Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 138: Hàm Tiếu Phân Thủ

Trong lúc thân ảnh của Lục Vân và Bách Linh khuất xa dần thì phía ngoài trường đình bỗng xuất hiện một bóng thân ảnh khác, bóng thân ảnh đó chính là Lâm Vân Phong đang từ hư không xuất hiện giữa lưng chừng trời. Nhìn vào trường đình, Lâm Vân Phong thần sắc cổ quái nói:

- Quái lạ, tại sao lại không có ai ở đây? Rõ ràng ta nhận thấy khí tức của Lục Vân tại nơi này, sao lại đột nhiên không có ai ở đây nhỉ. Thật là kỳ quái, Lục Vân thật là tà môn, lúc xưa ta không thể nhìn rõ khí tức của huynh ấy mà hôm nay dễ dàng tra đến nơi này tại sao lại không thấy nữa?

Lục Vân Phong tự hỏi bản thân mình như vậy rồi chuyển thân chạy một vòng xung quanh tìm kiếm.

Sau khi tìm kiếm một lượt hắn quay lại giữa đình, thần tình có chút bực tức cất giọng mắng chửi một mình:

- Lục Vân huynh, để ta tìm thấy thì ta sẽ tính sổ với huynh, cứ thần thần bí bí như vậy hại ta tìm huynh không biết bao nhiêu lâu rồi mà vẫn không thấy được bóng người nào, hừ.

Nói vừa dứt lời Lâm Vân Phong thân ảnh chuyển động rồi biến mất.

Trên một gò đất nhỏ có bóng của hai người đang đứng, đó là Lục Vân cùng Bách Linh cùng nhau đưa mắt nhìn ra tứ phía. Xa xa chỉ thấy một cái cốc thấp và nhỏ, bốn phía đều là những gò đất lùm lùm, tại chính giữa quây thành thành một cái ao rộng khoảng chừng hơn trăm trượng, trên bờ tràn ngập một màu xanh của cỏ và những thân hoa mỏng manh. Mùi hương thơm của hoa bị gió đêm thổi nương theo gió mà toả rộng ra khắp nơi, mùi hương mê người phiêu bồng dập dềnh tràn ngập thung lũng.

Rời khỏi vòng tay của Lục Vân, Bách Linh nở một nụ cười vô cùng quyến rũ rồi nói:

- Thật là đẹp, có đúng như ta nói không Mộc đầu?

Khi tiếng cười còn vang vọng trên không thân hình Bách Linh vờn như bay lượn, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng bước trên thảm cỏ làm lay động sắc xanh của những nhành cây cùng với sắc hồng của muôn hoa.

Hoàng hôn dần buông xuống, cả thân hình xiêm y rực rỡ của Bách Linh đẹp tựa như khổng tước tung mình múa lượn trên thảm hoa. Vũ điệu hoàn mỹ của nàng khiến cho cả thần vật đều mê mẩn, thân hình nàng ẩn hiện lên dưới chút nắng còn vương lại của chiều tà tỏa ra vẻ đẹp vô cùng mỹ lệ. Lục Vân lặng yên nhìn ngắm Bách Linh đang nhảy múa trong ánh mắt có những tia sáng lấp lánh đôi phần khác lạ. Hiện tại mọi vật xung quanh dường như tan biến, trong mắt chàng chỉ có cảnh vật rực rỡ hòa lẫn giữa hoa và cây cỏ cùng với thân ảnh đang phiêu vũ kia khắc sâu vào trong trận đáy lòng.

Khi bóng hoàng hôn hạ dần xuống tới đỉnh núi, Lục Vân như hoàn toàn đắm chìm vào khung cảnh trước mắt. Nhìn quang cảnh mỹ lệ xung quanh có những loài thảo mộc yếu ớt kia, các loại kỳ hoa này như đang vây quanh Bách Linh múa lượn, như bách điểu chầu phượng tùy theo dáng múa của nàng mà đong đưa theo. Trong thung lũng này tất cả cỏ cây dường như bị điệu múa mê hồn của Bách Linh mê hoặc như có thêm sự sống và ý thức, tự động nhảy múa làm tôn lên thân ảnh phiêu dật của nàng.

