Nhoẻn miệng bật cười, buồn bã trong lòng Ngô Viện Viện quét sạch, dịu dàng nói:- Sư phụ, con đã về rồi.Bước dài, Ngô Viện Viện tiến vào trong nhà, cùng dừng lại với Quý Hoa Kiệt.Bên trong căn nhà lá, bày biện thật đơn giản. Trên bàn bát tiên cũ kỹ bày ra ba dĩa thức ăn bốc khói, một hồ rượu nhỏ, phía trước có một lão già thanh mảnh đầu tóc trắng xóa, mặt nở nụ cười nhẹ nhàng đang ngồi. Tiến vào trong cửa rồi, Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện kề vai đứng với nhau, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, lão già nhìn thấy không khỏi gật đầu, khóe miệng nở nụ cười vui mừng an ủi.- Lo lắng làm gì, nhanh đến ngồi xuống uống chơi với ta.Quý Hoa Kiệt khẽ gật đầu, đến bên bàn Bát Tiên, ngồi đối diện với lão già thanh mảnh.Ngô Viện Viện ngồi ở phía bên trái, ngoan ngoãn châm rượu cho hai người, miệng yêu kiều nói:- Sư phụ, sư huynh, thưởng thức chút thức ăn hôm nay con mới sáng tạo ra, xem thử coi mùi vị thế nào?Lão già cười ha hả đáp:- Tay nghề của Viện Viện cũng giống như kiếm thuật của Hoa Kiệt vậy, mỗi người một vẻ.Quý Hoa Kiệt điềm nhiên nói:- Tiền bối quá khen rồi.Ngô Viện Viện cười nói:- Được rồi, ăn nhanh đi, món ăn sắp nguội rồi.Lão già cười ha hả, cũng không nói gì nhiều, lập tức dùng đũa thưởng thức, đối ẩm vài chung với Quý Hoa Kiệt.Ngô Viện Viện vẻ mặt mỉm cười, thỉnh thoảng châm rượu cho hai người, không khí cả ba người thật hài hòa, hệt như một gia đình vậy.Sau bữa cơm, Quý Hoa Kiệt đứng lên rời đi, lại bị lão già giữ lại.- Chớ vội, ta có lời muốn hỏi con.Quý Hoa Kiệt nghe vậy ngồi xuống, không nói gì cả.Giây lát sau, Ngô Viện Viện thu thập xong bát đũa, cũng quay về ngồi bên bàn, hiếu kỳ cất tiếng hỏi:- Sư phụ, người muốn hỏi gì vậy?Lão già liếc Ngô Viện Viện, cười đáp:- Con à, đến đây mới chưa đến nửa tháng đã lo lắng cho hắn như vậy.Ngô Viện Viện đỏ mặt nói:- Không có đâu, con chỉ là hiếu kỳ mà thôi.Lão già cười ha hả, cũng không nói nhiều, ánh mắt quay lại nhìn Quý Hoa Kiệt, cất tiếng hỏi:- Thực hiện ba lời hứa thì con phải rời đây?Quý Hoa Kiệt đáp:- Đó là di nguyện của sư phụ, con không thể khiến cho người phải thất vọng.Lão già cảm xúc thở dài, khẽ bảo:- Cuộc đời Vô Vọng trải qua rất nhiều chua xót, ta không hy vọng con cũng sống giống hắn, ở mãi trong vực sâu đau khổ.Quý Hoa Kiệt vẻ mặt khẽ biến, tâm tình nặng nề nói:- Sư phụ rất ít khi đề cập đến những chuyện trước đây, con đối với quá khứ của người cơ hồ là không biết gì cả.Lão già ánh mắt phức tạp, nhớ lại:- Lần đầu gặp hắn, chính là ở Thiên Kiếm viện tại Thái Huyền Sơn, lúc đó là cuộc luận võ của sáu học viện, hắn thân là đệ tử kiệt xuất nhất của Đạo viên, đại biểu cho Đạo