Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 39: Hoàng Hôn Đại Chiến

Lúc ấy, trên ngọn Tống Tiên trong dãy Thái Huyền Sơn, Thiên Kiếm Viện đệ tử là Kiếm Vô Trần đang cùng một người thần bí khác đánh nhau chí tử với ba gã Quỷ tiên. Rất nhiều đệ tử của Thiên Kiếm Viện cùng những nhân vật trọng yếu của sáu viện đều đứng xung quanh theo dõi trận đấu.

Lý Trường Xuân khi ấy đang thấp giọng bàn bạc với năm vị chưởng giáo kia làm sao tiêu diệt được ba gã Quỷ tiên. Với những ai chăm chú quan sát tình hình trận đấu, họ không khỏi thầm kinh hãi trước sức mạnh của ba gã Quỷ tiên. Lục Vân mắt thì vẫn quan sát trận đấu nhưng lại âm thầm chú tâm lưu ý tìm hiểu lực lượng linh khí thần bí đang ẩn tàng tại ngọn Tống Tiên này.

Đột nhiên, sắc mặt của Lục Vân thoáng khác lạ, chàng vừa nhận được một trong hai đạo Ý Niệm Thần Ba phát ra cuối cùng đã quay trở lại. Hiện lên trong đầu Lục Vân là hình ảnh một đóa hắc sắc liên hoa lại một lần nữa xuất hiện bên bờ sông Hoàng Hà, âm thầm tiến về phía ngọn Tống Tiên Lĩnh này. Không những vậy, lại còn hai vầng sáng đen ẩn chứa đầy ma khí cũng đang bay về hướng Thái Huyền Sơn với một tốc độ kinh hồn.

Lục Vân đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chưa ai có chút cảnh giác nào, trong lòng chàng không khỏi than thầm. Lục Vân nhìn sang Huyền Ngọc chân nhân, ông đang mãi cùng Lý Trường Xuân và những người khác bàn luận sự tình, Lục Vân cảm thấy khó bề mở miệng. Xoay sang Ngạo Tuyết và Vân Phong, Lục Vân bảo: "Hai người qua đây một chút, ta có việc này muốn bàn hai người".

Ngạo Tuyết thoáng ngạc nhiên, nàng đưa mắt nhìn Vân Phong, rồi nhẹ nhàng đến bên cạnh Lục Vân. Đợi hai người đến gần, Lục Vân mới thấp giọng nói: "Hiện giờ ở ngay phía dưới chúng ta đây vừa có quái sự phát sinh, không cần phải hỏi vội, hai người sẽ biết ngay bây giờ". Nói tới đó, Lục Vân lại dừng lại vì chàng đã nhận được đạo Ý Niệm Thần Ba cuối cùng.

Sắc mặt Lục Vân đại biến, trong đầu chàng hiện ra một cảnh tượng hết sức thần bí. Chàng thấy trong một hang động sâu thẳm, có một hồ nước sáng lấp lánh. Cái hồ đó không lớn, đường kính khoảng ba trượng nhưng lại chiếm hết phân nửa diện tích sơn động. Trong hồ chứa chất lỏng đặc sánh màu trắng sữa. Nhưng thần kỳ nhất là trận đồ được khắc trên mặt đất bao quanh cái hồ nhỏ. Cao trên mặt hồ khoảng một trượng là một đóa kỳ hoa ngũ sắc rực rỡ. Từ đóa hoa thần kỳ ấy tỏa ra năm màu không ngừng xoay chuyển, nhìn từ xa có cảm giác như các màu sắc ấy đang nhảy múa, huyền ảo vô cùng. Lại thấy đóa kỳ hoa đó có năm cánh, mỗi cánh hoa một màu, tạo thành cả thảy năm màu, màu sắc chung quanh chính là phát ra từ những cánh hoa này.

Phía bên dưới, cuống hoa được hình thành từ chất lỏng màu trắng sữa, tạo nên một cảnh sắc mỹ lệ thần bí vô cùng. Ánh sáng ngũ sắc phát ra từ cánh hoa phía trên không ngừng xoay chuyển lại được phản xạ bởi hồ nước trắng ngần tạo nên khung cảnh rực rỡ tuyệt đẹp. Đóa kỳ hoa đó không lớn, đường kính chỉ khoảng một thước, nhưng với cảnh tượng đẹp đẽ thần kỳ ấy như báo trước một bí mật được ẩn chứa bên trong khó mà lường được.

