Lạnh lùng nhìn Lục Vân, hán tử ấy lớn giọng hỏi:
- Ngươi là ai, đã biết nơi đây là Minh Tiêu các mà còn dám kiêu ngạo như vậy sao? Còn không mau chóng báo danh ra!
Khẽ cười nhạt, Lục Vân nói:
- Ta là ai ư, để Ngọc Tiêu Sinh thấy rồi sẽ tự khắc minh bạch thôi. Bây giờ ngươi hãy đi lôi hắn ta cùng Các chủ của bọn ngươi đồng thời lại đây, nếu không thì đến lúc chết vẫn còn không biết tại sao.
Nói xong, Lục Vân tiến về phía trước một bước, một cỗ đại khí từ người chàng mạnh mẽ phát ra, chấn nam tử ấy bay thẳng vào cửa Minh Tiêu các.
Hét lên một tiếng đau đớn, nam tử ấy giận dữ quát:
- Được, ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ lập tức gọi bọn họ lại. Đến lúc đó nhất định ngươi không thể chạy thoát được đâu!
Lời nói chưa dứt, gã vội vàng quay người chạy vào phía trong.
Cất lên một tràng cười khinh thị, Lục Vân và Bách Linh cùng tiến tới trước cửa lớn của Minh Tiêu các, sau đó đi dọc theo hành lang tiến vào. Khi đến hoa viên bên trong Minh Tiêu các, cả hai phát hiện ra một hồ nước rộng lớn. Đi đến bên cạnh hồ nước, Lục Vân cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, chỉ thấy hồ này có phương viên rộng gần mười trượng, bên trong hoa sen chỉ lác đác nở, có thể do nước trong hồ quá lạnh. Tuy hồ nước trong suốt, không cần quan sát kỹ cũng có thể nhìn thấy một vài con cá nhỏ đang bơi lượn, nhưng do hồ nước quá sâu nên không thể nhìn rõ được tình hình ở dưới đáy hồ. Ở gần hồ nước có một toà thần đàn, xung quanh nó khắc đầy những đồ án hoả diễm, còn bên trong hoả quang toả ra tứ phía trông rất mỹ lệ.
Đưa mắt nhìn kỹ mọi thứ ở nơi này, Bách Linh nhẹ giọng nói:
- Theo như lời huynh nói thì đó chính là nơi đây rồi, chỉ là tình hình đích thực có chút cổ quái, giống như nó đang ẩn tàng một lực lượng to lớn và đầy vẻ kỳ bí.
Sau khi vỗ về Tứ Linh thần thú đang có vẻ vô cùng kích động trên vai mình, Lục Vân hạ giọng nói:
- Tiểu linh nhi cũng đã cảm giác được một số việc, nói rõ ra thì trong hồ nước này đang ẩn tàng một lực lượng không thể xem thường, bằng không thì nó đã không lo lắng đến thế. Chúng ta cần cẩn thận tìm hiểu kỹ thêm một chút nữa rồi mới quyết định nên hành động như thế nào. Theo ta nghĩ, trong lúc thời cơ chưa đến, trước tiên chúng ta hãy giải quyết xong chuyện với Ngọc Tiêu Sinh, sau đó quay lại đây cũng không muộn.
Cả hai vừa mới ly khai hồ nước được mấy trượng, bỗng nghe thấy phía trước có âm thanh của nam tử ấy truyền lại:
- Chính là ở đây, mau lại xem, chính là hai người ấy rồi. Tiểu tử ấy thập phần hung dữ, xuất thủ là đả thương người. Các chủ, người nhất định phải vì ta mà thu hồi công đạo!
Gã vừa nói xong, đã thấy một đoàn người tiến đến trước mặt Lục Vân cùng Bách Linh.
Vừa mới gặp mặt, Ngọc Tiêu Sinh của Minh Tiêu các đã kinh hãi thốt lên:
- Là ngươi sao, tại sao ngươi lại đến đây, ngươi muốn gì?
Lạnh lùng lướt nhìn hắn ta, Lục Vân không vội trả lời, chàng tập trung quan sát Minh Tiêu các chủ. Chỉ thấy Minh Tiêu các chủ trên dưới ba mươi tuồi, trên thân khoác trường bào màu hồng phấn, tướng mạo mềm mại xen lẫn vẻ đẹp đẽ đáng yêu, khiến cho mọi người đều có cảm giác đó là một nữ tử nhu nhược. Đứng ở hai bên cạnh hắn ta là hai thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, còn nam tử báo tin lúc trước cùng Ngọc Tiêu Sanh đứng phía sau, ngoài ra còn một lão phu nhân khuôn có mặt âm sâm đứng ở phía cuối cùng.
