Thẫn thờ nhìn quanh, một dòng lệ tuôn chảy trên gò má lạnh ngắt của Tử Dương chân nhân, ngưng tụ thành giọt nước lóng lánh như phản chiếu từng chút ký ức xa xưa. Khi nước mắt đã cạn, Tử Dương chân nhân mới cảm nhận được bóng tối đã đến gần, lúc này ông biết sinh mệnh bản thân đã gần chấm dứt, chỉ còn lại màn đêm vô tận đang chờ đợi mình mà thôi.
- Lục Vân!
Đối diện cái chết, mọi ý niệm trong lòng Tử Dương chân nhân bùng phát hóa nên một lời kêu gọi. Ông dùng hơi thở cuối cùng để gọi tên bóng hình đã khắc sâu trong tim suốt cuộc đời.
Ý niệm nồng đậm ấy như xé nát bầu trời. Lúc này ở nơi xa, một lam y thiếu niên cả thân thể bỗng nhiên run lên rồi quay người lại, trong ánh mắt lộ ra biết bao niềm tiếc nhớ. Chỉ là với sự lưu luyến khôn nguôi đấy, liệu có thể vượt qua muôn ngàn sông núi để thay đổi, bỏ đi tất cả mọi việc, liệu có thể làm xoay chuyển không gian và thời gian?
Lời gọi ấy tuy rất yếu ớt, nhưng Huyền Ngọc chân nhân vẫn cảm nhận được một cỗ lực lượng, đó là một luồng sức mạnh rung chuyển lòng người, một niềm tin đến chết không thay đổi. Nhìn thân thể Tử Dương nổ tung thành tro bụi, Huyền Ngọc chân nhân không quá bi thương, vì ông hiểu rằng cùng với hai chữ nói trước khi chết, Tử Dương chân nhân đã không còn gì vương vấn.
Con người cuối cùng đều phải chết, chỉ khác nhau là khi chết còn lại bao nhiêu nỗi nuối tiếc, điều này rất quan trọng. Nếu một người lúc sắp chết không hề có gì hối tiếc thì ông ta rất may mắn, còn như hối tiếc quá nhiều thì dù chết cũng không thể nhắm mắt.
Chậm rãi thu hồi mục quang, Huyền Ngọc chân nhân nhìn sang Âm Thi Quỷ Vương, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ bình thản không chút lo sợ.
Từng bước từng bước ép sát Huyền Ngọc chân nhân, Âm Thi quỷ vương lạnh lùng lên tiếng:
- Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta, với bộ dạng ngươi bây giờ thì đã sức cùng lực kiệt rồi, tốt nhất hãy yên lặng nghe lời một chút. Hôm nay bản vương hao binh tổn tướng quá nhiều nên tâm trạng không vui, tốt nhất ngươi hãy hợp tác, ta hỏi gì trả lời nấy, nếu không đừng trách ta vô tình.
Huyền Ngọc chân nhân điềm tĩnh nhìn hắn, chẳng hề sợ sệt nói:
- Môn hạ Dịch viên thà chết không chịu khuất phục, còn thủ đoạn gì ngươi cứ thi triển đi, xem ta có sợ ngươi không. Chỉ là, có một điều ngươi không nên quên, hôm nay kẻ muốn diệt Dịch viên không chỉ một mình ngươi đâu, ở đây còn rất nhiều cao thủ khác nữa, có lẽ chúng cũng đang đợi để thu thập ngươi đó.
Âm Thi quỷ vương nhãn thần biến đổi, cười lạnh đáp:
- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, tuy nhiên ta dự định sẽ thu thập ngươi trước đã.
Vừa dứt lời, hắc ảnh lóe lên, Âm Thi quỷ vương vô thanh vô thức đột ngột xuất hiện cách Huyền Ngọc chân nhân độ ba thước, hữu thủ nhanh chóng chộp tới. Nguy hiểm cận kề, Huyền Ngọc chân nhân tự biết không thể ngồi yên chờ chết, vội huy động tất cả chân nguyên sót lại lùi về phía sau né tránh. Tuy nhiên, thực lực hiện tại của ông và Âm Thi quỷ vương quá chênh lệch, muốn né tránh cũng là chuyện không thể nữa rồi. Quỷ vương dễ dàng nắm được phương hướng của Huyền Ngọc chân nhân, ung dung chờ tóm lấy ông ta.