viên tham gia tỉ thí, nhưng ai mà ngờ được, lần luận võ của sáu học viện đó đã xuất hiện bất ngờ, trước có Kiếm Vô Trần của Thiên Kiếm viện, sau có Lục Vân của Dịch viên, lại thêm Thương Nguyệt của Phượng Hoàng thư viện khiến cho việc dự thi của Vô Vọng gặp phải khảo nghiệm nghiêm trọng.Ngô Viện Viện dịu dàng hỏi:- Kết quả thế nào?Lão già thở dài một hơi, cười khổ nói:- Lần luận võ của sáu học viện đó, phải nói là cuộc chiến tranh giữa hai cá nhân Lục Vân và Kiếm Vô Trần. Nho viên và Bồ Đề học viện đều rút lui khỏi cuộc tỉ thí cuối cùng, nhưng Vô Vọng lại kiên trì tham dự, cuối cùng bại trong tay của Thương Nguyệt. Sau đó, tai ách liên miên, sáu học viện đều mai một, năm phái cũng bỏ đi. Vô Vọng vì báo thù, không tiếc gì cả tu luyện pháp quyết cấm kỵ của Đạo viên, cuối cùng bại trong tay của Yêu Hoàng Liệt Thiên, từ đó sinh mạng đi vào con đường đen tối. Cuộc đời của hắn vô cùng ngắn ngủi, ngay cả tình yêu người đời phải có cũng chưa từng thưởng thức, cũng vì một chút chấp nhất mà rời khỏi thế gian.Quý Hoa Kiệt thân thể run lên, trầm giọng nói:- Cuộc đời sư phục trải qua nhiều chua xót, ta nhất định phải hoàn thành ý nguyện của người, phát dương quang đại cho Đạo viên.Lão già nghe vậy ánh mắt khẽ biến, cất tiếng hỏi:- Trước khi chết, Vô Vọng thật sự hy vọng con có thể gầy dựng lại Đạo viên?Quý Hoa Kiệt chần chừ đáp:- Sư phụ khi lâm tử, miệng cứ lẩm bẩm Đạo viên, tuy người chưa từng nói gì cả, nhưng con hiểu rõ tâm nguyện của người.Lão già lắc đầu nói:- Cái mà con gọi là minh bạch, bất quá chỉ là ý kiến của cá nhân con, không nhất định chính là tâm nguyện của hắn. Vô Vọng trước khi chết, lẩm bẩm hai chữ Đạo viên mãi không thôi, đó chỉ là bởi vì hắn nhớ nhung Đạo viên, không biểu hiện cho việc hắn muốn con phải gầy dựng Đạo viên. Với tình trạng thân thể của hắn lúc đó, nếu hắn thực lòng muốn gầy dựng Đạo viên, mở cửa thu môn đồ, khai sơn lập phái, hà cớ gì phải ẩn cư nơi này, lại chỉ thu một mình con làm truyền nhân đây?Quý Hoa Kiệt không lời đáp lại, câu nói của lão già không phải không có lý, điều này trước đây hắn cũng chưa hề suy xét đến. Có lẽ, đúng như lời của lão già nói, sư phụ cho đến chết cũng chưa từng dặn dò gì cả, chỉ lưu lại tấm bia đá Linh Thạch Thiên Duyên, cũng dặn dò bản thân mình phải kết duyên lành ba lần để tích công đức, điều này là một sự an bài đối với mình không nghi ngờ gì nữa.Thấy Quý Hoa Kiệt không nói gì, lão già tiếp tục:- Tâm nguyện của sư phụ con thực ra từ bốn chữ Linh Thạch Thiên Duyên ở lối vào khe núi cũng đã có thể nhìn ra được rồi. Hắn chính là hy vọng con có thể kết được duyên lành rộng rãi, hạnh phúc bình an, sống phần tươi sáng của cuộc