Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 437: Thương Tang Chi Ái

Yêu Hoàng bị phong ấn đã làm khí thế của đại quân Yêu vực giảm sút, đồng thời cũng khiến bọn Thủy Kỳ Lân vô cùng kinh hoàng. Để cứu Yêu Hoàng, Thủy Kỳ Lân chỉ huy Hắc Sát hổ vương và Tam Nhãn long lang điên cuồng tấn công, còn bản thân hắn cầm thanh Liệt Nhật Long Thương trong tay, mượn sức mạnh của tà binh đó để huy động chân nguyên trong cơ thể khiến chân nguyên của hắn không ngừng tăng lên, nhanh chóng đột phá được phòng tuyến của Quy Linh tôn giả và Lăng Vân thiên kiếm, xuất hiện bên cạnh Yêu Hoàng.

Nhìn các cao thủ Yêu vực liều mạng lao vào ứng cứu, Vân Hư thượng nhân hỏi:

- Lúc này cuối cùng đã phong ấn được Liệt Thiên, hay là chúng ta mau chóng mang hắn rời khỏi đây, sau này mới tìm cách tiêu diệt hắn?

Bạch Quang khẽ lắc đầu, than thở:

- Lúc trước Thiên Tôn đã từng nói, nếu không thể tiêu diệt hắn thì chỉ phong ấn hắn thôi. Nhưng một khi đã phong ấn hắn rồi thì không được động vào hắn nữa, nếu không phong ấn của chúng ta sẽ tự giải khai, đến lúc đó sẽ gặp phiền phức.

Mặt mày biến sắc, Vân Hư thượng nhân nói:

- Như vậy, chẳng phải chúng ta không có cách gì mang hắn đi sao?

Bạch Quang chần chừ do dự một lát rồi trầm giọng nói:

- Quả đúng thế, song chúng ta có thể nhân cơ hội này tiêu diệt các cao thủ khác của Yêu vực. Ít nhất trong vài trăm năm, Yêu vực sẽ không có cách nào uy hiếp Nhân gian được nữa.

Mọi người nghe có lý liền bắt đầu hành động. Một trận giao tranh kịch liệt lại một lần nữa được triển khai.

Giữa không trung, Bạch Như Sương nhìn Liệt Thiên, sau hồi lâu đau đớn buồn khổ, thần sắc nàng dần dần bình tĩnh trở lại.

Cười lạnh nhạt, Bạch Như Sương nói:


- Hy vọng chàng có thể mãi mãi không quên nụ cười cuối cùng của thiếp. Giờ này phút này thiếp biết chàng đã không thể nói được nữa, nhưng thiếp cũng hiểu chàng luôn rất muốn biết thiếp vì cái gì mà đến. Từ khi gặp mặt đến giờ, chàng chưa từng hỏi thiếp đến từ đâu, bây giờ thiếp cho chàng biết, thiếp đến từ Nhân gian. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Bạch Như Sương là hậu duệ đời thứ mười bảy của Bạch gia. Bạch gia đời thứ mười ba sinh ra một nhân tài kiệt xuất, đó chính là Bạch Quang. Ông dùng trí tuệ thông minh tuyệt đỉnh của mình để tu tiên luyện đạo, cuối cùng vượt qua giới hạn của sinh mệnh, phi thăng gia nhập vào Cửu Thiên Hư Vô giới sống tiêu diêu tự tại. Thiếp là chắt của ông ấy, từ nhỏ chịu sự chỉ bảo dạy dỗ của ông. Ông dạy thiếp pháp quyết, giúp thiếp tu luyện, rồi cuối cùng ông trao cho thiếp một nhiệm vụ. Một nhiệm vụ vì an nguy của thiên hạ mà hy sinh bản thân nhỏ bé của mình.

Hôm nay thiếp đến đây vì sự dặn dò của tằng tổ, vì sự yên định của thiên hạ, thiếp đã vi phạm lương tâm của chính mình, làm ra một chuyện khiến thiếp phải hối hận cả đời. Thiếp đã từng giày vò, cũng từng hoang mang, chỉ là có một số chuyện biết rõ sẽ đau lòng nhưng không thể không làm.

