Như vậy, Lục Vân đối mặt với tấn công của Thiên Sát, trong lòng không chút để ý, làn sáng rực rỡ thần thánh từ người chàng phát ra tạo thành bảy tầng kết giới phòng ngự mạnh mẽ, hệt như mây bình an rực rỡ, khiến cho cả khu vực ngập tràn màu sắc tươi rói.
Đã phòng ngự tốt rồi, Lục Vân bắt đầu phản kích. Làn sáng nhiều màu ở lân cận bị ý thức của chàng khống chế, trước tiên chầm chậm dao động, sau đó tần suất tăng nhanh, cuối cùng hóa thành dòng khí hung dữ, hết lần này đến lần khác khuếch trương ra bên ngoài, dần dần đẩy lùi tấn công của Thiên Sát.
Đây là loại so tài sức mạnh, xem ra không chút kịch liệt, nhưng lại hung hiểm vô cùng.
Thấy vậy, Thiên Sát cảnh giác vô cùng, thể nguyên thần của hắn tuy có năng lực sống mãi bất diệt, nhưng đối mặt với dạng địch nhân như Lục Vân cũng không thể vô cùng cẩn thận. Lúc này, Thiên Sát làm chủ phía tấn công, tuy biết được rất khó đánh bại Lục Vân, nhưng vẫn thi triển sức mạnh cả đời để phát xuất một chiêu tấn công cực mạnh.
Quan sát động tĩnh của khu vực nhiễm đỏ thẫm kia, Âm Đế nhanh chóng phát hiện một chút khác biệt, vội vàng gia tăng chân nguyên đến mức cực hạn, hơn nữa còn tập trung tinh thần chờ đợi thời cơ. Chớp mắt, khu vực đỏ thẫm giữa không trung đột nhiên chấn động, sau đó vặn vẹo biến hình, rồi tan vỡ. Ánh sáng rực rỡ, tiếng sấm gầm vang nối gót nhau đến, cuồng phong như sóng biển quét khắp bốn bề.
Tiếng rống giận dữ như sấm vang lên, Thiên Sát trọng thương bất cam trong lòng bị đánh bay đi, Âm Đế trong mắt lóe lên ánh lạnh, nguyên thần hóa thành một mũi tên sáng đen ngòm, lợi dụng lúc bốn bề còn mơ mơ hồ hồ, sóng chân nguyên lại nhỏ bé, âm thầm bắn thẳng về phía Lục Vân.
Thời khắc này, Âm Đế chọn đúng lúc đánh lén, nắm vững được thời gian ngay sau khi phát nổ, hoàn cảnh đặc biệt sẽ che phủ tất cả, phát xuất một đòn tấn công vô cùng âm độc.
Giữa vụ nổ, Lục Vân tuy mạnh mẽ phá hủy được thế công của Thiên Sát, nhưng bản thân cũng vì thế mà chịu thương thế nhất định. Lại thêm dòng khí bốn bề rung chuyển, cùng với sức ảnh hưởng do thời không vặn uốn, Lục Vân nhất thời bỏ đi mọi thứ, trước hết nghĩ đến việc ổn định sức mạnh của bản thân.
Ai ngờ, Âm Đế lúc đó lại phát động đánh lén, một mũi tên âm độc ẩn chứa khí tà sát, âm lạnh, quỷ dị, bá đạo cả đời của âm Đế, chớp mắt đã hiện lên trong mắt Lục Vân.
Nguy hiểm đến bất ngờ, Lục Vân trong lòng chấn động, ý niệm lóe lên trong não, một mũi tên ánh sáng đen ngòm chớp mắt đã truyền vào trong não, tốc độ, phương vị, sức mạnh, tính chất của nó lập tức được hiểu rõ, tin tức có được truyền tường tận vào trong trung khu thần kinh. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Thông qua phân tích, Lục Vân rút ra được kết luận, bản thân đang trong tình hình bị động, căn bản không kịp né tránh, cũng không thể lập tức phá nát nó. Như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất là giảm bớt sức sát thương của mũi tên này.
Ý nghĩ biến chuyển là chuyện trong sát na. Khi mũi tên ánh sáng đen ngòm đến vị trí cách ngực Lục Vân ba thước, toàn thân Lục Vân lóe lên ánh sáng vàng kim, một lượng lớn chân nguyên hội tụ trước ngực, hình thành hết tấm này đến tấm khác những tấm thuẫn ánh sáng để phòng ngự.
