Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 319: Tam Phương Đồng Bộ

Pháp Quả đại sư lên tiếng:

- Các biện pháp an toàn chủ yếu do Nho viên phụ trách, đã thiết lập bảo vệ ở khắp nơi rồi, chỉ cần không gặp phải sự đột kích với quy mô lớn, có lẽ không có vấn đề gì. Còn về việc tiếp đãi của liên minh, tôi sẽ đi an bài ngay, xin cứ yên tâm. Bây giờ hãy còn sớm, hai giờ nữa mới đến Định Minh đại điển, trong khoảng thời gian này chẳng hay minh chủ còn điều chi phân phó không?

Kiếm Vô Trần đảo mắt nhìn quanh, dửng dưng đáp:

- Tạm thời không có gì, ông đi lo việc trước đi. Ta muốn đi xem đại điện chính đạo được xây dựng ra sao, có gì cứ báo cho ta là được.

Dứt lời liền gọi Diệp Tâm Nghi, hai người đi thẳng ra đại môn, biến mất sau cổng.

Trông tình hình trước mắt, Liễu Tinh Hồn biểu hiện cực kỳ tích cực, không ngừng chỉ huy môn hạ giúp đỡ Bồ Đề học viện, rất có dáng vẻ đường hoàng của một chủ nhân. Còn Phượng Hoàng thư viện và Dịch viên đứng im một bên, chăm chú quan sát mọi động tĩnh xung quanh.

Ngọc Vô Song khẽ hỏi:

- Lại là một hành động quy mô lớn, chỉ không biết lần này chờ đón chúng ta là gì đây nữa?

Nghe ra sự lo âu trong ngữ khí của bà, Dịch viên Tĩnh Nguyệt đại sư liền đáp:

- Tình cảnh không do người quyết định, chúng ta ngoài việc im lặng theo dõi biến đổi, nghe lệnh hành sự ra, còn có thể làm được gì nữa? Thiên hạ không phải của chúng ta, họ thích thế nào cứ tùy họ, chúng ta có muốn ngăn cản cũng chẳng được. Hơn nữa, Nhân gian hỗn loạn như ngày nay, nếu thực sự chỉ dựa vào lục viện chúng ta cũng không chống đỡ nổi, đã có Vân Chi pháp giới ra mặt thì cứ để họ lo.

Mọi người nghe vậy không nói gì, chìm vào cơn trầm mặc, hiển nhiên ít nhiều đồng tình với lời nói của Tĩnh Nguyệt. Suy cho cùng, nếu phân tích những sự việc đã xảy ra thì liên minh chưa có chiến tích huy hoàng nào, lần nào cũng tổn binh thiệt tướng, cuối cùng đã hy sinh một lượng lớn nhân thủ, kết quả đạt được chỉ là chút ít thành tựu. Do đó, Định Minh lần này khiến chúng nhân mừng thì ít mà lo thì nhiều.

Huyền Âm chân nhân phá vỡ không khí nặng nề:

- Nghe nói hôm nay cũng là ngày khai sơn lập phái của Trừ Ma liên minh, không biết tình hình ở đó như thế nào? Đều là lá cờ đầu của chính đạo, rốt cuộc hai liên minh này ai mạnh ai yếu đây?

Càn Nguyên chân nhân hạ giọng:

- Lúc này tốt nhất đừng đề cập đến chuyện đó, tránh để kẻ hữu tâm nghe thấy lại sinh thị phi.

Ngọc Vô Song phản đối:

- Chuyện này thiên hạ đều biết, hơn nữa hôm nay là ngày cử hành, có gì mà phải che giấu. Theo tôi thấy, thực lực của Trừ Ma liên minh tuy kém xa chúng ta, nhưng từ khi họ thành lập đến nay chưa từng gặp phải thất bại lớn nào. Từ đó có thể suy ra bọn họ chưa chắc đã kém hơn chúng ta.

- Điều này cũng không hẳn, trước kia bọn họ luôn ở trong bóng tối, mỗi lần hành động đều tập kích ám sát là chính, do đó không bị tổn thất gì. Hiện tại một khi công khai lập phái, về sau sẽ phát sinh biến hóa, lúc đó có muốn tiếp tục trốn tránh cũng sẽ mắc phải nhiều bất cập. Nếu phải chính diện công kích với lũ yêu ma, họ sẽ không thể duy trì lâu, chung quy bọn họ không có cao thủ siêu cấp, khi đụng phải các cao thủ đẳng cấp ma thần, ma tôn, so sánh đã thấy thua rồi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn


Phong Viễn Dương từ tốn nói ra kiến giải của mình khiến cao thủ hai phái đều trầm tư.

Thương Nguyệt nhìn mọi người, hững hờ cất lời:

- Nếu đã như vậy, tại sao Trừ Ma liên minh còn muốn công khai lập phái? Bọn họ đã dám quang minh chính đại đứng ra tuyên chiến với yêu ma trong thiên hạ, nếu không chắc ăn, liệu bọn họ có dám liều lĩnh hành sự không?

Thanh âm lạnh nhạt vang lên bên tai khiến mọi người đều sững sờ, bất giác suy ngẫm về hàm nghĩa trong lời nói của nàng.

