Khoảng chừng nửa canh giờ, một hàng người theo sau Từ Tĩnh cũng đến được Đằng Long cốc.Lúc đó, Phương Mộng Như và Vũ Điệp đang ở cửa cốc, vừa thấy mấy người Dao Quang, Phương Mộng Như hơi cảm xúc, khẽ nói:- Hai mươi năm không gặp, không ngờ được hiện nay lại gặp nhau nơi này.Khiếu Thiên cười đáp:- Đúng thế, sau hai mươi năm, thánh mẫu phong thái càng hơn hẳn năm xưa, quả thật khiến người ta phải hâm mộ.Đồ Thiên và Dao Quang cùng tiến lên, bọn họ năm xưa cũng từng gặp qua Phương Mộng Như, cũng tính là gặp lại cố nhân. Chào hỏi khách sáo vài câu, Phương Mộng Như giới thiệu Vũ Điệp một lượt cho mọi người, sau đó ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lâm Y Tuyết mỉm cười nói:- Đây chính là thiên kim tiểu thư của Lâm Vân Phong phải không?Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:- Con tên là Y Tuyết, con phải xưng hô với ngài như thế nào?Phương Mộng Như phất tay gọi Lâm Y Tuyết đến, vừa vuốt ve mái tóc của nàng, vừa cười trả lời:- Con cứ như mọi người vậy, gọi ta thánh mẫu được rồi.Lâm Y Tuyết chớp chớp mắt, nhìn Vũ Điệp rồi tán thưởng:- Điệp tỷ tỷ thật là đẹp.Vũ Điệp điềm nhiên đáp:- Quá khen rồi, ta còn thua Tuyết muội muội xa lắm.Lâm Y Tuyết xấu hổ cười nói :- Tỷ tỷ nói như vậy muội sẽ xấu hổ đỏ cả mặt đó.Khiếu Thiên cố làm ra vẻ kinh ngạc nói :- Con cũng đỏ mặt nữa sao. Từ đó đến giờ ta còn chưa nghe ai nói chuyện này?Lâm Y Tuyết chúm cái miệng nhỏ nhắn, kiều diễm nói :- Khiếu Thiên thúc thúc thật đáng ghét, lại nói xấu con như vậy.Mọi người thấy vậy lập tức bị vẻ khả ái của Lâm Y Tuyết chọc cho cười ngất, Khiếu Thiên thôi cười nói với Phương Mộng Như :- Y Tuyết bản tính bướng bỉnh, miệng lại ngọt ngào cứ như thoa mật vậy, biết làm cho người ta vui vẻ, Thánh Mẫu bỏ qua cho.Phương Mộng Như điềm nhiên trả lời :- Nghe nói cha nó năm xưa cũng rất bướng bỉnh, bản tính phụ nữ trời sinh như vậy, đây cũng là chuyện bình thường.Lâm Y Tuyết nghe vậy trừng Khiếu Thiên một cái, nắm chặt lấy tay của Phương Mộng Như, vẻ mặt tỏ ra đắc ý. Mọi người không nói, mỉm cười cho thấy có phần thiên vị Lâm Y Tuyết. Lúc này, Từ Tĩnh hỏi:- Ngũ sư thúc tổ, hôm nay sao người lại ở nơi này, những người khác đâu rồi?Câu này vừa phát ra, Phương Mộng Như liền ảm đạm hẳn, tỏ ra có phần trầm ngâm. Trần Phong ở trên lưng của Bát Bảo, lúc này đã khôi phục lại tinh thần không ít, nghĩ đến mọi chuyện phát sinh trước đó, vẻ mặt liền nóng nảy trở lại.- Tiền bối, Điền tiền bối gặp phải Lam Phát Ngân Tôn, tình hình vô cùng bất trắc …Phương Mộng Như liếc hắn, khẽ than :- Sư huynh đã rời khỏi chúng ta rồi.Từ Tĩnh sửng người rồi sau đó kích động lớn tiếng kêu :- Không, không phải vậy, Tam sư thúc tổ sẽ không đi như vậy, không như vậy được !Dao Quang an ủi :- Không nên quá đau lòng, hay là chúng ta vào trong cốc trước đã rồi hãy nói tiếp.Phương Mộng Như nghe vậy liền tỉnh lại, lập tức dẫn mấy người Khiếu Thiên, Dao