Thập Tam Yêu

Chương 16: Lần đầu tiên

*Edit: Nhược Vy*
*Beta: Quanh*
Chu Yểu trong mắt, trong cuộc đời Trần Hứa Trạch.
Ba lần, cậu chỉ thấy cô rơi nước mắt ba lần. Hai giọt nước tròn tròn nhẹ nhàng rơi xuống, mềm mại không tiếng động đi vào tâm cậu, trở thành ký ức mãi mãi không thể nào quên.
——


Chân của Chu Yểu trước chín tuổi hoàn toàn không sao. Vài năm sau khi cô chào đời, vợ chồng nhà họ Chu rất yêu thương cô, bao nhiêu tình yêu với người con trai đều chuyển hết lên người cô. Nhưng thời gian dần trôi qua, con gái và con trai trước sau gì cũng không giống nhau. Đôi khi, mấy đứa nhỏ trong ngõ đánh nhau, mu bàn tay Chu Yểu có dấu vết bị nắm, mẹ Chu tìm đến nhà đối phương tranh luận, làm ầm lên, ầm ĩ đến mức những nhà gần đó phải ra khuyên can.


Mẹ của cậu bé đó khinh miệt: “Có cái gì ghê gớm, cũng chỉ là con gái thôi, có gì mà đắc ý! Tôi khinh! Có bản lĩnh thì đẻ thêm đứa con trai nữa coi! Đồ tuyệt hậu!”


Lời nói quá đáng, nhưng lại là “sự thật” trong lòng thế hệ trước. Không có con trai kế nghiệp dòng dõi, tương lai cũng sẽ mất mát. Cũng vì chuyện này mà mẹ Chu không được mẹ chồng thích, ngược lại còn thường xuyên bị ghét bỏ, ngại bà làm mất mặt.


“Cháu trai đang êm đẹp của tôi, ngay cả con cũng không trông chừng được, con đường kia rộng vậy cũng có thể đâm vào xe khác, hoàn toàn không cứu được…” Bà vừa nói vừa gạt lệ khóc thút thít với một bà cụ khác: “Tôi tạo nghiệt gì đây, cưới cho con trai một người vợ như vậy. Cháu trai lớn của bà, bà nhớ con muốn chết…”


Mẹ Chu vốn rất yêu thương Chu Yểu, có lẽ là vì sự tra tấn kia mà dần biến mất. Mấy năm đó, “Cũng chỉ là con gái, có gì đặc biệt hơn người”, những lời này, sau khi mấy đứa nhỏ trêu chọc gây chuyện với nhau, bà đã nghe qua vô số lần.


Cũng từng có lúc bà cãi lại: “Bà có con trai thì có gì ghê gớm!”
“Có chứ, sao lại không ghê gớm! Nhà họ Đặng chúng tôi có người nối dõi tông đường, Chu Ma các người có chết cũng không ai bưng tro cốt!”


Mấy năm đó quan hệ giữa mọi người chẳng ra gì, sau đó mấy bà thím đanh đá hung hăng chuyển đi, quan hệ hàng xóm mới dần tốt lên. Không còn ai nói Chu Yểu “Thật đáng tiếc, là con gái”, nhưng người mẹ Chu trước kia, sẽ ôm cô đung đưa và nói “Mẹ thương Yêu Yêu”, thân thiết như vậy đã sớm bị mẹ chồng và mấy người phụ nữ lắm miệng tra tấn đến mức biến mất.


Lúc trước Chu Yểu còn đánh nhau với người ta, khi còn nhỏ hoạt bát hiếu động, nhưng càng trưởng thành thì càng lặng lẽ, cho đến ngày hôm nay.


Nhưng mà khi đó, trong mắt Trần Hứa Trạch, đó là cả một đám con trai bắt nạt một cô bé, người ta có cả một đám, bọn họ chỉ có hai, ném đá về phía chúng là đã có thể khiến đám nhóc đối diện khóc lóc chạy về nhà. Lúc chạy còn trượt chân ngã xuống, dẫn đến một tràng cười ha ha.


Chu Yểu rất thích đi theo sau Trần Hứa Trạch. Trong mắt Chu Yểu nhỏ bé, rõ ràng cậu và mình bằng tuổi nhưng lại cao hơn mình rất nhiều, mẹ cậu cũng sẽ không vì cậu mà bị bà nội mắng. Mọi người trong ngõ nhỏ đều biết, nhà họ Trần không giống những nhà còn lại, hai vợ chồng già nhà đó nuôi được một người con trai có học thức, sau này thành danh, lúc nào cũng ăn mặc đàng hoàng ra ngoài, gặp ai cũng chào hỏi.


