Diệp Tâm Nghi nói:
- Chiến Tâm Tôn Giả cứ nói ra ý của ngài đi, hôm nay ở đây không hề có môn hạ của Lục Viện, chúng ta có thể thương lượng sơ qua một chút,sau đó mới thăm dò phản ứng của bọn họ sau…
Chiến Tâm Tôn Giả trầm tư một lát, ánh mắt có chút cổ quái nói:
- Ý của ta thực ra cũng chẳng có gì, nếu như bây giờ Lục Viện đều đã bị hủy thì bọn họ bất luận là ai, nếu muốn báo thù cũng là vô cùng khó khăn. Nếu đã như vậy,tại sao chúng ta không liên kết họ lại, tổ chức thành một đoàn thể tập trung những người tinh anh nhất, chuyên môn theo đuổi sự nghiệp phục thù cho Lục Viện, từ đó nâng cao tính tích cực của họ và cũng có thể phối hợp với Liên Minh Chính Đạo để tiêu trừ tà ác.
Nét mặt Diệp Tâm Nghi hơi biến đổi một chút rồi hỏi:
- Ý của Chiến Tâm Tôn Giả là chúng ta sẽ lấy danh nghĩa báo thù để hội tụ những sức mạnh đang phân tán kia lại phải không?
Chiến Tâm Tôn Giả nói:
- Đây chỉ là ý kiến của cá nhân ta,minh chủ có thể tham khảo để đưa ra quyết định đúng đắn.
Diệp Tâm Nghi nhẹ nhẹ lắc đầu nói:
- Ý kiến của Chiến Tâm Tôn Giả quả là rất hay, ta sẽ suy nghĩ, còn mọi người? Còn có kiến nghị gì hay hơn không?
Thái Phượng Tiên Tử mở lời nói:
- Chuyện này tạm thời không có cách nào khẳng định rõ được, ở đây thì không nói nhiều nữa. Hiện nay chúng ta có vẻ như không động tĩnh gì, thời gian rất nhàn rỗi nhưng kì thực những chuyện thực sự phải làm lại rất nhiều. Thứ nhất, về Thông Linh Điểu, việc này quan hệ đến sau này chúng ta đối mặt với Địa Âm Tà Linh và Thiên Sát, đối với liên minh, thậm chí là với nhân gian đều vô cùng quan trọng nên một chút cũng không thể lơ là. Thứ hai, cao thủ trong Tam Giới có rất nhiều, ngọa hổ tàng long. Chỉ những gì ta biết đến hiện nay đã có rất nhiều thế lực, điều này là một sự uy hiếp vô cùng to lớn đối với chúng ta hiện nay. Với thực lực hiện giờ của chúng ta mà muốn lần lượt tiêu diệt bọn chúng là điều không thể. Nếu như có thể dùng một sự phân hóa kì diệu nào đó làm tan rã bọn chúng thì đó mới thực sự là con đường đi đến chiến thắng.Thứ ba, là về ân oán giữa Lục Vân và Liên Minh việc này là một chuyện vô cùng nhạy cảm. Về tính cách và võ công của Lục Vân thì ta tin rằng mọi người đều rõ, làm cách nào để giải quyết chuyện này thì cần mọi người phải suy xét một cách cẩn thận.
Lời của Thái Phụng Tiên Tử vừa dứt thì cả căn phòng lớn chợt rơi vào im lặng, đối với ba việc mà Thái Phượng Tiên Tử đưa ra, tất cả mọi người đều im lặng không nói. Thứ nhất là vì không có đối sách gì tốt cả, thứ hai là do có một số việc những người ở đây không tiện đề cập đến.
Trong trầm mặc,Kiếm Vô Trần chợt nói:
- Thông Linh Điểu đã bị mất đi trong tay ta,ta sẽ có trách nhiệm tìm nó về. Hiện nay ta đã biết tung tích của nó rồi, lần này trở về chính là để thương lượng bàn bạc với mọi người một lát, phải làm thế nào mới có thể thuận lợi lấy nó về mà lại không gây ra sự chú ý đối với giới tu chân.
Mọi người nghe vậy bèn đưa mắt nhìn nhau,trên nét mặt lộ ra sự kinh ngạc vô cùng. Sự thay đổi của Kiếm Vô Trần khiến cho mọi người đều không thể tưởng tượng nổi. Với tính cách của Kiếm Vô Trần mà có thể che giấu tung tích của Thông Linh Điểu đến tận giờ phút này thì quả thật là một việc hiếm thấy.
