Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1104: Lực địch song Sát (Đấu sức với song Sát)

Hư Vô tôn chủ nói:

- Đừng vội, sau này ta sẽ cho ngươi biết. Bây giờ còn phải xem chuyện giữa Lục Vân và Thiên Sát trước đã.

Đưa mắt tiễn Liệt Thiên, Lục Vân quay lại nhìn Thiên Sát, vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng:

- Những chuyện bất ngờ đã kết thúc, chuyện tiếp tục của chúng ta trước đây còn chưa kết thúc.

Thiên Sát căm giận nhìn Lục Vân, giọng hận thù nói:

- Giữa chúng ta ngoại trừ thù hận không còn chuyện khác, hay là động thủ để phân định thắng thua.

Nói xong khí tức toàn thân lạnh lại, một luồng khí lệ sát bắn thẳng đến Lục Vân.

Thân thể run lên, ánh sáng xung quanh Lục Vân như mưa, khi bị sát khí sắc bén của Thiên Sát tấn công, cả thân hình liền hệt như ngọn lửa bừng bừng, phát ra một lượng ngọn lửa ra bốn phía, khiến người ta cảm thấy một loại ổn định như Thái Sơn, hệt như thiên thần vậy.

- Giữa ta và ngươi không còn chuyện khác, nhưng chủ nhân của thân thể này lại có mối quan hệ thân mật với ta.

Thiên Sát lạnh lùng tàn khốc nói:

- Bây giờ tấm thân này do ta khống chế, ngươi muốn tìm lại người trước, thế hãy thắng ta trước đã rồi nói.

Dứt lời hai cánh giang ra, một luồng không khí điên cuồng hoang dã gào thét chuyển động, khiến cả đại điện ngập tràn khí đen, đầy khí tức hủy diệt.

Bốn bề, làn sáng lấp lánh nhanh chóng bị áp chế, trong không gian thuần màu đen, Thiên Sát hệt như một vị thần chúa tể, hai cánh múa lên cùng với chín cái đuôi sau lưng hòa lẫn vào nhau thể hiện sức mạnh hoàn mĩ mà đáng khiếp sợ.

Thấy Thiên Sát vận sức chờ phát động, Âm Đế lắc mình liền đến sau lưng Lục Vân, toàn thân xuất hiện làn sáng quỷ dị màu xanh thẫm lục, kết hợp hoàn mỹ với sức mạnh cương mãnh của Thiên Sát, hình thành sức mạnh cương nhu tinh tế, phân bố khắp trong đại điện, vững vàng khóa chặt lấy thân thể Lục Vân.

- Lục Vân, mọi ân oán kết thúc ở đây, ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi thôi.

Bật cười thản nhiên, Lục Vân không chút kinh ngạc, rõ ràng chàng đã sớm dự liệu được những thứ này.

- Liên thủ là chọn lựa không tồi, nhưng cuối cùng thắng hay thua còn phải trông vào thực lực.

Âm Đế bật cười lạnh lùng tàn khốc nói:

- Tu vi của ngươi đúng là kinh người, nhưng khi bị ta và Thiên Sát liên thủ công kích, ngươi lại phải chết không nghi ngờ gì nữa!

Lục Vân khẽ cười nói:

- Phải vậy chăng? Thế chúng ta so tài thử xem.

Ý niệm trong lòng chuyển động, thân thể bay lên, một luồng khí vương giả từ người Lục Vân toát ra hóa thành làn sáng màu vàng kim, chớp mắt đã tràn ra khắp đại điện áp chế được khí tà ác của Thiên Sát và Âm Đế.

Hai tay chắp sau lưng, Lục Vân ngạo nghễ đứng đó, tầng tầng làn sóng ánh sáng màu vàng kim nhấp nhô, ảo hóa thành các loại Kim Phật, Kim Tiên trong đại điện, chèn ép khí thể của Thiên Sát và Âm Đế.

Hừ lạnh một tiếng, hai cánh sau lưng Thiên Sát múa lên, cơn lốc màu đen hùng dũng cuộn ra như hai cánh ánh sáng, mang theo khí lệ sát ép thẳng về phía Lục Vân.

