Thấy vậy, Lâm Vân Phong lúng túng cười rồi nhẹ giọng nói:
- Theo tình hình trước mắt mà phân tích, Lục Vân một mình xông lên Đan Hoa sơn, với thực lực của Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang thì rõ ràng Lục Vân không cách nào thắng được, điểm này mọi người phân tích đều thấy được. Mà hiện nay, Chính Đạo liên minh đã biết được tin này, vậy thì…
Nói đến đây Lâm Vân Phong bỗng nhiên hạ thấp giọng, sau phút chốc giọng mới bình thường trở lại tiếp tục:
- Suy đoán của con là như vậy, còn thật ra ai là người có lợi thì con vẫn chưa đoán ra. Nhưng con có thể chắc chắn một điều, người nào truyền tin này ra thì nhất định người đó rất quan tâm đến việc này.
Nghĩ kĩ một hồi, mọi người trong phòng đều lộ vẻ tán thưởng, rõ ràng là rất hài lòng với suy đoán này.
Huyền Âm chân nhân cười nói:
- Đầu óc của con cũng không tồi, phân tích sự việc có đầu có đuôi, chỉ có điều khi hành sự thì lại quá kích động. Được rồi, nguyên nhân đại khái của việc này mọi người cũng đã biết, chúng ta không cần phải suy nghĩ quá nhiều về người đứng đằng sau đó là ai. Hiện tại, con hãy lo chữa trị vết thương, cố gắng phục hồi trong thời gian sớm nhất mới phải.
Nói xong liền đứng dậy rồi cùng với những người khác rời khỏi.
******************************
Đan Hoa sơn lúc này đầy ắp không khí chiến sự.
Trên không trung, toàn thân Lục Vân phát ra khí huyết sát đầy trời, một luồng khí âm sát tà mị bao trùm cả ngọn núi. Cảm nhận thấy sự khác thường của chàng, đồng tử màu xanh của Tam Nhãn Long Lang co lại, con mắt ở giữa trán lóe lên ánh sáng kì lạ, một luồng sáng rực rỡ phát ra nhắm thẳng vào con ngươi máu thứ ba của Thiên Ảnh Huyết Mị, cả hai cuộn lấy nhau, giằng co giây lát rồi bất ngờ tách hẳn ra.
Tam Nhãn Long Lang tạm thời thoát khỏi sự đeo bám của Thiên Ảnh Huyết Mị, di chuyển đến bên cạnh của Hắc Ám tôn chủ, nghiêm túc nói:
- Tiểu tử này rất kỳ dị tà quái, liên tục bị thương nặng mà vẫn không chết, xem ra tin đồn ngày trước đúng là có phần đáng tin. Hôm nay đã đến nước này, để lâu chỉ thêm bất lợi cho chúng ta, nếu thực sự đợi đến lúc thủ hạ của chúng ta hi sinh hết mới có thể giết chết được hắn thì thắng lợi đó cũng không thể tính là thắng lợi được.
Hắc Ám tôn chủ tức giận thét lên một tiếng rồi hỏi lại:
- Ý ngươi là sao, lập tức phát động tấn công tiêu diệt hắn liền hay là … Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Tam Nhãn Long Lang âm trầm nói:
- Quái vật toàn thân phát ra huyết mang bên cạnh Lục Vân có thực lực không yếu, để có thể thuận lợi tiêu diệt Lục Vân, ta định sẽ cho người khống chế nó trước, còn ta và ngươi lại liên thủ, chỉ cần một chiêu đắc thắng, quyết không cho hắn có cơ hội trốn thoát.
Hắc Ám tôn chủ gật đầu nói:
- Được, cứ như vậy đi, lần này quyết không cho hắn một chút cơ hội. Chúng ta bắt đầu thôi.
Nói xong Hắc Ám tôn chủ bắt đầu hội tụ chân nguyên toàn thân, chuẩn bị đánh một chiêu tiêu diệt.
Tam Nhãn Long Lang phái hai cao thủ lưu ý đến tình hình Thiên Ảnh Huyết Mị, sau đó liền di chuyển sang phía khác, cùng với Hắc Ám tôn chủ tạo thành một thế tấn công gọng kìm, linh thức khống chế Lục Vân một cách chặt chẽ.
