Lâm Phàm lắc đầu nói:- Không cần phải an ủi, khoảng cách giữa y và huynh là chuyện thấy rõ. Sau này, huynh phải nỗ lực nhiều hơn, nếu không rất khó có cơ hội phân cao thấp với y.Linh Hoa nói:- Sư huynh, muội sẽ hỗ trợ huynh. Chúng ta cũng nỗ lực lên, tương lai nhất định phải đánh thắng y.Lâm Phàm cười cười, hơi cay đắng đổi sang chuyện khác:- Người này thật ra không xấu, chỉ có điều lạnh lùng cao ngạo hơn người.Linh Hoa không vui nói:- Muội thấy y không phải là người tốt. Nào có người nào chưa nói hai cây đã ra tay đánh lén đâu?Lâm Phàm cười nói:- Muội à, đó chỉ là nhìn trong phạm vi hẹp thôi. Với thực lực kinh người của y, nếu y quả thật có lòng đánh lén chúng ta, muội cho là chúng ta có thể né tránh được sao?Linh Hoa không phục nói:- Nhưng vừa rồi y rõ ràng là …Lâm Phàm nói:- Huynh cho là người này có khả năng là lạnh lùng cao ngạo quá, không thích nói chuyện với người mới chọn lựa phương thức lạnh lùng trực tiếp như vậy để làm rõ quan hệ giữa hai bên. Người như vậy có khả năng cố chấp nhưng tuyệt đối không phải là dạng âm hiểm tiểu nhân.Linh Hoa nói:- Được rồi, huynh bớt nói chuyện đi, thương thế bản thân nặng đó. Muội sẽ mang huynh quay về.Tay ngọc nhẹ nhàng đỡ lấy, Linh Hoa phát ra một luồng sức lực nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể Lâm Phàm, mang hắn quay về Đằng Long cốc.Trên đường đi, Lâm Phàm lợi dụng cơ hội nhanh chóng điều trị ổn định thương thế. Đợi sau khi Lâm Phàm và Linh Hoa đi rồi, trong khe núi băng lại xuất hiện bóng dáng của người đàn ông áo đen trên không trung, y theo sau hai người bay thẳng về phía Đằng Long cốc, không bao lâu đã biến mất trong gió tuyết.Tuyết bay đầy trời ngập tràn trời đất, đông giá Bắc Quốc đầy sự vô tình. Ở trong hoàn cảnh như vậy, người tầm thường khó mà còn sống, nhưng đối với Tân Nguyệt lại là một loại cơ hội trải nghiệm. Từ nhỏ, Tân Nguyệt đã ở Đằng Long cốc tu luyện pháp quyết, dùng kiếm quyết và thân pháp để dương danh, đối với Huyền Băng quyết và Ngự Băng quyết lại không có lĩnh hội đột xuất lớn lao nào. Hiện nay, Tân Nguyệt có tu vi vô hình trung tiến lên rất nhanh, những pháp quyết quá khứ khiến nàng phải vắt hết óc lúc này nhớ lại có một chút phong vị khác lạ.Ngự gió mà đi, tùy ý mà đến. Tân Nguyệt tĩnh tâm ngưng thần lĩnh hội đặc tính của băng lạnh và băng tuyết. Trước đây, nàng đã từng nỗ lực như vậy, muốn nắm vững sức mạnh của băng tuyết. Hiện nay, nàng đã có được loại thực lực đó, lại phát hiện bên trong còn có huyền ảo khác, bản thân đã sơ lược rất nhiều thứ trong quá khứ.Có mấy phần hiếu kỳ, Tân Nguyệt trong lòng kêu gọi băng tuyết, cảm nhận khí tức của nó. Rất nhanh, một luồng sức mạnh vi diệu tiến vào trong cơ thể nàng, liên hệ với nàng. Lập tức, suy tư của Tân Nguyệt tiến vào một thế giới hoàn toàn mới. Toàn bộ khe tuyết núi băng chung quanh biến mất, chỉ còn lại một đại dương trắng toát, ngập tràn những điều chưa biết và thần bí. Ngao du trong đại dương màu trắng đó, Tân Nguyệt có một loại cảm giác vui vẻ không tả được. Phảng phất bản thân đã chuyển biến nhưng nguyên nhân thật sự, nàng lại không biết chút nào. Đó là một loại cảm giác kỳ quái, một loại biến đổi vô hình dễ dàng khiến người ta quên mất, khiến người ta khó mà tin được. Chìm đắm trong