Mắt thấy Huyền Ngọc chân nhân sắp rơi vào tay Âm Thi quỷ vương, đúng lúc này, trong không khí đột ngột xuất hiện một luồng tinh thần lực kỳ lạ tấn công đến, chỉ nghe một tiếng kêu gào thảm thương vang lên, Âm Thi quỷ vương đã bị đánh bật ra xa.
Huyền Ngọc chân nhân vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại thì thấy Hắc Ám tôn chủ đang dựa vào cửa lớn, nhãn thần âm u lạnh lẽo nhìn về phía này.
Âm Thi quỷ vương bật người đứng dậy, hiểm độc nhìn Hắc Ám tôn chủ, phẫn nộ hét:
- Đánh lén sau lưng, thật hạ lưu vô sỉ, ngươi quả là đê tiện!
Hắc Ám tôn chủ âm hiểm cười đáp:
- Ta là ma tôn, chẳng phải chính nhân quân tử gì cả, ngươi đừng đề cao ta thế. Hôm nay, lần thứ hai ta nhắc nhở ngươi hãy chú ý đến lời nói của mình một chút, cẩn thận không ta sẽ lưu ngươi lại đây đấy. Đến lúc đó Quỷ vực sẽ bớt đi một thế lực, với ý định tranh bá thiên hạ của ta sau này càng có lợi, ngươi nói phải không, quỷ vương?
Trong lòng chấn động, Âm Thi Quỷ vương không cam tâm tức giận hét lên:
- Đừng nên đắc ý như vậy, muốn lưu ta lại đây ư, ngươi không có được bản lĩnh đó đâu. Hôm nay coi như ngươi chiếm ưu thế, ngày khác ta nhất định sẽ đòi lại món nợ này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Vừa thấy Âm Thi Quỷ Vương có ý rút lui, Hắc Ám tôn chủ liền cười chế nhạo:
- Quỷ vương đại nhân ăn nói khách khí như vậy từ bao giờ thế? Hôm nay ngươi đã hao binh tổn tướng, mất quá nhiều tinh lực ở đây rồi, lẽ nào lại định ra đi một cách đầu voi đuôi chuột vậy sao? Như thế có vẻ không giống với phong cách của quỷ vương lắm. Hay là vầy, ta cho ngươi một cơ hội để chấm dứt mọi ân oán với người của Dịch viên, đến lúc đó ngươi đi cũng chưa muộn à.
Nghe vậy, ánh mắt Âm Thi quỷ vương chợt lạnh đi, lòng thầm tính toán những dụng ý trong lời Hắc Ám tôn chủ. Phân tích tình hình trước mắt, cơ thể đã bị trọng thương, tuyệt không phải đối thủ của ma tôn, thêm vào đó, giữa vực chi tam giới có sự thù địch lẫn nhau, ma tôn hẳn nhiên không thể có ý tốt. Hắc Ám tôn chủ làm như vậy nhất định là vì món đồ đó, nếu bản thân bị mắc lừa, đến lúc đó không những tự đẩy mình vào đường cùng mà còn gánh nợ cho người khác, há không phải đã trở thành kẻ ngốc hay sao.
Nghĩ đến đây, Âm Thi quỷ vương hừ lạnh:
- Đúng như ngươi nói, ngươi là một ma tôn, chẳng phải chính nhân quân tử gì, những lời của ngươi mà có thể tin được thì mặt trời sẽ mọc ở hướng tây mất, bản vương không đến nỗi ngu xuẩn đến vậy đâu. Có bản lĩnh thì ngươi cứ từ từ phát huy đi, hôm nay bản vương cáo từ trước, ngày khác nhất định sẽ trả món nợ này.
Nói xong, hắc ảnh lóe lên, toàn thân Âm Thi quỷ vương hóa thành một quả cầu sáng màu đen nhanh chóng bay ra ngoài pháp giới.
Thấy vậy, trong đầu Hắc Ám tôn chủ chợt xuất hiện một ý nghĩ, liền dốc toàn lực thi triển pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông. Chỉ thấy quả cầu sáng màu đen đó rung lên dữ dội vài lần xen lẫn với những tiếng kêu gào thảm thương, sau đó xông ra ngoài pháp giới, dẫn đầu bọn quỷ binh còn lại chạy trốn.