Trong đại điện, không khí gào thét va chạm nhanh chóng, sức mạnh chính tà giao nhau xuyên lẫn, tạo ra vô số hoa lửa và tiếng sấm dày đặc, vang vọng mãi giữa hai bên.

Âm Đế thấy vậy cười lạnh một tiếng, hai tay múa lên giữa không trung, thúc động chân nguyên mạnh mẽ trong cơ thể hóa thành hai vòng sáng xoay tròn, vừa bay thẳng về phía Lục Vân, vừa thôn tính sức mạnh bốn phía để tự thân lớn mạnh lên.

Như vậy, chỉ trong chớp mắt, hai vòng sáng đã đến gần Lục Vân, bắt đầu dung hợp với chàng làm trung tâm, hình thành một vũng xoáy chói mắt, lập tức thôn tính lấy Lục Vân.


Đối mặt với công kích của hai đại cao thủ, Lục Vân vẻ mặt lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng giơ cao khỏi đầu, kết thành một pháp ấn. Lòng bàn tay làn sáng xanh đỏ lấp lánh không ngừng, sức mạnh âm dương tụ lại dung hợp, hình thành một Thái Cực Bát Quái trận đồ xoay tròn trên đầu của Lục Vân, trong lúc trận đồ chuyển động, hào quang tỏa ra vạn trượng, từ trên hạ xuống hình thành một kết giới Âm Dương bảo hộ Lục Vân ở bên trong.

Hoàn thành những chuyện này rồi, ý niệm trong lòng Lục Vân chuyển đổi, ảo ảnh lấp lánh trên bề mặt kết giới, làn sáng các loại màu sắc tạo thành đồ án khác nhau, có phù chú, pháp ấn, tượng phật, tượng tiên, làn kiếm, vũng xoáy các loại. Những đồ án này tự động phát tán hệt như hồn ma, có linh tính phóng thẳng đến Thiên Sát và Âm Đế.

Nhìn xa xa, công kích của ba đại cao thủ lúc này dung hợp thành một.

Cánh ánh sáng màu đen của Thiên Sát mang theo sức mạnh hủy diệt, khi đến gần Lục Vân thì bị vũng xoáy chói mắt của Âm Đế hút vào trong, sức mạnh chồng chất lên nhau, tác dụng hoàn toàn vào kết giới phòng ngự của Lục Vân, tạo thành uy hiếp rất lớn cho chàng.

Ở nguyên tại chỗ, kết giới Âm Dương của Lục Vân phối hợp các loại pháp quyết, phát huy sức mạnh công kích lẫn phòng ngự kinh người, thật sự ngăn được tiến công của hai người kia, hơn nữa còn dần dần phản kích.

Trong một góc điện, Lăng Thiên chăm chú nhìn ba người giao chiến, nhỏ giọng hỏi:

- Tôn chủ, người nói Lục Vân có thể chống chọi được bao lâu?

Hư Vô tôn chủ đáp:

- Vì sao không hỏi ta là bọn họ ai sẽ thắng ai sẽ thua?

Lăng Thiên đáp:

- Tôi thấy Lục Vân một mình đánh hai, tất nhiên không thể địch lại.

Hư Vô tôn chủ đáp:

- Thế ông cần gì phải để ý đến chuyện sớm hay muộn?

Ngoài cửa điện, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lo lắng, lên tiếng:

- Thiên Sát và Địa Âm liên thủ, muội hơi lo lắng.

Bách Linh đáp:

- Với tu vi hiện nay của Lục Vân, chúng ta không ai thấy được nông sâu, nếu huynh ấy đã dám ứng chiến, chắc chắn nắm chắc nhất định, chúng ta phải tin tưởng ở huynh ấy.

Thương Nguyệt khổ sở nói:

- Nói như vậy, nhưng đối thủ dù sao cũng là địch nhân mạnh mẽ nhất trong trời đất. Lại thêm còn một Hư Vô tôn chủ đang ngồi bên rình rập, làm sao có thể không khiến người ta lo lắng được.

Hải Nữ dịu dàng nói:

- Ba sư nương không cần phải lo lắng, Hải Nữ sẽ đi phụ giúp sư phụ một tay.