loại cảnh giới như vậy, Tân Nguyệt quên hết mọi thứ.Mãi đến khi đại dương màu trắng trước mắt hoàn toàn biến mất, nàng mới đột nhiên tỉnh lại. Nhìn khắp chung quanh, băng tuyết vẫn như xưa, hoàn toàn không có chút thay đổi, nhưng trong lòng Tân Nguyệt lại có một sự thần bí không nói ra được. Tĩnh tâm lại, Tân Nguyệt có thể cảm ứng rõ ràng dấu tích của từng phiến hoa tuyết, cảm ứng được tình hình ở dưới tầng băng quanh đó. Cảm giác đó quá khứ chưa từng xuất hiện, chỉ vừa mới xuất hiện trong não của nàng.Thấy vậy, Tân Nguyệt hơi không hiểu nhưng lại hoàn toàn không để ý, giữ nguyên tâm trạng, tiếp tục bay trên Băng Nguyên truy tìm tung tích của Phong U. Trước đây, biến đổi Tân Nguyệt gặp phải, đó là một loại biến hóa bên trong, bên ngoài không thấy chút dấu tích nào. Nói đơn giản, Tân Nguyệt vừa mới trải qua một phen biến hóa khiến tu vi của nàng trong lúc không hay không biết, đã tăng lên. Loại tăng trưởng này không phải là gia tăng thực lực, mà chính là một loại hoàn thiện pháp quyết bản thân, khiến nàng hiểu rõ hơn bản thân. Hiện nay, Tân Nguyệt có thể thông qua băng tuyết để hiểu được tin tức quanh đó.Điều này cho thấy Huyền Băng quyết và Ngự Băng quyết của nàng đã tu luyện đến cảnh giới rất cao, băng tuyết cơ hồ đã nhận biết nàng, tình nguyện tự động cung cấp một số tin tức cho nàng. Đồng thời, Tân Nguyệt cũng có thể vận dụng tốt hơn sức mạnh băng tuyết để tiến hành công kích, nhưng không thể tùy ý mà làm giống như Thiên Lân, dù sao giữa hai người còn có khác biệt rất lớn.Lần này, Tân Nguyệt chịu trách nhiệm tìm kiếm tin tức liên quan đến Phong U. Việc này có thể nói là một chuyện tương đối khốn nạn với nàng. Nàng không biết sư tổ vì sao lại khiến nàng làm, trong đó có phải ẩn chứa huyền cơ nào đó không? Ngẫm lại, Tân Nguyệt không hiểu rõ điều này, nhanh chóng đầu hàng, tập trung quan sát động tĩnh bốn bề.Từ tin tức thu được trước đây, Phong U xuất thân từ đất Cửu U, chính là hạng xảo trá âm hiểm. Mục đích lão ta đến Băng Nguyên không rõ ràng, hành tung cũng không rõ ràng, muốn tìm lão ta có thể nói là không dễ dàng. Ngoài ra, Tân Nguyệt còn nghĩ đến một điểm. Triệu Ngọc Thanh phái nàng ra tay, rõ ràng là đã cân nhắc đến thực lực của Phong U. Nếu đổi sang người khác, cho dù phát hiện Phong U cũng không nhất định có cơ hội sống sót trở về. Đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu Triệu Ngọc Thanh muốn nàng ra tay.Đi được vài dặm, Tân Nguyệt giảm tốc độ rồi dừng lại, đứng trên một ngọn núi băng, chăm chú nhìn cảnh tuyết ở phía xa xa. Bầu trời, hoa tuyết không ngừng, hệt như một chủ đề vĩnh hằng mô tả sự tàn khốc của băng tuyết, cái đẹp mang đến tàn bạo trắng toát. Hoàn cảnh như vậy thỉnh thoảng đi qua được coi là du ngoạn mới lạ. Nhưng ở trong thời gian lâu dài thì chẳng khác một loại cực hình. Trong gió tuyết, mơ hồ như có âm thanh kêu gọi, là tiếng kêu gọi của người chết hay là tiếng khóc của người thân? Hay là tiếng gió Bắc thê lương định sẵn phải gặp gỡ. Loại tình cảnh như vậy, Tân Nguyệt đã trải qua rất nhiều, đã sớm bình tĩnh tự nhiên, lạnh lùng đối mặt.Giây lát sau, Tân Nguyệt tiếp tục bay đi, nhắm thẳng về phía Tây, tốc độ không nhanh không chậm. Vừa mới rồi, Tân Nguyệt phát hiện một số khí tức, nhưng do cự