Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 477: Thất bại tối hậu (Thất bại sau cùng)

Lâm Vân Phong thấy Trương Ngạo Tuyết nhìn thấu ý đồ của mình, cười khổ nói:

- Bởi vì đệ đã từng đáp ứng với Lục Vân, chỉ cần đệ không chết, thì tuyệt đối không cho kẻ nào làm thương tổn tỷ được. Hôm nay việc đã xảy ra như vậy, đệ há có thể bội tín bất nghĩa mặc kệ sư tỷ. Không nhiều lời nữa, bọn họ cũng không định cho chúng ta thời gian nói chuyện đâu."

Thân thể vụt thẳng dậy, khí thế của Lâm Vân Phong trong nháy mắt bạo tăng, sự tin tưởng kiên định tràn ngập khắp nơi làm cho mọi người ở đây kể cả Trương Ngạo Tuyết đều kinh ngạc.

"Vân Phong, sao đệ phải khổ như vậy …" Nhìn lưng gã, mắt Trương Ngạo Tuyết toát ra nỗi trầm thống vô cùng, trong lòng dâng trào nỗi thê lương vô tận.

Cảm nhận sự quan tâm của Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong bình tĩnh thốt lên:

- Không đánh cược cũng chết, mà đánh cược còn có hy vọng, sư tỷ hà tất vì đệ mà cảm thương.

Chữ "thương" vừa dứt, ánh kiếm màu bạc liền hiện ra, Lâm Vân Phong toàn lực phát ra hai trăm bốn mươi tám đường kiếm rồi khống chế hình thành bốn đạo kiếm trụ sáng như ngọc, phân ra chém Thiên Chung Tam Sứ cùng với Kim Thạch.

Đại chiến bộc phát, Thiên Chung Tam Sứ sử dụng lại bí thuật, ba con độc vật liền hiện ra, lần lượt tự chuyển hóa chiếm các phương vị giữa bầu trời, phát động công kích liên miên, không ngừng.

Bên ngoài, Kim Thạch đứng hờ hững bên cạnh trong mắt lửa xanh lóe ra, thỉnh thoảng nắm bắt lấy nhãn thần Trương Ngạo Tuyết. Hắn chính là đang thi triển vu tộc bí pháp "nhiếp hồn đoạt phách". Nhận thấy tình huống dị thường, Trương Ngạo Tuyết tách khỏi ánh mắt của hắn, tay phải nắm chặt thần kiếm, chuyên tâm lưu ý đến tình huống của Lâm Vân Phong.

Lúc này, Lâm Vân Phong không giống người bị thương một chút nào, lắc mình xuất kiếm nhanh như linh báo, ánh kiếm sắc bén uy lực vô cùng, hết lần này đến lần khác đánh cho ba con độc vật rớt xuống mặt đất, chịu nhiều thương tổn.

Đứng bên ngoài, Thiên Chung Tam Sứ vừa sợ vừa giận. Bọn họ căn bản không thể ngờ được Lâm Vân Phong vì bảo vệ Trương Ngạo Tuyết mà nghịch chuyển kinh mạch, khiến cho chân nguyên trong cơ thể tăng lên nhiều lần, so với lúc mạnh khỏe còn mạnh hơn nhiều.

Sau khi trao đổi ánh mắt, lão đại của Thiên Chung Tam Sứ điên cuồng hét lên một tiếng, ba người vẫn đang thi triển thủ thế kỳ quái đột nhiên biến đổi, lập tức ánh sáng đỏ sậm quanh thân ba người sáng mạnh lên, ba con độc vật mạnh thêm mười lần, vây chặt lấy Lâm Vân Phong khi gã còn đang kinh hãi. Một tiếng sét đánh truyền đến, ba con độc vật đồng thời nổ mạnh, lực hủy diệt kinh khủng đánh cho Lâm Vân Phong quần áo toàn thân rách tả tơi, máu tươi phun trào thất khiếu.

