*Edit: Nhược Vy*
*Beta: Quanh*
Lớp nghệ thuật tầng một vừa có một nữ sinh vừa chuyển đến, là mỹ nữ radar [ ], đương nhiên Nghênh Nệm biết được tin tức trước tiên, nhưng chuyện này cô ấy không hứng thú lắm nên không để ý.
[ ] Mỹ nữ radar: nghĩa của từ radar thì chắc ai cũng hiểu nhỉ, mỹ nữ radar có thể hiểu là mỹ nữ nắm bắt thông tin nhanh nhạy đấy ^^
“Lương Ly trang điểm mắt kìa, rất nhạt, nhưng rất đẹp!”
“Học ở lớp nghệ thuật sướng quá, còn có thể mặc váy ngắn cao hơn đầu gối…”
Ngồi ở ghế đá trước bồn hoa, Chu Yểu và Nghênh Niệm có thể nghe được mấy chuyện bàn tán về học sinh vừa chuyển đến, Nghênh Niệm cười nói: “Xem ra danh tiếng của nữ sinh đó rất lớn.”
Chu Yểu thấy là lạ: “Cậu không thích bạn học đó à?” Giang Gia Thụ đã từng nói, Nghênh Niệm thích nữ sinh đẹp, đối với mấy cô gái có vẻ ngoài xinh xắn, cô ấy luôn có hảo cảm.
Bị hỏi đến, Nghênh Niệm lắc đầu: “Mình cảm thấy nữ sinh đó trông cứ là lạ, tính cách cũng kỳ quặc, hơn nữa còn hay ưỡn ẹo, không hề có chút hào phóng nào, không thích.”
Tuy rằng Nghênh Niệm nói vậy nhưng nữ sinh lớp nghệ thuật này vẫn nhanh chóng được yêu thích ở trường. Nữ sinh đó có bề ngoài đẹp, tính cách hoạt bát, ai cũng có thể chơi cùng, có vẻ quan hệ với ai cũng không tồi.
Lương Ly, không đến vài ngày, cái tên này đã nổi tiếng trong toàn khối.
Vốn mấy người họ không có quan hệ gì với Lương Ly, nhưng Lương Ly lại có quan hệ không tồi với một nam sinh tên Đại Hùng trong đám Giang Gia Thụ, nói đã gặp qua vài lần. Hình như Đại Hùng có chút thích nữ sinh đó, nhưng cũng không hẳn, tính cách cậu ấy tùy tiện, dứt khoát xem nữ sinh đó là bạn tốt.
Kể từ đó, Lương Ly liền trở thành một thành viên trong nhóm mấy người họ.
Học sinh mới chuyển đến đó, lần đầu tiên mọi người gặp mặt nhau là ở gần trường học, một đám đang bàn bạc đi ăn cơm chiều. Ánh mắt Lương Ly dừng ở trên người Chu Yểu, chào hỏi với cô đầu tiên.
“Cậu là Chu Yểu à? Mình đã nghe nói về cậu.”
Sau đó không nói tiếp nữa, nghe không ra lời này là ý tốt hay ác ý. Chu Yểu không biết nên trả lời thế nào, nhưng người ta cũng chỉ cười mỉm, không biểu hiện cảm xúc không tốt gì, cứ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực thì có vẻ phản ứng thái quá rồi, ảnh hưởng không tốt.
Chu Yểu liền cười chào hỏi với Lương Ly: “Mình là Chu Yểu, cậu là Lương Ly à?”
Lương Ly đáp: “Ừ”.
Hai người nói qua nói lại, Nghênh Niệm đứng bên cạnh, Lương Ly lại không chú ý đến. Không cam lòng bị Chu Yểu xem nhẹ, Nghênh Niệm ho khan: “Yêu Yêu, mình đói bụng, đi ăn cơm đi.”
Dường như lúc này Lương Ly mới phát hiện ra sự tồn tại của Nghênh Niệm, cười nói: “Cậu là Nghênh Niệm nhỉ?” Lương Ly đưa tay chỉ Giang Gia Thụ: “Cậu là em họ cậu ấy à? Mình nghe nói quan hệ giữa các cậu rất tốt! Vẫn luôn rất muốn quen với cậu!”
