Sáng sớm, mặt trời ở phương đông hé lộ tia nắng đầu tiên, không lâu sau đó ánh hồng chiếu rọi, một vầng thái dương ửng đỏ từ từ lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp bốn phương.
Hoa Sơn, trụ sở Chánh Đạo liên minh, biệt viện của những đệ tử Dịch viên lúc này rất đông đúc. Phòng của Tĩnh Nguyệt đại sư, Trương Ngạo Tuyết đang nằm yên tĩnh trên giường, khuôn mặt tuyệt đẹp trắng bệch không còn giọt máu, lộ ra vẻ tiều tụy. Mọi người Dịch viên đều đang ngồi xung quanh, khuôn mặt của mỗi người đầy lo âu nhìn thân ảnh trên giường, chốc chốc lại cất lên những tiếng than thở rất nhỏ ẩn chứa nổi quan tâm lo lắng trong lòng.
Càn Nguyên chân nhân xoay người đi đến cửa, ánh mắt nhìn xa xăm, nhẹ nhàng hỏi:
- Sự việc đã đến thế này rồi, mọi người còn điều gì muốn nói không?
Quay đầu lại, bốn cao thủ Dịch viên đều nhìn vào lưng ông, ánh mắt lộ rõ vẻ thê lương.
Hơi khẩn thiết, Lý Hoành Phi kiên định nói:
- Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải chữa lành bệnh cho sư muội, ngay cả phải trả giá thế nào, đệ tử cũng nhất định chấp nhận.
Đưa mắt nhìn người đệ tử với thần sắc phức tạp, Tĩnh Nguyệt đại sư than thở:
- Nói hay lắm, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không thể bỏ mặc, mặc dù trước mắt chưa có cách nào cả, nhưng chúng ta nhất định phải vững tin, Ngạo Tuyết cuối cùng sẽ gặp được cát nhân thiên tướng tương trợ.
Huyền Âm chân nhân nghe rồi ảm đạm lắc đầu, nhưng Phong Viễn Dương lại động viên:
- Sư thúc nói không sai, thiên hạ rộng lớn, chúng ta mặc dù chưa tìm ra biện pháp nào nhưng nhất định sẽ có người khác biết cách chữa trị, vì vậy, chúng ta không được nản lòng. Với tình hình bây giờ, chúng ta không có năng lực, theo ý của đệ tử, chi bằng chúng ta hãy cầu sự trợ giúp của tam phái cứu cho sư muội tỉnh lại trước.
Tĩnh Nguyệt đại sư lộ vẻ khó khăn, đối với lời đề nghị đó bà cảm thấy có chút do dự, trong lòng dường như có điều e dè, không nhịn được đưa mắt nhìn Huyền Âm chân nhân. Tránh ánh mắt của bà, Huyền Âm chân nhân cúi đầu không nói, vờ như không thấy gì. Tĩnh Nguyệt đại sư thấy thế liền nói:
- Sư đệ, tại sao đệ không nói gì cả? Lẽ nào đệ đã phát giác được điều gì rồi?
Huyền Âm chân nhân ngẩng đầu liếc nhìn mọi người, đứng lên than thở:
- Không có, việc này sư tỷ quyết định là được rồi, đệ quay lại xem Vân Phong thế nào.
Nói xong liền rời khỏi phòng để lại ba người với vẻ mặt đau buồn.
Tĩnh Nguyệt đại sư vẻ mặt thê thảm, nhìn về phía Càn Nguyên chân nhân nhẹ nhàng nói:
- Sư huynh, còn huynh thì sao, huynh có ý kiến gì không?
Quay người lại, Càn Nguyên chân nhân thở dài một tiếng rồi đáp:
- Ta không có ý kiến nào cả, chỉ có việc chữa khỏi bệnh cho Ngạo Tuyết là cần làm trước tiên. Việc đã đến bước này, không cầu cứu người có lẽ không được, ta sẽ đến chỗ Diệp Tâm Nghi cầu cứu, hi vọng nàng ta sẽ giúp đỡ. Giờ mọi người ở lại đây thêm một chút nữa để chăm sóc cho Ngạo Tuyết thật tốt. Còn về sư đệ, trong lòng đệ ấy đang có chuyện không vui, ta nghĩ sau này đệ ấy sẽ cho chúng ta biết thôi.
