Chờ đợi giây lát, Tân Nguyệt thông qua thăm dò của Thiên Ly thần kiếm, đã xác nhận hoàn toàn sự tồn tại của địch nhân, trong lòng bắt đầu suy xét phép ứng phó. Trước mắt, phe mình nhiều người trọng thương, phương thức tốt nhất chính là tốc chiến tốc thắng, sớm tiêu diệt các uy hiếp. Nhưng nguồn gốc địch nhân còn chưa rõ, thực lực không am tường, nếu như ngang nhiên xuất kích, không biết có bị trúng kế hay không. Suy xét đến điểm này, Tân Nguyệt chần chừ, sau khi phân tích cẩn thận và tính toán, cuối cùng chọn lựa dùng tĩnh chế động, so tài nhẫn nại với địch nhân. Làm như vậy có phần tiêu cực, nhưng lại có phần cẩn thận hơn, lại thêm Tân Nguyệt có ý kéo dài thời gian, như vậy có lợi cho phe Tân Nguyệt, vì thế cũng không hoảng sợ gì cả.Có chủ ý vậy rồi, Tân Nguyệt đem suy nghĩ của mình truyền âm báo cho mọi người biết, để mọi người khỏi lo lắng. Sau đó, Tân Nguyệt liền thu hồi Thiên Ly thần kiếm, lơ lửng ở chỗ cũ, phảng phất mọi thứ đều không hề phát sinh gì khác lạ.Từ từ trôi qua, thung lũng băng không chút khác lạ, cảm giác đó hệt như không có bất kỳ điều gì phát sinh ra cả, mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng Tân Nguyệt biết rõ, địch nhân thần bí đó vẫn tồn tại như cũ, ngoài ra còn chuyển đổi không ít vị trí, chỉ có điều vẫn chưa hề ra tay. Đồng thời, Tân Nguyệt thông qua quan sát phát hiện địch nhân thần bí đó có phần kỳ quái, dường như chỉ có nguyên thần mà không có thân thể, cứ mãi chuyển biến hình dáng. Đối với điểm này, Tân Nguyệt suy xét cẩn thận, nhưng suy tính đã rất lâu cũng không đoán được địch nhân là ai, đến đây có mục đích thế nào.Cứ như vậy, hai bên cứ giằng co không thôi, mãi đến giờ hợi khuya rồi, địch nhân thần bí đó dường như thật sự mất đi tính nhẫn nại mới phát động đánh lén. Lần này, địch nhân thần bí đánh lén không nhằm vào Lâm Y Tuyết mà là Vũ Điệp.Phát hiện tình hình này, Tân Nguyệt nhanh chóng triển khai phản kích nhưng lại cố ý thu hồi Thiên Ly thần kiếm, dùng Tàn Tình kiếm làm vũ khí để thi triển Thiên Tuyệt trảm pháp, tiến lên ngăn cản người đó.Thấy Tân Nguyệt rất chính xác không chút sai lệch ngăn cản được mình, địch nhân thần bí kinh ngạc có thừa, cũng hiểu được bản thân đã bộc lộ hành tung, lập tức thu lại phép ẩn thân, xuất hiện ngay trước mặt Tân Nguyệt cách chừng hơn ba trượng.Chăm chú nhìn bóng đen, Tân Nguyệt trầm giọng nói:- Ngươi là ai?Bóng đen thần bí cười ha hả đáp:- Điều này không quan trọng, quan trọng là vì sao ta lại đến đây.Tân Nguyệt lạnh lùng nói:- Nơi này không phải là nơi tốt lành cho ngươi, đến đây thì bất quá ngươi chỉ tìm thấy cái chết.Bóng đen thần bí mất đi tiếng cười, hừ giọng nói:- Cuồng vọng, người dám nói với ta những lời như vậy từ trước đến giờ chưa hề sống sót.Tân Nguyệt khinh thường đáp:- Phải vậy không? Thế thì tại sao chưa từng nghe qua danh hiệu của ngươi.Bóng đen