Ngắm nhìn Bách Linh như si dại Lục Vân bỗng nhiên suy tưởng, giá như hoàng hôn đừng bao giờ tắt, giá như vũ điệu mê hồn này không bao giờ kết thúc thì thật là tốt biết bao. Mọi phiền não trên đời sẽ tan biến trong cảnh hoàng hôn tuyệt vời như thế này, nhưng đây có phải chăng là hiện thực hay chỉ là trong mộng cảnh mà thôi?

"

Cất lên một tiếng cười kiều diễm cắt đứt dòng suy tư của Lục Vân, Bách Linh bay lượn trên không trung rồi xuất hiện ngay trước mặt chàng mỉm cười nói:

- Mộc đầu à, đây có phảỉ là giấc mộng vô cùng tuyệt vời mà huynh trọn đời không thể nào quên?

Đứng trước Bách Linh, Lục Vân nhẹ nhàng dùng tay áo của mình lau những giọt mồ hôi đang đọng trên trán của Bách Linh rồi dịu dàng nói:

- Đẹp, thật là rất đẹp, cả cuộc đời này ta sẽ không thể nào quên. Bất kể sau này có như thế nào đi chăng nữa ta sẽ luôn ghi nhớ khoảnh khắc này, tại đây trong khung cảnh của buổi hoàng hôn đang lặn dần về phía tây ngoài Cửu giang thành thật là tuyệt đẹp, mộng cảnh tuyệt mỹ này sẽ cùng đi với ta trong suốt cuộc đời. Sau này khi có cơ hội gặp lại chúng ta sẽ lại đến thăm nơi đây và lúc đó nàng sẽ lại múa cho ta ngắm, nàng có đồng ý không Linh nhi?

Khẽ nắm lấy tay Lục Vân, Bách Linh đưa tay vuốt nhẹ lên má chỉnh trang sắc mặt rồi nhìn Lục Vân với ánh mắt thâm tình nói:

- Cũng phảỉ nhớ tới bóng trăng in đáy giếng, nhớ tới khoảnh khắc đôi tình lữ trước khi chết. Lãnh Túc đã từng nói sẽ đến một thế giới khác tìm kiếm một bầu trời thật xanh, có dòng sông trong vắt, có hằng sa số những động vật bé nhỏ của nơi Nhân gian tiên cảnh. Hiện tại cảnh vật ở đây cũng vô cùng tuyệt đẹp, chỉ đợi sau này chàng giải quyết xong hết mọi công việc, chúng ta sẽ tới một nơi nhân gian tiên cảnh còn đẹp hơn nơi đây cả chục lần và sẽ cùng nhau sống ở đó mãi mãi. Ta sẽ vì chàng mà nhảy múa suốt ngày, chàng thấy ta nói vậy có tốt hay không?

Khẽ ngẩng đầu Lục Vân trả lời:

- Nếu thật sự có một nơi như vậy ta chắc chắn sẽ đưa nàng tới đó để ngắm, chỉ sợ một nơi đẹp như nàng kể thật khó kiếm trên thiên hạ. Hiện tại hoàng hôn đã lặn rồi, trời cũng tối nên hãy để ta đưa nàng quay về.

"

Bách Linh nhỏ nhẹ nói với dáng vẻ rất chân tình:

- Sẽ có một nơi như thế, chỉ cần trong tim có tình thì sẽ có Nhân gian tiên cảnh.

Khẽ cười và gật đầu, Lục Vân ôm lấy Bách Linh rồi bay lên không, quay đầu lại nhìn khung cảnh mỹ lệ đó một lần nữa trong mắt Bách Linh có chút ưu tư thoáng qua. Trên không Lục Vân không nhận ra được sự biến đổi của Bách Linh, cũng không thể nhận ra rằng trong cốc mỹ lệ kia cảnh vật trong phút chốc hoàn toàn biến đổi. Cỏ dại mọc um tùm, hoa thì tàn lụi tạo nên một khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với với lúc mới tới.

Trường đình, từ xưa tới nay vốn là nơi ly biệt. Bách Linh lặng yên nhìn thân hình Lục Vân trước mặt quyến luyến không muốn rời, nàng dặn đi dặn lại chàng một cách cẩn thận. Còn Lục Vân trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, nhưng cũng không thể che dấu được nỗi buồn ly biệt đang dâng lên trong ánh mắt. Có thể trong lúc này cả hai đều lòng đau như cắt như thể luyến tiếc vì mất đi một vật gì đó vô cùng trân quý.