Quang, Thiên Ảnh Trương cùng Lâm Y Tuyết tiến vào trong Đằng Long cốc.Lần đầu tiên đến Đằng Long cốc, Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên, Thiên Ảnh Trương đều cảm thấy vô cùng mới lạ, Lâm Y Tuyết càng thêm nhìn quanh nhìn quất, cảm thấy rất thú vị với cấu tạo của Đằng Long cốc.Nhưng chuyện hiếu kỳ của năm người không đáng nhắc đến, điều quan trọng là sau khi Bát Bảo vào Đằng Long cốc rồi, miệng lập tức phát ra một loại âm thanh kỳ quái, điều này khiến Dao Quang và mọi người đều hết sức kinh ngạc, ai cũng phải quay lại nhìn Bát Bảo.- Sao vậy, có phải ngươi cảm ứng được gì đó không?Dao Quang nhẹ nhàng cất tiếng hỏi. Bát Bảo lơ lửng trên mặt nước hồ ở đáy cốc, miệng khe khẽ kêu lên, dường như đang kể lể chuyện gì đó. Dao Quang nghe qua một hồi, quay đầu kinh ngạc nói với Phương Mộng Như :- Bát Bảo nói là dưới đáy hồ nước này ẩn chứa một luồng khí tức rất kỳ dị đặc biệt, chính là một loại do linh dị tu luyện nhiều năm phát ra, vô cùng mạnh mẽ.Khiếu Thiên kinh ngạc nói :- Có chuyện này sao, để ta xem thế nào.Ngưng thần thăm dò, Khiếu Thiên trầm ngâm một lúc, vẻ mặt toát ra sự kỳ dị, kinh ngạc nói :- Rất kỳ quái, đúng là có một luồng khí Long Linh, nhưng lại lúc ẩn lúc hiện, rất khó mà nắm bắt được.Phương Mộng Như trầm ngâm nói :- Trong hồ nước ngoại trừ một con cá ra thì không còn bất kỳ sinh mạng nào nữa. Đại sư huynh đã từng có nghiêm lệnh không cho bất kỳ người nào được tự tiện lặn xuống đó, phỏng chừng trong lòng huynh ấy cũng đã biết ít nhiều rồi.Đồ Thiên nói :- Đi thôi, có nghi hoặc gì thì đợi gặp cốc chủ mới hỏi cũng chưa muộn.Mọi người không nói gì, đi theo Phương Mộng Như, xuyên qua một huyệt động trống trải rồi sau đó đến Đằng Long phủ. Lúc này Triệu Ngọc Thanh cũng ngồi ở đó, Hàn Hạc dường như đang nói chuyện gì đó. Đợi cho mấy người Dao Quang đi vào rồi, Triệu Ngọc Thanh lập tức đứng lên tự nghênh tiếp, giới thiệu đơn giản một lượt thân phận song phương, sau đó lại nói những câu khách sáo. Đợi mọi người ngồi xong, Triệu Ngọc Thanh mới đi vào chính đề.- Lần này được Dịch viên và Trừ Ma liên minh hỗ trợ, ta đại biểu cho ba phái Băng Nguyên cảm tạ.Dao Quang nói :- Cốc chủ chớ nói như vậy, chuyện Băng Nguyên quan hệ đến thiên hạ, chúng ta thân là chính đạo trong nhân gian, tự nhiên phải vì nghĩa quên thân.Khiếu Thiên nói :- Băng Nguyên, trung thổ hai chỗ cũng một nhà, cho dù là ai gặp khó khăn, chúng ta đều phải hỗ trợ hết. Nghe nói vừa rồi quý cốc mới phát sinh một số chuyện, không biết cốc chủ có gì cần chúng ta phải ra sức đây?Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, khẽ than :- Đúng là có một số chuyện phải nói cho các vị biết, nhưng hoàn toàn không phải tin tức gì tốt cả.Khiếu Thiên nghe vậy đưa mắt ra hiệu cho Dao Quang, sau đó nói :- Có chuyện gì, cốc chủ cứ nói xin đừng ngại.Triệu Ngọc Thanh gật khẽ, nhẹ giọng nói :- Sớm ngày hôm qua, bản cốc gặp phải một cao thủ của Cửu Hư nhất mạch đánh lén, hắn dùng thuật Không Gian Di Động chuyển sáu người trong cốc đến bên ngoài. Để tìm kiếm bọn họ, ta đã phái tám người phân làm sáu tổ, kết quả tiểu đồ Vân Nham và Lý Phong đều tử trận, đồ tôn Phi Hiệp cũng gặp phải độc thủ. Cuối cùng Tam sư đệ của ta cũng không may mắn thoát được …Từ Tĩnh nghe vậy mặt biến sắc, đau khổ nói :- Sao lại như vậy?Triệu Ngọc Thanh thở dài u oán, không để ý đến Từ Tĩnh, tiếp tục nói :- Lần này sáu người bị dời khỏi cốc có ba người chết, Đàm Thanh Ngưu an toàn quay về, Trần Phong được các vị cứu, còn lại Giang Thanh Tuyết bị trọng thương hôn mê, Thiên Lân cứu được cô nương ấy nên cũng bị trọng thương…Nghe đến đây, Dao Quang và Lâm Y Tuyết đột nhiên đứng lên, hai người vẻ nóng nảy cùng đồng thanh nói :- Thanh Tuyết (Tuyết tỷ tỷ) ở đâu, ta phải lập tức đến đó …Triệu Ngọc Thanh phất tay nói :- Hai vị chớ nóng nảy, Giang cô nương tuy bị trọng thương nhưng nhất thời cũng không có gì phải gấp gáp.Dao Quang nghe vậy mới hơi bình tĩnh lại, Lâm Y Tuyết thì ngồi không yên, lo lắng cho Giang Thanh Tuyết.Khiếu Thiên hơi kinh ngạc hỏi lại :- Sau đó thế nào, còn có gì chăng?Triệu Ngọc Thanh đáp :- Tám người ta phái đi thì Tam sư đệ đã chết, Ly Hận thiên tôn trọng thương, Lâm Phàm hôn mê bất tỉnh, Thiên Lân thương thế nghiêm trọng, xem ra lần này là đả kích to lớn nhất nhiều năm nay Đằng Long cốc mới gặp phải. May mà lúc này các vị đã đến kịp, tạm thời ổn định được tình hình ở nơi này.Ngồi bên cạnh, Hàn Hạc nói :- Sư huynh, bọn họ rất lo lắng cho an nguy của Giang cô nương, hay để bọn họ đi xem thử đi.Dao Quang nói :- Đúng thế, Bát Bảo của tại hạ rất giỏi trị thương, nhất định có thể trị cho Thanh Tuyết tốt.Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm trả lời :- Tâm tình của các vị ta có thể hiểu được, nhưng còn có một chuyện có thể các vị sẽ hứng thú hơn.Mọi người sửng sốt, ngay cả Hàn Hạc và Phương Mộng Như cũng không hiểu Triệu Ngọc Thanh nói vậy là ám chỉ chuyện gì. Lâm Y Tuyết không nhịn được hiếu kỳ, hỏi lại :- Cốc chủ tiền bối, người có phải muốn cho chúng ta biết ai là người đã đánh trọng thương Tuyết tỷ tỷ không?Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời :- Người đánh trọng thương Giang cô nương và Thiên Lân chính là Địa Ngục Sứ Giả của Cửu U nhất mạch. Chuyện mà ta muốn nói thật ra cũng có liên quan đến Thiên Lân.- Thiên Lân? Sao lại liên quan đến hắn?Vũ Điệp, Từ Tĩnh, Hàn Hạc đều không hiểu cũng cất tiếng hỏi.Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói :- Nghe nói Thiên Lân rất giảo hoạt, còn chọc ghẹo Tuyết tỷ tỷ của ta, lần này ta đến đây là muốn thay thế Tuyết tỷ tỷ xả cơn giận.Khiếu Thiên nói :- Theo tình hình chúng ta hiểu được, Thiên Lân tu vi bất phàm, chiếm được danh xưng thần Băng Nguyên, không biết cốc chủ đề cập đến hắn là muốn ám chỉ chuyện gì vậy?Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, khẽ nói :- Sư muội, hay là muội nói đi.Phương Mộng Như kinh ngạc nói :- Sư huynh biết chuyện của Thiên Lân?Triệu Ngọc Thanh khẽ lẩm bẩm nói :- Người như Thiên Lân vậy thì muội thấy trên thế gian có nhiều hay ít?Phương Mộng Như nghe vậy lập tức hiểu liền, đưa mắt nhìn ba người Khiếu Thiên, Dao Quang và Đồ Thiên, vẻ mặt phức tạp nói :- Thiên Lân có nhiều thứ khiến người ta kinh khiếp.Lâm Y Tuyết hiếu kỳ nói :- Thánh mẫu, người nói nhanh đi, Thiên Lân có gì đáng kể, đến lúc đó con sẽ túm cổ hắn.Khiếu Thiên bật cười bất đắc dĩ, quát lên :- Y Tuyết, không được lung tung, ngoan ngoãn nghe thánh mẫu nói là được rồi.Lâm Y Tuyết không vui, quay đầu nhìn sang phía khác. Phương Mộng Như bật cười kỳ dị, khẽ nói :- Y Tuyết, chớ có hơn thua với Thiên Lân, thật ra hắn rất để ý đến Tuyết tỷ tỷ của con, lần trước Tuyết tỷ tỷ của con bị Tuyết Ẩn Cuồng Đao đánh trọng thương thì cũng do Thiên Lân chữa trị lành cho cô ấy.Dao Quang hơi kinh ngạc, nghi hoặc nói :- Thánh mẫu, người nói lần trước là lúc nào vậy? Ta nhớ lần trước ta đã đánh đuổi Tuyết Ẩn Cuồng Đao bỏ chạy rồi mà.Phương Mộng Như đáp :- Ngươi là lần trước nữa, còn chuyện ta nói là sáng ngày hôm qua. Khi đó mẹ của Thiên Lân ra mặt cứu Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân lại trị lành thương thế của Giang Thanh Tuyết.Lâm Y Tuyết nói :- Thì ra là như vậy, hắn đã có công chữa trị cho Tuyết tỷ tỷ, con sẽ không tìm hắn tính sổ nữa. Bây giờ thánh mẫu nói tiếp đi, Thiên Lân có chỗ nào khiến người ta khiếp hãi?Phương Mộng Như trầm ngâm một lúc, nhỏ nhẹ nói :- Thiên Lân có hai điểm khiến người ta kinh ngạc nhất, thứ nhất là hắn tinh thông pháp quyết chính tà.Đồ Thiên xem thường nói :- Trên thế gian người tinh thông pháp quyết chính ta dường như không ít.Phương Mộng Như lắc đầu nói :- Ngươi chớ gấp, hãy nghe ta nói xong rồi sẽ biết thôi. Theo hiểu biết đại khái của chúng ta, Thiên Lân dùng Băng Thần quyết để dương danh, nhưng hắn lại tinh thông Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia, Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông, Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực, Đại Thành Phật pháp của nhà Phật, Huyền Môn pháp quyết của Đạo gia cùng với kiếm quyết các loại, thêm một số pháp quyết chúng ta không biết được.Câu này vừa nói ra, Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói :- Hắn lợi hại như vậy sao?Thiên Ảnh Trương cũng thấy kinh ngạc, nhưng kinh ngạc nhất lại chính là Dao Quang, Khiếu Thiên và Đồ Thiên, ba người vẻ mặt hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau, người nào dường như cũng ý thức được vấn đề như thế nào. Trầm tư một lúc, Dao Quang cất tiếng hỏi :- Tu vi của Thiên Lân như thế nào, hiện nay mạnh mẽ cỡ nào?Phương Mộng Như nói :- Mười chín tuổi, trung hậu kỳ của Quy Tiên cảnh giới.