nói:- Muốn lừa gạt ta, đáng tiếc phương pháp quá lộ liễu.Tân Nguyệt có phần không vui, hừ lạnh nói:- Nếu như ngươi không muốn nói, thế thì hãy mang toàn bộ xuống địa ngục đi.Cổ tay đảo chuyển, kiếm khí rợp trời, làn kiếm đỏ rực lập tức chiếu sáng cả thung lũng băng, khiến cho người ta có cảm giác chấn động khiếp sợ trong lòng.Bật cười khinh bỉ, bóng đen không hỏi đã biến mất, giây lát sau lại xuất hiện bên cạnh Giang Thanh Tuyết, trong mắt bắn ra ánh sáng âm u kỳ dị.Ánh đỏ lóe lên, làn kiếm ập đến, hàng ngàn hàng vạng kiếm khí ngưng tụ thành một cột sáng, không hề sai lạc ập xuống bóng đen.Kêu thảm một tiếng, bóng đen lập tức biến mất không thấy, trong không trung truyền lại tiếng la phẫn nộ của hắn:- Đáng ghét, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.Tân Nguyệt ngạo nghễ giữa không trung, lạnh lùng nói:- Ta nói với ngươi rồi, nơi đây không phải đất lành, ngươi lại cứ mốn xông vào.Ánh sáng âm u lóe lên, bóng đen xuất hiện, đôi mắt quỷ dị giận dữ trừng Tân Nguyệt, hận thù nói:- Ta phải giết sạch tất cả các ngươi.Tân Nguyệt ánh mắt thoáng động, hỏi lại:- Đây chính là mục đích của ngươi?Bóng đen đáp:- Đương nhiên là không phải, mục đích của ta chính là Thiên Lân.Tân Nguyệt nói:- Thiên Lân đã chết rồi, có ân oán gì cứ đổ hết lên người ta.Bóng đen hừ giọng nói:- Bởi vì Thiên Lân đã chết nên ta mới muốn tìm hắn.Tân Nguyệt ánh mắt khẽ biến, trầm giọng nói:- Ngươi muốn đoạt lấy cơ thể huyết nhục của Thiên Lân?Bóng đen trả lời:- Không sai, đây chính là một bộ thân thể hiếm có, vừa hay ta cần có.Tân Nguyệt ánh mắt băng lạnh, hờ hững nói:- Ngươi hoàn toàn không đến từ Băng Nguyên.Bóng đen cười âm hiểm đáp:- Không ngại nói thực cho ngươi biết, ta đến từ Hắc Ngục sâm lâm.Tân Nguyệt tâm thần chấn động, cau mày nói:- Hắc Ngục sâm lâm, ngươi là U Ảo Dị Ảnh?Bóng đen cười quỷ bí đáp:- Ngươi rất thông minh, ta chính là Dị Ảnh. Khi đó, Thiên Lân là người đầu tiên phát hiện được sự tồn tại của ta, còn ngươi là người thứ hai.Tân Nguyệt vẻ mặt nặng nề, lạnh lẽo nói:- Nghe nói U Ảo Dị Ảnh quỷ bí vô cùng, đêm này gặp được quả thực khiến cho người ta phải khiếp sợ, chẳng qua ngươi không nên đến đây.Dị Ảnh không thèm để ý nói:- Vì sao vậy?Tân Nguyệt hừ lạnh đáp:- Bởi vì đêm nay ngươi phải chết ở đây.Lời còn vang bên tai, Tân Nguyệt lóe lên ập đến, Tàn Tình kiếm trong tay vùn vụt múa lên, phát xuất ba trăm sáu mươi bốn làn kiếm hội tụ thành một cột kiếm bao trùm quanh người của Dị Ảnh.Bật cười thản nhiên, Dị Ảnh vừa né tránh, vừa châm chọc:- Loại công kích này nếu có thể tạo nên thương tổn cho ta thì ta đã sớm chết trước đây vài ngàn năm rồi.Tân Nguyệt phản bác lại:- Ngươi có thể sống đến hiện tại đó là bởi vì ngươi còn chưa gặp phải ta.Dị Ảnh lóe lên không thấy, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Tân Nguyệt, giận dữ cười nói:- Hiện nay đã gặp được rồi, ta thật là muốn thử qua thế nào.