Sau khi xem xét kỹ vật thần bí này, Lục Vân trong lòng hoảng sợ, cuối cùng chàng đã hiểu ra vì sao tất cả bọn yêu ma quỷ quái đều tụ hội về Thái Huyền Sơn này. Đưa mắt liếc qua Lý Trường Xuân, Lục Vân than thầm một tiếng, thầm nghĩ mọi người trong Thiên Kiếm Viện này ai nấy đều có ý đồ riêng. Lục Vân dám khẳng định là trong hang sâu hàng trăm trượng dưới ngọn Tống Tiên Lĩnh này là một báu vật thần kỳ, bản thân Lý Trường Xuân nhất định hay biết việc đó, chỉ là chưa nói ra thôi.

Bấy giờ, sáu vị chưởng giáo đã bàn xong biện pháp đối phó với Quỷ tiên, đột nhiên Lục Vân nhìn thấy từ chân trời một tòa hắc sắc liên hoa đang bay đến, thong thả đáp xuống đồng thời với hai luồng sáng đen từ phương khác cũng cùng xuất hiện trên ngọn Tống Tiên Lĩnh. Hắc Liên và Ma tiên vừa xuất hiện trên đỉnh Tống Tiên Lĩnh thì chúng lập tức xuất vô số đạo Tinh Thần Ba cao tốc toàn diện công kích mọi người.

Kiếm Vô Trần và thần bí nam tử đang lúc chiến đấu, đột nhiên bị Tâm Dục Vô Ngân công kích, thân thể liền bị chấn động mạnh, sắc mặt chuyển sang tái ngắt. Nhân lúc hai người bị Tinh Thần Ba làm chậm lại một chút, ba gã Quỷ tiên thừa cơ trốn thoát, bay lên không trung tránh thoát sự công kích của hai người. Phía ngoài, đệ tử của Thiên Kiếm Viện thay nhau phát ra tiếng kêu thảm thiết, còn những nhân vật trọng yếu của Lục Viện cũng không tránh khỏi chuyện thân thể bị chấn động, chứng tỏ bọn Ma tiên Hắc Liên quyết dùng Tinh Thần Ba công kích tất cả mọi người.

Lý Trường Xuân lúc này toàn thân phát ra ánh tử quang rực rỡ, la lớn: "Tất cả hãy vận công bảo hộ thân thể, đây chính là pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân của Ma Tông thập phần bá đạo, có thể công kích âm thầm không hình không bóng, rất khó phòng bị".

Dứt lời, ông lắc mình một cái hóa thành một vệt tử quang rực rỡ bay tới trước mặt Ma tiên tấn công mãnh liệt. Thấy Lý Trường Xuân động thân, năm vị chưởng giáo kia cũng đồng thời xuất động tấn công vào lũ yêu ma quỷ quái.

Phần Lục Vân, ngay lúc Ma tiên dùng Tinh Thần Ba công kích, chàng tức thì phát ra chín đạo Ý Niệm Thần Ba để chống lại. Vì thế cả Ngạo Tuyết lẫn Vân Phong đang đứng cạnh chàng đều không bị Tinh Thần Ba kích trúng. Nhìn trận đấu trên không trung, Lục Vân nói: "Vân Phong, đệ không định xuất thủ sao? Đây chính là lúc đệ giúp bọn họ đối phó bọn yêu ma quỷ quái ấy. Chỉ cần nhớ kỹ một điểm là không nên đụng vào đóa hắc sắc liên hoa ấy, đó là một vật thể bất diệt, nếu mà ráng đánh cũng chỉ phí công vô ích mà thôi". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vân Phong nghe xong, cười hềnh hệch nói: "Được, đệ biết rồi, đệ sẽ đi thu thập gã Quỷ tiên đó. Hừ, một sống, hai chết, có gì đáng sợ, hừ... lần này quyết phải thu thập cho bằng được, phải so tài cao thấp một phen, cơ hội hiếm có đây...". Dứt lời, Vân Phong lắc mình biến mất rồi xuất hiện bên cạnh Quỷ tiên, trong tay hắn Trảm Phong kiếm ngân quang rực rỡ, toàn lực tấn công đối phương.