Đồ Thiên kinh ngạc nói :- Thật là không thể ngờ được, niên kỷ như vậy đã có tu vi như vậy, thật sự phải tính là kỳ tài thiên hạ.Khiếu Thiên nói :- Thánh mẫu vừa nói chỉ mới một điểm, không biết điểm thứ hai là thế nào?Phương Mộng Như bật cười khó hiểu, hơi cảm xúc nói :- Thiên Lân rất giống một người, một người mà các vị rất quen thuộc.Đồ Thiên hiếu kỳ hỏi lại :- Giống người mà chúng ta quen biết? Ai vậy?Phương Mộng Như vẻ mặt kỳ lạ, hỏi ngược lại :- Ngươi sao không thử đoán xem.Đồ Thiên khó khăn trả lời :- Người chúng ta biết được không có ít, chuyện này khó đoán lắm.Dao Quang và Khiếu Thiên trầm ngâm, vấn đề Phương Mộng Như đưa ra làm khó họ thật sự.Phương Mộng Như liếc Vũ Điệp, dặn dò:- Con đi ra ngoài một chuyến tìm xem Thiên Lân hiện giờ như thế nào rồi.Vũ Điệp nghe vậy rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi mọi người.Lâm Y Tuyết không nhịn được hiếu kỳ, dịu dàng nói :- Thánh mẫu, ngài cũng đừng làm khó khăn nữa, cho chúng ta biết nhanh đi, Thiên Lân thật ra lớn lên giống người nào?Hàn Hạc và Từ Tĩnh cũng vô cùng hiếu kỳ, đều nhìn Phương Mộng Như chờ đợi bà trả lời.Đưa mắt nhìn về phía xa xa, Phương Mộng Như vẻ mặt quái dị nói:- Trên thế gian người tinh thông Phật, Ma, Quỷ, Đạo, Nho pháp quyết có được bao nhiêu đây?Nghe vậy, Lâm Y Tuyết không hiểu, Thiên Ảnh Trương không hiểu, Từ Tĩnh, Hàn Hạc không hiểu, Đồ Thiên và Khiếu Thiên biến hẳn sắc mặt, Dao Quang bật đứng dậy vọt miệng nói:- Không có khả năng này.Phương Mộng Như nói:- Có khả năng hay không, tin chắc các vị gặp qua rồi tự nhiên biết được.Dao Quang nghe vậy, kinh hãi vô cùng, sửng sờ nhìn Phương Mộng Như, vẻ mặt thể hiện không thể tin được. Khiếu Thiên bình tĩnh hơn, hỏi lại:- Thiên Lân ở đâu, chúng ta có thể lập tức gặp được hắn không?Phương Mộng Như nhìn ra cửa, điềm nhiên đáp:- Hắn đã đến rồi.Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên, Lâm Y Tuyết mấy người nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn lại.- Thì ra là ngươi.Lập tức, trong Đằng Long phủ vang lên tiếng la thất thanh, Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên ba người kích động vô cùng, Lâm Y Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, ngây ngốc nhìn về phía trước. Từ Tĩnh, Hàn Hạc, Thiên Ảnh Trương ba người cứ tù mù, không biết vì sao ba người Dao Quang lại kích động như vậy. Triệu Ngọc Thanh yên yên lặng lặng ngồi tại chỗ, mọi thứ dường như đã sớm biết rồi. Chầm chậm đi vào, Thiên Lân đi theo Vũ Điệp, cảm thấy kỳ quái với không khí trước mắt, lần này mới gặp mặt những người xa lạ, vì sao ai cũng trừng trừng mở to mắt nhìn mình hệt như là đang nhìn quái vật?Thời khắc này, Thiên Lân còn chưa biết được, cuộc đời hắn theo lần gặp gỡ này mà phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.Cuộc sống dĩ vãng và sinh hoạt tương lai, đó là hai sự an bài hoàn toàn của định mệnh, luôn khiến người ta kinh ngạc, khi vòng xoay định mệnh vận chuyển đến một phương vị nhất định, mọi thứ sẽ bắt đầu liền.