Hắc Ám tôn chủ khẽ than đầy nuối tiếc, cảm thấy hối hận vì đã để Âm Thi quỷ vương chạy mất, cơ hội tốt như vậy mà lại để tuột khỏi tay, sau này dù muốn cũng không thể có chuyện tương tự xảy ra nữa.
Thu hồi tạp niệm, Hắc Ám tôn chủ chuyển mắt sang Huyền Ngọc chân nhân, âm u nói:
- Môn hạ của Dịch viên quả là không đơn giản, chỉ dựa vào một nhóm người mà có thể tiêu diệt được ba quỷ tiên và sáu quỷ tướng, thật sự khiến người khác phải khâm phục. Hiện quỷ vương đã chạy rồi, ở đây chỉ còn lại chúng ta, chưởng giáo chân nhân liệu có muốn giao dịch với ta một chút để đổi lấy tính mệnh của ngài không?
Huyền Ngọc chân nhân lạnh lùng trả lời:
- Những lời của ma tôn đại nhân quả khiến ta khó hiểu, giữa chúng ta có thể trao đổi được gì đây? Hơn nữa, tự cổ đến nay chính tà luôn luôn đối lập, ma tôn đại nhân cho rằng ta sẽ đồng ý giao dịch với ngươi sao?
Hắc Ám tôn chủ ngữ khí liền thay đổi, hừ lạnh:
- Không ngờ ngươi vẫn còn vài phần cốt khí, chỉ là không biết lát nữa có thể chịu được Ma Âm Não chi hình của ta hay không?
Huyền Ngọc chân nhân nghe xong những lời đó, cảnh giác nhìn đối phương, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Dịch viên hàng nghìn năm nay chưa từng có loại người tham sống sợ chết, ma tôn đừng nên coi thường đệ tử Dịch viên chúng ta.
Lạnh lùng cười nhạt, Hắc Ám tôn chủ cất giọng:
- Có một số chuyện phải thử qua mới biết, bây giờ ta sẽ xem lời nói của tu nhân chính đạo các ngươi có đúng như hành động hay không?
Lời vừa dứt, một sức mạnh tinh thần quỷ dị như luồng khí lạnh xông đến, khiến cho Huyền Ngọc chân nhân hoàn toàn không có cách nào phòng bị, gào lên một tiếng điên cuồng rồi cả người bay ra xa vài thước, đau đớn rơi xuống mặt đất.
Cố sức nắm chặt đầu tóc, Huyền Ngọc chân nhân cắn chặt răng, đôi tròng mắt như muốn bật ra ngoài, phẫn nộ nhìn Hắc Ám tôn chủ, dùng sự im lặng để biểu thị tinh thần chống cự đến cùng. Vào lúc này, người bị trọng thương sắp chết như Huyền Ngọc chân nhân, ngay cả với một con quỷ bình thường, ông cũng không thể đối phó được, huống hồ phải chống đỡ sự tấn công của ma tôn.
Tuy vậy, dẫu thế nào đi nữa, Dịch viên chưởng giáo vẫn là Dịch viên chưởng giáo. Ông dù chết cũng phải giữ gìn sự tôn nghiêm của mình, không thể để bọn yêu ma quỷ quái coi thường, cũng như khinh thường nhân sĩ chính đạo của Nhân gian.
Lạnh lùng nhìn Huyền Ngọc chân nhân đang đau đớn trên mặt đất, Hắc Ám tôn chủ cười giễu hỏi:
- Thế nào, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào phải không? Xem bộ dạng của ngươi vẫn chưa cam tâm, không cam lòng thì hãy đứng dậy giết ta đi! Sao lại không ra tay, hay là không còn sức lực nữa rồi? Ngươi không phải là chưởng giáo của Dịch viên sao? Một trong sáu viện tu chân của Nhân gian chính đạo, chỉ mới thế mà đã ra bộ dạng như vậy sao?
Những âm thanh khích bác châm chọc vang ra cả bên ngoài Dịch viên, lúc này Hắc Ám tôn chủ dường như có ý muốn kích nộ Huyền Ngọc chân nhân.