Lục Vân cười lạnh, không hề để tâm đến những hành động của hai người bọn chúng, đôi mắt lóe máu lộ ra vẻ lạnh lùng tàn khốc, thân thể rung động trong không gian ba thước, lập tức toàn thân phát ra hàng ngàn hàng vạn quang ảnh phân bố bất tận trong không gian sáu thước quanh thân chàng, làm cho người khác không thể hiểu nỗi.
Trên lí thuyết thì công hiệu lớn nhất của việc thi triển ma thuật là làm mê hoặc đối phương, do đó cần phân tán trong một phạm vi nhất định thì mới có hiệu quả. Tại sao Lục Vân lại làm ngược lại, chỉ khống chế trong phạm vi sáu thước?
Thấy vậy, Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang đều cảm thấy khó hiểu, nhưng bọn họ cũng không có tâm trí để ý đến chuyện này. Chỉ thấy lúc này toàn thân Hắc Ám tôn chủ ma mang vây phủ, pháp quyết mạnh nhất "Hắc Ám Ma chú" đang bắt đầu phát huy toàn bộ, không gian xung quanh thân thể bị uốn cong, một hố đen kì quái xuất hiện phía sau lưng hắn, nuốt chửng toàn bộ sinh linh trong thế gian.
Nhìn từ xa, toàn thân Hắc Ám tôn chủ lấp lánh ma chú, lại có ánh sáng quỷ dị kỳ lạ không ngừng hiện ra từ bên trong cơ thể, tất cả tạo thành các loại hình dạng đồ án bên ngoài cơ thể phát ra các loại quang mang khác nhau. Hai tay Hắc Ám tôn chủ đan vào nhau thủ thế kì quái, thôi động pháp quyết khống chế ma chú, miệng không ngừng ngâm lên nho nhỏ.
Ở bên kia, toàn thân Tam Nhãn Long Lang phát ra ánh vàng chói mắt, con mắt thứ ba ở giữa trán bỗng nhiên phình to phát ra một luồng sáng màu vàng đón gió tạo thành một cột ánh sáng lớn cả trượng, mặt trong lấp lánh hàng ngàn hàng vạn quang ảnh. Nhìn kĩ lại thì trong cột ánh sáng này không ngờ lại lấp ánh vô số long lang, mỗi con đều có hình dạng giống như Tam Nhãn Long Lang, chỉ có hình dáng nhỏ hơn, miệng chúng đều phát ra những tiếng lang kêu gào động trời. Sau đó, vô số long lang này thoát ly khỏi sự trói buột của cột ánh sáng bay đến vây xung quanh cơ thể của Tam Nhãn Long Lang tạo thành một ráng mây màu vàng rực rỡ, hàng nghìn hàng vạn con mắt màu vàng phát ra hàng vạn kiếm quang bao trùm bốn phía Đan Hoa sơn.
Khi chuẩn bị hoàn tất, Hắc Ám tôn chủ cùng Tam Nhãn Long Lang rống lên một tiếng giận dữ, ma chú sắc đen mang theo sức mạnh nuốt chửng cả không gian và thời gian, xoay tròn công thẳng đến Lục Vân. Còn hàng ngàn hàng vạn kiếm quang đẹp mắt lại hợp nhất thành một luồng quang diễm, không gian đều bị bóp méo, vừa đồng thời phong tỏa thân thể Lục Vân, vừa cấp tốc bắn thẳng vào chàng.
Hai luồng sức mạnh đáng sợ đó cùng lúc phát động khiến cho cả Đan Hoa sơn đều lay động, cái hố đen đáng sợ đó cùng với quang long màu vàng đang đối nhau, căn bản không cho Lục Vân một chút sơ hở để chạy trốn.