đời hắn. Con có hiểu rõ không?Quý Hoa Kiệt vẻ mặt kỳ quái, khẽ hỏi lại:- Con phải làm như thế nào mới có thể khiến sư phụ mỉm cười ở nơi chín suối?Lão già đáp:- Thuận theo tự nhiên, không cần phải thay đổi gì cả. Cái gì thuộc về con, nhất định không cự tuyệt ngoài cửa.Quý Hoa Kiệt liếc Ngô Viện Viện, dường như hiểu được hàm nghĩa câu cuối cùng của lão già, trong lòng có phần mơ hồ, không biết phải làm thế nào bây giờ. Ngô Viện Viện luôn chăm chú nhìn vào hai mắt của Quý Hoa Kiệt, khi bốn mắt hai người giao nhau, Ngô Viện Viện mặt hơi hiện lên chút ngượng ngùng, mơ hồ ẩn chứa biết bao mong đợi.Chuyển mắt đi nơi khác, Quý Hoa Kiệt tỏ ra rất bình thản, khẽ nói:- Câu nói của tiền bối con sẽ suy xét cẩn thận.Lão già khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn lại Ngô Viện Viện, mỉm cười nói:- Nha đầu này thiên phú cực tốt, có được U Mộng Lan hỗ trợ, tu luyện một tháng đã tương đương với người thường tu luyện cả trăm năm, rất nhanh chóng có thể hành tẩu nhân gian. Còn về kinh nghiệm, cần phải từ từ để nó cảm nghiệm, sau này cần con phải chỉ điểm nhiều hơn.Quý Hoa Kiệt nói:- Con sẽ làm như vậy.Ngô Viện Viện nghe vậy cười nũng nịu nói:- Sư huynh, huynh là tốt nhất.Quý Hoa Kiệt không dám nhìn nàng, cúi đầu không nói một lời nào.Lão già thấy vậy bật cười ha hả, đứng lớn nói:- Nha đầu, không còn sớm nữa. Thay ta đưa tiễn sư huynh của con, nhớ phải đi sớm về sớm.Ngô Viện Viện trong lòng mừng rỡ, cười nói:- Sư phụ yên tậm, con sẽ tiễn sư huynh đến lối vào khe núi mới về.Dứt lời nàng liền đứng lên, kéo tay áo của Quý Hoa Kiệt đi thẳng ra bên ngoài.Nhìn theo bóng của hai người, lão già vẻ mặt mất đi nụ cười, khẽ lẩm bẩm tự nói:- Vô Vọng, ta chỉ có thể làm đến như vậy. Còn đúng hay sai, ta cũng không cách nào xác định. Có lẽ, ta không nên để bọn chúng ở với nhau, không nên để cho lời nguyền của U Mộng Lan tiếp tục. Nhưng ngoại trừ ái tình, còn có thứ gì có thể hóa giải được chút lạnh lùng và hận thù kia trong lòng của hắn?Thất vọng nhàn nhạt toát ra định mệnh không nhìn rõ được, lại còn mang theo mấy phần lo lắng. Ngô Viện Viện và Quý Hoa Kiệt, đôi nam nữ định mệnh sắp cho gặp nhau, bọn họ cuối cùng có thể ở cùng nhau hay không? Lời nguyền U Mộng Lan kia lúc nào mới có thể ập xuống?Về lại nơi này đã gần mười ngày rồi. Ngô Viện Viện nói rõ ràng mọi thứ với cha mẹ, sau đó liền bái làm môn hạ Chiếu Thế Cô Đăng, xây dựng mới căn nhà tranh ba gian bên ngoài Thất Hồn cốc, ở gần với Quý Hoa Kiệt, sớm chiều gặp nhau, bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới mẻ. Từ đây, định mệnh của bọn họ đan nhau, dây dưa không rõ ràng, một đoạn truyền kỳ mới liền bắt đầu từ nơi này…