Nhóm Bổn Nhất, Vô Vọng, Thương Nguyệt, Kiếm Vô Trần năm người cũng không đứng yên, đồng loạt phát động tuyệt học bản môn phi thân lên không trợ giúp sáu vị chưởng giáo đối phó ba gã Quỷ tiên, hai gã Ma tiên cùng tên Hắc Liên thần bí. Ngạo Tuyết nhìn sang Lục Vân, chuẩn bị xuất thủ nhưng lại nghe Lục Vân lên tiếng: "Ngạo Tuyết, tỷ đến giúp sư bá đối phó gã Quỷ tiên kia, để đệ tới xem tên Hắc Liên kia thế nào". Rồi, Lục Vân ném cái nhìn lạnh lẽo về phía gã thanh niên thần bí của Thiên Kiếm Viện.

Trên không trung, Kiếm Vô Trần Thiên Linh thần kiếm phát chiếu hào quang sáng rỡ cùng giúp Lý Trường Xuân đối phó với một gã Ma tiên; Thất Huyền Chân Nhân của Đạo Viện cùng Vô Vọng cũng xuất toàn lực đấu với gã Ma tiên thứ hai. Ngọc Vô Song ở Phượng Hoàng Thư Viện và Pháp Quả đại sư ở Bồ Đề Học Viện cùng ba người bọn Bổn Nhất liên thủ đối phó với Hắc Liên. Huyền Ngọc chân nhân, Ngạo Tuyết, Vân Phong ba người chiến đấu với một Quỷ tiên. Hạo Vân Cư Sĩ của Nho Viện và Tất Thiên cùng đối phó với một Quỷ tiên, còn tên Quỷ tiên còn lại thì đánh nhau với Thương Nguyệt và hai người nữa. Những người vẫn chưa xuất thủ là Lục Vân, nhân vật thần bí của Thiên Kiếm Viện và Liễu Tinh Hồn ba người. Ba người họ lẳng lặng quan sát trận đấu dường như không hề có ý định xuất thủ.


Trên trời lúc này cảnh tượng hết sức ngoạn mục với ngũ quang thập sắc, hào quang rực rỡ. Trong các cặp đấu thì Huyền Ngọc chân nhân, Ngạo Tuyết, Vân Phong ba người cùng đối phó với một Quỷ tiên nên dễ dàng chiếm thượng phong, khiến cho tên Quỷ tiên ấy hết đỡ đằng đông lại né đằng tây, dần dần lâm vào tuyệt cảnh. Tử Ảnh thần kiếm trong tay Ngạo Tuyết chói lòa, uy lực của thanh Dịch Thiên Xích trong tay của Huyền Ngọc chân nhân lại càng khỏi phải bàn, cộng thêm Âm Dương pháp quyết của Vân Phong, tất cả đều là những thần khí có tác dụng khắc chế rất mạnh đối với quỷ vật, nên gã Quỷ tiên kia dù cố gắng liều mạng đến mấy cũng khó có thể đào thoát.

Tương tự thế, nhóm người Nho Viện dễ dàng đối phó với một gã Quỷ tiên khác, Thương Nguyệt các người cũng không gặp khó khăn gì. Khó xơi nhất chính là hai gã Ma tiên và Hắc Liên. Hắc Liên vốn dĩ có tấm thân bất hoại, không cách chi tiêu diệt được nên có công kích mạnh hơn nữa cũng chẳng có tác dụng chi. Ma tiên sử dụng Tinh Thần Ba pháp quyết tấn công vô ảnh vô hình lại càng thần bí khó lường, khiến cho các cao thủ phải đề phòng mọi lúc mọi nơi. Thiên Kiếm Viện, Bồ Đề Học Viện, và Đạo Viện đều gặp cường địch, chiến đấu rất vất vả.

Lúc bấy giờ, từ cơ thể của Hắc Liên bỗng nhiên phát ra hào quang chói lòa, cùng lúc đột phá vòng vây của Pháp Quả đại sư, Ngọc Vô Song, và ba người bọn Bổn Nhất, trong chớp mắt vọt thoát sang phía tây. Pháp Quả đại sư, Ngọc Vô Song, Bổn Nhất lập tức đồng loạt đuổi theo. Liễu Tinh Hồn đang đứng trên mặt đất trông thấy hướng tẩu thoát của Hắc Liên liền biến sắc, đưa mắt liếc nhân vật thần bí kia rồi không chần chừ, lập tức vọt bay đi ngăn lại.