Gắng sức thả lỏng hai cánh tay đang nắm chặt đầu tóc, ánh mắt Huyền Ngọc chân nhân sắc như dao, cả người trông giống như một con dã thú, điên cuồng trừng mắt nhìn Hắc Ám tôn chủ rồi gắng gượng đứng dậy. Sự tấn công của sức mạnh tinh thần không hề suy giảm, nỗi thống khổ như đâm vào tim ấy ngày một gia tăng. Nhưng lúc này, với tư cách là một nhân sĩ của Nhân gian chính đạo và là chưởng giáo của Dịch viên, Huyền Ngọc chân nhân vẫn phải dốc toàn lực để đứng lên. Bây giờ, ông không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho danh dự hàng ngàn năm của Dịch viên.
Nhìn Huyền Ngọc chân nhân đang lảo đảo, thần sắc của Hắc Ám tôn chủ liền thay đổi, khẩu khí có chút kinh ngạc:
- Giỏi, rất giỏi! Quả không hổ là Dịch viên chưởng giáo, tuy tu vi không ra sao nhưng ý chí thì rất kiên cường. Đáng tiếc là chỉ có ý chí kiên cường mà thực lực lại yếu kém thì ngươi có thể làm gì đây?
Cắn chặt răng, Huyền Ngọc chân nhân lên tiếng:
- Người tu chân ý chí kiên cường như sắt, tấm lòng thành thật như thép, chỉ cần chính nghĩa trong lòng bất diệt thì hào khí Nhân gian có thể trường tồn, cuối cùng sẽ xua đuổi tất cả tà ác.
Cất tiếng cười cuồng ngạo, Hắc Ám tôn chủ hỏi:
- Vậy sao? Để ta xem tấm lòng chính nghĩa của ngươi rốt cục là như thế nào, có năng lực gì để xua đuổi tà ác?!
Dứt lời, hắc ảnh lay động, hữu thủ của ma tôn đâm thẳng tới trước ngực Huyền Ngọc chân nhân như muốn rạch bụng moi tim ông.
Không hề sợ hãi nhìn Hắc Ám tôn chủ, Huyền Ngọc chân nhân gầm lên một tiếng giận dữ, trước lúc chết hai lòng bàn tay bỗng nhiên quang hoa lóe sáng, một ngọn lửa màu đỏ đột ngột xuất hiện giữa không trung, mang theo luồng khí bi tráng vô cùng hướng thẳng về phía ma chưởng lao tới.
Kêu lên kinh ngạc, Hắc Ám tôn chủ ngẩn người ra một chút rồi lập tức chính diện nghênh đón song chưởng của Huyền Ngọc chân nhân. Ma quang vừa lóe lên thì hỏa diễm liền tối đi, khí lưu giữa song phương chuyển động, một luồng khí mạnh mẽ mang theo lực phá hoại cường đại một đòn đánh bay Huyền Ngọc chân nhân, khiến cơ thể ông ta bay ra đập mạnh vào tường.
Tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh kinh hãi đồng thời vang lên, lúc này thân thể Hắc Ám tôn chủ nhoáng lên, liên tục lùi lại sáu thước tránh khỏi ngọn lửa đỏ ấy.
Nằm yếu ớt trên đất, Huyền Ngọc chân nhân kiêu hãnh nói:
- Đây chính là chính nghĩa trong lòng ta, há để bọn yêu ma tà ác các ngươi có thể chặn được?!
Nhìn ngọn lửa yếu ớt bay trong không trung, giọng điệu của Hắc Ám tôn chủ khẽ biến đổi:
- Khốn kiếp! Ngươi đã dùng toàn bộ chân nguyên chuyển hóa thành Sinh Mệnh chi hỏa, lấy ngọn lửa thiêu đốt tính mạng của chính mình, dùng lửa thánh đó để chống cự ta. Ta thật sự không ngờ đến, không khâm phục ngươi cũng không được. Nhưng ngươi có thể kiên trì được bao lâu nữa đây? Một khi ngọn lửa tắt đi, ngươi sẽ bị tiêu tan cả linh hồn và thể xác, muôn kiếp không thể siêu sinh, ngươi đã nghĩ tới điều đó chưa?
Cười lên ảm đạm, Huyền Ngọc chân nhân tang thương đáp:
- Ta đã nói rồi, Dịch viên hàng nghìn năm nay không có loại người tham sống sợ chết. Cho dù phải chết, môn hạ Dịch viên cũng chết một cách oanh liệt.