Ánh sáng âm u lóe lên, bóng ma ập đến, thế công của Dị Ảnh rất kỳ dị đặc biệt, nguyên thần hóa thành một vầng mây bám vào trên người của Tân Nguyệt.Thấy vậy, Tân Nguyệt hoàn toàn không kinh ngạc, cứ để cho Dị Ảnh tiến gần đến, bản thân lại thúc động chân nguyên, toàn thân phát ra ánh vàng kim thần thánh.Dị Ảnh giọng sợ hãi la lên thất thanh, lập tức chạy thoát ra xa, giận dữ hỏi:- Vì sao lại như vậy?Tân Nguyệt đáp:- Bởi vì ý trời định sẵn ngươi đêm nay chết ở trong tay của ta.Chỉ trong chốc lát Tân Nguyệt đã thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai ập đến, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Dị Ảnh kinh hãi.Ánh đỏ lóe lên, làn kiếm chém xuống. Dị Ảnh bị chém ở giữa làm hai, miệng gầm thét giận dữ, nhưng lại không thấy có vẻ nào chết đi.Hai hợp thành một, bóng đen nhanh chóng khôi phục lại nguyên dạng, ánh mắt quỷ dị giận dữ trừng Tân Nguyệt, quát to:- Nạp mạng đi!Thanh âm gầm giận hệt như tiếng sấm, khiến người ta kinh ngạc, Tân Nguyệt cũng cảm thấy chấn động thân thể, tâm thần hơi phân tán.Một luồng sức mạnh kỳ lạ bao trùm lên người Tân Nguyệt, khóa chặt hai mắt của nàng, khiến cho ý thức của nàng xuất hiện sự trống rỗng, cả người lập tức mất đi bản ngã, phảng phất như linh hồn đã bị rút sạch rồi.Bật cười ha hả, Dị Ảnh nói:- Ta cho là ngươi có lợi hại, té ra bất quá cũng là như vậy mà thôi, đáng ghét! Sao lại như vậy!Tiếng cười đắc ý lập tức chuyển thành tiếng kêu kinh hãi, Dị Ảnh sau khi tiến vào trong đại não của Tân Nguyệt rồi, đang chuẩn bị nuốt chửng lấy nguyên thần của nàng thì gặp phải Thiên Ly thần kiếm. Kể từ đó, hai luồng sức mạnh giao tranh với nhau trong đại não của Tân Nguyệt.Dị Ảnh nhờ vào tinh thần dị lực mạnh mẽ của bản thân mình, ý đồ tiêu diệt ý thức của Thiên Ly thần kiếm kế đó nuốt chửng lấy nguyên thần của Tân Nguyệt và thần kiếm, chuyển hóa thành năng lượng của bản thân nó. Thiên Ly thần kiếm toàn lực phản kháng, không những có được kiếm khí không gì chống nổi, còn vận dụng thuật kiếm đạo, lập tức áp chế được khí thế của Dị Ảnh, điều này làm cho Dị Ảnh vô cùng kinh ngạc.Đối với Dị Ảnh là thứ sống trong Hắc Ngục sâm lâm thường xuyên nuốt lấy nguyên thần đến gần mình, thuật nhiếp hồn đoạt phách của hắn có thể nói là vô địch thiên hạ ở trong Hắc Ngục sâm lâm, tinh thần dị lực mạnh mẽ vô cùng, người bình thường không thể nào tưởng tượng nỗi. Nhưng mà Thiên Ly thần kiếm là so linh khí trời đất biến thành, trải qua ngàn vạn năm trui luyện, không những có được ý thức bản thân cực mạnh, còn có linh hồn với đặc tính bất diệt, thân thể có đặc tính không gì chống nỗi. Đối với Dị Ảnh chỉ tồn tại dạng như nguyên thần, Thiên Ly thần kiếm cho dù về phương diện nào cũng đều hơn hẳn không ít. Điểm này, Dị Ảnh hoàn toàn không biết được, nếu không hắn cũng sẽ không liều mạng.