Nhận ra tất cả tâm trạng của mọi người,Diệp Tâm Nghi trong lòng không nén nổi tiếng thở dài khe khẽ:
- Vô Trần,chàng đã biết được tung tích của Thông Linh Điểu,vậy sao…?
Kiếm Vô Trần nhìn Diệp Tâm Nghi,thần sắc tỏ ra có chút chần chừ do dự rồi nói:
- Thứ đó đang nằm trong tay Ma Thần Tông Chủ Bạch Vân Thiên,chuyện này tạm thời người ngoài vẫn chưa ai biết cả. Cách của ta là bí mật tìm hắn rồi dùng sức mạnh đoạt lại, cố gắng hết sức không làm kinh động đến người khác để tránh làm cho sự việc trở nên phức tạp hơn. Nhưng tình hình trước mắt chính là, ta vừa xuống núi là sẽ có người theo dõi ta, phải làm thế nào để cắt đuôi người theo dõi đó, làm sao để lấy lại Thông Linh Điểu mà thần không biết quỷ không hay, đó mới chính là chuyện làm ta phải đau đầu suy nghĩ.
Nghe vậy,mọi người mới hiểu vì sao Kiếm Vô Trần lại quan tâm đến Bạch Vân Thiên như vậy. Đồng thời mọi người cũng vô cùng kinh ngạc,vì sao Thông Linh Điểu lại có thể rơi vào tay Bạch Vân Thiên được chứ? Mọi người xôn xao bàn tán về chuyện này nhưng không ai có thể đoán ra được huyền cơ nằm trong đó. Cuối cùng, dưới sự kiến nghị của Diệp Tâm Nghi, mọi người tạm thời gác chuyện này để bàn bạc đến chuyện mà Kiếm Vô Trần đề cập đến.
Một lúc lâu sau,Diệp Tâm Nghi nói với Kiếm Vô Trần:
- Chuyện này tạm thời cứ quyết định như vậy đi, chàng hãy về trước nghỉ ngơi một lát,thiếp sắp xếp xong chuyện bên đó rồi sẽ thông báo với chàng sau.
Nói xong quay người đi ra khỏi đại điện .
Chính trong lúc Diệp Tâm Nghi đang bàn luận thương lượng với mọi người thì tại biệt viện mà môn hạ Lục Viện đang ở,Trương Ngạo Tuyết cũng đang bàn bạc với mọi người của Dịch Viện.Chỉ nghe nàng nói:
- Cứ ở mãi Hoa Sơn như hiện nay cũng không phải là cách, đệ tử dự tính rời khỏi đây và đi tìm người phụ nữ thần bí đó, đồng thời thăm dò động tĩnh của Hắc Ám Tôn Chủ và Âm Thi Quỷ Vương. Chỉ cần thời cơ cho phép là con sẽ lập tức nhân đó ra tay, báo thù cho sư thúc, sư bá và cả sư huynh đệ đồng môn đã mất.
Tĩnh Nguyệt Đai Sư phản đối nói:
- Không đựơc, vết thương của con hiện nay vẫn chưa hồi phục, vi sư không thể yên tâm để con một mình rời khỏi đây.
Cạnh đó, Càn Nguyên Chân Nhân cũng khuyên:
- Con có lòng như vậy chúng ta rất hoan nghênh ủng hộ nhưng đúng như sư phụ con đã nói đấy, vết thương trên người con hiện nay vẫn chưa hồi phục, hay là đợi sau khi trị khỏi rồi mới đi cũng chưa muộn mà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Khẽ lắc đầu,Trương Ngạo Tuyết bình tĩnh nói:
- Lòng đệ tử đã quyết rồi, thù này không báo quyết không trở về Hoa Sơn.
Nhìn nét mặt lạnh lùng của Trương Ngạo Tuyết, cảm nhận được sự quyết tâm kiên định của nàng, Huyền Âm Chân Nhân chỉ khẽ thở dài. Đã không hề có thái độ gì để ngăn cản Trương Ngạo Tuyết, Lâm Vân Phong ngược lại còn tán đồng nói:
- Những lời của sư tỷ rất hợp với suy nghĩ của con, con quyết định cùng đi với sư tỷ, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào cũng nhất định phải trả món nợ máu này.