Quá trình này ăn khớp liên tục, khi mũi tên ánh sáng màu đen xuyên qua tầng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, trước ngực Lục Vân đã hoàn thành được tầng thuẫn ánh sáng thứ bảy, thứ tám, thứ chín.
Như vậy, thuẫn ánh sáng vừa vỡ ra liền tái hợp, tầng tầng lớp lớp giảm bớt sức mạnh của mũi tên ánh sáng, đợi đến lúc mũi tên này đến gần ngực của Lục Vân, uy lực của nó đã giảm hẳn, cuối cùng đánh trúng vào Càn Khôn Ngọc Bích, cả hai liền đột nhiên bị hất lùi lại phía sau.
Chịu sự đánh lén này, Lục Vân bị thương không nhẹ, trong lúc lùi lại nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, dùng tốc độ nhanh nhất để chữa trị thương thế. Hoàn thành những chuyện này rồi, Lục Vân hừ lạnh một tiếng, thân thể đang lơ lửng chợt dừng lại, sau đó lóe lên xông đến, vượt qua hạn chế của không gian, xuất hiện gần Âm Đế:
- Đánh lén khá tốt, đáng tiếc thực lực không đủ!
Âm Đế trong lòng vô cùng sợ hãi, bản thân đánh lén có thể nói xuất kỳ bất ý, ai ngờ lại tạo không được nửa điểm nguy hiểm cho Lục Vân. Lúc này, Lục Vân đột nhiên xông đến, Âm Đế chạy không kịp, miệng không khỏi gào thét nghi ngờ:
- Hai lần bị tập kích, ngươi sao không bị một chút thương tích nào vậy? Thật ra, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, vì sao sức mạnh của ngươi lại đột nhiên tăng mạnh?
- Tung hoành trời đất, tùy theo mong muốn. Ta bất quá đã vượt qua được giới hạn cuối cùng của tu vi. Thực lực lại được gia tăng thêm một lần nữa.
Trong lúc nói, tay phải Lục Vân múa lên, Phá Thương thần binh tự động xuất hiện, theo sự khống chế của chàng, đơn đơn giản giản chém xuống một kiếm, nhưng ẩn chứa bá khí chấn động trời đất, không gì không diệt được.
Đối mặt với một chiêu tấn công của Phá Thương thần binh, Âm Đế gào thét ghê rợn, cố hết sức muốn né tránh, đáng tiếc không gian bốn phía đã bị Lục Vân ngưng đọng, hắn căn bản không cách gì thoát được. Ở xa xa, Thiên Sát bị trọng thương thấy vậy, gào thét như điên với ý định ngăn cản, đáng tiếc lại trễ mất một chút.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Thiên cảm khái vô cùng, nhỏ giọng nói:
- Một kiếm thật kinh người, quả thật có thể nói là bá tuyệt thiên hạ, vô cùng hiếm thấy. Âm Đế chết dưới một kiếm này cũng không có gì phải buồn bã.
Hư Vô tôn chủ nhỏ nhẹ nói:
- Ngàn đời nay khó khăn nhất là chết, phú quý vinh hoa đều là mây khói.
Lăng Thiên hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn lại Hư Vô tôn chủ, phát hiện ông ta hôm nay thần thần bí bí, luôn nói những điều làm người ta không đoán ra được.
Giữa không trung, Lục Vân nhìn một kiếm hủy diệt kia xuất hiện trên đầu Âm Đế, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười. Chỉ một lát nữa, Địa Âm Tà Linh khiến cho cả Tu Chân giới vài ngàn năm nay ăn ngủ mất ngon sẽ bị hủy diệt. Nghĩ đến đấy, Lục Vân hơi cao hứng. Nhưng đúng lúc đó, tiếng của Tứ Linh thần thú đột nhiên vang lên bên tai:
- Cẩn thận, chính là …
Còn chưa nghe hết câu nói của Tứ Linh thần thú, một tín hiệu nguy hiểm liền xuất hiện trong lòng Lục Vân. Điều này khiến tâm thần chàng chấn động, không kịp nghĩ thêm nhiều, lập tức thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược dời ngang vài chục trượng.
Một kiếm kia của Lục Vân đã đánh ra, đang thuận thế đi tới. Nhưng ngay trước khi đánh trúng Âm Đế, đã bị một làn chớp điện kinh thiên chói mắt đánh lệch đi, cứu thoát mạng sống của Âm Đế.