ly quá xa, nàng không cách nào đoán chắc, chỉ đành tiếp tục tiến lên.Thời gian, trôi qua trong gió tuyết ngập trời.Khi Tân Nguyệt bay được ba trăm dặm về phía Tây, nàng đột nhiên phát hiện được phía trái có một luồng khí tức tà ác đang bay thẳng về phía Nam. Không kịp suy xét, Tân Nguyệt đuổi theo không ngừng, vừa thu lại khí tức toàn thân, vừa phân tích luồng khí tức tà ác đó. Rất nhanh chóng, Tân Nguyệt rút ra kết luận. Luồng khí tức tà ác này khá xa lạ, rất có khả năng chính là Phong U, điều này khiến nàng vừa kinh ngạc vừa mừng, còn cảm thấy ít nhiều may mắn. Dù sao, trên vùng Băng Nguyên rộng lớn muốn tìm một người mà có thể đi là tìm được thì vô cùng khó khăn.Nhưng điều khiến Tân Nguyệt kinh ngạc chính là, khi nàng chuẩn bị thu ngắn khoảng cách lại, luồng khí tức trước mặt lại đột nhiên biến mất thần bí, chớp mắt đã không còn tung tích. Vì thế, Tân Nguyệt cảm thấy rất kinh ngạc. Luồng khí tức đang bị ý thức bản thân khóa chặt lại đột nhiên biến mất, không hề có dấu hiệu gì. Điều này sao không khiến nàng kinh ngạc?Tăng tốc tiến lên, Tân Nguyệt tìm kiếm cẩn thận ở nơi luồng khí tức đó biến mất. Nhưng liên tục mấy lần, Tân Nguyệt đều vô công mất việc, trong lòng không khỏi sinh nghi hoặc. Lẽ nào luồng khí tức đó phát hiện được bản thân nên cố ý thoát đi? Hay nó căn bản đang trêu đùa bản thân, có lòng dụ nàng tới nơi này?Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt nhìn quanh, băng tuyết đập vào mắt không thấy có chút khác thường, lẽ nào mình quá lo lắng thôi? Nhưng đúng lúc đó, bầu trời xa xăm bay đến một đám mây đỏ, nhìn rất chói mắt trên vùng Băng Nguyên ngập đầy gió tuyết. Tân Nguyệt phát hiện được khí tức mây đỏ, vội vàng ngửng đầu nhìn chăm chú, nhưng đám mây đỏ kia hư thực khó phân biệt, phảng phất như một ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.Quan sát một lúc, Tân Nguyệt bay lên, khi đến gần đám mây đỏ, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh đỏ, đám mây đỏ vốn có hình dáng to lớn chỉ chớp mắt đã không còn thấy, không hề có dấu hiệu hay vết tích nào, cứ phảng phất như u linh trong màn đêm, khiến người ta không rõ chỉ là hoa mắt, hay là chuyện thật.Lơ lửng giữa không gian, Tân Nguyệt nhìn quanh khắp nơi, khuôn mặt tuyệt đẹp có mấy phần kinh khiếp, tự nói:- Kỳ quái, đây là cái gì vậy, không ngờ đến không báo đi không biết, lẽ nào ta bị ảo giác? Không có khả năng này.Giọng không khẳng định có mấy phần nghi hoặc, Tân Nguyệt lần đầu gặp phải tình hình như vậy, thật ra đây là chuyện gì? Đám mây đỏ xuất hiện như hoa phù dung thật có tồn tại hay chỉ là một bóng hình hư ảo? Nếu như nó thật sự tồn tại, nó vì sao đột nhiên biến mất? Nó đến từ nơi nào, đi nơi nào? Nếu là ảo ảnh thì hình thành như thế nào? Nó là dấu vết của thiên nhiên hay là có người cố ý tạo thành? Mọi thứ lúc này đều trở thành quan trọng, chờ đợi Tân Nguyệt đi tìm kiếm.Đứng yên lặng ở trên ngọn Tây Thiên Trụ, Hạ Kiến Quốc vẻ mặt đau thương, một mình chìm đắm trong thời gian quá khứ. Đối với một thanh niên mới hai mươi bảy tuổi, mọi chuyện xảy đến thật khó mà chịu đựng được. Tuy hắn không phải là kiệt xuất, không có tài hoa làm người khác kinh hãi. Nhưng hắn có quyết tâm cố chấp, khát vọng có một ngày có thể vang danh thiên hạ.