Triệu Ngọc Thanh không trả lời câu hỏi này ngay lập tức, mà quay đầu liếc qua những người bên mình, trong mắt toát ra sự phức tạp, nhỏ nhẹ cất tiếng hỏi:- Mọi người có điều gì muốn nói không?Câu này vừa phát ra, những người chung quanh vẻ mặt khác nhau, Mã Vũ Đào là người đầu tiên mở miệng thể hiện ý nghĩ trong lòng.- Tận hết toàn lực, không thẹn với lòng. Ta nghe theo mọi an bài của cốc chủ.Triệu Ngọc Thanh mí mắt hơi nhướng lên, giọng quái dị hỏi lại:- Nếu như nhất định không cách nào thoát khỏi kiếp nạn này, tông chủ có hối hận hay không?Mã Vũ Đào sửng người, sau đó có chút lãnh hội, cười cười đau thương, giọng đau khổ nói:- Sống có gì lưu luyến, chết có gì phải sợ? Chỉ cần những người ta lo lắng bình an vô sự, ta dù chết cũng không tiếc.Triệu Ngọc Thanh thở dài sâu kín, không nói gì cả, đưa mắt nhìn những người khác, ánh mắt có ý hỏi han. Đối mặt với câu hỏi của Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân chọn lựa im lặng. Tuyết Nhân lại không hề vui, hừ giọng nói:- Liều thì liều, ai sợ ai? Cùng lắm thì chết chứ gì.Thời khắc này, Tuyết Nhân thể hiện bản tính thẳng thắn, hoàn toàn không có sợ hãi gì nhiều.Đồ Thiên thở dài nhè nhẹ, có phần hơi bình tĩnh đáp:- Chuyện đã đến thế này rồi, chúng ta không thể nào thối lui, chỉ có liều mạng đánh một trận.Sở Văn Tân lông mày nhăn tít, trầm ngâm hỏi:- Lẽ nào chúng ta lại không còn chút sức lực nào để đánh trả? Chỉ có thể tiếp thu bị động vận mệnh của mình?Phỉ Vân lên tiếng:- Theo tình hình trước mắt, chúng ta có năng lực phản kích, nhưng địch nhân này không phải hạng tầm thường, phải vô cùng cẩn thận.Tiết Phong lãnh đạm nói:- Không chết thì sống, hà tất phải suy xét?Lâm Phàm cũng nói:- Cho dù đối mặt với địch nhân thế nào, chúng ta đều phải thể hiện dũng khí của mình, dùng sự kiên cường của chúng ta để biểu hiện sự bất khuất trong lòng.Phương Mộng Như tán thành:- Lâm Phàm nói không sai, mọi việc không thể cứ tin vào ý trời, chúng ta phải dựa vào mình trước.Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt quái dị, nhỏ nhẹ than:- Chuyện do người làm, nhưng lại tràn đầy những chuyện có chứa biến số. Hiện nay, chuyện chúng ta gặp phải cũng là biến ảo bất định.Băng Tuyết lão nhân nói:- Nếu chuyện như vậy, sư huynh hà tất phải băn khoăn gì?Triệu Ngọc Thanh khổ sở đáp:- Một câu của ta có thể khiến mọi người đi vào con đường chết, ta làm sao không quan tâm được?Mọi người nghe vậy trầm ngâm không đáp, mọi người đều hiểu được tâm tình của Triệu Ngọc Thanh, biết ông lúc này đang đối mặt với áp lực. Ngoài vài trượng, Huyền Hỏa hoàn toàn không nóng nảy, ngược lại còn có hứng thú quan sát vẻ mặt mọi người, dường như rất thích thưởng thức cảnh tượng như vậy.