Tụ tập toàn bộ chân nguyên, Ma Hoan tôn chủ đang chuẩn bị phát động công kích, bỗng nhiên Ma Đà mở miệng ngăn cản:
- Ma tôn đại nhân không nên lỗ mãng, thế gian kỳ thú có uy lực thế này, tìm khắp thiên hạ cũng khó thấy. Điều quan trọng nhất là nó ẩn chứa ma khí kinh thiên, ma tôn không cảm thấy kỳ quái sao?
Thu hồi thế công, Ma Hoan tôn chủ đáp lại với ngữ khí chẳng chút hảo ý:
- Ma Đà, ta muốn ngươi nói ra một cách rõ ràng, bổn tôn chủ hiện tại không có tâm tư để phán đoán những điều bí ẩn với ngươi.
Ma Đà nhìn vào hắc hổ trước mắt, trầm giọng:
- Ở Ma vực tồn tại một truyền thuyết, khi Ma vực vừa mới bắt đầu hình thành, có một thiên địa kì thú đã ẩn tàng trong Ma vực. Không biết ma tôn đại nhân còn nhớ chăng?
Sắc mặt ma tôn lập tức biến đổi, liền quan sát hắc hổ mấy lần, ngữ khí có phần ngạc nhiên:
- Theo như ngươi nói, nó chính là thần vật chí cường trong truyền thuyết – Ma Vân thần thú?
Ma Đà gật đầu đáp:
- Ta không dám khẳng định, nhưng ta đoán là nó. Thế gian kì thú không hiếm, như Tam Đầu linh xà và Ngũ Thái đại bàng ở Thái Huyền sơn lúc trước đều là thiên địa kì thú. Chỉ khác là tuy bọn chúng có thực lực cường đại, nhưng mỗi một loại đều sở hữu một thuộc tính riêng biệt, tuyệt nhiên không giống với hắc hổ trước mắt chúng ta mang theo ma khí kinh thiên. Ma tôn đại nhân suy nghĩ thế nào?
Ma Hoan tôn chủ nhãn thần trở nên âm trầm, ngập ngừng trả lời:
- Tốt nhất là không phải vậy, nếu không, nó chính là tai họa của Ma vực, cũng là tai ương của cả thiên hạ. Theo truyền thuyết, Ma Vân thần thú thế gian vô địch, không thể tìm ra vật nào khắc chế được nó cả. Nếu thực sự như thế thì sau này cả tam gian thất giới đều trở thành đất của con hắc hổ này rồi.
Ma Đà lắc đầu nói:
- Ma tôn đại nhân nói mà chẳng cân nhắc gì cả, Thái Âm nhất xuất, thiên địa loạn, mặc dù uy lực của con thú này rất đáng sợ, nhưng tuyệt chẳng phải không có vật khắc chế, chỉ là hiện tại chúng ta không làm gì được nó. Kết cục của ngày hôm nay đã hình thành rồi, nếu lúc này chúng ta buông tay, thì cả ngươi, ta và Giang Nam Tài Tử đều không cam tâm, chi bằng thế này, chúng ta liên thủ nhất kích, trước tiên đánh đuổi Ma Vân thần thú, sau đó sẽ phân định cao thấp, hai vị thấy thế nào?
Giang Nam Tài Tử cười âm hiểm:
- Ngươi đã có ý này thì ta tự nhiên sẽ phụng bồi đến cùng.
Ma Hoan tôn chủ trầm mặc hồi lâu, thấy Giang Nam Tài Tử đã đáp ứng, bất giác vặn hỏi:
- Ngươi có biện pháp đánh đuổi nó sao?
Ma Đà lãnh đạm lên tiếng:
- Nó tuy mạnh nhưng trên lưng của nó có một nhược điểm trí mệnh, nhị vị nghĩ sao?
Quan sát Hoàng Thiên một lượt, Ma Hoan tôn chủ gật đầu đáp:
- Lời này quả thực không sai, đúng là như vậy, giờ chúng ta cứ liên thủ lại đánh một trận, xem nó có thực sự lợi hại như trong truyền thuyết hay không.
Lời vừa dứt, cả ba nhân ảnh tức thì lóe lên, phân lập ra ba phía theo hình chữ phẩm, mỗi bên đều tập trung tinh thần chú thị vào Ma Vân thần thú.