Vỗ nhẹ cánh tay của Lâm Vân Phong, Phong Viễn Dương hiền từ nói:
- Không nên kích động, thù chúng ta nhất định sẽ phải trả, chỉ là phải làm thế nào để có thể báo thù một cách thuận lợi nhất, việc này thì cần phải bàn bạc kĩ lưỡng đã. Lần trước đệ cũng đã thấy thực lực của Hắc Ám Tôn Chủ rồi đấy, chỉ có quyết tâm thôi là không đủ, chúng ta phải lên kế hoạch một cách cụ thể đã.
Lý Hoành phi đau khổ nói:
- Những lời Đại sư huynh vừa nói quả không sai. Bất luận giờ đây chúng ta buồn thương như thế nào đi nữa, muốn báo thù thì phải có kế hoạch dài lâu, không thể dễ dàng hi sinh tính mạng một cách vô ích được.
Nắm lấy bàn tay Trương Ngạo Tuyết, Tĩnh Nguyệt Đại Sư khuyên nhủ:
- Tâm tư của con sư phụ rất hiểu, chúng ta đều giống như con. Chỉ là giờ đây ngoài việc báo thù ra chúng ta còn phải tìm lại Dịch Viện, còn phải làm rạng rỡ Dịch Viện nữa, con việc gì phải vội vàng xúc động như vậy chứ. Sư phụ biết võ công của con đã mạnh hơn rất nhiều nhưng con hiện nay vẫn chưa thể là đối thủ của Hắc Ám Tôn Chủ đâu, điều nay không ai có thể phủ nhận được. Con hãy nghe lời sư phụ đi, dưỡng thương cho tốt rồi hãy đi, đến lúc đó sư phụ quyết không ngăn cản con nữa.
Nhìn vẻ đau khổ vô cùng của sư phụ, Trương Ngạo Tuyết không nén nổi một tiếng thở dài, lặng lẽ quay người dời đi. Sau lưng,mọi người đều đồng thanh kêu gọi nhưng nàng không hề dừng bước, bóng hình dần dần biến mất trong hành lang dài hun hút.
Thu ánh mắt lại,Huyền Âm Chân Nhân nói:
- Sư tỷ, để nó đi đi, nó ở lại đây rất bất lợi cho nó.
Tĩnh Nguyệt Đại Sư ngẩn người ra hỏi lại:
- Bất lợi? Đệ nói vậy là ý gì ?
Buồn bã nở nụ cười,Huyền Âm Chân Nhân nhìn bà rồi nói với Lâm Vân Phong:
- Con đi chuẩn bị một chút đi rồi cùng sư tỷ của con xuống núi. Ở đây nếu Kiếm Vô Trần biết thì hắn sẽ nổi tà tâm với Trương Ngạo Tuyết.
Lâm Vân Phong hơi sững người ra nhưng trong nháy mắt đã sáng suốt trở lại,thấp giọng nói:
- Mọi người yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt cho sư tỷ, chỉ cần con còn sống thì quyết không để ai làm hại tỷ ấy đâu. Sư bá, sư phụ và hai vị sư huynh hãy bảo trọng.Con đi đây.
- Bảo trọng,nhớ cẩn thận đấy !
Mọi người vẫy tay đưa tiễn Lâm Vân Phong, ánh mắt cuối cùng trở về phía Huyền Âm Chân Nhân.
Tĩnh Nguyệt Đại Sư trầm giọng nói:
- Sư đệ, có phải đệ có điều gì giấu bọn ta phải không?
Huyền Âm Chân Nhân cười một cách lạnh nhạt, vẻ mặt cổ quái nói:
- Sư tỷ, có một số chuyện không biết thì tốt hơn là biết rất nhiều, tỷ sao phải hỏi nhiều như vậy chứ. Thất Huyền Chân Nhân của Đạo Viện vì sao phải mang Vô Vọng rời khỏi Hoa Sơn? Chính là vì ông ta không muốn Vô Vọng chết ở đây. Nếu vậy chúng ta hà tất phải ép buộc Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong ở lại chứ?
Tĩnh Nguyệt Đại Sư mặt mày biến sắc,suy nghĩ rơi vào trầm tư Càn Nguyên Chân Nhân thì nói thì nói:
- Nếu vậy,sao không để Viễn Dương và Hoành Phi cùng rời khỏi đây luôn?
Huyền Âm Chân Nhân gật đầu nói:
- Ta cũng đang có dự định đó,song trong hai người bọn họ chỉ có Viễn Dương là thích hợp ra đi, Hoàng Phi không thể rời khỏi đây được.