Dị biến phát sinh đột ngột khiến cho Lâm Vân Phong vì không phòng bị lập tức lâm vào tuyệt cảnh. Ba lực nổ không cùng tính chất đồng thời phát ra làm cho gã bất ngờ không thể tổ chức phòng ngự hoàn thiện. Kết quả là gã bị đánh bay, kinh mạch toàn thân năm phần đứt bốn, từ trên không rớt xuống trong tiếng kêu thảm.

Bên này, việc thi triển thuật hủy diệt cũng làm cho Thiên Chung Tam Sứ nguyên khí tổn hao rất nhiều. Cả ba sắc mặt xám như tro tàn, loạng choạng ngã lăn ra đất, thở hào hển không ngừng.

Kêu nhẹ một tiếng, Trương Ngạo Tuyết phát giác thanh âm của chính mình cũng yếu ớt, mỏng manh như vậy. Cảm giác vô lực làm cho nàng hiểu được tình trạng nguy cấp của chính mình. Vươn tay ra, nàng muốn đỡ lấy thân thể Lâm Vân Phong đang rơi xuống. Đáng tiếc, khoảng cách chỉ một trượng mà nàng cũng chỉ có thể đau lòng lắc đầu đứng nhìn.

Một âm thanh thê lương cùng với tiếng rên khẽ. Mặt đất rung động nhè nhẹ, cỏ trên mặt đất cũng không bay lên chút bụi bậm nào. Nhìn nỗi thống khổ của Lâm Vân Phong, nhìn khuôn mặt gã vặn vẹo, Trương Ngạo Tuyết nhẹ cười, hy vọng nụ cười có khả năng tăng thêm phần sức mạnh cho gã.

Trận chiến bên này, kịch chiến được mấy trăm chiêu, Thất Huyền chân nhân đã bị Thiên Kiếm Cửu Quyết sắc bén vô cùng của Lý Trường Xuân đánh cho rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn bị động. Đúng lúc Lâm Vân Phong bị tiếng sét đánh rơi xuống, Thất Huyền chân nhân tâm thần bấn loạn tạo một chút sơ hở nhỏ nhoi, liền bị Lý Trường Xuân phát hiện.

Một kiếm bổ ra xé nát bầu trời, Thất Huyền chân nhân đẩy lui Lý Trường Xuân rồi phi thân lao thẳng tới Lâm Vân Phong. Ngược lại, Lý Trường Xuân chỉ âm trầm cười lên một tiếng, trường kiếm trong tay thu lại, thân thể đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng, chính là nguyên thần nhập vào trường kiếm, hóa thành một luồng sáng màu tím nhạt âm thầm bắn tới Thất Huyền chân nhân.

Nhè nhẹ nhúc nhích một ngón tay, Lâm Vân Phong khó nhọc ngẩng đầu lên. Gã thấy được ánh mắt quan tâm của Trương Ngạo Tuyết, khóe miệng không khỏi lộ ra một nét mỉm cười. Bất chợt trước mắt loáng lên, Lâm Vân Phong liền thấy Thất Huyền chân nhân rơi xuống bên cạnh.

"Cẩn thận, nhanh lên …" âm thanh yếu ớt khó nghe. Thất Huyền chân nhân thấy gã há mồm ra, lập tức nhận thấy sự việc không ổn, tay phải một kiếm chém ngược ra. Đáng tiếc đã muộn một chút, hàn quang đã đâm xuyên qua trước ngực lão tạo thành lổ máu.

Thân thể khẽ run lên, Thất Huyền chân nhân quát lạnh một tiếng, tay phải đánh ra một chưởng trúng vào đầu vai Lâm Vân Phong, thừa dịp đưa một cổ chân nguyên vào trong cơ thể gã, lập tức nắm chặt lấy gã, quát to:


- Nhanh mang Trương Ngạo Tuyết rời khỏi, đừng quan tâm đến chuyện ở đây!