Khẽ múa ngọc tiêu trên tay phát ra một luồng âm thanh vang vọng khắp hoa viên, sau đó Minh Tiêu các chủ cất tiếng đầy vẻ quyến rũ:
- Không biết vì lý do gì mà hai vị đến Minh Tiêu các của ta?
Với vẻ mặt lạnh lùng, Lục Vân đáp:
- Ta nói thật cho ngươi biết, vì muốn huỷ diệt Minh Tiêu các mà ta đến đây, tin hay không thì tuỳ ngươi.
Cất tiếng cười nhẹ, Minh Tiêu các chủ nói:
- Ngươi nói xem, ta có nên tin vào lời nói đó không? Vốn dĩ nơi này của ta là rừng hoang núi thẳm, hơn nữa môn hạ đệ tử lại rất ít giao thiệp với hồng trần, lời của ngươi nói ra chắc là không hợp tình hợp tình hợp lý rồi. Ngươi hãy mau nói ra mục đích chân chính đi.
Lục Vân thản nhiên đáp:
- Lẽ dĩ nhiên là ngươi không tin rồi, sao ngươi không hỏi Ngọc Tiêu Sinh ta là ai và tại sao lại đến đây?
Minh Tiêu các chủ cười nói:
- Ta không muốn hỏi hắn, ta chỉ muốn xem ngươi hồi đáp như thế nào thôi.
Nhãn thần chợt trở nên lạnh lùng, Lục Vân nói:
- Thật là quá tốt, như vậy thì ta cũng không cần phí lời nữa, ta có thể ra tay huỷ diệt Minh Tiêu các của ngươi được rồi.
Trên khuôn mặt ngọc thoáng hiện một nét lạnh lùng, Minh Tiêu các chủ lên tiếng:
- Ngươi không cảm thấy như vậy là quá cuồng vọng sao?
Lục Vân ngạo mạn đáp:
- Sao ngươi không quay đầu lại xem sắc mặt của Ngọc Tiêu Sinh rồi hãy nói những lời này.
Sắc mặt hiện lên vẻ giận dữ, Minh Tiêu các chủ trầm giọng nói:
- Nếu đã nói vậy thì hôm nay ngươi chủ tâm đến đây gây chuyện phải không?
Thản nhiên gật đầu, Lục Vân đáp:
- Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi rồi, ta đến đây chính là để huỷ diệt Minh Tiêu các, chỉ là ngươi không tin mà thôi. Hiện tại ta lại trịnh trọng nói lại một lần nữa, ta đã đến đây thì nơi này sẽ không còn tồn tại trên Nhân gian được nữa. Ngươi đã nghe rõ ràng chưa?
Âm sâm nhìn Lục Vân, Minh Tiêu các chủ lạnh lùng nói lớn:
- Tốt, thật tốt! Hôm nay ta sẽ xem ngươi có mấy phần bản lĩnh mà dám mở miệng tuyên bố tiêu diệt Minh Tiêu các của ta. Sinh nhi, ngươi hãy nói xem người này là ai, vì nguyên nhân gì mà lại đến đây?
Sắc mặt chợt trở nên kinh hoàng, Ngọc Tiêu Sinh nói:
- Hồi bẩm sư phụ, tên này chính là người con đã từng nói qua với người, hắn là đệ tử Dịch viên Lục Vân. Tuy nhiên, hiện nay hắn ta đã phản bội lại chính đạo để làm người trong ma đạo rồi.
Nhãn thần đại biến, Minh Tiêu các chủ nói:
- Nguyên lai là ngươi, mục đích ngươi đến đây là tìm đệ tử của ta để báo thù, đúng không?
Lạnh lùng gật đầu, Lục Vân đáp lời:
- Mục đích ta đến đây ư, ngoài việc tìm hắn để kết liễu ân oán trước kia, ta còn muốn hoàn thành lời thề ngày đó. Trước đây ta đã từng cảnh cáo hắn, nếu hắn có lòng bất kính đối với Bách Linh, ta sẽ huỷ diệt Minh Tiêu các. Hôm nay ta đến đây chính là muốn giải quyết những việc cần phải làm, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi. Minh Tiêu các cũng đã tồn tại hơn một ngàn năm, xem ra đã đến lúc phải biến mất khỏi Nhân gian rồi.