Trương Ngạo Tuyết không cho, dặn dò:

- Chớ có lỗ mãng, nơi này không phải Hải vực, không được sơ sẩy khinh thường.

Hải Nữ không nói, vẻ mặt tỏ ra không vui. Tứ Linh thần thú trên vai nó phát hiện vẻ mặt của Hải Nữ, mở miệng nói:

- Không cần phải lo lắng, Lục Vân bây giờ thực lực vượt qua tưởng tượng, hẳn không thành vấn đề.

Bách Linh đáp:

- Nếu đã như vậy, chúng ta trước hết chưa cần gấp, xem thử tình hình thế nào đã rồi mới quyết định.


Trong vòng giao chiến, Lục Vân lơ lửng giữa không trung, thân thể bất động, chân nguyên trong cơ thể phát ra một lượng lớn, khi qua khỏi kết giới Âm Dương liền chuyển hóa thành các hình các dạng công kích, đẩy vòng xoáy chói mắt xung quanh mình từ từ mở ra, hơn nữa còn cố gắng xé nát vòng xoáy.

Bên ngoài, Thiên Sát và Âm Đế ai nấy tự phát ra kết giới phòng ngự ánh sáng, vừa ngăn cách công kích của Lục Vân bên ngoài, vừa gia tăng áp lực, toàn lực đấu tranh với Lục Vân.

Khi vừa mới giao chiến, ba người liền triển khai giao đấu thực lực, điều này khiến ai cũng đều có phần kinh ngạc.

Bất quá ba người đều cao ngạo, ai cũng không muốn dừng tay, cứ thế ngậm miệng mạnh mẽ tranh đấu trong đại điện.

Lúc này, Lục Vân dùng một đấu hai, xét đơn thuần về sức mạnh, chàng có thể vượt qua được Thiên Sát và Âm Đế không?

Hư Vô tôn chủ bên cạnh quan sát không lộ vẻ gì, ông ta và hai bên đang giao chiến thật ra có quan hệ như thế nào vậy?...

Ở nhân gian, đại quân Yêu vực và Trừ Ma liên minh đang giao chiến nóng bỏng với nhau.

Ban đầu, về phương diện nhân số thì Yêu vực có nhiều hơn, chiếm được thế chủ động. Sau đó, theo thời gian trôi qua, cao thủ liên minh dần dần thể hiện thực lực kinh người, nhanh chóng áp chế được khí thế của đại quân Yêu vực, khiến chiến cuộc bắt đầu thay đổi, thắng lợi đang nghiêng dần về phía Trừ Ma liên minh.

Thấy vậy, Tam Nhãn Long Lang rất giận, tiếp tục hạ lệnh phản kích lần nữa. Phần đông quân số Yêu vực thực lực có hạn, bất đắc dĩ đối mặt với những cao thủ đẳng cấp như Dao Quang, Dương Thiên, Bắc Phong, Lưu Tinh, căn bản không có được tác dụng mang tính quyết định, vì thế tình hình càng lúc càng bất lợi.

Nhìn thấy đại thế mất đi, Tam Nhãn Long Lang không khỏi gào thét điên cuồng. Kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán, khiến hắn không thể nào chấp nhận được sự tình.

Trước đây, hắn vẫn còn hùng tâm tráng chí, nhận định phe mình thực lực hùng hậu, có thể dùng mười đấu một hẳn nắm vững tuyệt đối. Nhưng hiện nay, hắn biết đã sai rồi, nhưng lại quá muộn.

Trần Ngọc Loan chăm chú quan sát vẻ mặt hắn, lạnh lùng nói:

- Lang vương, chấp nhận thua đi, các ngươi đã không còn cơ hội xoay chuyển thế cục.

Tam Nhãn Long Lang giận dữ gầm lên một tiếng, giọng hận thù trả lời:

- Trần Ngọc Loan ngươi muốn gì cứ làm, nhưng muốn bổn vương chịu thua thì không có khả năng. Bây giờ bổn vương chỉ muốn biết được, ngươi có bản lĩnh nhiều ít thế nào đây. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nói rồi phi thân bay lên, các ngón của hai bàn tay hơi cong lại, hệt như là móng vuốt của sói lang, phát ra những quầng sáng màu vàng kim công thẳng đến Trần Ngọc Loan.