Xoay người lại, quanh thân Thất Huyền chân nhân lóe ra ánh sáng xanh, một ngọn lửa trên người xuất hiện thiêu đốt. Hoành kiếm ngang ngực, Thất Huyền chân nhân lạnh lùng nhìn Lý Trường Xuân khôi phục bản thể, chánh khí lẫm lẫm thốt lên:

- Quen biết mấy trăm năm, hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt, kiếm còn người còn, kiếm diệt người vong...

Thân ảnh phân ra làm ba, Thất Huyền chân nhân đồng thời thi triển ba kiếm thức bất đồng. Ba đạo nhân ảnh trong lúc đó liên kết với nhau, khí mạch liên thông, kiếm mạch liên kết, chỉ trong chốc lát, sắc xanh đậm, sắc đỏ đậm, sắc lam nhạt của ba đạo kiếm trụ xếp thành chữ phẩm hòa lẫn vào nhau tạo thành một thể xoay tròn vừa chậm vừa nhanh.

Nhìn những chuyện xảy ra trước mắt, Lý Trường Xuân ánh mắt cả kinh, lạnh lẽo lên tiếng:

- Ngọc Thanh tam pháp kiếm, diệt quỷ chém tiên! Không ngờ ngươi rốt cục cũng luyện thành chiêu này. Hôm nay chúng ta cùng đánh cuộc sanh tử xem ai lợi hại hơn. Diệt Thiên Quyết xuất, hủy thiên diệt địa (phá trời diệt đất).

Rống lên một tiếng to giữa không trung, Lý Trường Xuân thi triển Thiên Kiếm Cửu Quyết quyết thứ chín - Diệt Thiên Quyết. Cuồng phong xoay chuyển quanh thân, trường kiếm tự động xoay tròn trên đỉnh đầu, khí tức cuồng hoành phách thế mang theo ánh sáng năm màu. Đầu tiên hình thành kết giới phòng ngự mạnh mẽ quanh thân thể Lý Trường Xuân, sau đó kiếm quang phóng ra, kiếm khí không ngừng tỏa ra hình thành ngàn vạn pháp kiếm giữa không trung, y theo quy luật nhất định vận chuyển.

Lâm Vân Phong được Thất Huyền chân nhân trợ giúp chân nguyên, lập tức khỏe lên không ít. Lâm Vân Phong chuyển thân đến bên Trương Ngạo Tuyết, nắm lấy tay nàng, gấp giọng nói: "Chạy mau, hy vọng ông trời phù hộ." Ngự khí bay lên, Lâm Vân Phong mang theo Trương Ngạo Tuyết cấp tốc bay đi thoát khỏi sơn cốc này. Bất chợt trước mắt có bóng người nhoáng lên, Vu sư Kim Thạch quỷ bí khó lường đã chắn phía trước.

Cầm trong tay một thanh tiểu đao màu vàng, Kim Thạch một tay bắt ấn niệm pháp quyết cổ quái, một tay múa tiểu đao, miệng quát khẽ:

- Cửu U minh chủ, kim đao huy vũ, nhất trảm thiên địa, nhị trảm chư hậu! Đao phá thanh minh, hồn phi phách tẩu. (Chủ cõi u minh, đao vàng múa may, một chém trời đất, hai chém mọi sự! Đao phá trời xanh, hồn bay phách trốn)

Giữa hư không một luồng ánh sáng vàng kim hiện lên với tốc độ cực nhanh làm cho Lâm Vân Phong căn bản ngăn cản không kịp, cả người cùng với Trương Ngạo Tuyết vừa mới bay lên cao đã bị đánh rơi xuống nằm im trên mặt đất.