Ánh mắt tối sầm lại, Minh Tiêu các Chủ lạnh lùng nhìn Lục Vân rồi trầm giọng nói:
- Qua lời ngươi nói, xem ra hôm nay ngươi đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây phải không, vì vậy nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì đâu, chúng ta không tránh khỏi một trận chiến được nữa, ta cũng muốn xem người đã từng là đệ nhất Lục Viện có những bản lĩnh gì? Truyền lệnh cho mọi người tập hợp tại đây, chúng ta xem thử hắn có khả năng hoàn thành lời thề của mình không?
Lời của Minh Tiêu các chủ vừa dứt, nam tử ở phía sau vội vàng chuyển thân đi triệu tập nhân thủ.
Mục quang dời đến Ngọc Tiêu Sinh, Lục Vân cười lạnh nói:
- Ngươi còn nhớ được sự việc xảy ra ở Dịch viên ngày đó không, ta đã từng nói tất cả những người muốn đưa ta vào chỗ chết, ta đều không thể bỏ qua, ngoài người của Minh Tiêu các còn có Dao Trì thánh nữ, Vân Chi pháp giới, Kiếm Vô Trần, Thiên Kiếm Khách. Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ từ từ thu hồi món nợ mà các ngươi còn thiếu, hoàn thành lời thề của ta ngày trước. Ta sẽ từng bước, từng bước vượt lên cửu thiên và tất cả thần minh, cuối cùng bọn chúng sẽ phải nằm dưới gót chân ta mà thôi.
Cảm nhận được niềm tin cùng khí thế cường đại của Lục Vân, Ngọc Tiêu Sinh kinh hoàng nói:
- Điều này nhất định là không thể thành hiện thực, căn bản là ngươi không có khả năng đó, đến cuối cùng nhất định ngươi sẽ chết trong tay chính đạo nhân sĩ mà thôi, bởi vì ngươi chính là hoá thân của tà ác. Sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận về hành vi của mình, đây cũng chính là nguyên nhân mang lại tai hoạ diệt thân cho ngươi, rồi sau này ngươi sẽ biết rõ điều đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khẽ mỉm cười với vẻ mỉa mai, Lục Vân nói:
- Từ đầu đến cuối ta cũng chưa từng hối hận về những việc mình đã làm, kẻ phải hối hận chính là ngươi. Ngươi hãy nhìn lại bộ dạng của mình xem, ngươi có được chút khí độ nào của một người tu chân không, hay chỉ là một loại tiểu quỷ tham sống sợ chết. Ta thật tiếc cho ngươi, sớm biết có ngày hôm nay thì trước đây ngươi không nên chọc giận ta. Chính là ngươi huỷ diệt Minh Tiêu các chứ không phải là ta, ngươi có minh bạch điều đó không?
Ngọc Tiêu Sinh cười lớn nói:
- Ăn nói hàm hồ, ngươi là loại ác ma tâm địa hiểm độc, làm sao ta có quan hệ được. Ta chỉ đứng trên phương diện chính nghĩa để chỉ ra sự âm hiểm của ngươi mà thôi, chính vì thế ngươi lại mang hận trong lòng, muốn giết người diệt khẩu. Ngươi không phải người tà ác thì là cái gì đây?
Sắc mặt giận dữ, Lục Vân lớn giọng nói:
- Câm miệng, nếu ta tâm hoài tà ác thì ngày đó đã không xuất thủ cứu ngươi một mạng, cũng không ra tay ngăn cản ma thần Viêm Huyết và vào Quỷ vực tìm Phong Hồn phù rồi. Tà ác, cái gọi là tà ác ngươi có hiểu không? Ngày đó tại Quỷ vực, Kiếm Vô Trần sau khi đoạt được Phong Hồn phù, vì muốn chạy trốn hiểm nguy đã bỏ rơi tất cả mọi người, khiến bọn ta phải vì hắn mà mở đường, vì hắn mà cản trở hàng vạn quỷ binh. Đến lúc cuối cùng, khi hắn thoát được ra ngoài lại phong ấn nơi cốc khẩu khiến mọi người đều bị giam cầm trong đó. Thử hỏi như vậy hắn có thể đại diện cho chính nghĩa không, hắn có tư cách làm minh chủ của Lục Viện liên minh không?
Lục Vân vừa dứt lời, Ngọc Tiêu Sinh nhất thời á khẩu, không nói đươc lời nào.