Mẹ Trần Hứa Trạch cũng như vậy, tao nhã khéo léo, hoàn toàn không giống những người trong cái phố phường này.


Hai vợ chồng họ là “phần tử trí thức”, có công việc đàng hoàng, sinh hoạt của nhà họ Trần cao hơn những nhà khác không chỉ một bậc. Sau đó hai người bắt đầu làm kinh doanh, không những không bị thua lỗ mà trái lại còn liên tục thăng chức, điều kiện của nhà họ Trần cũng càng ngày càng tốt. Thậm chí còn mua được nhà ở trung tâm nội thành, còn có xe, khác biệt hoàn toàn.


Lúc Trần Hứa Trạch mang Chu Yểu cùng chơi, đó là thời gian thoải mái nhất trong trí nhớ của Chu Yểu, không ai dám bắt nạt cô. Hai người họ luôn ngồi trong bụi cỏ, tìm dế mất cả buổi, xuống ruộng bắt vịt tìm ốc, có khi còn leo lên sườn núi phía sau ngõ nhỏ, trốn người lớn leo cây nhìn về nơi xa.


Nếu không có một ngày kia.
Sau khi Trần Hứa Trạch đánh mấy đứa nhỏ trong ngõ đến mức chúng trở nên dễ bảo, trở thành vua của đám trẻ con. Bọn họ chơi trốn tìm, những người khác chạy lung tung trong ngõ, Chu Yểu và Trần Hứa Trạch đi lòng vòng xung quanh, cuối cùng quyết định trốn ở nhà cậu.


Hình như tầng ba không có ai, trừ khi bố mẹ Trần Hứa Trạch về. Lúc này hai người họ còn chưa về đến, vì thế Trần Hứa Trạch và Chu Yểu gấp gáp luống cuống, ngay cả giày cũng không cởi, trực tiếp chui vào cái tủ dưới TV trong phòng khách.


Vào chính ngày hôm đó. Trần Hứa Trạch và Chu Yểu tận mắt nhìn thấy bố mẹ cậu tan tầm về nhà thế nào. Bởi vì đã đồng ý sẽ cùng ăn cơm với ông bà Trần Hứa Trạch, hai người họ từ nội thành về đây, còn mang theo một đôi vợ chồng khác.


Tầng ba, ngay trong phòng khách giống như không có người, hai vợ chồng họ Trần, tách ra với đôi vợ chồng kia, từ nói chuyện đến ôm ấp, cuối cùng từng người ve vãn nhau, tách ra đi vào hai căn phòng.


Bố cậu cùng một người phụ nữ đi vào căn phòng bên trái, mẹ cậu và người đàn ông kia thì đi vào căn phòng bên phải. Cành cây ngoài cửa sổ phòng khách nhẹ nhàng lay động, từng chấm sáng loang lổ cũng nhập nhòe, dừng trên gạch lát.


Trong cái tủ mà hô hấp cũng có thể nghe được, cửa mở một khe nhỏ, cho dù thế, Chu Yểu vẫn nghe được tiếng tim đập như muốn phá tan lồng ngực của Trần Hứa Trạch.


Gương mặt của cậu trắng bệch đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành trang giấy, bị gió cuốn đi. Chu Yểu cũng rất sợ, hai người họ không quá hiểu, nhưng cũng biết trong cái thế giới mà hai người họ chưa biết kia, hai người họ đã thấy điều không nên thấy. Hít thở thôi cũng run rẩy, thế nhưng mặc dù sợ đến mức muốn chảy nước mắt, cô vẫn run rẩy vươn tay, muốn cho Trần Hứa Trạch vì hoảng sợ mà sững ra một cái ôm.


Tay còn chưa đụng đến cậu, cậu đã đột nhiên đẩy cửa chạy đi, Chu Yểu chạy theo sau. Hai căn phòng kia đang nóng bỏng, không nhận thấy được tiếng động ngoài phòng khách.


Trần Hứa Trạch chạy thẳng lên sườn núi, cả quá trình, gương mặt cậu càng ngày càng trắng. Cậu không rơi nước mắt, chỉ có tiếng hô hấp càng ngày càng dồn dập, cùng với tiếng gió thổi qua bên tai.
“Trần Hứa Trạch!”
“Hứa Trạch!”
“Anh Thập Tam!”


Chu Yểu cố gắng chạy theo cậu, vất vả cậu mới dừng lại, cô thở hổn hển đến gần, muốn đưa tay chạm vào cánh tay cậu: “Trần Hứa Trạch, cậu…”
Cậu đột nhiên xoay người, đưa tay đẩy cô ra.