Kim Thạch hạ thân xuống bên cạnh hai người, liếc mắt nhìn Lâm Vân Phong, một cước đá bay gã ra ba trượng, chỉ còn lại thân thể của Trương Ngạo Tuyết. Hai tay Kim Thạch vũ động trước mắt Trương Ngạo Tuyết, miệng hắn niệm chú ngữ cổ quái nghe rất khó hiểu để thúc dục bí thuật, hai mắt hắn xuất hiện ánh sáng xanh lục, chăm chú nhìn vào mắt của Trương Ngạo Tuyết.

Bên này, Thất Huyền chân nhân thần sắc hờ hững, ba đạo kiếm trụ trước ngực càng xoay càng nhanh, cuối cùng hình thành một tam sắc quang trụ (cột sáng ba màu) lập tức vọt lên phá tan trời xanh. Ánh sáng mạnh mẽ đó muốn xông thẳng tới mặt trời chói chang, đứng xa ngoài mười dặm đều có thể thấy. Cột sáng hình thành, ba đạo thân ảnh của Thất Huyền chân nhân với ba thế thủ pháp ấn bất đồng ấy càng hiện lên rõ ràng, càng chuyển biến nhanh hơn, chỉ một lúc ba người đã hình thành một đạo tam sắc thái hồng, di chuyển vòng quanh cột sáng nọ, khống chế cột sáng đó phát động tiến công.

Hoa sáng chói mắt bay lượn đầy trời, ánh kiếm năm màu cùng với cột sáng ba màu va chạm vào nhau, phát ra sét đánh rung trời. Đồng thời sinh ra vô số hơi nóng, hình thành không dưới mười luồng gió đủ màu, giữa không trung xoay tròn di động, sấm sét tương hỗ lẫn nhau, khí thế huy hoàng. Trong khi giao chiến, song phương thi triển các thế đánh mạnh mẽ, uy lực, vô số lần đánh cho thân thể của nhau run rẩy dữ dội, cả hai đều bị nội thương mức độ khác nhau.

Thất Huyền chân nhân liên tiếp tám lần huy động toàn lực cũng không thể đánh bại Lý Trường Xuân. Đến lần thứ chín, ông thay đổi phương pháp. Chỉ thấy ba đạo thân ảnh hợp lại thành một, lửa bộc phát quanh thân Thất Huyền chân Nhân. Giây lát sau khi lửa bốc, thân thể ông nhanh chóng phân giải thành một luồng sáng trong suốt bắn vào giữa cột kiếm ba màu đang xoay tròn.

Nguyên thần xâm nhập vào bên trong, cột sáng vốn xoay tròn với tốc độ cao lập tức nhấp nháy bất định. Sau đó, ba loại hoa sáng lần lượt hiện ra, cuối cùng màu sắc mờ đi, dung hợp kỳ diệu thành một loại màu sắc như ngọc, độ sáng được điều chỉnh nồng đậm, biến thành một đạo quang diễm (ánh sáng lập lòe như lửa) tròn, đường kính khoảng trên dưới một tấc, xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Trường Xuân.

Đúng vào lúc đó, Lý Trường Xuân cũng không chút chần chờ, chân nguyên toàn thân tăng lên đến cực hạn, bốn phía ngàn vạn pháp kiếm trùng trùng điệp điệp, chốc lát đã ngưng tụ thành chín cột kiếm ánh sáng như ngọc. Sau đó, những cột kiếm đã dung hợp cùng lúc tấn công Thất Huyền chân Nhân. Chín kiếm hợp nhất phát ra luồng sáng rung động trời đất. Cột kiếm to lớn va chạm với đĩa sáng hình tròn không hề sinh ra vụ nổ kịch liệt nào cả, mà chỉ như dung hợp lại, không thấy được điều gì khác lạ.

