếu ra khắp khuôn viên trăm trượng.
Đối lại, yêu thú rống lên giận dữ, tập trung toàn bộ các dạng công kích làm ánh lên đủ loại màu sắc như tro, nâu, xanh, đen, vàng trong không gian trắng xóa như tuyết. Đồng thời, các loại yêu vật cũng hóa thành hàng ngàn, hàng vạn ảo ảnh với các quang ảnh (bóng sáng) có năm màu giao nhau, kết nối lại thành một lưới sáng dày, tốc độ kinh người, chuyển đến vây phủ bên ngoài Bạch Như Sương. Lưới sáng va chạm với băng trụ đang xoay chuyển của Bạch Như Sương, không ngừng phát ra những hoa lửa khắp nơi.