Nhìn Càn Nguyên chân nhân dời đi, Tĩnh Nguyệt đại sư thần sắc tiều tụy quay người ngồi xuống bên giường, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt của Trương Ngạo Tuyết.
Lý Hoành Phi sắc mặt trầm buồn, nhẹ giọng nói:
- Đệ đi ra đây, mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe.
Phong Viễn Dương cất tiếng giữ chàng lại muốn nói một điều gì đó, nhưng tiếc là Lý Hoành Phi như không nghe thấy gì, đã ra khỏi cửa đi mất.
- Hãy để hắn đi, tình cảm của hắn dành cho Ngạo Tuyết rất sâu đậm, chỉ tiếc là vận mệnh con người trớ trêu, bọn chúng cuối cùng khó mà bên nhau…
Tĩnh Nguyệt đại sư bình đạm có chút than thở nói.
Phong Viễn Dương khe khẽ gật đầu, nhẹ giọng trả lời:
- Sư thúc không nói thì con cũng biết được điều ấy. Ngoài hắn ra thì Tất Thiên của Nho viện cũng yêu đơn phương sư muội, đáng tiếc là trái tim sư muội chỉ dành cho Lục Vân.
Vừa ra khỏi phòng, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Lý Hoành Phi xuất hiện chút điên cuồng, cả người như đang muốn phát tiết, gầm nhẹ trong họng rồi chạy một mạch ra khỏi cửa viện, cất tiếng thét phẫn nộ hướng lên mây cao.
Từ trước đến giờ tình cảm đơn phương sâu đậm chàng dành cho Ngạo Tuyết vẫn chôn sâu trong lòng do bản tính cao ngạo. Mặc dù biết người nàng thích là Lục Vân nhưng chàng vẫn im lặng đứng một bên nhìn, trong lòng âm thầm hy vọng Ngạo Tuyết được hạnh phúc.
Giờ đây, Trương Ngạo Tuyết đã bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, chàng một lòng muốn cứu tỉnh nàng, cho dù phải bỏ ra bao nhiêu công sức chàng cũng không màng, đáng tiếc là giờ đây chàng cũng bất lực nhìn Ngạo Tuyết nằm đó, chàng như phát cuồng, hận bản thân mình một việc nhỏ cũng không thể giúp được.
Nghe Lâm Vân Phong nói Lục Vân có thể cứu tỉnh Trương Ngạo Tuyết, Lý Hoành Phi cảm thấy rất hổ thẹn. Mặc dù khó tránh được sự đố kỵ, nhưng phần lớn trong lòng hắn đầy sự ảo não, một cảm giác hữu tâm vô lực(có lòng nhưng không có sức), cảm giác khó mà diễn tả được làm cho hắn không kiềm chế được nỗi bi thương.
Đang chìm đắm trong đau khổ, chợt có tiếng bước chân nhè nhẹ vang vọng kéo chàng ra khỏi trầm tư trở về với thực tại. Ngẩng đầu, nhìn thấy Tất Thiên đứng trước mặt, Lý Hoành Phi cười miễn cưỡng nói:
- Là huynh à, sao không đến thăm sư muội Ngạo Tuyết?
Tất Thiên khẽ cười, giọng hơi đau xót đáp lời:
- Ta vừa từ phòng muội ấy ra đây, nhìn thấy huynh ở đây nên đến gặp chuyện vãn. Nghe nói các vị định nhờ Diệp Tâm Nghi giúp đỡ. Thế đã quyết định chưa?
Lý Hoành Phi khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Đã quyết định rồi, cho dù nói gì đi nữa thì việc cứu chữa cho sư muội mới là việc quan trọng nhất.
Tất Thiên lại thở dài nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Phải rồi, cứu người thì phải khẩn trương, mọi việc khác đành để bỏ qua. Nhưng ta cảm thấy có chút lo lắng, đưa sư muội Ngạo Tuyết đến chỗ Tam phái, sợ rằng có chuyện không ngờ.
Lý Hoành Phi hơi giật mình, ngay lập tức dường như đã hiểu rõ ý của Tất Thiên, nhẹ giọng hỏi:
- Huynh lo lắng Kiếm Vô Trần sẽ có mưu đồ bất chính với sư muội?