Dừng lại, Lục Vân ổn định tâm thần, sau đó ánh mắt nhìn về nơi trước đó. Chỉ thấy giữa không trung có một con rồng đen, trên lưng là một người đàn ông cao lớn đầu tóc đỏ rực, đang căm tức nhìn mình. Với ngoại hình như vậy, không phải người khác, chính là U Minh ma long và Lôi Thiên.
Ánh đỏ lóe lên, Tứ Linh thần thú bay đậu trên vai cắt ngang suy nghĩ của Lục Vân:
- Đang nghĩ gì vậy?
Đây là âm thanh tâm linh, chỉ có Lục Vân có thể nghe được mà thôi.
Nghiêng đầu, Lục Vân dùng phương thức như vậy đáp lời:
- Ta đang nghĩ, con quỷ quái này sao lại đến đây, chuyện này vì sao trước đó không có chút dự báo.
Tứ Linh thần thú đáp:
- Con U Minh ma long dường như có sức mạnh đi xuyên qua thời gian và không gian, hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
Lục Vân hơi có chút tò mò hỏi lại từ đáy lòng. Tứ Linh thần thú suy đoán:
- Ta có ý muốn nói, U Minh ma long có khả năng đã từng đi qua nơi này, nếu không rất khó định vị được chính xác như vậy.
Lục Vân trong lòng chấn động, suy đoán của Tứ Linh thần thú khiến chàng nhất thời nghĩ đến nhiều chuyện.
Bên này, Âm Đế may mắn thoát được nhanh chóng tập trung lại với Thiên Sát, cả hai ánh mắt phức tạp nhìn U Minh ma long, mơ hồ xuất hiện vài phần hàm nghĩa thâm ý nào đó.
Lôi Thiên với hai người không có giao tình gì, hắn chỉ giận dữ trừng Lục Vân, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ba lần gặp mặt cũng phải kết thúc mọi chuyện rồi.
Lục Vân nghe vậy, đang trầm tư suy tính tỉnh lại điềm nhiên nói:
- Vận mạng của con người thường thường phát sinh chuyển biến vì một ý nghĩ cố chấp. Nếu có thể ngừng bước lại, còn có một chút xoay chuyển, nếu chấp nê không hối hận, kết quả của nó hoặc là thành công, hoặc là thành người.
Lôi Thiên quát lên:
- Câm miệng, chớ có giảng đạo lý gì cả với ta. Ta đến đây chỉ để tìm ngươi báo thù, thu hồi công đạo cho Vân Chi Pháp giới mà thôi.
Lục Vân cười lạnh đáp:
- Vì báo thù, vì thu được sức mạnh, ngươi không tiếc gì đứng vào hàng ngũ tà ác, đây chính là chuyện cao thủ Vân Chi Pháp giới nên làm chăng?
Lôi Thiên né tránh ánh mắt chất vấn của Lục Vân, hơi chút hoảng loạn rống to:
- Lúc này chớ nhắc lại chuyện cũ, giữa chúng ta cuối cùng phải có một người chết ở nơi này mới có thể kết thúc ân oán. Bây giờ, ngươi hãy đến đây chịu chết đi.
Nói rồi triển khai thế, toàn thân toát ra sát khí lạnh lùng tàn bạo.
Bật cười khinh miệt, Lục Vân nói:
- Ngày trước đã ta đã dám tha cho ngươi một mạng ở Vân Chi Pháp giới, hôm nay ta có thể thu hồi nó lại.
Giọng nói bá đạo khiến người nổi giận, nhưng cũng thể hiện quyết tâm không gì lay động được. Đồng thời, khi Lục Vân vừa nói dứt, một luồng ý niệm giết người mạnh mẽ hung bạo hóa thành công kích vô hình, chớp mắt đã xuyên qua được thời không đánh trúng vào thần kinh đại não của Lôi Thiên.
Thân thể run lên, Lôi Thiên lập tức bật kêu thảm, miệng phun ra máu tươi, hai tay ôm lấy đầu điên cuồng lắc lư, vẻ mặt đau khổ vô cùng. U Minh ma long phát hiện hắn không ổn, há miệng phát ra một tiếng kêu nhỏ, sóng âm quỷ dị hình thành một tuyến phòng ngự bên ngoài cơ thể Lôi Thiên, ngăn cách hẳn tấn công của Lục Vân.
Thấy vậy, Lục Vân ngạo nghễ đứng tại chỗ, hơn nữa còn chưa thèm thừa dịp tấn công.