Cùng thời gian đó, trên Đoạn Thiên nhai ẩn sâu trong Nam Cương Thập Vạn đại sơn đang hội tụ vài trăm nhân sĩ các giới, đại bộ phận là người Miêu, ngoài ra còn có một số nhân sĩ tu chân của Nam Cương cùng số ít các cao thủ Trung thổ. Chúng nhân quây thành một vòng tròn, ở giữa là một tế đàn, mặt trên cung phụng một pho tượng đá bán nam bán nữ, đệ tử Huyền Phong môn rải rác canh gác tứ phía.

Trước tế đàn là một nam tử đeo mặt nạ Tu La đang nhìn thạch tượng, tám người ăn vận quái dị đứng quanh bốn phía, một người Miêu vẽ mặt cùng một nam tử đeo mặt nạ tiểu quỷ. Ngoài vòng tròn, một thiếu nữ lục y và vài chục đệ tử Huyền Phong môn ngăn cách những người đứng xem ở ngoài, không khí yên tĩnh trùm khắp toàn trường.

Bấy giờ, nam tử đeo mặt nạ tiểu quỷ đi đến bên Tu La nam tử, thấp giọng nói:

- Môn chủ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, một lát nữa có thể bắt đầu tế thiên rồi.

Huyền Phong môn chủ quét mắt nhìn tứ phía, lạnh lùng hỏi:

- Đặc sứ, những người đến xem hôm nay là những nhân vật nào, có ai đặc biệt không?

Huyền Phong đặc sứ nghe hỏi, mục quang lướt quanh một vòng, khẽ đáp:

- Trong vài trăm người đến đây hôm nay, Nam Cương thất thập nhị trại đều có mặt, trong đó có Thanh Huyết nhị trại với Thanh Vu và Huyết Vu danh chấn Nam Cương tề danh cùng bổn trại. Ngoài ra, cao thủ của Thiên Chung môn - một trong ba đại môn phái thần bí nhất Nam Cương cùng Nam Hoang Mãng Long Cửu Khuyết lão quái cũng đã tới. Kỳ dư trong những người còn lại, cao thủ không ít, có thể nói là rầm rộ nhất từ trước đến nay!

Huyền Phong môn chủ tỏ vẻ hài lòng:

- Nói vậy, buổi lễ tế thiên hôm nay xem như cũng có thu hoạch, đến lúc đó chúng ta phải nắm bắt cơ hội cho tốt.

Huyền Phong đặc sứ trả lời:

- Điểm này tôi đã có sắp đặt rồi, chờ khi tế thiên xong, chúng ta sẽ bắt đầu thực thi kế hoạch, chỉ cần thành công, sau này thiên hạ sẽ nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Sắp đến giờ rồi, nên bắt đầu thôi.

Huyền Phong môn chủ nhìn sắc trời, dặn dò vài câu với tám đại Vu sư đứng bên rồi cao giọng:


- Tế Thiên đại điển xin được bắt đầu, mời tám vị trưởng lão tiến hành tế lễ!

Dứt lời lướt mình lùi ra đứng ngoài vòng tròn cùng Huyền Phong đặc sứ, chăm chú theo dõi cử động của tám đại Vu sư.

Một hồi âm thanh lạ lùng vang lên khắp bốn bề, tám vị đại Vu sư phân bố theo phương vị bát quái, xoay ba vòng quanh tế đàn, sau đó lại xoay ba vòng theo hướng ngược lại, xen kẽ lẫn nhau, không ngừng nhảy điệu tế vũ quái dị, miệng hát bài ca cổ xưa.

Trong lúc lễ tế được tiến hành, rất nhiều người Miêu đứng vây xem xung quanh đều nhao nhao phụ họa, hát lên giai điệu cổ trúc trắc, cả Đoạn Thiên nhai được phủ lên một tầng sắc thái thần bí. Đột nhiên, thạch tượng bán nam bán nữ trên tế đàn bắt đầu tán phát hào quang xanh đen đan vào nhau, vô số phù chú cổ quái tỏa ra trên thân, vận hành theo một quy tắc nhất định giữa không trung, cuối cùng hình thành một lồng sáng trong suốt che phủ bầu trời trên đầu mọi người.

Nhìn thấy sự xuất hiện của lồng sáng, vô số người Miêu quỳ mọp xuống vái lạy, miệng hô hoán Miêu ngữ, thần tình tương đối trang nghiêm. Huyền Phong môn chủ và Huyền Phong đặc sự thấy tình cảnh này, ánh mắt liền có chút biến đổi, nhìn nhau một cái rồi thầm thì bàn bạc.

Toàn bộ Tế Thiên đại điển diễn ra trong thời gian một nén hương, sau khi tất cả đã hoàn thành, bốn bề trở lại yên tĩnh, mỗi người nhìn vào ánh mắt của thạch tượng lòng dâng dầy sùng kính, hiển nhiên vừa rồi Vu thần hiển thánh đã khiến mọi người đều thần phục.