Giấc mộng cả đời của chàng tan rồi, vì thiếp mà tan vỡ. Mối tình trọn đời của thiếp cũng đứt rồi, vì chàng mà đứt đoạn. Quang vinh của cả đời chàng qua rồi, trái tim kiếp này của thiếp cũng chết rồi. Như vậy, hãy để chúng ta tiếp tục giấc mộng chưa thành ở kiếp sau, kiếp kiếp sau nữa, thậm chí là muôn ngàn vạn kiếp sau này. Đời này chàng cứ hận thiếp đi, kiếp sau thiếp sẽ đền đáp chàng gấp trăm lần. Hãy nhớ, cho dù nghìn năm cũng không thể quên nhau.

Tiếng nói tan đi trong gió thoảng, nhỏ dần dưới ánh mặt trời. Chỉ là nương theo âm thanh trôi đi còn có một trái tim đẹp đẽ và một linh hồn trong trắng.

Giữa không trung, gương mặt xinh đẹp của Bạch Như Sương đột nhiên trắng bệch như tuyết, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi trông như chuỗi ngọc phỉ thúy huyết sắc, khiến Yêu Hoàng run lên. Thân hình thiếu nữ bay bồng bềnh trong gió tựa như công chúa tuyết đang ngủ nhẹ nhàng, chầm chậm khép lại đôi cánh cửa tâm hồn làm xiêu động lòng người.

Sự tức giận điên cuồng không thành tiếng phát ra từ miệng Liệt Thiên, trên mặt hắn hiện rõ nỗi đau xé lòng. Nếu trước đây ít nhiều hắn có nỗi hận với người thiếu nữ thì lúc này, tất cả mọi sự hận thù đều đã đi xa, chỉ còn lại sự yêu thương vô hạn, sự tiếc nuối vô cùng và nỗi xót xa vô bờ bến. Một cuộc tình đã kết thúc như vậy, câu chuyện của họ tựa như một đóa hoa trong gió, đẹp thật đấy nhưng cũng mau chóng úa tàn.

Trong im lặng, Lục Vân cảm thấy sự đau lòng của Liệt Thiên. Đối với tình cảm giữa hai người họ, Lục Vân cảm thấy có chút đắng cay, nhất là về kết cục của nó. Nỗi hận là không thể không có, nhưng càng nhiều hơn chính là tình yêu, là tiếc nuối, là đau khổ và cả không cam lòng nữa.

Nếu Bạch Như Sương không nói những lời cuối cùng đó, Lục Vân cảm thấy nhất định Yêu Hoàng Liệt Thiên sẽ dễ chịu hơn một chút bởi vì hắn còn có thể hận. Chỉ là những lời của người thiếu nữ đã thốt ra thì Liệt Thiên ngay cả lòng hận cũng tắt đi. Đó không phải càng là sự đả kích lớn hơn hay sao?

Liệt Thiên không còn lòng dạ nào để ý đến trận chiến hỗn loạn kia, hắn hoàn toàn chìm đắm trong sự bi thương vô hạn. Mãi đến rất lâu sau, khi Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, hắn mới bỗng nhiên bừng tỉnh lại. Nhẹ nhìn khắp xung quanh một vòng, tình hình lúc này vô cùng bất lợi đối với Yêu vực, Hắc Sát hổ vương và Tam Nhãn long lang đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Thủy Kỳ Lân nhờ có long thương trong tay nên uy lực tăng thêm mấy lần mới đột phá được phòng tuyến của kẻ địch, xông đến cạnh Yêu Hoàng Liệt Thiên.

Một tay nhấc cơ thể của Liệt Thiên, Thủy Kỳ Lân vừa múa thanh long thương phòng ngự vừa phát ra những ám hiệu rút lui. Đại quân Yêu vực sau khi biết được tình hình đều dốc toàn lực phản công, vững chắc bảo vệ hắn ở trong rồi nhanh chóng rút tản ra ngoài.

Thấy vậy, Bạch Quang và các cao thủ tuy vô cùng tức giận, nhưng số lượng của đại quân Yêu vực quá đông và còn có sức mạnh biến hóa cơ thể, đối phó với chúng không hề dễ dàng nên bọn họ đành dốc toàn lực chém giết, có thể diệt trừ được bao nhiêu thì diệt.