Ở xa xa, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực quan sát động tĩnh bên trong, lòng có phần phức tạp, bọn họ đang ở vào thế lưỡng nan. Bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực sau khi biết được thân phận của Huyền Hỏa rồi, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao đồng lòng kiên trì muốn rời đi, né tránh chọc giận Thái Huyền Hỏa Quy. Nhưng Xà Ma lại không đồng ý với kiến nghị này, lão dự tính ngồi làm ngư ông đắc lợi, tìm cơ hội thu lấy lợi ở đây để tiện tiêu diệt mấy người Đằng Long cốc. Thấy vậy, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao cực lực phản đối, bất đắc dĩ Xà Ma lại không cho vậy, Lam Phát Ngân Tôn thì tự phụ tự cao, vì thế bốn đại thần tướng trong lòng không đồng tình với nhau, tạm thời lưu lại ở nơi này. Còn Ứng Thiên Cừu độc lai độc vãng, hắn cũng cảm ứng được sự đáng sợ của Thái Huyền Hỏa Quy, vốn dự tính âm thầm bỏ đi, nhưng phát hiện bốn người Ngũ Sắc Thiên Vực im lìm bất động, hắn cũng liền lưu lại dự tính xem kết quả cuối cùng.Trong lúc im lặng, thời gian từ từ trôi qua. Triệu Ngọc Thanh suy tính một lúc rất lâu, cuối cùng đón lấy ánh mắt của Huyền Hỏa, giọng kiên định đáp:- Vận mạng chúng ta định sẵn phải giao đấu, không cách nào né tránh. Nếu như ngươi đã mang cái giận đến đây, chúng ta tự nhiên sẽ báo đáp lại ngươi để kết thúc đoạn định mệnh này.Huyền Hỏa khinh miệt nói:- Thật sự không hối hận chứ?Triệu Ngọc Thanh lạnh lùng đáp trả:- Câu này sợ là vài ngàn năm trước cũng có người hỏi qua ngươi, không biết lúc đó ngươi trả lời như thế nào?Đối chọi thẳng thắn, Triệu Ngọc Thanh không hề chịu kém, ngang nhiên cãi lại thẳng thừng.Huyền Hỏa hơi khép mắt lại, giọng lạnh lùng tàn khốc vô cùng hệt như gió âm trong địa ngục, toát ra một khí lạnh như băng.- Trước đây quả thực có người hỏi qua ta vấn đề này, nhưng đáng tiếc hắn đã chết trong tay của ta rồi. Hiện nay, ngươi lại hỏi ta vấn đề này, ngươi cũng khó mà thoát khỏi cái chết.Triệu Ngọc Thanh đáp:- Con người không ai không chết, chỉ sớm hay muộn thôi. Ta là cốc chủ Đằng Long cốc, sẽ kê vai gánh vác trách nhiệm năm xưa, tận hết sức lực xua đuổi ngươi để bảo vệ hòa bình Băng Nguyên.Huyền Hỏa cười ta nói:- Chỉ với chút năng lực này của ngươi thì quả thật là không tự lượng sức mình.Triệu Ngọc Thanh lạnh nhạt đáp:- Lòng ta thanh thản, không sợ gì cả. Ngươi cho dù có sức mạnh kinh thiên cũng không thoát khỏi được định mệnh.Huyền Hỏa ngưng cười, hơi tức tối nói:- Định mệnh là thứ quái gì! Cái đó chẳng qua là một chỗ dựa do người bất lực suy nghĩ lung tung mà ra, cũng là một cái cớ dùng để an ủi bản thân. Trong thế giới này, thực lực mới quyết định mọi thứ, tín ngưỡng chỉ là đồ chơi lừa người mà thôi.Triệu Ngọc Thanh phản bác lại:- Người cuồng vọng xưa nay vẫn vậy, làm sao có thể hiểu được chân lý của thế gian?Huyền Hỏa tức giận, nổi nóng cười nói:- Nhân loại giả dối sẽ nói lung tung, chuyện thật sự cần làm lại ra sức khước từ, không dám đối mặt.Triệu Ngọc Thanh lạnh lùng đáp:- Ngươi nói câu này chỉ có thể biểu hiện ngươi không biết gì.Huyền Hỏa gằn giọng nói:- Câm miệng, ngươi là thứ gì mà dám giáo huấn bản tôn? Bây giờ trước hết ta tiêu diệt các ngươi, để cho người đời biết được thực lực của ta, biết ta mới là chúa tể của thế gian, nắm giữ quyền sinh sát và định đoạt.Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi biến, thấp giọng nói:- Mọi người cẩn thận, toàn lực phòng ngự, Lâm Phàm đến bên ta.Dứt lời, mọi người nhanh chóng điều chỉnh vị trí, Lâm Phàm đến bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, còn những người khác vây thành vòng, ai nấy tự thúc động pháp quyết tạo thành một kết giới phòng ngự liên hợp. Nhìn Lâm Phàm, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi phức tạp, truyền âm nói:- Với thực lực hiện nay của chúng ta, đánh thẳng tuyệt đối không phải là đối thủ của Thái Huyền Hỏa Quy, bình phong duy nhất chính là Phi Long đỉnh trong người của con.Lâm Phàm hỏi lại:- Sư tổ hy vọng con phải làm thế nào?Triệu Ngọc Thanh đáp:- Dùng sức cá nhân một mình con thúc động Phi Long đỉnh căn bản không hiện ra được uy lực. Ta dự tính tập hợp sức mạnh của mọi người, toàn lực thúc động Phi Long đỉnh, đánh cuộc một phen với may rủi chúng ta.Lâm Phàm lo lắng nói:- Nếu chúng ta tập trung hết tinh lực lên Thái Huyền Hỏa Quy, một khi địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực phát động đánh lén thì chẳng phải hai mặt đều thụ địch sao?Triệu Ngọc Thanh đáp:- Chuyện này con không cần lo lắng, người trong chỗ ẩn núp sẽ quan sát động tĩnh của Ngũ Sắc Thiên Vực.Lâm Phàm nghe vậy thấy có lý, lập tức không nói nhiều, đưa mắt nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, vẻ mặt tràn đầy sự kiên nghị.Chân mày dựng lên, Huyền Hỏa hừ giọng nói:- Chuẩn bị tốt chưa? Ta không có quá nhiều kiên nhẫn.Triệu Ngọc Thanh cau mày đáp:- Nghe nói năm xưa ngươi điên cuồng nóng nảy, hôm nay sao lại trầm tĩnh như vậy?Huyền Hỏa lạnh lùng đáp:- Ta năm xưa qua kích động mới trúng quỷ kế của các ngươi, hiện nay ta tự nhiên sẽ không dẫm vào vết xe cũ nữa.Triệu Ngọc Thanh châm chọc:- Nói như vậy, chính chúng ta giúp ngươi trở thành thông minh, khiến ngươi có thêm kiến thức?Câu này vừa nói ra, mọi người đều bật cười, ngay cả Xà Ma và Lam Phát Ngân Tôn của Ngũ Sắc Thiên Vực cũng không nhịn được phải gật đầu tán thành.Huyền Hỏa ánh mắt băng lạnh lại, âm hiểm nói:- Chọc giận ta, các ngươi chỉ càng chết nhanh hơn thôi.Lời còn vang vọng bên tai, không gian an tĩnh đột nhiên xuất hiện một luồng sóng ánh sáng cùng với sức mạnh mênh mông, chớp mắt đã khuếch tán bốn phương, đánh cho những người tại chỗ thân thể run lên, lập tức phun máu. Cảnh tượng này đến bất ngờ quá, không chỉ người Đằng Long cốc bị trọng thương mà ngay cả bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực và Ứng Thiên Cừu cũng như cá mè một lứa lập tức thổ huyết tại chỗ.Một ý nghĩ, một trận sát kiếp. Thái Huyền Hỏa Quy thể hiện thực lực siêu phàm, điều này khiến những người có mặt phải kinh hãi, vẻ mặt toát ra sự bất an kinh khiếp. Triệu Ngọc Thanh nhẹ nhàng chùi đi vết máu ở khóe miệng, ánh mắt ưu tư nhìn Huyền Hỏa trầm giọng nói:- Đây chính là vũ khí ngươi dùng để chinh phục thế giới?Huyền Hỏa ngạo nghễ đáp:- Không sai, đây chính là phương thức của ta, chống ta thì phải chết.Gật khẽ, Triệu Ngọc Thanh nói:- Thực lực rất đáng sợ, nhưng còn chưa đủ để chinh phục thế giới.Huyền Hỏa nghe vậy rất không hài lòng, hừ giọng đáp trả:- Ngươi dám coi thường bản tôn?Triệu Ngọc Thanh hờ hững trả lời:- Sự thực như vậy, ta hoàn toàn không có ý coi thường.Huyền Hỏa lạnh lẽo nói:- Phải vậy chăng? Thế ngươi nói xem sức mạnh thế nào mới có thể chinh phục thế giới?Triệu Ngọc Thanh hơi trầm ngâm đáp:- Cổ nhân vẫn nói, người vô địch, người yêu vô cùng, người lấy đức