Trên mặt đất, Trương Ngạo Tuyết nhìn lên tình hình trên không, nhỏ nhẹ nói:
- U Minh ma long đã nhúng tay vào, tất nhiên sẽ gây bất lợi cho Lục Vân. Như vậy một mình huynh ấy đối mặt với ba cao thủ, chúng ta hơi lo lắng.
Thương Nguyệt nói:
- Muội dự định ra tay hỗ trợ Lục Vân?
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Tình hình hiện nay, Âm Đế đã bị thương rất nặng, cho dù muội không tiêu diệt được hắn, cũng có thể vây khốn hắn trong một thời gian.
Bách Linh nói:
- Muội suy nghĩ không sai, chúng ta ra tay ít cũng có thể vây khốn Thiên Sát Địa Âm, để cho Lục Vân cơ hội một mình đối phó với U Minh ma long. Nhưng Lục Vân có đồng ý như vậy hay không đây?
Cùng lúc đó, Lăng Thiên cũng đang bàn luận với Hư Vô tôn chủ.
- Tôn chủ, U Minh ma long xuất hiện ngăn cản Lục Vân tiêu diệt Âm Đế. Tiếp theo đây, Lục Vân một mình đánh ba. Một khi không địch được, chúng ta có phải …
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên đáp:
- Cứ lo chuyện bò trắng răng, nói chuyện hiện tại của ông đi. Nhìn lại lúc này, lẽ nào ông còn không hiểu được ý trời?
Lăng Thiên hơi ấp úng nói:
- Tôn chủ hiểu rõ, Lăng Thiên ngu độn.
Hư Vô tôn chủ hơi lắc đầu nhè nhẹ, nói nhỏ:
- Lòng trời biến hóa, là đúng mà lại sai. Đáng tiếc ông cuối cùng lại không bằng Duyên Diệt, đã không nhìn rõ được huyền cơ bên trong.
Lăng Thiên trong đầu mù mờ, không hiểu lên tiếng:
- Tôn chủ càng nói tôi càng hồ đồ. Chuyện này sao lại liên quan đến Duyên Diệt vậy?
Hư Vô tôn chủ hơi trầm ngâm, rồi cất tiếng:
- Ông không phải là không hiểu, Duyên Diệt vì sao đến đây chỉ trong ba năm rồi đột nhiên bỏ đi?
Lăng Thiên đáp:
- Đúng thế, trong đó có một vấn đề vẫn chưa tỏ, lẽ nào tôn chủ biết được?
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên trả lời:
- Ta tự nhiên biết.
Lăng Thiên hỏi:
- Như vậy, tôn chủ vì sao không cho chúng tôi biết?
Hư Vô tôn chủ đáp:
- Bởi vì thời cơ còn chưa đến.
Lăng Thiên hơi nghi ngờ nói:
- Duyên Diệt bỏ đi cũng đã vài trăm năm rồi, tôn chủ lại nói thời cơ, phải chờ tới khi nào vậy?
Hư Vô tôn chủ thần bí đáp:
- Tự nhiên là khi đồ đệ của Duyên Diệt xuất hiện.
Lăng Thiên kinh ngạc lên tiếng:
- Chờ đến khi Lục Vân xuất hiện, lẽ nào tôn chủ đang nghĩ …
Tiếp theo Lăng Thiên không nói nữa, nhưng ý tứ đã lộ ra vài phần rồi. Hư Vô tôn chủ không đáp, chỉ âm thầm nhìn về chân trời, dường như đang trầm tư vậy.
Giữa không trung, tiếng kêu thảm của Lôi Thiên dần dần tan biến, thân thể hắn nhờ được sức mạnh của U Minh ma long mà nhanh chóng bình tĩnh lại.
Giận dữ trừng Lục Vân, Lôi Thiên đầy hận thù, giận dữ mắng:
- Uổng cho ngươi xưng mình là kẻ nghịch thiên, té ra chỉ biết đánh lén.
Lục Vân cười lạnh đáp trả:
- Ngươi xuất thân từ Vân Chi Pháp giới, trên người có được mấy phần Hạo Nhiên Chính Khí vậy?
Lôi Thiên nóng nảy, múa tay muốn tiến công, nhưng không ngờ U Minh ma long gầm nhỏ một tiếng, lập tức áp chế cơn giận của Lôi Thiên, khiến hắn tức giận bất bình, nhưng lại không dám làm ngược ý của U Minh ma long.