Vẻ mặt Nghênh Niệm không còn gì để nói: “Ai có quan hệ tốt với anh ấy, ai cũng biết chúng tôi chỉ hận không thể bóp chết đối phương, uống máu đối phương, ăn thịt đối phương mới tốt!” Tuy rằng nói đùa, nhưng thái độ của cô ấy với Lương Ly lại không tính là khách khí.
Lương Ly lập tức thay đổi sắc mặt, có chút tủi thân. Đại Hùng đứng ra hoà giải: “Ơ kìa, Lương Ly vừa chuyển đến, Gia Thụ và Niệm Niệm ngày nào cũng đùa giỡn với nhau, không hề có vẻ không vừa mắt nhau, đôi khi bọn mình cũng cho rằng các cậu có quan hệ rất tốt đấy. Phải nói là rất bình thường!”
Thật ra quan hệ giữa Nghênh Niệm và Giang Gia Thụ căn bản không có gì, nhưng phản ứng này của cô ấy, rõ ràng là cố ý không cho Lương Ly mặt mũi.
Nói xong, mấy người họ đi đến tiệm cơm, Chu Yểu kéo Nghênh Niệm: “Cậu làm gì thế?”
“Cậu nhìn cô ta đi.” Nghênh Niệm hất cằm về phía trước: “Nói chuyện với cậu, nói chuyện với mình, cho dù nói chuyện với anh mình cũng phải liếc qua ngắm Trần Hứa Trạch. Cô ta cho là ai cũng mù à? Mình phiền nhất là cái loại trên mặt một vẻ sau lưng một vẻ, không có sức lực đâu mà chơi cùng!”
Chu Yểu nói: “Khả năng là cậu nghĩ nhiều thì sao?”
Nghênh Niệm ra vẻ đàng hoàng, mím môi nói: “Cậu hoài nghi ánh mắt của mình.”
“Mình không có, mình chỉ là…” Chu Yểu vội dỗ cô ấy, Nghênh Niệm phụt cười, hai người đùa giỡn nháo nhào.
Nghênh Niệm nói: “Tuy rằng Trần Hứa Trạch, cái người này, mình thật sự không hiểu vì sao cậu ta lại chiếm được cái danh hiệu đẹp trai nhất Thất Trung. Cái mặt mà ngay cả một nụ cười cũng không có, người nào nhát gan bị cậu ta nhìn một cái là đã sợ hãi bật khóc…” Nói xấu Trần Hứa Trạch trước mặt Chu Yểu rất thoải mái, nhưng cũng phải chú ý đúng mực, Nghênh Niệm dừng lại đúng lúc, quay trở lại trọng tâm câu chuyện, nói: “Nhưng dù sao bây giờ cậu ta cũng là nam sinh có tiếng ở trường chúng ta, đám nữ sinh nhìn cậu ta thì tim đập loạn như nai con, đôi mắt cùng sáng lên, không phải do người ta nghĩ nhiều!”
“Người khác thích cậu ấy, là tự do của họ mà…”
“Đương nhiên là mình biết, mình cũng không nói không cho những nữ sinh đó dùng ánh mắt nai con đâm vào cậu ta, đâm cho mắt cậu ta nổ đom đóm mình cũng không ý kiến.” Nghênh Niệm “xì” một tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng cậu và Trần Hứa Trạch lớn lên với nhau từ nhỏ, lại thân thiết như vậy, cậu không cảm thấy gì, không có nghĩa người khác sẽ không nghĩ gì.”
Nghênh Niệm xua tay: “Mình mặc kệ đám nữ sinh đó làm gì Trần Hứa Trạch, nhưng cậu là người mình coi trọng, động vào cậu, mình không cho qua được!” Cô ấy nhếch miệng, đứng dạng chân làm tư thế của đại ca. Đôi khi cô ấy thật sự hoàn toàn không thèm để ý hình tượng, Chu Yểu nhíu mày vỗ cô ấy một cái, cô ấy đàng hoàng lại, đứng ngay ngắn như học sinh ngoan.