Tất Thiên ảm đạm đáp:
- Hi vọng là ta quá lo lắng, mà bây giờ Kiếm Vô Trần cũng không có ở Hoa Sơn, như vậy đối với sư muội Ngạo Tuyết mà nói thì vẫn có lợi. Nhưng với lòng dạ hẹp hòi của Kiếm Vô Trần, thêm nữa theo ta thấy thì lòng hắn vẫn luôn hi vọng chiếm được trái tim Ngạo Tuyết, tiếc là cuối cùng sư muội lại chọn Lục Vân. Điều này chắc chắn đối với Kiếm Vô Trần là một sự khiêu khích, làm cho hắn không những thua Lục Vân trong những trận giao chiến, mà còn là một bại tướng trong chuyện tình cảm. Vì thế Kiếm Vô Trần một khi đã nắm được cơ hội này, theo tâm tính của hắn mà đoán, hắn tuyệt đối không dễ gì bỏ qua đâu.
Lý Hoành Phi biến sắc mặt, hằn học nói:
- Hắn dám đụng đến một sợi tóc của sư muội thì Lý Hoành Phi ta đây còn sống ngày nào quyết không bỏ qua cho hắn. Chỉ cần ta còn ở Hoa Sơn thì tuyệt đối không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, trừ khi ta chết!
Cảm nhận rõ quyết tâm của hắn, Tất Thiên vỗ vai nhẹ nhàng nói:
- Nói hay lắm, vì sư muội Ngạo Tuyết cho dù phải chết cũng đáng. Từ nay về sau, chúng ta cùng sát cánh chiến đấu, cùng nhau bảo vệ an toàn sư muội cho đến khi muội ấy hoàn toàn bình phục.
Nhìn về Tất Thiên, Lý Hoành Phi cảm động nắm lấy tay hắn đáp lời:
- Được, cùng nhau sát cánh, thề chết không hối hận.
Nghe vậy Tất Thiên cười rồi gật mạnh đầu.
Lúc đó, hai nam tử có tình yêu sâu đậm với Trương Ngạo Tuyết, cùng đứng ở bên lề quảng trường hạ quyết tâm, thề chết cũng phải bảo vệ Trương Ngạo Tuyết. Tình yêu là sự hi sinh, lúc đó bọn họ thực sự thể hiện sự hoàn mĩ tột cùng của tình yêu.
Gió núi thổi lại, hai người nhìn nhau cười lên, tựa hồ cuối cùng đã tìm được đáp án, mọi ưu phiền lại theo gió bay đi.
Chỉ có điều thật sự đã qua sao, kết cục sẽ như thế nào đây? An bài của vận mệnh vào lúc đó, mấy người có khả năng hiểu được rõ ràng?
Ở xa xa, Huyền Âm chân nhân nhìn thấy hai người bắt tay nhau, ánh mắt hiện lên một chút thần tình phức tạp, xoay người bỏ đi, chỉ còn vọng lại một tiếng thở dài nhè nhẹ theo gió bay đi.
---------------------
Trong đại điện Chánh Đạo liên minh, Diệp Tâm Nghi ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên là các cao thủ của Vân Chi Pháp Giới, Tam phái, Lục viện đang ngồi phân theo từng nhóm.
Lúc đó, Càn Nguyên chân nhân của Dịch viên trầm giọng cất tiếng:
- Lần này bản môn đệ tử Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đã bị trọng thương, trước mắt, Lâm Vân Phong đã tỉnh lại, chỉ có Trương Ngạo Tuyết bị vu thuật của vu sư thuộc Huyền Phong môn gây thương tích nặng nề, đến nay vẫn còn mê man bất tỉnh. Dịch viên chúng tôi và các viện khác cũng đã toàn lực cứu chữa, nhưng đáng tiếc là vẫn không có chút kết quả nào. Hi vọng các vị tiền bối có mặt ở đây ra tay giúp đỡ, Càn Nguyên tôi xin thay mặt toàn bộ môn hạ Dịch viên vô cùng cảm tạ .