Giữa không trung, Lục Vân nhìn cứ như đang lắc lư không ổn định, thực tế nguyên nhân là do ảo ảnh bên ngoài thân chàng biến hóa nhanh chóng. Lúc này, Lục Vân cảm nhận được khí huyết sát từ hai bên đang đến, lại lợi dụng lực lượng Ý Niệm Thần Ba thần kỳ để sớm nắm rõ tình hình phía địch, chàng liền phái Thiên Ảnh Huyết Mị khống chế các cao thủ bên ngoài trước. Sau đó, khi biết được không thể nào thoát khỏi ý định kiềm tỏa của Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang, chàng liền toàn lực phát động các loại pháp quyết, cùng phối hợp với lực lượng thần kỳ do ngàn vạn ảo ảnh quanh thân thi triển, tất cả hình thành nên một loại phòng ngự quái dị không tưởng tượng được.
Lục Vân một thân mang vô số pháp quyết, các pháp quyết kiếm thuật của phật, ma, quỷ, đạo, nho được thi triển đồng thời, hào quang năm sắc chiếu lấp lánh trong phạm vi không gian sáu thước hình thành nên một khung cảnh hiếm có, lại tạo nên một luồng khí tức quỷ dị khó lường.
Khi chiêu công kích của hai đại cao thủ đã đến gần, trên mặt Lục Vân lóe lên huyết quang, miệng quát lên một tiếng, hai tay múa lên, chân nguyên toàn thân tăng lên gấp trăm lần. Chàng lại tận dụng toàn bộ kiến thức về thuật ảo ảnh phân thân, tập hợp lại thành một thế công sắc bén hỗn tạp, phảng phất như tinh cầu nổ tung phóng ra bốn phía.
Ba luồng sức mạnh tưởng như bạt núi xẻ non gặp nhau giữa không trung, lần lượt chạm vào nhau tại một điểm, chỉ chốc lát đã chuyển hoá thành một đám mây hào quang bảy màu với tiếng nổ to lớn rung trời vang động cả không gian, phủ kín cả thân ảnh của Lục Vân.
Bên ngoài, Hắc Ám tôn chủ cùng với Tam Nhãn Long Lang cũng bị lực lượng mạnh mẽ có sức nuốt chửng cả không gian đó hút lấy chặt chẽ, quang hoa bên ngoài thân thể cả hai lập lòe rối loạn. Mặc dù không nhìn rõ được vẻ mặt nhưng chỉ qua tiếng thét tức giận cũng có thể hiểu được sự kinh khủng hiếm thấy của chiêu tấn công vừa rồi.
Cả không gian trên đỉnh Đan Hoa sơn bị bóp méo, những luồng sức mạnh hủy diệt đan xen tung hoành tựa như những con rồng đang phẫn nộ bay lên, biến thành chín luồng gió lốc hủy diệt tản ra chín phương hướng khác nhau, nơi nào đi qua thì cây cỏ không còn, sinh vật tiêu hủy. Núi non sụp đổ trong tiếng sấm rung trời, mặt đất xé toạc giữa tiếng ầm giận dữ. Lúc này đây, tia sét chớp khắp nơi, mây sáng bảy màu rung động kịch liệt phát ra luồng hào quang bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím như kiếm bén chém ra, không chỉ phá hủy không gian mà còn vô tình tàn bạo hủy diệt mọi sinh linh trong vùng phụ cận Đan Hoa sơn.
Thời gian cứ trôi qua một lúc lâu, lúc này Thiên Ảnh Huyết Mị cùng với các cao thủ của Long - Ma chiến tuyến cũng bị luồng sức mạnh khủng khiếp này đánh bay đi, kết giới phòng ngự bên ngoài dần bị phá huỷ. Ngoại trừ Tứ Linh thần thú toàn thân ánh sáng chói mắt đứng yên bất động ra, toàn bộ mọi thứ trên tầng không Đan Hoa sơn trong phương viên mười dặm gặp phải dòng khí thôn phệ đang xoay tròn cực nhanh đó, dù chỉ chạm nhẹ vào cũng lập tức phát nổ.
Nửa ngày sau, ánh sáng chói mắt mới từ từ biến mất, những âm thanh sấm sét điếc tai cũng bắt đầu nhỏ dần. Khi gió bão qua đi, giữa không trung hiện ra ba thân ảnh.