Khi màn đêm buông dần xuống, Lục Vân khẽ phất nhẹ cánh tay nói:

- Hiện giờ đã muộn rồi, khi nàng quay về thì nhớ cẩn thận, nàng đừng buồn nữa hãy để ta nhớ nụ cười của nàng lúc chia tay. Sau này nếu có cơ hội ta sẽ bù đắp cho nàng, nhất định sẽ được theo ý nguyện. Nàng đừng để lệ vương trên mắt, từ xưa tới nay những khi ly biệt mới được khóc mà thôi.

Mỉm cười rồi nhìn Bách Linh lần cuối, Lục Vân chuyển thân đối mặt với màn đêm rồi từng bước ra đi.

Nhìn theo bóng Lục Vân đang dần dần rời khỏi, trong mắt Bách Linh lấp lánh những ánh lệ quang, ngấn lệ long lanh trong mắt như không chịu rơi xuống mà hoà trong màn đêm. Khi thân ảnh Lục Vân xa dần, Bách Linh không thể kìm được lòng mình hét lên một tiếng thật lớn "Mộc đầu..." như thể muốn kéo Lục Vân quay trở lại. Không quay đầu, Lục Vân im lặng dừng lại đứng trong màn đêm chờ đợi những câu nói tiếp theo của nàng.


Nhìn phía sau lưng Lục Vân, Bách Linh cao giọng nói:

- Mộc đầu, nếu ta quyết mong chàng ở lại mà đừng đi thì chàng có thể chiều lòng ta không?

Trong bóng tối mờ mờ của màn đêm thân thể Lục Vân như rung lên nhè nhẹ, thanh âm cất lên với vẻ u sầu đáp lại:

- Những lời nói của nàng trọn đời ta sẽ vĩnh viễn lưu lại nó trong tâm. Nàng hãy bảo trọng và nhớ lấy lời của ta, ta sẽ quay trở lại và tới thăm nàng

Nói dứt lời thân ảnh của Lục Vân đã hoà vào trong bống tối nhập nhoạng của màn đêm.

Nhìn theo bóng hình của Lục Vân rời xa một cách si dại, Bách Linh đứng tĩnh lập một hồi lâu. Trăng sáng đã lên cao, Bách Linh nhìn bầu trời thương cảm tự nói:

- Mộc đầu ơi Mộc đầu, nếu như chàng biết đến Dịch viên lần này chỉ còn có thể nói là chín phần chết một phần sống thì liệu chàng có còn quay về nữa không? Hay là chàng vẫn cứ quay về bởi vì những việc chàng chưa giải quyết xong có phải không? Trước giờ tương phùng ta luôn ẩn giấu tất cả khí tức của chàng chính là vì muốn làm thay đổi vận mệnh đã định của chàng. Đến cuối cùng tất cả vẫn cứ đi theo cái quỹ đạo đã định sẵn của nó, có lẽ đây chính là số mệnh của chàng đã định là một đời nghịch lữ.

Thu hồi mục quang Bách Linh khẽ thở dài, toàn thân tỏa ra ngũ sắc quang hoa lấp loáng, một đoàn ngũ thái tinh vân xuất hiện ngay dưới chân nâng nàng bay lên không trung và biến mất tại chân trời. Gió đêm thổi tới, trường đình tĩnh lặng toàn bộ cảnh vật đều yên tĩnh dường như ở đây chưa từng phát sinh chuyện gì. Tuy nhiên có ai mà biết được, từng có một đôi tình nhân kỳ lạ vừa chia tay nhau tại đây.

Trời vừa sáng, khi vầng thái đương đang mọc từ phía đông, mọi cảnh vật đều như thay đổi. Phía trên ngọn cô phong có nhiều đạo thân ảnh đang bay tới, nhìn thật kỹ thì thấy đó là bốn đạo hắc ảnh toàn thân hiện lên ánh hắc sắc quang hoa lấp loáng trông thập phần thần bí. Trong bốn bóng hắc ảnh đó dần hiện rõ một bóng người thân hình cao lớn, toàn thân hắc mang lưu chuyển, sát khí bức nhân. Phía bên cạnh là ba người hắc sắc ma khí cuồn cuộn, hiện rõ vẻ âm sâm vô cùng.

Lướt mắt nhìn xung quanh một lượt, một hắc ảnh mở miệng nói:

- Tứ tôn chủ, có phải ngài là người sắp xếp cuộc gặp này với ba vị tôn chủ còn lại về việc của Nhân gian phải không? Kỳ thực với sức mạnh của chúng ta, trừ một vài môn phái tu chân đặc biệt cần phải chú ý đề phòng, chứ còn những kẻ khác thì không cần bận tâm đến, vậy tại sao ngài lại phải hẹn ba vị tôn chủ ra mà hội họp như vậy?