Nhìn thấy tam đại cao thủ đạt thành hiệp nghị, sắc mặt của ba người Trương Ngạo Tuyết lập tức biến đổi, hạ giọng luận bàn kết quả của cuộc giao thủ này.
Lâm Vân Phong mở miệng trước tiên:
- Theo ta đoán, hắc hổ này có khả năng biến lớn như Tam Đầu linh xà, tuy cả ba người bọn họ đều lợi hại nhưng cũng không dám tùy tiện xuất thủ trước. Nhưng liệu nó có thực lực đó không thì không thể chỉ dựa vào bề ngoài mà nhìn ra được.
Thiên Mục Phong thu hồi mục quang, với suy nghĩ khác biệt cất tiếng:
- Theo cảm giác của ta, trong nội thể của con hắc hổ này có một vài cỗ lực lượng bất đồng, mỗi một cỗ đều thập phần cường đại. Đặc biệt là thanh lợi nhận ló ra sau lưng nó, căn bản là hình một thanh binh khí, nhưng trên đó lại khảm phù chú dày đặc, không biết có tác dụng gì. Còn về kết quả giao chiến thì ta đoán lưỡng bại câu thương, dù sao cả ba người này đều là những phần tử vô song của thiên hạ.
Trương Ngạo Tuyết tán đồng:
- Ta cũng có suy nghĩ như vậy. Với tam đại cao thủ hợp công đánh hắc hổ, dù nó mạnh mẽ đến đâu đi nữa, với sự giảo hoạt của ba người này, nó khó mà đấu lại bọn họ.
Lâm Vân Phong nghe thế liền nói:
- Tính đi tính lại, kết quả dù thắng hay bại chỉ là phỏng đoán mà thôi. Hãy quan sát thử xem, họ đã bắt đầu phát động rồi kìa.
Dứt lời, cả ba đồng thời ngẩng đầu lên, chú thị quan sát tình huống.
Vào đúng thời khắc này, Pháp Luân đại sư ở phía sau nhìn qua Hoàng Thiên một lượt, rồi quay đầu lệnh cho các đệ tử bên cạnh:
- Mọi người chuẩn bị, lập tức tiến hành kế hoạch đã định.
Nghe xong, một vị đệ tử hỏi lại:
- Sư bá, người nói là…
Cắt ngang lời đệ tử, Pháp Luân đại sư hạ giọng:
- Phật dạy: ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, các ngươi không cần hỏi nhiều, cứ theo những gì ta phân phó mà làm.
Sắc mặt vị đệ tử đó lập tức biến đổi rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh, khẽ niệm Phật, sau đó bế mục điều tức.
Trên không trung, Ma Vân thần thú nhìn thấy cả ba người phân ra làm ba hướng bao vây bản thân vào giữa, phát giác có điều không ổn liền gầm lớn, đôi hổ mục lộ xuất thần quang cảnh giác. Nhưng ngay lúc này, Ma Đà hét lớn lên một tiếng, nhân thân hoá thành ngàn vạn thân ảnh, thi triển Phật Ma Phân Thân thuật.
Sở dĩ gọi là phân thân thuật, chính vì thân thể hóa ra vô số hư ảnh nhằm mê hoặc thị tuyến địch nhân. Nhưng Phật Ma Phân Thân thuật của Ma Đà lại dựa vào thân thể của một người đồng thời hóa thành những những hư ảnh bất đồng tính chất của Phật tượng cùng ma ảnh, nhằm làm loạn sự chú ý của địch nhân. Vì thế khi thuật này được triển khai, khắp không trung chỉ thấy quang ảnh bồng bềnh, Phật tượng cùng ma ảnh phân bố tứ phía, phủ kín cả bầu trời Bồ Đề học viện.
Ở một hướng khác, Giang Nam Tài Tử thi triển kiếm quyết, thân hình chớp mắt đã phân làm chín đạo nhân ảnh, tạo thành một vành đai hình tròn bao vây Ma Vân thần thú vào trung tâm. Mỗi thân ảnh ở chín phương vị khác nhau đều thi triển các loại kiếm quyết bất đồng, chín đạo kinh thiên kiếm trụ xoáy tròn cuốn tới, cuối cùng tụ lại bên trên đỉnh đầu Ma Vân thần thú, hình thành một đạo cột sáng năm màu hạ thẳng từ trên xuống, phát ra một kích đáng sợ về phía hắc hổ. Giữa những cột sáng khắp tứ phía, ngàn vạn kiếm chiêu được triển xuất, toàn bộ không gian hàng chục trượng bị bao bọc bởi vô số Phệ Tâm kiếm lẫn với khí tức âm tà độc ác, khiến địch nhân đến cơ hội để thở cũng không có.