Sau một khoảng thời gian, trong vùng giao chiến có tiếng Lý Trường Xuân hét lên điên cuồng, thân thể bị đánh rớt xuống mặt đất, lún sâu vào bùn đất, ánh sáng đầy trời biến mất hết, mây mù cũng không còn nữa, chỉ thấy một thân thể đơn bạc vô lực từ bầu trời rơi xuống, ngay bên cạnh Vu sư Kim Thạch. Dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng phản chiếu của một ít bụi vàng, đó là dấu vết mỏng manh còn lại của trường kiếm bị vỡ vụn, những chứng nhân cuộc chiến mãnh liệt giữa Thất Huyền chân nhân và Lý Trường Xuân.

Kim Thạch đang làm phép giữa chừng bị Thất Huyền chân nhân rơi xuống làm cho kinh hãi đến nhảy dựng, liền có một chút phân tâm, khiến cho Trương Ngạo Tuyết đang bị mê man đột nhiên tỉnh lại. Kim Thạch tức giận trừng mắt nhìn Thất Huyền chân nhân một cái, rồi nhìn về phía Lý Trường Xuân dò hỏi:

- Đặc sứ, giết người này được không?


Lý Trường Xuân chật vật thoát ra khỏi bùn đất, ánh mắt ảm đạm có chứa vài phần phẫn nộ, lạnh lùng nói:

- Lưu lại vô dụng, giết!

Kim Thạch đáp ứng một tiếng, tay phải đặt ở đỉnh đầu Thất Huyền chân nhân, chỉ trong chốc lát thì thấy Kim Thạch rút ra một đạo hồn phách rồi nuốt lấy.

Điều hòa lại chân nguyên, Lý Trường Xuân nhìn Thiên Chung Tam Sứ đang hồi phục, rồi quay lại hỏi Kim Thạch:

- Thế nào rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi chưa?

Kim Thạch lắc đầu nói:

- Sắp thành công, đáng tiếc người này làm cho mất hết. Bây giờ chắc phải làm lại.

Lý Trường Xuân hừ khẽ một tiếng nói:

- Ngươi cứ tiếp tục đi, cần phải thỏa mãn yêu cầu của ta, bằng không sẽ uổng phí hết tâm cơ.

Kim Thạch "dạ" một tiếng, lại bắt đầu đối diện Trương Ngạo Tuyết thi triển pháp thuật nhiếp hồn đoạt phách với ý đồ khống chế nàng.

Trên mặt đất, Lâm Vân Phong căm tức nhìn Lý Trường Xuân cùng với Kim Thạch, muốn mở miệng thóa mạ. Đáng tiếc vu thuật quỷ bí của Kim Thạch mười phần kỳ quái, phong trụ kinh mạch toàn thân làm gã không thể nhúc nhích. Càng lo lắng, lửa giận càng thiêu đốt trong lòng Lâm Vân Phong, cả người cơ hồ muốn nổi điên. Lại giãy dụa, lại thất bại, cứ như vậy thử đi thử lại vô số lần. Lâm Vân Phong biết nóng vội là vô dụng, cố gắng trấn tĩnh lại.

Thấy Lý Trường Xuân nhắm mắt để chữa thương, không biết đã được mấy phần, Lâm Vân Phong tâm niệm tự hỏi, với tình huống hiện nay, có phương pháp nào để có thể thoát khỏi cảnh nguy hiểm để cứu Trương Ngạo Tuyết không? Suy nghĩ nát óc, cuối cùng, trong ký ức của gã xuất hiện một phương pháp. Chần chờ một chút, ánh mắt Lâm Vân Phong nhìn lướt qua Trương Ngạo Tuyết, thấy thần tình nàng đầy vẻ thống khổ, trong lòng nhất thời không hề do dự, nhắm mắt lại lập tức làm phép.