Hắc Liên đi rồi, hai tên Ma tiên kia cũng không ham tham chiến nữa, cùng rống lên một tiếng thật lớn, dốc toàn lực, phát hào quang sáng chói, đột phá vòng vây, nhắm hướng tây bắc vọt đi, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa. Lý Trường Xuân của Thiên Kiếm Viện chỉ đưa mắt nhìn nhân vật thần bí nọ một cái rồi cùng Kiếm Vô Trần hóa thành luồng sáng đuổi theo bọn Ma tiên. Thấy thế, hai cao thủ của Đạo Viện cũng đuổi theo. Thế là, trên đỉnh Tống Tiên Lĩnh chỉ còn Dịch Viện, Nho Viện và Thương Nguyệt ba nhóm ở lại chiến đấu cùng ba gã Quỷ tiên.

Lúc này, ba gã Quỷ tiên cũng phát giác ra sự cố, bắt đầu cố sức phản kích. Rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, chúng bắt đầu biến hóa ra vô số quỷ ảnh khiến cho đỉnh Tống Tiên Lĩnh trong phút chốc bị bao phủ trong lớp hắc khí dày đặc âm u. Ba tên Quỷ tiên lợi dụng bóng quỷ che mắt đối phương chia ra ba hướng chạy trốn. Tuy nhiên không may cho chúng, cao thủ của Lục Viện đâu phải tay mơ mà dễ dàng để chúng đào thoát.

Ngạo Tuyết với Tử Ảnh thần kiếm sáng rực, sắc tím chập chùng, bủa vây bốn phía không để tên Quỷ tiên thứ nhất có cơ hội trốn thoát. Lại thêm Vân Phong thi triển Âm Dương pháp nhãn phối hợp với Âm Dương pháp quyết chặn mất đường chạy có thể có. Hạo Vân cư sĩ và Tất Thiên hai người cũng cùng lúc thi triển pháp môn Hạo Nhiên Chánh Khí của Nho Viện, Liệt Hỏa Chánh Khí chí dương chí cương tạo thành thiên la địa võng không cho Quỷ tiên thứ hai bất kỳ cơ hội trốn chạy nào.

Quanh người Thương Nguyệt được bao bọc bởi ngân quang màu vàng chói mắt trông tựa như ánh trăng rực rỡ, tay nàng cầm Khiếu Nguyệt thần kiếm phát với uy lực hết sức cương mãnh tấn công vào tên Quỷ tiên thứ ba, nhìn xa trông nàng đẹp tựa thiên thần vậy.

Hứa Khiết cầm bảo kiếm tỏa sắc vàng nhè nhẹ. Thần kiếm hợp thể như hóa thành phượng hoàng lửa múa lượn giữa không trung.

Giữa vùng hào quang sặc sỡ đó, chợt vang lên một tiếng thất thanh. Chỉ thấy thân hình của Hứa Khiết khẽ rung lên, rồi loáng một cái, một đạo hắc quang phóng xuống mặt đất nhanh như điện chớp. Bóng đen đó vừa chạm đất đã bay vụt về hướng vách núi cao nghìn trượng của ngọn Tống Tiên Lĩnh. Thương Nguyệt thốt lên một tiếng kêu khẽ, nói: "Sư muội hãy nghỉ ngơi một lúc, để tỷ đuổi theo giết hắn". Dứt lời, nàng đã hóa thân thành một luồng sáng bạc, ngự lên Khiếu Nguyệt thần kiếm cấp tốc đuổi theo.

Trên mặt đất, Lục Vân phát hiện ánh mắt của thần bí nam tử chợt thay đổi, thân thể bất ngờ biến hóa, trong chốc lát không còn thấy đâu nữa. Lục Vân thần sắc đại biến, tên thần bí này thật sự là ai, tu vi của hắn cao thâm không tưởng được, so với sáu vị chưởng giáo thật không thua sút chút nào. Tại sao ban nãy Lý Trường Xuân không hề đề cập đến danh tính của y, bên trong liệu còn có điều gì bí mật?

Lục Vân cũng không kịp nghĩ ngợi lâu, liếc nhìn mấy người đang chiến đấu trên không trung một cái thầm nghĩ cũng không có chuyện gì nguy hiểm, rồi thân thể nhanh chóng hóa thành một luồng sáng, trong phút chốc đã biến mất.