Chu Yểu không tiếp tục nói mấy chuyện không đầu không đuôi với Nghênh Niệm nữa, hai người khoác tay nhau đi về phía trước.
Một đám người ở phía trước, Trần Hứa Trạch đi cuối cùng, như là xác minh lời Nghênh Niệm nói, Lương Ly đi chậm lại, cứ tụt lại cho đến khi song song với Trần Hứa Trạch.
Khoảng cách không xa, Chu Yểu và Nghênh Niệm nghe được Lương Ly dịu dàng ngọt ngào hỏi: “Muốn uống gì không? Mình đến tiệm bên cạnh mua đồ uống.”
Hai tay Trần Hứa Trạch đút vào túi, mắt nhìn thẳng phía trước, không hề liếc qua cô ta.
Trong chớp mắt kia, Nghênh Niệm cảm thấy, cái vẻ mặt người chết này của Trần Hứa Trạch vẫn có chỗ đáng khen.
Rồi sau đó, Trần Hứa Trạch cứ đi thẳng về phía trước, lướt qua Lương Ly, bỏ lại một câu: “Không uống, đừng làm phiền tôi.”
Chu Yểu hơi mím môi, đã quen với việc cậu có thái độ không tốt với phần lớn người xung quanh. Nghênh Niệm bên cạnh khẽ cười “hì hì”, hướng về phía Lương Ly, im hơi lặng tiếng lè lưỡi một cái.
Có lẽ trong mắt người khác, Nghênh Niệm đôi khi rất đáng ghét, nhưng cô ấy trời sinh bao che khuyết điểm, với người mình thích thì cho dù đối phương muốn ngôi sao, cô ấy cũng sẽ cân nhắc làm sao để dùng pháo bắn cho nó rớt xuống. Mà nếu ngay từ đầu đã không hợp nhau, đã sớm rõ ràng không thể trở thành bạn bè, cũng như với người cho nhau ác cảm không thể nói rõ, một mặt “đáng ghét” kia của cô ấy chưa bao giờ che dấu, rõ ràng trực tiếp, biểu hiện không sót chút nào.
...
Vào trong tiệm, mọi người ngồi xuống gọi món, Lương Ly mới đến, chuyện gọi món ăn này vốn không đến lượt cô ta làm. Nhưng cô ta lại mở đầu bằng một câu “Trước đây mình có ăn ở đây rồi, có rất nhiều món ngon.”
Đại Hùng vì cổ vũ nên nói ngay: “Vậy Lương Ly, cậu gọi món đi!” Nói xong liền đưa thực đơn qua.
Những người khác không có bao nhiêu hứng thú, ngoại trừ ai đó muốn ăn gì sẽ nhắc nhở cô ta gọi thêm thì không ai giành làm.
Lương Ly gọi món ăn thật sự rất bài bản, chay mặn phối hợp, khẩu vị tương xứng, thực sự khiến người ta rất muốn ăn. Có hai nam sinh nhắc nhở cô ta, gọi thêm đồ mình muốn ăn, Lương Ly cũng gật đầu cười đồng ý.
Chu Yểu bỗng nhiên muốn ăn trứng gà cuộn, cũng lên tiếng: “Gọi giúp mình một suất trứng gà cuộn đi, mình muốn ăn.”
Lương Ly cầm thực đơn nhìn về phía cô, dừng khoảng nửa giây rồi cười nói: “Nhưng mà đã gọi trứng gà xào rau hẹ [ ] rồi, bên trong canh cũng có trứng gà đánh rồi, gọi thêm trứng gà nữa thì có hơi nhiều.”
Cô ta nói có lý, Chu Yểu không nói gì, đành phải ép cảm xúc muốn ăn trứng gà cuộn xuống, mím môi muốn cười xin lỗi cô ta.
Chu Yểu còn chưa biểu đạt ý “xin lỗi”, Nghênh Niệm đột nhiên hô to: “Ông chủ!”
Ông chủ nghe thấy thì bước đến: “Có chuyện gì thế?”
“Trứng gà cuộn bao nhiêu tiền một phần ạ?”
“Trứng gà cuộn? Tám tệ một đĩa, cháu muốn gọi à?”