Không ai ngờ đến, Chu Yểu sẽ như vậy mà ngã xuống sườn núi, bắt đầu từ ngày đó, bệnh sinh lý cùng với bóng ma trong lòng khiến cô không bao giờ có thể chạy nhảy nữa. Chỉ có đi thôi, bàn chân cũng sẽ có lúc bỗng nhiên đau như bị gãy, vừa cử động là đau. Có khi là mũi chân, có khi là gót chân, không thể nào hoạt động mạnh.


Ngày đó ở ngoài phòng bệnh, gương mặt Trần Hứa Trạch chưa bao giờ suy sụp như vậy. Cậu cúi đầu không nói một lời, trong mắt là tơ máu hồng hồng, chờ bị giáo huấn, thừa nhận sai lầm.
Cậu nghe những người lớn nói chuyện với nhau, di chứng ở chân Chu Yểu rất nghiêm trọng.


Nếu nhận sai bị phạt mà hữu dụng, cái gì cậu cũng bằng lòng.
Sau đó cậu bị gọi vào phòng bệnh, nói là Chu Yểu tìm mình. Chân cô đang bị cố định, trừ chỗ đó ra, những chỗ còn lại dường như là không có gì khác thường. Người lớn và bác sĩ ở bên cạnh thương lượng, mày nhíu chặt.


Không ai đến răn dạy cậu, cậu đứng ở cuối giường, Chu Yểu đang tựa vào đầu giường, bởi vì lúc đầu đã khóc một lần nên lúc này đã bình tĩnh hơn, vẫy tay với cậu.
Trần Hứa Trạch nghĩ, nếu cô muốn tát cậu, bao nhiêu cậu cũng sẽ bằng lòng gánh chịu.


Cậu rũ mi mắt đứng ở mép giường, Chu Yểu đang ngồi gian nan đến gần cậu, vì vừa gào khóc nên giọng còn hơi khàn, hai tay cô đặt trên vai cậu, tư thế này chỉ có thể tính là nửa cái ôm.
Cô dán bên tai cậu, nói: “Anh Thập Tam, chuyện hôm nay, chúng ta sẽ giữ bí mật.”


Không có ai biết, chỉ có cô và cậu.
Sau đó Trần Hứa Trạch mới biết, cô nói “chuyện hôm nay”, không chỉ là chuyện người bố người mẹ là phần tử trí thức kia của cậu cùng tìm kiếm kích thích đi ngược lại luân thường đạo lý, mà còn cả chuyện cô bị cậu đẩy ngã xuống sườn núi.


Chu Yểu nhỏ bé của cậu, bắt đầu từ khi đó đã biến thành “người thọt”. Trước kia để học cách đi lại như người bình thường, lúc cô đi trong ngõ nhỏ, đám trẻ con luôn chỉ trỏ, cười hát một bài đồng dao châm chọc.
“Người thọt nhỏ, thích té ngã,


Té ngã té ngã không dậy được,
Trước mặt có một đồng tiền vàng,
Không nhặt được, khóc mặt mèo,
Người thọt người thọt thật buồn cười!”


Trần Hứa Trạch biết lúc cô tránh ở trong phòng luyện đi phải chịu bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khó khăn, ban đầu thậm chí cô còn không chịu để cậu xem, bởi vì rất kỳ quặc, rất xấu.


Cho nên, một năm đó, những đứa trẻ hát bài đồng dao kia đều bị Trần Hứa Trạch đánh, gãy răng, mắt sưng, hoặc thậm chí là chảy máu mũi. Cho dù bị bố mẹ, bị ông bà nội đè đầu bắt cậu xin lỗi, cậu cũng không vì chuyện này mà cúi đầu một lần nào.


Sau khi ông bà nội qua đời, có khi khó chịu, có khi đau khổ, có khi cảm thấy mờ mịt, Trần Hứa Trạch sẽ luôn nhớ đến cái ôm hôm đó trong phòng bệnh.
Cái ôm mang theo mùi cam, từ đó luôn quanh quẩn trong toàn bộ ký ức của cậu.


Lúc cô dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, gọi cậu là “anh Thập Tam”, dường như cậu thấy được nước mắt trong đôi mắt cô.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không.


Đến bây giờ Trần Hứa Trạch vẫn không thể rõ ràng, lúc đó là lần đầu tiên Chu Yểu khóc, hay là chính cậu, lần đầu tiên im lặng rơi lệ.