Hai người kia vừa hành động, Ma Hoan tôn chủ không chịu thua kém, liền phát động tinh thần công kích độc hữu của Ma tông, dùng tinh thần lực để phong tỏa hành tung địch nhân, dù có chạy đến đâu chăng nữa đều không thoát khỏi sự tấn công của Ma tông pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân. Rút kinh nghiệm ở sai lầm trước đó, lần này Ma Hoan tôn chủ đặc biệt cẩn thận, vừa thi triển tinh thần lực công kích vừa dùng đến Ma Ảnh Huyễn Thiên pháp quyết với mục đích ẩn tàng hành tung bản thân, tránh khỏi đòn tấn công của Ma Vân thần thú.
Đối diện với thế công cường đại của tam đại cao thủ, Ma Vân thần thú khẽ gầm lên nhắc nhở Hoàng Thiên cẩn thận, rồi toàn thân ma mang như điện, một cỗ sóng dữ cuồn cuộn cường mãnh lập tức từ trong nội thể nó bạo phát, chớp mắt bên ngoài thân thể hình thành một đạo ma mang thần tráo. Trên bề mặt của thần tráo này, ma quang thiểm điện hàm chứa sức mạnh phản công cực mạnh, lại mang theo năng lượng ngự hóa vạn vật, chấn bay Phật quang cùng ma lực của Ma Đà một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, ngay lúc đạo ma mang thần tráo xuất hiện, một kích đáng sợ của Giang Nam Tài Tử cũng đột nhiên công đến, cột sáng rực rỡ đó cùng ma mang thần tráo va chạm mãnh liệt vào nhau. Song phương giằng co được một lúc, Phệ Tâm kiếm quyết với sự âm hiểm độc ác và đặc tính thôn phệ mọi thứ đã phá vỡ quang tráo hộ thể của Ma Vân thần thú, trực xạ vào Hoàng Thiên trên lưng hổ.
Quang tráo vừa bị phá, tinh thần lực hùng dũng của ma tôn lập tức tiến nhập, tinh thần công kích với tần suất cao đạt đến mười lăm vạn lần mỗi thức nháy mắt đã kích trúng Hoàng Thiên, một tiếng thét thảm thiết đến tê tâm liệt phế vang vọng khắp bầu trời, khiến người nghe không khỏi chấn động.
Cảm thấy nguy hiểm cận kề, Ma Vân thần thú gầm lên điên cuồng, dùng âm sát chi lực chấn khai tinh thần công kích của ma tôn, đồng thời thân thể di chuyển ra ngoài ba trượng, tránh khỏi cột sáng khủng bố của Giang Nam Tài Tử, nhưng lại không tránh khỏi những kiếm mang Phệ Tâm còn lại, khiến cho Hoàng Thiên ở sau lưng lần thứ hai bị âm tà chi khí xâm nhập nội thể.
Nghe thấy tiếng thét thê thảm của Hoàng Thiên, Ma Vân thần thú tâm thần đại nộ, há miệng gầm lên một tiếng cuồng nộ, chỉ thấy tam sắc hỏa diễm phá vân liệt thiên, mang theo sức mạnh chấn liệt không gian điên cuồng cuốn tới, nhất cử hủy diệt toàn bộ những ảo ảnh trước mắt. Tiếp đó, đuôi hổ khẽ vung ra, một cỗ cự phong hắc sắc quét ngang khắp tứ phía một cách cuồng dã, khí lưu cuồng dũng chuyển động mù trời, cả không gian như bị bóp méo lại, uy lực cực kì khủng bố, làm tan rã thế công của tam đại cao thủ.
Trên bầu trời Bồ Đề học viện, lôi nộ kinh thiên, phong cuồng liệt địa, một kích phẫn nộ của Ma Vân thần thú khiến mọi người kinh hãi đến thất sắc, toàn trường trở nên tĩnh lặng. Cuồng phong cuốn qua, kinh lôi ngừng lại, trong không trung hiện ra thân ảnh của Ma Đà, ma tôn và Giang Nam Tài Tử.