Bên dưới vực sâu mây mù dày đặc, Thương Nguyệt dừng lại lưng chừng không, tỉ mỉ dò tìm hành tung của Quỷ tiên. Thương Nguyệt thám xét đáy vực u ám, trên đỉnh đầu nàng, thanh Khiếu Nguyệt thần kiếm tỏa ra ngân quang sắc vàng nhàn nhạt không ngừng xoay chuyển. Thình lình, một luồng sáng ập tới, một bóng người bất chợt xuất hiện ngoài ba trượng bên phía tả của Thương Nguyệt, chính là thần bí nam tử. Gã ném một cái nhìn lạnh lẽo qua phía Thương Nguyệt, rồi thân thể đột nhiên hóa thành một luồng tử quang và biến mất trong lớp mây mù.

Ánh mắt Thương Nguyệt lộ rõ vẻ nghi hoặc, thanh thần kiếm trên đỉnh đầu vẫn không ngừng xoay chuyển nhè nhẹ truy tìm bốn phía, rồi nhanh chóng biến thành một tia sáng mỏng như tơ. Trong lúc Thương Nguyệt đang do thám, Lục Vân chợt hiện thân bên cạnh nàng. Chàng đưa mắt nhìn nàng, khẽ hỏi: "Thương Nguyệt sư tỷ, không rõ tỷ có nhìn thấy thần bí nam tử đã đánh nhau với Quỷ tiên lúc nãy chăng?

Thương Nguyệt liếc nhanh chàng một cái, thoáng có vẻ kỳ dị, nhè nhẹ gật đầu: "Y vừa đến đây, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến thành một luồng tử quang, không còn tung tích, thật chẳng biết y đã đi về chốn nào. Người này tu vi thật sự thâm hậu, chỉ sợ trong tất cả sáu viện đều không thể có người như thế".

Lục Vân ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, con tim thoáng rung động, nhẹ giọng nói: "Người ấy rất thần bí, tu vi cực cao, so với Kiếm Vô Trần không thua sút chút nào, chỉ sợ còn cao hơn cả y. Tỷ đuổi theo Quỷ tiên, nhưng tới đây thì mất dấu phải không? Nói rồi, thấy nàng khẽ gật đầu, Lục Vân bắt đầu dò xét tứ phía.

Thế là, chàng liền xuất các đạo Ý Niệm Thần Ba với tần suất cao nhất, phân tích kỹ, đến từng xó xỉnh, từng điểm khả nghi cho dù nhỏ nhất cũng không bỏ qua. Lục Vân nhanh chóng tìm được lối vào, chính ở dưới sâu ba trượng trong một khe núi hết sức nhỏ hẹp, cho dù người tỉ mỉ như Thương Nguyệt dò xét nãy giờ cũng không thể tìm ra. Lục Vân nhìn Thương Nguyệt, nói: "Lối vào ở phía dưới, chúng ta cùng xuống đi". Dứt lời, chàng bắt đầu hạ thân xuống dưới ba trượng, chăm chăm nhìn vào vách đá.


Thương Nguyệt nhìn theo thân ảnh của Lục Vân, tuy trong lòng đầy vẻ nghi hoặc. Nàng không thể giải thích được tại sao Lục Vân vừa đến đã tìm ra ngay lối vào. Nàng cũng hạ thân xuống ba thước bên phải Lục Vân, hỏi: "Khe núi này nhỏ như thế, chúng ta làm sao vào được?".

Mục quang của Lục Vân lộ ra một tia kỳ dị, chàng không trả lời vào câu hỏi của Thương Nguyệt mà nói: "Thần bí nam tử kia đã đánh nhau với Quỷ tiên rồi, tu vi của y quả là cao cường, thật sự bá đạo. Theo đệ thấy tu vi của y quả nhiên đã đạt đến mức tối hậu của tu chân, là cảnh giới Quy Tiên rồi. Rốt cuộc thì y là ai mới được, làm thế nào đạt được mức độ tu vi cao cường đến thế, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thật đáng sợ!". Nói rồi, chàng nhìn Thương Nguyệt, sực nhớ đến câu hỏi của nàng, vội nhẹ giọng nói: "Chúng ta chỉ cần hóa thành luồng sáng biến thành nguyên thần là có thể vào được rồi. Chúng ta đi mau đi, còn chậm trễ nữa, vật đó sẽ bị thần bí nam tử đoạt mất". Dứt lời, chung quanh bỗng sáng rực lên, chỉ thấy một đạo hồng quang lóe lên, Lục Vân đã biến thành một luồng sáng biến mất vào trong vách đá.

Thương Nguyệt ngẩn ngơ, không rõ Lục Vân vừa nói về vật gì, mắt dõi theo Lục Vân đã tiến vào trong vách đá, nàng cũng vội hóa thành một đạo lưu quang, biến mất tại trường.