làm căn bản. Chỉ có kiêm đủ ba thứ ngươi mới có thể trở thành vương giả chí cao được vạn vật kính trọng.Huyền Hỏa khinh bỉ đáp:- Rắm chó, đó chỉ là nhận thức thô thiển của nhân loại các ngươi mà thôi, hoàn toàn không phải chân lý thế gian. Yếu thua mạnh thắng, đó chính là phép tắc của thiên nhiên, nói ra căn bản của thế gian. Chỉ cần ta nắm được thần lực vô cùng, ta liền có thể trở thành chúa tể của thế giới, trở thành truyền kỳ mãi mãi tồn tại. Bây giờ, hãy bớt nói nhảm, các ngươi hãy ngoan ngoãn nhận mệnh, chịu chết đi thôi.Tung mình bay lên, Huyền Hỏa toàn thân lửa đỏ vây phủ, hệt như một đóa hoa sen rực lửa đỏ, chiếu ra ánh sáng chói mắt giữa không trung. Bốn bề, âm thanh ri ri vang lên chính là âm thanh thiêu đốt không khí, vô số ngọn lửa nhỏ bé tự động tản ra, dùng phương thức trùm khắp trời đất để từ trời chụp xuống, hình thành một khu vực đỏ rực kín mít trong phương viên vài chục dặm, lửa đỏ thôn tính tất cả mọi sinh linh trong khu vực này.Ở bên trong kết giới lửa đỏ, Đằng Long cốc, Ngũ Sắc Thiên Vực, Ứng Thiên Cừu ai nấy tự phòng ngự, vẻ mặt người nào cũng xuất hiện sự nặng nề. Trong đó, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao đầy lòng phẫn hận, không ngừng oán trách Xà Ma và Lam Phát Ngân Tôn, trách bọn họ tham lam hỏng việc. Còn đối với Ứng Thiên Cừu, trong lòng cũng vô cùng hối hận, cảm thấy tức giận vô cùng đối với cách làm của Huyền Hỏa không phân thị phi, một đao giết sạch. Nhưng lúc này đây, tức giận cũng đã vô ích rồi, làm sao hóa giải nguy cơ trước mắt mới là vấn đề mọi người có mặt ở đó quan tâm lớn nhất.Nhìn lửa khói rừng rực bốn phía, Tuyết Nhân hơi nóng nảy, bản tính sợ lửa khiến y trong lòng bất an vô cùng, líu ríu hỏi:- Chúng ta phải ứng phó thế nào, mọi người hãy nói ra đi.Băng Tuyết lão nhân cau chặt mày, vẻ mặt bàng hoàng nói:- Thái Huyền Hỏa Quy dùng lửa để dương danh, chỉ sợ muốn xông ra không phải là chuyện dễ dàng.Tiết Phong lên tiếng:- Ta đã phân tích rồi, lửa đỏ chung quanh xem ra phổ thông nhưng lại có tính sát thương cực mạnh, tuyệt đối không phải là lửa đỏ bình thường so sánh được.Mã Vũ Đào nói:- Ba phái Băng Nguyên luôn dùng thuật băng lạnh để xưng danh thiên hạ, chúng ta chi bằng liên hợp sức mọi người lại, cùng nhau thúc đẩy khí băng lạnh để chống lại công kích của Thái Huyền Hỏa Quy.Đồ Thiên lên tiếng:- Tông chủ nói vẫn có thế coi là một phương pháp, nhưng kết quả sợ là không được như ý.Phỉ Vân nói:- Đối với Thái Huyền Hỏa Quy, chúng ta đều không hiểu rõ lắm, còn phải nghe xem ý kiến của cốc chủ tiền bối.Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức yên lặng, đưa mắt cùng nhìn lại Triệu Ngọc Thanh.Thở dài sâu kín, Triệu Ngọc Thanh vẻ khổ sở nhỏ nhẹ nói:- Thái Huyền Hỏa Quy vốn là tinh túy của địa hỏa, vài ngàn năm trước đã tung hoành thiên hạ ít người địch lại. Hiện nay, hắn bị phong ấn ở đáy Băng Nguyên vài ngàn năm, hấp thu một lượng lớn lửa đỏ trong lòng đất, thực lực của nó càng thêm tinh thuần. Trước mắt, Thái Huyền Hỏa Quy phát xuất ra lửa đỏ chính là Địa Huyền Liệt Diễm, có thể thiêu hủy tất cả mọi thứ trên thế gian, khí băng lạnh của chúng ta tuyệt đối không thể chống cự được.