Rời khỏi Ma Thiên lĩnh,Yêu Hoàng Liệt Thiên được Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ mang theo nhanh chóng chạy về Yêu vực. Còn về Hắc Sát hổ vương và Tam Nhãn long lang, do Huyền Dạ đi quá vội vàng nên Lục Vân không biết tình hình bọn chúng cuối cùng ra sao.

Về đến Yêu vực, việc đầu tiên Huyền Dạ làm là nghĩ xem làm thế nào để giải phong ấn trên người Yêu Hoàng, làm cho hắn hồi phục thực lực, tái sinh huy hoàng. Tuy nhiên dù Thủy Kỳ Lân tu vi tinh thâm nhưng vẫn thuộc yêu loại, đối với pháp quyết của Nhân gian vô cùng lạ lẫm. Hắn căn bản không có cách nào giải được đạo phong ấn của bốn pháp quyết Phật, Ma, Quỷ, Đạo.

Thử qua rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không thành công, cuối cùng hắn đành đặt Yêu Hoàng Liệt Thiên và thanh Liệt Nhật long thương vào trong cổ động thần bí nơi trước kia tìm được long thương, bản thân thì luôn bảo vệ ở bên ngoài.

Trong bóng tối vô tận xuất hiện một tia sáng, Lục Vân đang ngủ say ở sâu thẳm ý thức của Yêu Hoàng Liệt Thiên chợt bừng tỉnh. Xuyên qua đôi mắt Liệt Thiên, Lục Vân quan sát thấy hoàn cảnh xung quanh, chàng phát hiện đây là một lãnh địa vô cùng bí ẩn, một nơi khiến người ta phải chấn động.

Tia sáng từ nhẹ nhàng lúc đầu trở nên mãnh liệt, xung quanh là một bầu trời sao mênh mông vô tận, vô số những mỏm đá có hình thù kỳ dị bay qua lại trên không, chuyển động theo một quy luật nhất định, đan xen bay lượn, chốc chốc lại lấp lánh những tia hào quang hoặc sáng hoặc tối, phối hợp với những ngôi sao cố định bất động trong không gian thần bí này tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ muôn màu muôn vẻ.

Trong khi quan sát, đột nhiên Lục Vân phát hiện một vật rất quen thuộc, đó chính là món binh khí của Yêu Hoàng Liệt Thiên, thanh Liệt Nhật long thương. Long thương được cắm trên một mỏn đá lốm đốm ngũ sắc, chầm chậm xoay tròn xung quanh cơ thể Liệt Thiên.

Suy nghĩ về tất cả những gì trước mắt, Lục Vân định thử tìm hiểu thông tin về nơi này từ trong ý thức của Yêu Hoàng, tuy nhiên kết quả không như mong muốn. Thì ra sau khi Yêu Hoàng Liệt Thiên bước vào không gian thần bí này, ý thức của hắn đã ở vào trạng thái tự mình phong tỏa. Lục Vân tuy sống nhờ trong cơ thể hắn nhưng cũng không có cách nào mở được cánh cửa ký ức của hắn nên chỉ có thể tự suy nghĩ.

Ở không gian mênh mông này, thời gian có vẻ rất dài. Lục Vân sau một hồi quan sát thì cảm giác lạ lùng đã bớt đi, trong lòng ngược lại đang nghĩ xem lúc này mình nên làm thế nào là tốt. Từ khi đi vào cơ thể Liệt Thiên, Lục Vân đã có cảm giác lúc ẩn lúc hiện xuyên qua không gian. Đối với tất cả những gì xảy ra trên cơ thể Yêu Hoàng, chàng tuy chỉ là người đứng bên cạnh quan sát nhưng cảm giác chân thực đó lại giống như đang xảy ra trên chính cơ thể chàng vậy.

Nghĩ đến những gì đã trải qua, trước sau dường như không có bao nhiêu thời gian, nhưng nó lại là một đoạn của cuộc đời, một đoạn ký ức không thuộc về Lục Vân. Vì vậy, Lục Vân ít nhiều có chút cảm xúc, có chút cảm thương. Có thể nói đời người thật kỳ diệu, thế sự thật khó đoán, những chuyện như vậy chàng cũng đã gặp rồi, còn lời gì để nói đây?