Nghe vậy Viễn Dương kiên định nói:
- Huyền Âm sư thúc không cần suy nghĩ cho đệ tử,bất luận như thế nào con cũng không rời khỏi mọi người đâu.
Càn Nguyên Chân Nhân nhìn Viễn Dương một cái thét lên:
- Không phải nhiều lời, nên làm thế nào vi sư tự có tính toán. Sư đệ, đệ thử nói xem vì sao Hoành Phi không thể rời khỏi đây?
Huyền Âm Chân Nhân nhìn Hoành Phi một cái thấy nét mặt chờ đợi của chàng đang hướng về phía mình, bất giác lắc đầu thở dài, buồn bã nói:
- Từ xưa đến nay, chỉ một chữ "tình" mà khiến cho biết bao người không có cách nào thóat ra được, cả đời này của Hoành Phi đã bị giữ trong một chữ tình đó rồi. Hơn nữa, tình này giữ trên chính đỉnh Hoa Sơn này đây.
Quay người, Huyền Âm Chân Nhân cũng không giải thích gì thêm, lặng lẽ rời đi. Nhìn theo bóng hình của Huyền Âm Chân Nhân, lúc này mấy người trong phòng đột nhiên phát hiện, thì ra lúc này ông đã biến thành già nua.
* * *
* *
*
Đứng dưới mái hiên,Trương Ngạo Tuyết lặng lẽ nhìn về dãy núi phía xa, gương mặt xinh đẹp vẫn vương vất một nỗi buồn man mác.
Cách đó một đoạn, Lâm Vân Phongchăm chú nhìn bóng hình này, khẽ nói:
- Sư tỷ, chúng ta đi thôi.
Quay đầu lại, Trương Ngạo Tuyết nhìn chàng một cái rồi lập tức dời ánh mắt đi, không nói lời nào bay ra ngoài. Lâm Vân Phong nhún vai, thần sắc ẩn chứa vài phần buồn bã.
Xuống khỏi Hoa Sơn, Lâm Vân Phong đang muốn hỏi Trương Ngạo Tuyết xem nên đi đâu trước, lúc này trên không trung bống xuất hiện ba bóng người đang gào thét bay qua, trong nháy mắt đã bay ra tít tắp.
Nhìn bóng hình vừa bay về phía xa đó, Lâm Vân Phong hết sức kinh ngạc nói:
- Là Kiếm Vô Trần, Đan Thanh Kiếm Hiệp và Tân Dương Tử. ba người bọn họ cùng nhau rời khỏi Hoa Sơn, là để đi đâu nhỉ ?
Không trả lời, Trương Ngạo Tuyết chỉ thờ ơ nhìn một lát, thần sắc tỏ ra rất lãnh đạm.
Thấy Trương Ngạo Tuyết không nói gì, Lâm Vân Phong làm ra vẻ cười đùa nói:
- Kệ bọn họ đi, dù sao cũng chẳng quan hệ gì đến chúng ta, chúng ta bây giờ phải chăm lo cho bản thân mình trước đã. Sư tỷ, rời khỏi Hoa Sơn rồi bước đầu tiên chúng ta phải làm gì? Thăm dò động tĩnh của Âm Thi Quỷ Vương trước hay truy xét tung tích của Hắc Ám Tôn Chủ trước đây?
Trương Ngạo Tuyết trầm lặng một lát rồi lạnh lùng nói:
- Hãy về Tây Thục trước, tìm xem Dịch Viện bị chuyển đến nơi nào. Sau đó tìm Hắc Ám Tôn Chủ hỏi về thân phận người phụ nữ thần bí kia, xem cô ta rốt cuộc là ai, vì sao lại mưu hại Dịch Viện của chúng ta.
Bay thẳng một đường, hai người hướng về phía Tây Thục, không lâu sau đã cách Hoa Sơn hàng trăm dặm. Nhìn sắc trời một cái, Lâm Vân Phong nói:
- Sư tỷ, lúc này trời đã gần trưa rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát, ăn uống chút gì rồi hãy đi. Phía trước mặt có một cái hồ, phong cảnh ở đó cũng rất đẹp, chi bằng chúng ta xuống đó xem xem.
Trương Ngạo Tuyết nhìn dưới chân một cái, khẽ gật đầu rồi theo Lâm Vân Phong đáp xuống bên hồ.