Cười một tiếng lạnh lùng, hắc ảnh thân hình to lớn nói:

- Điều này rất đơn giản, như thực lực của chúng ta thì cũng chẳng phải sợ cao thủ của Nhân gian, nhưng cái chúng ta cần là sự bảo toàn thực lực. Vực chi tam giới, Ma vực bản môn là nơi đầu tiên tiềm nhập Nhân gian với số lượng lớn. Tuy nhiên việc có lợi là kẻ tiến nhập đầu tiên có được nhiều ưu thế, nhưng đồng thời chúng ta cũng là kẻ địch duy nhất của giới tu chân. Trước kia ở Ma giới cả bốn người chúng ta luôn bất hoà, nhưng lần này đồng loạt tiềm nhập Nhân gian vô luận thế nào cũng phải có một hiệp nghị chung để không phải rơi vào thế khó khăn.

Đứng trước Ma tôn, gã Ma tiên lúc đầu lên tiếng cất giọng hỏi:

- Tôn chủ thật cao minh, thuộc hạ sẽ nghe theo lời chỉ dạy. Theo ý của tôn chủ mà nói thì tạm thời Ma vực tam giới sẽ ngừng thái độ thù địch khi xưa mà cùng nhau liên thủ ứng phó Nhân gian tu chân giới. Sau khi làm cỏ giới Nhân gian, chúng ta thảo luận lại xem ai là người có thể cai quản thất giới, có đúng như vậy không?

Khẽ ngẩng cao đầu, Ma tôn trả lời:

- Ngươi nói không đúng, chính xác là tứ giới không can thiệp vào chuyện của nhau, ý của ta là mọi người sẽ cùng nhau phân chia Nhân gian. Trong tương lai không chỉ đơn thuần đối mặt với kẻ địch từ Ma vực mà còn có cả Quỷ vực và Yêu vực nữa, thậm chí còn có thể gặp phảỉ một số ít lão bất tử ở khắp mọi nơi.

Nghe thấy vậy gã Ma tiên liền hoảng sợ hỏi lại:

- Lão bất tử khắp nơi, Tôn chủ không phải đang nói tới Thiên Chi tam giới cũng đã xuất hiện để can thiệp chuyện này? nếu thật sự là như vậy thì kẻ địch của chúng ta thật sự rất khó đối phó. Trước mắt chỉ có Huyết giới của ta, trừ Tôn chủ cùng hai vị Ma thần với ba vị Ma sát ra, trên dưới chỉ có vài Ma tiên bọn thuộc hạ cùng một số ít Ma mị, cộng thêm Thất tuyệt nữa muốn đối phó cả tam gian lẫn thất giới cao thủ chỉ sợ vô cùng khó khăn.

- Đối thủ tuy nhiều không có nghĩa là chúng ta phải đối phó hết, khi đúng thời điểm tự nhiên sẽ có kẻ thay ta xuất thủ tiêu diệt bớt ít nhiều những kẻ vô dụng. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, chớ có đề cập tới việc đó nên bình tĩnh đợi ba vị Ma tôn kia tới rồi tính.

Nói rồi Ma tôn đứng lặng yên không nói, bên cạnh ba gã Ma tiên thấy vậy cũng không dám lên tiếng hỏi gì thêm nên trên đỉnh núi mọi vật đều tĩnh lặng.

Thời gian trôi qua mà không ai để ý tới, ước chừng được một nửa thời thần thì thấy vài đạo hắc ảnh xuất hiện đứng cách Huyết giới Ma tôn ngoài ba trượng. Đồng thời cũng có thể thấy bốn đạo hắc ảnh có ngoại hình gần như giống nhau, khiến mọi người không thể phân biệt được rõ ràng.

Điềm nhiên nhìn tất cả một lượt, Huyết giới Ma tôn cười nói:

- Lão tam, huynh tới cũng không muộn, không biết lão đại với lão nhị chừng nào mới tới vậy?

Hắc ám Ma tôn cười nói:

- Lão tứ, đã lâu không gặp, làm sao mà ngươi tự nhiên lại mất kiên nhẫn tới như vậy chứ. Lão đại với lão nhị sẽ tự nhiên tới thôi, chắc chắn sẽ hội ngộ một lần. Thế nào, lần này ngươi ước hội mọi người đến đây chắc phải có vấn đề gì cần thảo luận đúng không.