Chuyến đi đến Yêu vực đối với Lục Vân chính là một sự trải nghiệm kỳ diệu, tuy đến nay ý thức của chàng vẫn còn nằm trong cơ thể của Yêu Hoàng, nhưng từ đó chàng đã biết được rất nhiều chuyện. Đối với cuộc đời Yêu Hoàng, chàng cảm thấy có chút bất bình, vì chàng nhìn thấy bóng hình của mình trên người hắn. Tuy giữa hai bên có rất nhiều điểm bất đồng nhưng quyết tâm không phục trời đất của cả hai thì cực kỳ giống nhau. Điều này khiến Lục Vân có một mối đồng cảm tiềm tàng đối với câu chuyện của Yêu Hoàng.

Hiện tại Yêu Hoàng bị phong ấn, Lục Vân ngoài đồng tình ra còn có vài phần muốn giúp đỡ, chỉ là chàng cũng ít nhiều do dự, dù sao sức mạnh của Yêu Hoàng vô cùng đáng sợ. Một khi Yêu Hoàng được giải phong ấn, đến lúc đó Nhân gian sẽ ra sao? Ai cũng gặp lúc hoang mang, giây khắc này, khi nghĩ đến vấn đề đó, Lục Vân có chút do dự không quyết, Nhân gian dù sao cũng là quê hương của chàng.

Vứt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Lục Vân không nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa mà tập trung tinh lực trên cơ thể mình. Từ tình hình hiện tại có thể thấy ở lãnh địa không có sự chuyển động của thời gian này, muốn lại xảy ra chuyện gì là điều không thể. Nếu đã như vậy, sự tình đã kết thúc rồi, bản thân cũng nên quay lại thôi. Nghĩ đến việc quay lại, điều Lục Vân nghĩ quan tâm đầu tiên chính là làm thế nào thoát ra khỏi cơ thể của Yêu Hoàng, trở về thân thể của chính mình.

Thử thoát ra khỏi người Yêu Hoàng Liệt Thiên, Lục Vân phát giác ra rằng căn bản là không thể. Thứ nhất, lực lượng bản thân đã hao tổn quá nhiều mà không hề được bổ sung. Thứ hai, ý thức của Yêu Hoàng đã bị phong bế, không hề có cánh cửa thời không nào liên thông với thế giới bên ngoài. Thứ ba chính là bởi phong ấn trên người Yêu Hoàng, dường như ý thức của Lục Vân cũng bị liên đới mà bị nhốt trong cơ thể Yêu Hoàng. Với ba điểm hạn chế ấy, Lục Vân dĩ nhiên muốn đi cũng không được.

Lý giải được nguyên nhân, Lục Vân bắt đầu nghĩ cách. Với tính cách của chàng thì ngồi yên chờ chết là chuyện quyết không thể được. Bất luận bao nhiêu khó khăn, chỉ cần có một tia hy vọng, chàng cũng sẽ không từ bỏ. Trong khi suy nghĩ, đầu óc Lục Vân trở nên tỉnh táo, muốn rời khỏi đây cần phải thỏa mãn ba điều kiện. Thứ nhất, bản thân phải mau chóng hồi phục lại công lực. Thứ hai, cần phải đánh thức Yêu Hoàng để hắn mở cánh cửa của ý thức ra. Thứ ba, làm thế nào để thoát khỏi sự trói buộc của phong ấn. Chỉ cần hoàn thành ba điều này, chàng sẽ có thể rời khỏi cơ thể Yêu Hoàng trở về thân xác của chính mình.

Nghĩ đến điều kiện thứ nhất, Lục Vân cẩn thận xem xét lại tình hình của bản thân. Do lúc này chàng chỉ là một luồng ý thức, lực lượng bên trong chính là lực lượng của tinh thần. Vậy làm sao để lấy lại đây? Cẩn thận suy nghĩ, với tình hình hiện tại thì không ngoài hai con đường: một là thông qua nghỉ ngơi trong thời gian dài, dần dần từng bước hồi phục, hai chính là lấy từ ngay trong cơ thể Yêu Hoàng.