Quát lên một tiếng thánh thót, Trần Ngọc Loan lắc mình, vừa phản kích vừa nói:

- Nếu như Lang vương có lòng chỉ giáo, bổn minh chủ sẽ tiếp ngươi vài chiêu xem thế nào.

Một trảo chụp không đúng, Tam Nhãn Long Lang tròng mắt hơi động, thân thể đang xông đến lập tức xoay tròn tại chỗ, hai tay múa lên rất nhanh, vô số vuốt sói lang dày đặc như mây sương lấp lánh ánh sáng màu vàng kim, ngăn cách Trần Ngọc Loan ra bên ngoài.

Thấy vậy, Trần Ngọc Loan quát lạnh một tiếng, thân thể đang di động đột nhiên dừng lại, hai tay giơ cao đan chéo, thân thể thuận thế di chuyển, làn sáng màu xanh ngọc bích tản ra như mây, va chạm mãnh liệt với những vuốt sói do Tam Nhãn Long Lang phóng ra, tạo nên những âm thanh sấm sét điếc tai.

Đồng thời, Thiên Hậu linh ở eo của Trần Ngọc Loan phát ra những âm thanh vui tai, hơn nữa còn lớn dần lên, cuối cùng hóa thành một luồng sức mạnh rung hồn đoạt phách, xé nát toàn bộ khí tà ác.

Trong lúc xoay tròn, thân thể Tam Nhãn Long Lang run lên. Khi phát hiện Trần Ngọc Loan không dễ đối phó, hắn cũng bất chấp tất cả, toàn thân bay thẳng lên trời, toàn thân lóe lên ánh vàng kim, biến trở thành bản thể Long Lang.

Trần Ngọc Loan thấy vậy, thân thể nhẹ nhàng bay lên, chăm chú nhìn Long Lang trước mặt, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Chỉ thấy lúc này hình dáng Tam Nhãn Long Lang to lớn, toàn thân dài vài chục trượng, lấp lánh ánh vàng kim, hai mắt nhấp nháy làn sáng màu xanh lam thẫm, giữa trán có một dấu vết rất rõ ràng, dường như ẩn chứa huyền cơ nào đó.

Há mồm, Long Lang gào thét một tiếng, tiếng sấm nổ vang điếc tai như thiên lôi đánh xuống, khiến cho cả hồn lẫn xác Trần Ngọc Loan run lên.

- Đến đây, để cho ngươi được biết thực lực của bổn vương.

Trần Ngọc Loan hai mắt hơi khép, trầm giọng nói:

- Lang vương, ngươi quả thật có lòng muốn quyết sinh tử một trận với bổn minh chủ chăng?

Tam Nhãn Long Lang hận thù nói:

- Chuyện đến mức này, bổn vương không còn lựa chọn nào, cũng không còn mặt mũi nào quay lại gặp chủ nhân của ta, vì thế không thành công cũng muốn được thành người.

Trần Ngọc Loan đáp:

- Như vậy bổn minh chủ sẽ giúp cho ngươi được hoàn thành.

Nói rồi tay ngọc khẽ phất, tư thế ưu nhã cùng với vẻ đẹp rung động, vẽ nên một đường cong giữa không trung bay thẳng về phía Tam Nhãn Long Lang.

Nhìn thấy tay phải của Trần Ngọc Loan phát ra dải sáng màu tím, Tam Nhãn Long Lang chấn động trong lòng, thân hình to lớn linh hoạt phóng thẳng đến, nghiêng người không đánh trực tiếp, sau đó miệng sói há ra, một ngọn lửa sáng màu vàng kim cuộn bay ra, né tránh dải sáng màu tím để bắn thẳng vào người Trần Ngọc Loan.

Bật cười điềm đạm nhã nhặn, Trần Ngọc Loan hai tay bắt quyết, toàn thân lấp lánh hào quang màu tím, một luồng sức mạnh thần thánh tràn ra bốn phía khiến cả chiến trường như cây cối gặp được gió xuân, những người đang giao chiến đều không khỏi tự động nhìn về giữa không trung.