Khẽ đưa ánh mắt nhìn ra phía xa xa, Huyết giới Ma tôn điềm đạm nói:

- Cũng không có chuyện gì chỉ là đã lâu không gặp mọi người, mà lần này mọi người đều tới Nhân gian thật là chuyện hiếm có, ta nghĩ mọi người có thể cùng hội họp với nhau, chỉ có vậy thôi. Thêm nữa cũng không có nhiều vấn đề gì cho lắm, chỉ là ta muốn hỏi ý kiến ba vị đại ca, các vị đại ca tại Nhân gian mỗi người đều làm cái mà mọi người cho là đúng hay là tạm thời quên đi những vấn đề bất hoà khi xưa, không hiểu ý kiến của lão tam về vấn đề này như thế nào.

Có chút trầm tư, Hắc ám Ma tôn âm trầm nói:

- Lão tứ, việc trước tiên ứng phó với Nhân gian ta nghĩ mọi người sẽ không có ý kiến gì khác chắc sẽ nhất trí thôi, còn tương lai sẽ tính toán lại những ân oán khi xưa có phải vậy không? Về điểm này ta không có chút nghi ngờ nào, ta chỉ không rõ là lão đại với lão nhị có thể tạm thời bỏ qua những việc khi xưa hay không mà thôi?

Khẽ cười một tiếng, Huyết giới Ma tôn nói:


- Hiện tại Nhân gian tình huống như thế nào ta nghĩ huynh cũng rõ. Vấn đề Lục viện liên minh, chỉ nói riêng chuyện đó nếu thành công thì tình thế sẽ hoàn toàn khác. Một khi Lục viện liên minh được hình thành thì mục tiêu của chúng không phải là Ma vực của chúng ta thì còn là ai nữa? Lại còn thêm tu chân ngũ đại môn phái cùng một số ít môn phái tu chân khác nữa, nếu như chúng ta tại Nhân gian cứ tàn sát lẫn nhau không khỏi tạo điều kiện cho bọn chúng ư. Về điểm này chắc lão đại và lão nhị còn thấu đáo hơn ta, tin chắc hai huynh đó không phản đối.

Vừa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng cười lớn truyền tới, chỉ thấy một đạo hắc ảnh vô thanh vô tức xuất hiện ngay trước hai gã Ma tôn và cùng hai gã Ma tôn đứng thành hình tam giác. Nhìn khắp một lượt, hắc ảnh vừa mới đến cười nói:

- Lão tứ nói hay lắm, chỉ trừ có một điểm quan trọng nhất là không đề cập tới. Lần này ngoài chúng ta ra, còn có Quỷ vực và Yêu vực sắp tới cũng đồng thời hiện thân trên Nhân gian. Hiện tại này chúng ta ít nhất cũng phải đối đầu với hai nhóm địch nhân, chúng cũng có tham vọng chiếm lĩnh chốn Nhân gian rộng lớn này, điều đó quả thật muôn phần khó khăn đối với chúng ta. Trên Nhân gian, những chuyện thù oán khi xưa của chúng ta xưa kia tại Ma vực phải tạm thời quên đi đã.

Nhìn vào hắc ảnh vừa mới xuất hiện, Hắc ám Ma tôn lên tiếng hỏi:

- Lão nhị, ngươi đến từ lúc nào vậy, như lão nói thì dường như lão đại cũng đã đến, tại sao lại không thấy hiện thân?

Ma huyễn Tôn chủ cười nói:

- Không cần phải nóng vội, đúng lúc lão đại sẽ tới. Hiếm có dịp mà mọi người cùng nhau gặp mặt như thế này, bon ta hãy cùng nhau nói chuyện đã, thời điểm quan trọng đã đến rồi tại Nhân gian sẽ gặp phải những việc gì đáng sợ? Những môn phái kỳ quái và những việc thần bí xuất hiện?

Nhãn thần biến động, Huyết giới Ma tôn thập phần hứng thú cười nói:

- Lão nhị, nghe như ngươi nói phải chăng gặp điều gì đó lạ thường? không hiểu ngươi đã gặp cao thủ đáng sợ nào của thần bí môn phái?