Thế rồi, trong sơn động âm u bỗng xuất hiện hai luồng sáng, Lục Vân và Thương Nguyệt cùng hiện thân một lúc. Nhờ hào quang tỏa ra từ hai thanh Khiếu Nguyệt thần kiếm và Như Ý Tâm Hồn kiếm, sơn động mau chóng được chiếu sáng. Thương Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, thấy nhiều ngả rẽ, nhất thời phân vân chưa biết phải đi theo lối nào. Lục Vân bèn phát xuất Ý Niệm Thần Ba thăm dò mọi chỗ trong động, Ý Niệm Thần Ba vừa phát xuất lập tức có phản hồi.

Lục Vân nhìn Thương Nguyệt điềm đạm mỉm cười: "Sư tỷ xin hãy mau theo sát đệ, chúng ta vào thôi". Nói rồi, Như Ý kiếm phát xuất hồng quang sáng rực, chiếu sáng cả một góc trái sơn động. Hai người đi qua chín ngã rẽ, cuối cùng đến được một sơn động to lớn rộng rãi. Vừa dừng lại, đôi nhãn thần của Lục Vân đã phát xuất hai đạo thanh quang và hồng quang, Ý Niệm Thần Ba lập tức được phát xuất ở tần suất ba mươi sáu nghìn vòng, phân tích tình hình ở tại mỗi ngã rẽ. Tức thì, trong đầu chàng hiện ra hai cảnh tượng. Một là thần bí nam tử đang giao thủ với Quỷ tiên, hai là Hắc Liên cùng một Ma tiên đang cùng lúc xuất hiện không xa đóa ngũ sắc kỳ hoa thần bí kia.

Lục Vân biến sắc, thân thể liền hóa thành một đạo hồng quang, ngự lên Như Ý kiếm, bay vọt vào trong động. Thương Nguyệt thấy vậy liền hóa thành một luồng sáng màu vàng, cũng ngự kiếm phi hành đuổi theo Lục Vân tức thì. Trong nháy mắt, Lục Vân đã hiện thân bên cạnh hồ nước lạ lùng trong sơn động thần bí nọ. Chàng vừa hiện thân, Thương Nguyệt cũng vừa đến.

Trong sơn động, đóa hắc liên đang xoay tít, cách đó ba trượng là một gã Ma tiên. Cả hai cùng với đóa ngũ sắc kỳ hoa lập thành một tam giác lơ lửng trên không. Bọn Lục Vân hai người vừa tới liền thu hút sự chú ý của cả Hắc Liên lẫn Ma tiên. Chỉ thấy hắc quang đại thịnh, Hắc Liên đã ở sát bên, tấn công Lục Vân cực kỳ mãnh liệt. Lục Vân trước khi tiến vào động đã hiểu rõ tình hình, nên nhẹ nhàng tránh được công kích của Hắc Liên.

Tuy Lục Vân tránh được, nhưng Thương Nguyệt thì không. Nàng vừa hiện thân đã bị Ma tiên thình lình công kích, thân hình chấn động, sắc mặt nhợt nhạt, kêu thảm một tiếng. Thần kiếm phát xuất hào quang chói lòa, Thương Nguyệt đánh ra một kiếm đã đẩy được Ma tiên lùi lại, nhưng thân thể cũng chấn động, không ngớt run lên, khóe miệng rỉ máu. Ma tiên vốn là sinh vật mạnh nhất ở Ma Vực nên khi xuất thủ uy lực mạnh vô cùng. Ma tiên vừa bị đẩy lùi một bước thì lại khởi xuất hắc quang sáng lòa, tấn công Thương Nguyệt lần nữa. Thương Nguyệt tay cầm thần kiếm, phát xuất hào quang chiếu sáng cả sơn động, nghênh đón đòn tấn công mãnh liệt của Ma tiên. Tức thì, nghe một tiếng thất thanh, thân hình Thương Nguyệt bị chấn động dội ngược lại, miệng nàng phun ra một ngụm máu.

Bên này, Lục Vân đã chín lần dùng thân pháp thần kỳ tránh thoát những đòn công kích của Hắc Liên, cuối cùng thanh Như Ý kiếm với uy lực trảm thiên diệt địa đã đánh trúng vào bổn thể của hắc liên. Trong sơn động chỉ nhìn thấy một hỏa long phun lửa đỏ rực phủ chụp lấy Hắc Liên. Hắc Liên phát ra một tiếng kêu đau đớn, tức thì hắc quang đại thịnh, trong chớp mắt đột phá khỏi vòng kềm tỏa của hỏa long, lại xuất hiện trước mặt Lục Vân.