Không một thanh âm, Lâm Vân Phong chỉ yên lặng thì thầm trong lòng: "Cửu u vô giới,hồn phách vạn thiên,dĩ ngã chi huyết,hoán nhĩ lai kiến。thiên hồn vạn phách,tụ ngã thân biên,ngã chi khu thể,vi nhĩ sở nguyện。tá hồn trọng sanh,tụ phách tương liên,hồn phách quy lai,cửu u trọng hiện。"(Cửu U vô giới, ngàn vạn hồn phách, dùng máu của ta, gọi ngươi tới gặp. Ngàn hồn vạn phách, tụ vào trong ta, nhập vào thân ta, theo mong muốn ngươi. Mượn hồn sống lại, nối tụ cả phách, hồn phách quay lai, Cửu U hiện lại.) Giây phút này, Lâm Vân Phong vì vạn bất đắc dĩ phải thi triển Cửu U ngưng hồn đại pháp mà sư phó Huyền Quỷ Chân nhân của gã năm đó truyền thụ cho. Đây là một loại tà pháp triệu hung linh oan hồn tiến vào thân thể, mạnh mẽ hoán chuyển khí oán hận phẫn nộ không cam lòng của chúng nó hóa thành lực lượng để hoàn thành tâm nguyện của chính mình. Pháp quyết này cực kỳ hung hiểm, nếu không để ý thì sẽ bị hung linh oan hồn cắn trả. Cho nên lúc trước Huyền Quỷ Chân nhân đã dặn bảo rất kỹ trước khi giao cho gã. Không ngờ được hôm nay bị bức bách phải dùng đến.

Khi chú ngữ đã hoàn thành, mặt ngoài Lâm Vân Phong như không có gì thay đổi, nhưng trong lòng gã cảm giác rất rõ ràng, một lực lượng mạnh mẽ đang từ dưới đất xuyên thấu qua lưng truyền vào thân thể gã. Vô số hung tàn oán hận của hồn phách to lớn hội tụ vào não gã, đánh nhau mãnh liệt không ai nhường ai. Chỉ trong một khoảng thời gian, Lâm Vân Phong đã nhờ nguồn lực này chấn mở cấm chế vu thuật Kim Thạch đã thi triển trên người gã, nhất thời chân khí toàn thân phát triển mạnh mẽ, khí tức lạnh lẽo kinh khủng từ gã tràn ra bốn phía.

Khí tức yêu dị tràn ngập trong sơn cốc yên bình. Lý Trường Xuân đang nhắm mắt điều tức đột nhiên mở to, ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn Lâm Vân Phong, phẫn nộ quát lên:

- Đáng giận. Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi.

Lời vừa dứt lập tức đánh ra một kiếm phá trời, ánh kiếm mười trượng mang theo hoa ánh sáng như ngọc cùng với sức mạnh dời non lấp biển trong nháy mắt tới trên đầu Lâm Vân Phong.

Vẫn đang nằm bất động, thân thể Lâm Vân Phong tự động lướt ngang ba trượng, tránh được cú đánh này. Sau đó bóng người dựng đứng lên, hai mắt lấp lóe vô số ảo ảnh, phát xuất ra màu xanh đen quỷ dị, phẫn nộ nhìn Lý Trường Xuân. Hú lên quái dị giống như dã thú, thân thể Lâm Vân Phong bay thẳng lên không trung, hai tay múa may, chưởng kình sắc bén, trảo phong mang theo khí tức âm u nhằm Lý Trường Xuân đánh tới.

Tức giận hừ lên một tiếng, Lý Trường Xuân nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tà môn tiểu thuật cũng dám cậy mạnh. Xem kiếm phá thiên của ta diệt nguyên căn ngươi.

Trường kiếm vừa lật vừa chuyển, kêu lên mãnh liệt, âm thanh lan rộng, cột kiếm màu tím biến hóa ra mấy trăm bóng kiếm, hình thành lưới kiếm bao vây bốn phía Lâm Vân Phong, hằng hà kiếm khí đánh vào trên người gã.