Dưới ánh mắt của mọi người trên bàn, Nghênh Niệm căn bản không thèm để ý mấy người họ có vẻ mặt gì, chỉ vào cái bàn còn trống không, gằn từng chữ: “Cháu, muốn, mười, đĩa. Sắp thành một vòng tròn, nhanh lên ạ, cảm ơn.”
Ông chủ sửng sốt: “Mười dĩa?
“Đúng thế ạ.”
“Nghênh Niệm, mười đĩa có phải quá nhiều rồi không…” Đại Hùng ngơ ngác mở miệng.
Nghênh Niệm nghiêng đầu, tay chống cằm, khuỷu tay chống trên bàn, nói: “Yêu Yêu của chúng ta muốn ăn trứng gà cuộn, cậu ấy muốn thì mình gọi, có vấn đề sao?” Cô ấy cười, nhưng khí thế lại không hề ôn hòa. Ngay cả Chu Yểu cũng không phản ứng kịp.
Lương Ly hoàn hồn, nụ cười cứng đờ, nói: “Đã gọi đồ có trứng gà rồi, trứng gà cuộn…”
“Vậy thì sao?” Nghênh Niệm hỏi lại: “Các cậu gọi trứng gà, Yêu Yêu lại không thể gọi thêm đồ cậu ấy muốn sao? Cậu ấy cũng chỉ muốn trứng gà cuộn mà thôi, chỉ có tám tệ, cậu cũng không cho gọi, tôi gọi đấy, thì thế nào?”
Ba chữ cuối cùng, đã chất vấn còn mang thêm sự khiêu khích.
Không khí trên bàn cơm gượng gạo, Lương Ly thoáng luống cuống: “Mình không có ý này…” Đôi mắt không biết sao lại có chút tủi thân, nhìn qua Trần Hứa Trạch.
“Vậy thì đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa.” Nghênh Niệm ngay cả nói cũng không muốn nghe cô ta nói. Nghênh Niệm quay đầu dặn dò ông chủ: “Ông chủ, phiền ông nhanh chút ạ.”
Ông chủ ngơ ngác “ừ” hai tiếng, chạy chậm đi phân phó phòng bếp nhận đơn.
Gọi món ăn mà đã đến mức này, cục diện khá xấu hổ, ai cũng không ngờ Nghênh Niệm sẽ gây khó dễ trực tiếp như vậy. Đã thế còn chưa dừng lại, lúc Lương Ly giao thực đơn trong tay cho người khác, Nghênh Niệm ngoắc tay với nam sinh kia, đối phương lập tức đưa thực đơn cho cô ấy theo bản năng.
Người phục vụ đứng ở một bên, ngòi bút lướt nhanh trên giấy, Nghênh Niệm không ngừng gọi hết món này đến món khác: “Một trứng xào hành thái [ ], thêm một bánh cuộn trứng gà áp chảo [ ]. Ừm... trứng gà xào ớt chuông xanh [ ] cũng không tệ, với cả! Có trà trứng [ ] không? Có à, vậy một đĩa, à đúng rồi, thêm một đĩa cơm chiên trứng nữa…”
[ ] Trà trứng (Tea egg): là một thực phẩm mặn đặc trưng của Trung Quốc, thường được dùng như một món ăn nhẹ, quả trứng sẽ luộc đến khi nứt nhẹ, sau đó đun sôi trong trà, nước sốt hoặc gia vị
Tất cả mọi người nghe mà choáng váng, cái gì gọi là tài đại khí thô [ ], bây giờ Nghênh Niệm chính là tài đại khí thô!
[ ] Tài đại khí thô: có tiền nhưng khoe khoang thô tục, thô thiển
Sau khi cô ấy gọi đồ ăn trước mặt người khác, cả một bàn tràn đầy đồ liên quan đến trứng gà. Nếu nói ngay từ đầu khi gọi trứng gà cuộn cho Chu Yểu, những người khác còn có thể nói thì đến bây giờ đã không còn ai dám dị nghị.