Lục Vân trong lòng chấn động, Hắc Liên bất diệt chi thể này quả thật danh bất hư truyền, đã tưởng diệt được nó rồi mà không hiểu sao lại nó lại thoát được. Thấy Hắc Liên tiến lại gần, đôi mắt của Lục Vân lóe lên luồng hắc quang, trong phút chốc một luồng khí tức cực kỳ tà dị bắt đầu lan tỏa. Lục Vân đã có chủ ý, thân thể đột nhiên biến mất. Rồi nhân ảnh của chàng lại xuất hiện ở phía trên Hắc Liên, song thủ cùng đánh ra một lúc, một luồng hắc quang nhanh chóng xuất hiện đánh mạnh xuống phủ trùm lên Hắc Liên. Lục Vân vừa thi triển pháp quyết tối độc Hóa Hồn Đại Pháp của Quỷ Tông. Pháp quyết này vốn có thể thâu tóm hồn phách của dị vật, đem ra thi triển với Hắc Liên là kẻ có thân bất diệt, không rõ sẽ có kết quả sẽ như thế nào?

Từ giữa từng không, Hắc Liên gầm lên một tiếng cực kỳ phẫn nộ, toàn thân xoay chuyển cực nhanh, không ngừng di động khắp nơi, khi đông khi tây, lúc trên lúc dưới nhằm tránh né sự công kích của Lục Vân. Nhưng Lục Vân đâu dễ buông tha cho y, chàng cũng không ngừng dịch chuyển theo y, sang trái lại sang phải, nhất nhất đuổi theo, khiến cho y vô phương đào thoát. Hắc quang do Hóa Hồn Đại Pháp phát xuất ra quấn chặt lấy Hắc Liên không ngừng xoay chuyển cực nhanh trong sơn động.

Bên kia, Thương Nguyệt do bị Ma tiên tập kích, rồi lại thọ thương khi đối chiêu với hắn nên dần dần rơi vào thế hạ phong. Ma tiên lại dùng pháp quyết Tinh Thần Lực vô cùng quỷ dị công kích, khiến cho vầng hào quang bảo vệ quanh thân Thương Nguyệt càng lúc càng lu mờ hẳn đi. Lúc ấy, Ma tiên lại một lần nữa phát xuất Tinh Thần Lực vô ảnh vô thanh kích trúng đại não khiến cho Thương Nguyệt thân thể chấn động, ngã văng vào vách đá. Ma tiên bật lên một tiếng cười lạnh, hắc ảnh xuất hiện trước mặt Thương Nguyệt, giơ chưởng đánh vào tâm khẩu của nàng.

Trong mắt của Lục Vân, hắc quang càng thêm mạnh mẽ, quyết ý hóa luyện hồn phách của Hắc Liên, sức mạnh thâu hồn đoạt phách của Hóa Hồn đại pháp quả thật cực độc, điên cuồng công phá. Lục Vân hiểu rằng chàng tuy không thể hoàn toàn tiêu diệt được bổn thể của Hắc Liên, nhưng chí ít cũng làm cho hồn phách của y bị thương tổn nặng nề, như vậy việc truy đuổi hồn phách của y cũng không còn quá khó nữa. Chính lúc Lục Vân chuẩn bị gia tăng công lực thì chợt trong đầu chàng hiện lên hình ảnh Thương Nguyệt thọ thương.

Lục Vân sắc mặt đại biến, thân thể lập tức biến mất. Chàng liền phát ra Ý Niệm Thần Ba ở tần suất cực cao là mười sáu vạn bốn ngàn lần để kích phá hắc khí hộ thể của Ma tiên, trực tiếp tấn công vào bổn thể của y. Đoạn, chàng hiện thân bên vách đá, vòng tay đỡ lấy thân hình kiều diễm yếu đuối của Thương Nguyệt. Nhìn vào gương mặt mỹ lệ đang thất sắc vì đau đớn của nàng, Lục Vân bỗng cảm thấy đau nhói trong tim, cảm giác ấy thật mãnh liệt, chỉ trong phút chốc đã xâm chiếm cả tâm hồn chàng.