Lâm Vân Phong lớn tiếng gào thét điên cuồng, thần trí có chút hỗn loạn không tránh né, hai tay múa may toàn lực đánh bừa. Kết quả lưới kiếm của Lý Trường Xuân bị đánh cho thất điên bát đảo, tư tưởng điên cuồng giảm xuống, tỉnh táo tăng lên nhiều. Lâm Vân Phong cảnh giác nhìn Lý Trường Xuân, dùng ý thức đè nén các oán niệm hỗn loạn trong đầu để nhanh chóng phân tích tình thế trước mắt.

Chiếu theo tình huống trước mắt, mặc dù làm phép thành công, gã nếu đánh bừa thì không thể là đối thủ của Lý Trường Xuân. Hơn nữa, thân thể gã đã quá mức suy yếu. Biện pháp tốt nhất hiện nay là bỏ chạy khỏi nơi này. Nghĩ đoạn, Lâm Vân Phong bắn lên không, hai tay điên cuồng chém về phía Lý Trường Xuân. Vừa thấy Lý Trường Xuân múa kiếm phản kích, Lâm Vân Phong trong lòng vui vẻ vội vàng thi triển độn pháp trong Âm Dương Pháp Quyết, trong nháy mắt thân thể biến mất, sau đó lại xuất hiện bên cạnh Kim Thạch.

Một chưởng hướng xuống đầu Kim Thạch đánh xuống. Lâm Vân Phong hận người này cực kỳ, cố tình giết hắn cho được. Nhưng không như dự liệu của Lâm Vân Phong, Kim Thạch mặc dù đang thi triển thuật nhiếp hồn đoạt phách, linh thức của hắn vẫn nhạy cảm dị thường, lập tức dời đi một trượng thoát khỏi chưởng của Lâm Vân Phong. Hừ một tiếng tức giận, Lâm Vân Phong mặc dù trong lòng không vừa ý, nhưng mục đích đã đạt tới, lập tức nắm lấy cánh tay Trương Ngạo Tuyết, ngự lên Trảm Phong Kiếm bay vụt vào đám mây.

Nhìn Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong kinh sợ phát hiện Trương Ngạo Tuyết thần trí hôn mê. Mặc dù nàng còn chưa bị vu thuật của Kim Thạch khống chế, nhưng bị thương rất nặng. Lâm Vân Phong vừa mắng, vừa thấy may mắn là đã kịp thời, bằng không Trương Ngạo Tuyết trọng thương như vậy, không có sức phản kháng, chỉ cần một lúc nữa thôi, nàng tuyệt đối bị vu thuật quỷ bí khống chế tâm thần.

Quay đầu nhìn lại, Lâm Vân Phong cả kinh thấy Kim Thạch cùng với Lý Trường Xuân song song đuổi theo. Khoảng cách ngày càng ngắn lại, chỉ còn khoảng trăm trượng ngắn ngủi. Lâm Vân Phong trong lòng vừa hận vừa giận, cả người như bị điên lên. Gã toàn lực thúc giục chân nguyên trong cơ thể, đột nhiên gia tăng tốc độ lên cực hạn, nhanh chóng bay đi. Khi gã quay đầu nhìn lại, phía sau hai người cũng đang bay rất nhanh, chỉ trong chốc lát khoảng cách trăm trượng chỉ còn khoảng bảy mươi trượng. Thấy thế, gã cảm thấy phẫn nộ, xuất hiện cảm giác không cam lòng.

Trên bầu trời, ánh nắng chói chang đang chiếu xuống, trong tầng mây, ba thân ảnh, một trước hai sau rạch nát bầu trời, lưu lại một dải trắng thật dài giữa trời xanh hồi lâu vẫn chưa tan đi. Cứ như là một trường đua tranh tốc độ, cũng là trường so đo về tu vi, càng có quan hệ tới việc đua tranh sinh tử của Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết. Cuối cùng bọn họ có rơi vào tay Lý Trường Xuân hay không, Trương Ngạo Tuyết có bị mê thất thần trí không, ai người có thể tính trước được.