Diệp Tâm Nghi mời ông ngồi xuống, mở miệng nói:
- Cùng là chính đạo trong nhân gian, có chuyện gì thì mọi người đều nên giúp đỡ lẫn nhau. Việc này Dịch viên không cần phải khách sáo. Về thương thế của Trương Ngạo Tuyết, nghe kể lại dường như không hề đơn giản, không biết các vị ngồi đây có ý kiến thế nào, xin cứ thẳng thắn nói ra, chúng ta sẽ nhất định cùng nhau tận lực sớm cứu tỉnh nàng ấy.
Cao thủ của Lục viên thấy vậy im lặng không nói một câu, bởi vì bọn họ biết rõ mình không có năng lực, cao thủ của Tam phái cũng không nói gì cả, lần lượt ai nấy đều đưa mắt nhìn Phong Lôi chân quân và Thái Phượng tiên tử, chờ ý kiến của họ.
Đưa mắt nhìn tất cả mọi người, Phong Lôi chân quân đã hiểu sự cố kỵ trong lòng họ, không nhịn được cất tiếng nói:
- Kì thực việc này không liên quan gì đến tu vi mạnh yếu cả, nên tất cả mọi người đừng quá e dè. Theo những gì ta biết thì Vu tộc này có nguồn gốc cổ xưa truyền lại, nhiều thế hệ đã định cư trong dãy núi Nam hoang, bí pháp cuả họ rất cổ quái, người bình thường không thể hiểu được. Vu thuật họ thi triển có tính chất ở giữa chính và tà, không giống phật, đạo, nho của chánh đạo mà cũng chẳng phải là ma, yêu, quỷ của tà đạo. Một khi đã trúng phải vu thuật này rồi, hoặc là bản thân có tu vi rất mạnh mẽ vượt xa đối phương thì dùng thực lực vượt trội để thoát khỏi tà lực đó, hoặc là tự mình cũng tinh thông bí pháp vu thuật, còn lại thì thuật tu luyện chung chung đều hoàn toàn vô dụng.
Nghe vậy, hầu hết mọi người có mặt ở đó đều quay lại nhìn nhau, rõ ràng đều cảm thấy không thoả mãn. Chỉ thấy Hạo Nhiên cư sĩ của Nho viên đứng lên hỏi:
- Theo những lời của tiền bối Phong Lôi, ngoại trừ người buộc dây có thể tháo dây thì chúng ta không còn cách nào khác sao?
Phong Lôi Chân Quân lắc đầu đáp:
- Ta nói như thế chỉ là tình hình đại thể, thật ra Vu tộc thần bí khó dò, chúng ta lại hiểu biết rất ít nên thận trọng một chút vẫn tốt hơn. Còn về phương pháp ta nghĩ nhất định có, chỉ có điều về cá nhân ta mà nói thì tạm thời còn chưa nghĩ ra được sách lược nào có thể thực hành được.
Ở bên cạnh, Thái Phượng tiên tử an ủi:
- Mọi người không nên nóng vội, chúng ta hôm nay cùng bàn bạc tìm cách gì đó để chữa cho Ngạo Tuyết, vì vậy ai biết điều gì thì nên nói thẳng ý kiến của mình, chúng ta sẽ cùng bàn luận. Theo những gì Vân Chi Pháp Giới có được mà luận giải thì Vu tộc này thờ cúng Vu thần mười phần tà dị, lại có thực lực rất kỳ quái, thông thường làm người khác khó mà biết được sự thật. Mà các người được gọi là đại vu sư đều có được vu thuật từ việc chân thành cầu đảo với Vu thần, rồi lại truyền miệng bí pháp cho các thế hệ sau. Vì vậy, người nào nếu không biết phong tục và tiếng Miêu thì tuyệt đối không nắm được sức mạnh quái lạ này. Còn tình hình của Trương Ngạo Tuyết trước mắt thế nào, chúng ta ở đây không ít người còn chưa xem qua, vì vậy chỉ dựa vào lời nói thì tạm thời còn chưa xác định được. Bây giờ mọi người có lẽ trước hết nên lần lượt nói ra quan điểm của mình, đợi khi đã có kết quả cuối cùng rồi, chúng ta kết hợp tất cả lại xem có thể cứu tỉnh Trương Ngạo Tuyết hay không?