Bước vào trong trường, Huyền Phong môn chủ nói:

- Tế thiên kết thúc thành công mỹ mãn. Từ nay về sau có Vu thần phù hộ, chúng ta sẽ suốt đời hưng thịnh. Để tăng cường thế lực của chúng ta, để thiên hạ biết đến Nam Cương Miêu tộc cùng uy danh của Vu thần Nam Cương, ta hy vọng mọi người có thể hăng hái tham gia Huyền Phong môn, cùng chúng ta phát dương quang đại Vu thuật thần thánh không gì sánh được trở thành chính tông của giới tu chân thiên hạ.

Tiếng reo hò đinh tai phát ra từ miệng của mấy trăm con người, ngoại trừ một số ít khá bình tĩnh, những người còn lại không ngừng gọi to tên của Huyền Phong môn, nhiệt tình cao trào khiến người ta chấn động. Tất cả lọt vào mắt, Huyền Phong môn chủ và Huyền Phong đặc sứ đều kích động không thôi, từ nay trở đi mọi thứ sẽ thay đổi, đại thế thiên hạ sẽ chuyển biến vì Tế Thiên đại điển ngày hôm nay. Lúc đó, ai có thể tiếu ngạo sơn hà, ngao du thiên địa, phải xem vào bản lĩnh của chính mình.

Trong lúc này, tại Phục Long cốc, môn hạ của Trừ Ma liên minh đang chiêng trống rùm beng chuẩn bị cho đại điển khai phái, cả sơn cốc ồn ào náo động, tràn ngập hỉ khí.

Trần Ngọc Loan một thân y phục mới đang bị Văn Bất Danh bắt vào phòng trang điểm. Ba vị sư huynh đệ đồng môn đứng bên Văn Bất Danh chào hỏi các nhân sĩ tu chân từ các nơi đến dự, ai nấy đều bận rộn. Quy Vô đạo trưởng chủ yếu phụ trách bố trí trường cảnh, sắp xếp nhân thủ đề phòng giữ an toàn. Nhất Diệp Thư và Ngũ Hành chân nhân xử lý các công việc khác, tất cả các môn hạ Trừ Ma liên minh ai vào việc nấy, răm rắp tiến hành công tác chuẩn bị!

Chưa tới giờ thìn, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Quy Vô đạo trưởng đứng trên đài cao mới dựng, nhìn qua Văn Bất Danh, hỏi:

- Nha đầu đâu, trang điểm thế nào rồi, những việc khác chuẩn bị ổn hết chưa?

Văn Bất Danh đáp:

- Phía bên tôi cơ bản đã hoàn thành, trước mắt những nhân sĩ tu chân tới dự đã vượt quá bốn trăm người, cứ thế này mà tính thì tới giờ thìn sẽ tụ tập ít nhất tám trăm nhân sĩ tu chân trở lên, quy mô thật không nhỏ. Còn ông thế nào, bố trí ngon lành không?

Quy Vô đạo trưởng trả lời:

- Nghĩ ra cái gì thì đều làm hết rồi, điều phải chú ý bây giờ là những biến hóa sẽ xảy ra lát nữa. Hôm nay chúng ta khai sơn lập phái, trong đám đông thể nào cũng có không ít người tới xem tình hình ra sao, chỉ cần nha đầu biểu hiện tốt, nhất định sẽ có nhiều người gia nhập liên minh. Đương nhiên, những kẻ tới thám thính hư thực cũng không ít, chúng ta phải luôn luôn để ý, phòng bị có tà ma thừa cơ đánh úp.

Văn Bất Danh cười nói:

- Đấy là việc của ông, tôi chỉ lo phụ trách đón tiếp thôi. Nếu xảy ra bất trắc gì cứ tìm ông mà tính sổ, vậy nên hôm nay ông phải đề cao cảnh giác đấy. Hì hì, đùa thôi, đừng giận. Đúng rồi, ông xem hôm nay liệu Lục Vân có đến không? Tôi nghi rằng nếu hắn nghe được tin này, nhất định sẽ tới chúc mừng, ông thấy đúng không?

Quy Vô đạo trưởng trừng mắt nhìn lão, trầm giọng:

- Còn phải đoán à, đương nhiên hắn sẽ tới rồi, nếu không chẳng lẽ hắn không thấy xấu hổ à? Hôm nay những người tới dự lễ, nói thật ra đều là theo phép tắc, không có vấn đề gì cả, sợ là sợ cái lũ ngưu quỷ xà thần không mời mà tự đến, một khi chúng định kiếm chuyện, nói một câu không dễ nghe, cả tôi và ông e là cũng không dàn xếp được.

Văn Bất Danh biến sắc mặt nhưng lập tức lại cười nói:

- Điều này tất nhiên phải cẩn thận, nhưng tôi cảm thấy nếu thực sự xảy ra tình huống đó, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Tới lúc đó nha đầu vừa khéo có thể thi triển sở trường, với tu vi của nha đầu hiện nay tự nhiên có thể khiến chúng nhân khâm phục, như vậy không tốt hơn sao? Thôi không nói nữa, ông xem, nha đầu ra rồi kìa. Khà khà, đẹp quá, sau này nếu thực sự phải gả nha đầu đi, tôi thật có chút không nỡ đấy.