Lục Vân cúi xuống bế Thương Nguyệt vào lòng, rồi đứng giữa hư không, mắt phát xạ hắc quang chiến đấu với Ma tiên. Hiển nhiên, Lục Vân đang trong cơn giận dữ nên phát xuất một đạo Ý Niệm Thần Ba cực mạnh để đả thương y. Bên này, Hắc Liên sau khi thoát khỏi sự kềm chế của Lục Vân, hào quang cũng đã hồi phục ít nhiều, bèn cùng Ma tiên lập thành thế thủ, vừa gờm gờm dè chừng Lục Vân, vừa giám sát đóa ngũ sắc kỳ hoa thần bí.

Thương Nguyệt nằm trong lòng Lục Vân, trong lòng chợt dậy lên một cảm giác kỳ quái khó tả. Nhìn gương mặt anh tuấn của Lục Vân, lần đầu tiên Thương Nguyệt cảm thấy thắc mắc, nghe nói Lục Vân chỉ mới đến Dịch Viện khoảng hai năm, tại sao lại đạt được tu vi cao thâm như thế này? Gã Ma tiên nọ đột nhiên lui lại, hắc quang vẫn không ngừng phát ra công kích, không rõ có liên quan gì với Lục Vân không? Còn Hắc Liên kia vừa mới thốt lên một tiếng kêu thảm thiết đầy phẫn nộ, rõ ràng là có liên quan đến Lục Vân, vậy rốt cuộc chàng đang mang trong mình những bí mật gì? Đoạn, nàng nhớ lại lúc nãy đã từng cùng Kiếm Vô Trần và Ngạo Tuyết liên thủ đối phó với Hắc Liên cũng chưa gặp qua tình huống như thế. Thế mà lúc này, Lục Vân gần như một mình đối phó với Hắc Liên lại khiến y hoảng sợ như thế, nghĩa là thế nào?

Nhìn sang đóa ngũ sắc kỳ hoa rực rỡ kia, trong đầu Thương Nguyệt chợt lóe lên một chuyện. Lúc này, nàng hiểu ra vì sao bọn yêu quái kia đột nhiên tụ hội tại Thái Huyền Sơn này. Mười phần chắc chính là do đóa kỳ hoa này, nhưng vì sao người của Thiên Kiếm Viện lại không tự nói ra sự tình này? Đồng thời, sau khi vào trong sơn động, làm thế nào mà Lục Vân lại có thể phân biệt đường đi tại những ngã rẽ mà đến thẳng chỗ này chứ? Đây thật sự là một câu đố hiểm hóc.

Lục Vân nhìn Thương Nguyệt, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng đang đăm đăm nhìn mình, bất chợt nhoẻn miệng cười, khẽ nói: "Tỷ không sao chứ? Đừng lo, có đệ đây thì tỷ sẽ không việc gì đâu. Đệ quyết sẽ không để bọn chúng làm hại tỷ!" Dứt lời, chàng giơ hữu chưởng đặt nhẹ lên đỉnh đầu nàng và lập tức trút vào người nàng một luồng chân nguyên để giúp nàng trị thương.

Đôi má của Thương Nguyệt thoáng ửng đó, trong khi ánh mắt lại có vẻ thẹn thùng. Trong hoàn cảnh hai người hiện giờ, dường như có phần bất tiện, thế nhưng động tác của Lục Vân rất tự nhiên, không có vẻ gì ngụy tạo. Cử chỉ nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm của chàng vô hình trung đã để lại một ấn tượng sâu sắc khó phai trong lòng Thương Nguyệt.

Nhìn nét mặt cảm động của nàng, ngẩng cao đầu?Lục Vân lạnh lùng nhìn Ma tiên và Hắc Liên. Trên đầu chàng, thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm phát ra hồng quang chói mắt, vừa xoay chuyển nhè nhẹ. Cách đó không xa, thanh Khiếu Nguyệt thần kiếm cũng phát ra ngân quang, nhẹ nhàng lay động.

Trong sơn động lúc ấy cực kỳ yên tĩnh cách biệt với bên ngoài, không vang lên bất kỳ một thanh âm nào, các bên đều trầm trầm mặc mặc. Chỉ có mỗi đóa ngũ sắc kỳ hoa là không ngừng biến hóa, càng lúc càng phát ra hào quang rực rỡ. Rốt cuộc thì đóa kỳ hoa này đang ẩn tàng bí mật chi đây? Vì sao tất cả bọn yêu ma quỷ quái đều muốn giành lấy nó?