Lúc này Bách Linh mới nhẹ giọng nói:
- Không nên nhớ lại sự việc của dĩ vãng làm gì, dù sao quá khứ đã trở thành quá khứ rồi, chúng ta cần phải nhìn về tương lai. Hiện tại người cũng đã đến đủ rồi, muội ở phía trước đợi huynh, mọi việc tùy huynh xử lý, nhớ cẩn thận là được rồi.
Nói xong, Bách Linh vỗ vỗ vào vai Lục Vân, sau đó nhẹ nhàng bay lên và dừng thân ở trên một tầng mây.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Minh Tiêu các chủ quay lại nói với hai mươi người đứng phía sau mình:
- Hiện tại chúng ta nên lĩnh giáo bản lĩnh của Lục Vân một chút, các ngươi hãy bố trí Ngũ Hành Thất Tuyệt trận để cùng hắn giao đấu mấy chiêu. Bày trận!
Chúng nhân phía sau Minh Tiêu các chủ nghe vậy liền lập tức chuyển thân, hàng loạt thân ảnh lần lượt hoán đổi vị trí, chỉ trong chớp mắt đã hình thành nên một trận pháp tại hoa viên, sau đó tất cả lạnh lùng đưa mắt nhìn Lục Vân.
Bay lên cao ba trượng, Minh Tiêu các chủ nhìn Lục Vân nói:
- Đã bố trận xong, bổn các chủ cũng muốn xem nhân vật truyền kỳ trong truyền thuyết, thân mang chính tà pháp quyết có những bản lĩnh lợi hại như thế nào.
Nghe xong, Lục Vân lướt nhìn qua Ngũ Hành Thất Tuyệt trận rồi cười lạnh, nói:
- Hy vọng trận pháp này có thể phát huy chút tác dụng, bằng không đến lúc tối hậu nhất định sẽ tan thành mây khói mà thôi. Tiểu linh nhi, ngươi hãy qua một bên mà chơi, đợi ta giải quyết xong mọi việc thì ngươi hãy quay lại.
Gầm lên một tiếng, Tứ Linh thần thú phi thân lên giữa không trung, hai con mắt nhỏ tập trung nhìn xuống mặt đất. Trong lúc đó, Lục Vân cũng tiến vào bên trong trận pháp và hét lớn:
- Các ngươi có thể bắt đầu được rồi, chúng ta tỷ thí xem trận pháp của các ngươi điều gì kỳ dị không.
Dứt lời, Lục Vân đưa mắt quan sát mười hai người trước mặt, chàng phát hiện ngoại trừ Ngọc Tiêu Sinh có tu vi kinh nhân còn có ba người khác cũng thuộc hàng cao thủ, một người là lão phu nhân chàng đã từng gặp qua, hai người còn lại là một lão già không có lông mày và một hán tử thân hình thấp bé.
Nhìn chằm chằm vào Lục Vân, Ngọc Tiêu Sinh hậm hực nói:
- Ngũ hành sơ thuỷ, thất tuyệt tề hiện!
Chúng nhân bố trận nghe thấy lập tức động thân, chỉ thấy năm đạo thân ảnh bắn ra giữa không trung, kết hợp thành một ngôi sao liên hoàn và phát ra năm đạo quang hoa, chúng hội tụ tại một điểm để hình thành một đạo quang cầu đáng sợ giữa không trung.
Còn trên mặt đất, bảy đạo thân ảnh cũng theo phương vị thất tinh chuyển động theo đúng quy luật, bảy cây ngọc tiêu như phi kiếm đan xen tứ phương, tạo thành một quang võng dày đặc, cuối cùng kết hợp với quang cầu giữa không trung thành làm một khối, sau đó bạo phát ra một cỗ kình khí cương mãnh có khả năng chấn sơn liệt nhạc. Trận pháp vừa phát động, bốn phía xung quanh Lục Vân đã hình thành một lục sắc kết giới.
Trong không trung, không khí hội tụ thành vô số quang mang mang theo cuồng phong tập trung bên trên kết giới, khiến cho kết giới phân bố thành tầng tầng lớp lớp, sau đó chúng không ngừng chuyển động xuống phía dưới.
Bình tĩnh đứng tại mặt đất, Lục Vân thản nhiên nhìn về phía trước. Đối với trận pháp của do môn hạ Minh Tiêu các phát động, chàng không có một chút kinh ngạc. Trong lúc vận chân khí phòng ngự những luồng cường kình đáng sợ tiến lại gần, Lục Vân ngẩng đầu khẽ cười, thần sắc thản nhiên xen ba phần cuồng ngạo, tựa hồ như tất cả mọi chuyện đối với chàng đều vô cùng quen thuộc nên không hề có một chút hãi sợ.