Bên trái, ma mang toàn thân Hắc Ám tôn chủ tan biến để lộ ra một cơ thể gầy gò, đôi má màu xám xanh xám, đôi mắt ánh xanh đậm thất thần không còn ánh sáng, cả cơ thể rung động mãi trong gió bão, dần dần hạ người xuống đất.
Đối diện, tình hình Tam Nhãn Long Lang có phần tốt hơn, bởi vì trước khi động thủ thì vẫn chưa bị trọng thương như Hắc Ám tôn chủ, mặc dù vẫn lộ ra bản thể long lang, thân thể vẫn lấp lánh ánh vàng kim, chỉ là vẻ mặt vô cùng mệt mỏi nhìn vào tình hình ở giữa.
Ở giữa, thân thể Lục Vân lúc này bề ngoài vẫn đang lấp lánh hào quang ngũ sắc mà quang mang hỗn loạn như thể chân nguyên bên trong cơ thể chàng đang xoay chuyển, quay lại cắn nuốt thân thể. Với một chiêu huỷ diệt, Lục Vân dựa vào sự phản kháng của khí huyết sát trong cơ thể, lại thêm sự trợ giúp của "Thái Ất Bất Diệt Thể" để sống sót được trong tình huống mười phần chắc chắn chết. Nhưng dù chàng chưa chết, thương thế nghiêm trọng lại khiến cho kinh mạch trở nên hỗn loạn, chân nguyên không cùng tính chất trong cơ thể bị mất đi sự quân bình, khi ý thức của chàng dần mất đi, liền bắt đầu điên cuồng cắn ngược lại linh hồn của chàng.
Trong khi rơi xuống, đôi mắt ảm đạm của Lục Vân lóe lên nét đau thương. Luận về thực lực thì chàng không thể so sánh được với Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang, giữa hai bên có một khoảng cách không thể vượt qua, ngay cả chính chàng trước đó đã bị lực huyết sát khống chế bộc phát sức mạnh kinh người, nhưng kết quả vẫn như vậy, đây chính là sự phân biệt giữa đẳng cấp của tu vi.
Lúc này, sau khi bị trọng thương chàng đã hiểu ra khá nhiều, cũng minh bạch tình hình trước mắt, nhưng sao lại như vậy?
Thử điều chỉnh lại kết cấu phân bố chân khí trong cơ thể, Lục Vân đau khổ phát hiện chính mình đã mất đi khả năng khống chế cơ thể, ý thức đã sớm không cách gì điều khiển hoạt động cơ thể.
Gió, gào thét như rồng gầm, lúc này trên Đan Hoa sơn tiếng gió thét gào có phần cổ quái, phảng phất như đã biến thành một không gian thời gian khác, mọi thứ quen thuộc trước đây đều đã biến mất.
Bầu trời tuyệt đẹp giờ đây chỉ toàn màu đen trắng, giống như một hành lang hun hút trong tâm trí, khắc đầy lên đó là những hồi ức thương đau, tạo nên một loại cảm giác buồn bã.
Dường như trong lúc này tất cả mọi cảnh vật đều đang ở trong một không gian rất đặc biệt, trong đó thiếu đi rất nhiều màu sắc khác nhau.
Bỗng nhiên, một tiếng quát nhẹ truyền đến, một cao thủ của yêu vực bất ngờ xuất hiện cách Lục Vân chừng ba thước, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng âm hiểm, đánh thẳng một chưởng lên đỉnh đầu của Lục Vân.
Lục Vân nở nụ cười chua xót, không hề chống trả, chỉ lạnh lùng nhìn tên cao thủ đó, ánh mắt lóe lên vẻ châm biếm khinh thường. Chốc lát, khi chưởng huỷ diệt đó gần đến đầu thì một huyết ảnh đột nhiên xuất hiện. Trong tiếng rít khủng khiếp đáng sợ, Thiên Ảnh Huyết Mị đã chặn trước Lục Vân, con mắt chính giữa trán phát ra một luồng huyết quang xuyên đúng giữa ngực của tên cao thủ Yêu vực.