Vẻ mặt âm trầm quan sát Ma Vân thần thú ở trên cao, Giang Nam Tài Tử cất tiếng với ngữ khí lạnh lùng:
- Con thú quái quỷ này đích xác không dễ đối phó, một kích vừa rồi nếu đối phó với chúng ta trong tình huống không phải bảo vệ yêu vật trên lưng, chắc chắn còn đáng sợ hơn nhiều.
Ma Hoan tôn chủ trầm giọng nói:
- Theo ta thám xét, bên ngoài thân thể Ma Vân thần thú có một tần suất cổ quái biến hóa bất định, thiết tưởng với tinh thần dị lực từ Ma vực của ta mà muốn tấn công vào bản thể của nó là một chuyện vô cùng khó khăn. Thêm vào đó, dù chúng ta có ngạnh tiếp đi chăng nữa cũng khó có thể chiếm được tiện nghi, hiện tại trừ phi tìm ra nhược điểm của nó, bằng không rất khó thủ thắng.
Ma Đà chú thị quan sát hắc hổ, mục quang dừng lại trên thanh lợi nhận sau lưng nó một lúc, rồi khai khẩu: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Con vật này thần dị mạc trắc, thiết tưởng muốn tìm thấy nhược điểm của nó thì chúng ta phải tự thử vận khí của mình thôi. Theo những quan sát trước mắt của ta, thanh lợi nhận sau lưng nó có khả năng là một điểm đột phá, sức mạnh của nó đến từ nơi đó, thì chính nơi đó cũng sẽ có điểm khắc chế, cứ từ chỗ này điều tra thử xem, rất có thể sẽ tìm ra nhược điểm của nó.
Ma Vân thần thú tĩnh lập ngạo thị giữa trời, đuôi hổ không ngừng chuyển động đánh vào thân thể Hoàng Thiên, giúp nó dần dần hồi phục tinh thần.
Nhẹ nhàng vuốt ve lưng hổ, Hoàng Thiên cất giọng yếu nhược nói:
- Thương thế của ta ngày càng nghiêm trọng, có lẽ sẽ khó mà qua khỏi, ngươi đừng lãng phí tinh lực làm gì.
Ma Vân thần thú lên tiếng:
- Đừng từ bỏ, chỉ cần ngươi hấp thu được lực lượng trong viên châu, ngươi có thể vĩnh thế bất diệt – ngạo thị thiên địa. Hiện tại ta đã phát giác lực lượng của ma châu đã bắt đầu tỉnh lại, ngươi chỉ cần kiên trì một lúc nữa thôi, tin chắc rằng ngươi có thể nắm được điều kì bí ẩn chứa bên trong nó.
Quan sát Vạn Thú ma châu trong tay một lần, nhãn thần Hoàng Thiên lộ ra một tia hy vọng, kiên định đáp:
- Được, ta cần phải kiên trì, ta cần phải sống, ta cần phải báo huyết hận thâm cừu. Vì mối cừu hận của phụ mẫu, vì sự nỗ lực mười bốn năm qua của ta, vô luận như thế nào, ta cũng không được chết, ta phải hạ sát cho được Thiên Tàn lão tổ. Sát!
Cừu hận của Hoàng Thiên lúc này như muốn bao phủ cả trời xanh, niềm mong muốn trở thành người từ thời niên thiếu, hành trình không bằng phẳng mà ngay từ nhỏ nó đã đi, cuối cùng nó cũng rời bỏ tất cả để đạp bước trên một con đường khác.
Dưới mặt đất, ba người nhóm Ma Đà lần thứ hai đạt thành hiệp nghị. Chỉ nghe Ma Đà nói:
- Giang Nam Tài Tử sử dụng thần kiếm trong tay để hấp dẫn sự chú ý của Ma Vân thần thú, ma tôn đại nhân vẫn phát động tinh thần công kích như cũ, chuyên tâm đối phó với tên tiểu yêu. Còn ta sẽ thi triển Phật Ma song quyết, dùng phật ma chi lực để thúc động thanh lợi nhận sau lưng nó, thử xem có thể gây được ảnh hưởng gì với nó không. Nếu có hiệu dụng thì chúng ta tiếp tục liên thủ, trực tiếp bức ép nó, còn nếu như việc này vô dụng thì chúng ta đường ai nấy đi.