Ma huyễn Tôn chủ nói:

- Ta đích xác đã gặp một cao thủ nhưng bất quá chỉ là lão bằng hữu lâu năm chưa gặp. Hai ngày trước ta đã gặp tu chân ngũ phái của tam giới chính đạo hiện thời, hơn nữa còn cùng nhau đùa bỡn vài chiêu. Trong lúc đó còn gặp phải Vô Nhân Tọa là kẻ nhiều năm không thấy cùng ta giao đấu một trận. Còn các ngươi có gặp qua nhân vật nào đặc biệt không?

"

Khẽ lắc nhẹ đầu, Huyết giới Ma tôn cười nói:

- Ta chỉ gặp một số tu chân nhất bực cao thủ, cũng không cần thiết phải phí lời. Bất quá chỉ có Ma thần Viêm huyết đã gặp phải truyền nhân của Đồ môn, song phương đã giao chiến với nhau một trận cuối cùng hắn bị một thần bí thiếu niên đánh lui. Theo lời Ma thần Viêm huyết nói thì thần bí thiếu niên đó thân hoài Quỷ vực Hoá hồn đại pháp thập phần đáng sợ, kẻ này thật đáng được chú ý. Lão tam, còn ngươi có gặp phải điều gì đáng sợ không?

Hắc ám Ma tôn có chút trầm tư nói:

- Nhân gian cao thủ thì ta không có gặp, ta chỉ vô ý gặp phải kẻ đã đại náo Ma vực là Ma đao Lưu Tinh. Ngoài ra, theo như thủ hạ của ta là Tàn tâm Ma sát nói tại Thiết Trúc Phong đã phát hiện được tung tích của Định thiên thần châm, rất có khả năng Thần châm đã bị một đoá Ngũ sắc lan hoa thu mất. Thêm nữa lại phát hiện được truyền nhân của Vân Vụ phong cả nghìn năm nay chưa từng xuất hiện, cùng với tuyệt kỹ Phong Vân bách biến thân pháp đã hiện thân tại nhân gian.

Cất lên một tiếng cười kiêu ngạo, Ma huyễn Tôn chủ nói:

- Nhân gian thật không hề đơn giản, chỉ trong một thời gian ngắn mà gặp không ít cao thủ, từ giờ trở đi chúng ta phải hết sức cẩn thận đề phòng bị lật thuyền trên sông. Hiện tại không hiểu lão đại đã gặp phải nhân vật khó chịu nào mà đến muộn như vậy?

- Các ngươi gặp phải cao nhân tất nhiên ta cũng gặp phải cao nhân.

Lời nói vừa dứt, một đạo ma quang xuất hiện, Ma thiên Tôn chủ vô cùng thần ỳ đã đứng tĩnh lặng trên đỉnh núi.

Đứng trước Ma thiên Tôn chủ vừa hiện thân, Huyết giới Ma tôn cất tiếng hỏi:

- Lão đại, lão nói đã gặp phải nhân vật khó chịu nào vậy?

"

Phía bên cạnh, Ma huyễn Tôn chủ cùng Hắc ám Ma tôn cũng nhìn vào Ma thiên Tôn chủ đợi chờ câu trả lời.

Nở một nụ cười bình tĩnh, Ma thiên Tôn chủ trả lời:

- Lần này ta có nói các ngươi cũng không thể nào tin, vừa qua ta đã gặp phải Ma thần Tông chủ Bạch Vân Thiên cùng Đạo tà Tàn kiếm, quả thật khiến ta phải giật mình. Ta hoá thành Ma Đà chi thân tiến nhập Nhân gian được gần ba ngày thì gặp phải phải Vạn Phật tông Ma phật Huyền Túc. Vừa mới gặp, hắn đã nói rằng ta là kẻ giả mạo, rồi thuyết đại phiên đạo lý bức ta khiến ta không thể chống lại mà phải hiện nguyên hình. Cuối cùng ta với hắn giao chiến một trận, sau đó ta phát hiện được nguyên nhân của toàn bộ sự tình, nguyên là Ma phật Huyền Túc trong truyền thuyết chính là Ma Đà thần bí mạc trắc.

Hắn cẩn thận kể lại sự tình một cách chi tiết, ba gã Tôn chủ còn lại đồng thời liên miệng kêu kỳ quái.

Sau khi nghe Ma thiên Tôn chủ nói hết, Ma huyễn Tôn chủ cười một cách cổ quái nói:

- Không thể tưởng tượng rằng lão đại lần này giả dạng mà lại gặp phải chính chủ, điều đó tự nhiên là phải thất bại thôi, he he... ta chỉ có chút ý vậy thôi.

Thấy vậy Ma thiên Tôn chủ chỉ cười cười, nhưng ở phía bên cạnh Huyêt giới Tôn chủ đảo mắt một lượt ra xung quanh, thấy mọi người đã đến đầy đủ bèn mở miệng nói:

- Hiện tại mọi người đã đến đông đủ, lần này là do ta mời ba huynh tới đây. Hiện tại là thời điểm cần thiết phải bảo toàn thực lực để tiện cho việc hành sự trong tương lai, mong các vị đại huynh cùng nhau thương nghị một cách cẩn thận. Ngu ý của ta rất đơn giản, tạm thời trên Nhân gian bốn nhà chúng ta nên tạm thời dẹp bỏ ân oán ngày xưa sang một bên. Mọi người toàn lực thi triển thủ đoạn của mình để hoàn thành mục đích cá nhân. Đợi tới khi đã định xong đại cục thì tới chừng đó sẽ giải quyết ân oán khi xưa. Không hiểu ý của các huynh thế nào, mọi người nghĩ ra sao? Nếu tất cả đều đồng ý thì mọi việc coi như đã quyết, lần này mọi người hội ngộ tại Nhân gian không cần thiết phải tìm tới những phiền phức mà không có lý do. Chuyện gì tránh được thì tránh còn nếu không chúng ta có thể thương nghị lại.

- Ý kiến của lão tứ nói cũng có thể chấp nhận được, nhưng khi bị giới chân tu vây hãm thì mọi người chỉ trông đợi vào vận khí may mắn của mình thôi. Chỉ có thể giữ trạng thái không thù địch còn nếu muốn ta giúp đỡ thì ta cũng xin nói trước là ta sẽ không đến đâu.

Hắc ám Ma tôn âm trầm mở miệng nói thẳng, biểu thị sự ích kỷ của mình.

Ma thiên Tôn chủ nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

- Lời lão tam nói cũng là thực tế, chuyện này coi như đã định. Bây giờ ta nghe nói Lục viện đang tiến hành liên minh, mọi người nhất thiết đều phải cẩn thận. Ta không hy vọng rằng sau này lại có ai tự ý rời khỏi, bằng không ta phải tự tay thu thập các ngươi. Ngày Thái Âm đã tới gần thời gian cụ thể phải từ từ tính toán, hãy nhớ rằng lần này không thể để Quỷ vực cùng Yêu vực đoạt mất tiên cơ. Từ giờ trở đi mọi người phải tự dựa vào bản lĩnh của mình xem ai mới là truyền nhân kiệt xuất nhất của Ma vực.

Nói rồi Ma thiên Tôn chủ toàn thân quang hoa lấp loáng biến mất vào không trung.

Cũng trong lúc đó ba tên Tôn chủ còn lại cũng quay về. Trong phút chốc ngọn cô phong đã khôi phục lại được vẻ tĩnh lặng của nó. Đột nhiên cũng vào lúc đó trên đỉnh núi bỗng xuất hiện một đạo lưu quang, một người toàn thân lấp loáng ánh kỳ dị quang hoa thật là thần bí xuất hiện ngay giữa không trung.

Nhìn xung quanh một lượt, người này tự nói với mình:

- Ma vực tứ giới Tôn chủ xuất hiện, tu chân giới các nơi thần bí cũng hiện thân tại Nhân gian, ngày Thái âm cũng sắp đến gần đúng là nạn kiếp của Nhân gian. Vân Chi pháp giới, Thiên Chi đô, Hư Vô giới Thiên Đô cũng nhúng tay vào chuyện của Nhân gian. Toàn bộ tam gian thất giới cùng nhau tụ họp, vậy thì Vạn tượng Huyền Tôn ta cũng nên xuất thế để tìm kiếm nghịch thiên chi tử trong truyền thuyết. Nghịch thiên tử, Vạn Diệt đồ, tương phùng nhật, thất giới vô.

Loáng ánh quang hoa, nhân vật thần bí chính là Vạn tượng Huyền Tôn đã biến mất.

Trong làn gió nhẹ, những ánh mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu xuống muôn nghìn tia sáng trải khắp chín châu. Nhân gian vẫn đẹp như thế, chỉ không biết rằng cảnh đẹp thế này còn được tới bao lâu?