Nhà Nghênh Niệm có một công ty, sau khi bố cô ấy tiếp nhận công ty thì càng làm càng lớn, càng kiếm càng nhiều, dù sao so với phần lớn học sinh bình thường thì cô ấy có nhiều tiền hơn nhiều.
Tính cách cô ấy hào phóng cởi mở, trước kia đã từng mời họ ăn cơm không ít lần, có một lần vì “thua” Giang Gia Thụ, còn mời mấy người họ đi ăn một bữa tiệc hải sản lớn. Mấy ngàn tệ trôi đi, mắt cũng không hề chớp cái nào, cuối cùng cả khách cả chủ đều sảng khoái, mọi người chơi rất vui vẻ.
Hơn nữa ngày thường Nghênh Niệm đối xử với bạn bè không tồi, cô ấy đã nói rõ là phải làm trụ cột cho Chu Yểu, chỉ vì chút chuyện như vậy, ai sẽ vì Lương Ly mà xung đột với Nghênh Niệm?
Hơn nữa nếu nói cho đúng thì một đĩa trứng gà cuộn tám tệ, Chu Yểu muốn ăn, Lương Ly gọi cho cô thì có sao, cũng chỉ bằng tiền mua một ly trà sữa, thế mà một hai phải ra sức khước từ, khiến cho bây giờ rơi vào cục diện này. Nghênh Niệm khó chịu, bữa cơm này mọi người cũng ăn không thoải mái.
Mấy quán cơm nhỏ gần trường học này, một lần ăn, mọi người cùng nhau gọi một bàn đồ ăn cũng chỉ bảy tám chục tệ, bị bức nóng nảy, Nghênh Niệm lại quẹt thẻ bao cả quán, đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, để cho Chu Yểu một mình ngồi đây ăn trứng gà cuộn cho đã nghiền… Lấy tính cách của cô ấy, cũng không phải không thể làm ra loại chuyện này.
Những người khác không vui vẻ, Nghênh Niệm cũng không thèm để ý. Chu Yểu biết cô ấy vì mình ra mặt nhưng vẫn khẽ nói: “Cậu gọi quá nhiều rồi, ăn không hết đâu.”
“Không sao, bữa này mình trả, ăn không hết thì đóng hộp! Cậu ăn vui vẻ mới được!” Nghênh Niệm lớn tiếng nói một câu, cũng là nói cho những người khác nghe.
Lúc hai cô đang nói chuyện, trước mặt Nghênh Niệm nhiều hơn một ly nước, Trần Hứa Trạch rót cho cô ấy!
Nghênh Niệm run lên, thiếu chút nữa là bị dọa đến.
Sau khi Trần Hứa Trạch ngồi xuống thì cũng chỉ rót nước cho Chu Yểu và chính mình. Không ngờ Nghênh Niệm cô cũng có lúc được cậu ta rót nước, đúng là vinh hạnh cả nhà!
...
Cơm nước xong, cả đám người quay lại trường học, Nghênh Niệm kéo Chu Yểu đi ở phía trước, mua một thanh kẹo cao su vị chanh, cậu một cái mình một cái, chia ra ăn, vô cùng vui vẻ.
Các cô không giống những người khác, đi dạo dưới bóng cây bên đường, cùng với ánh đèn đường, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện.
Đi vào cổng trường, Chu Yểu lắc cánh tay đang nắm tay Nghênh Niệm, bỗng nhiên nói: “Cô gái tốt bụng, lương thiện, nhiệt tình, hào phóng, tràn ngập thiện ý với thế giới như cậu, chỉ có từ nhỏ đã sống trong tình yêu và hạnh phúc mới có thể trở nên như thế. Thật ra mình thật sự rất hâm mộ cậu. Trước kia mình cũng không cảm thấy chúng ta sẽ có quan hệ gì.”
Bước chân Nghênh niệm dừng lại trong chớp mắt.
Chu Yểu không dừng lại, lúc này đang đi nhanh hơn Nghênh Niệm nửa bước, vẫn luôn cầm tay cô ấy, giọng nói dịu dàng: “Cảm ơn cậu vì đã chịu làm bạn với người như mình.”
Chu Yểu bỗng dưng dừng lại, xoay người nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy. Trên một con đường mòn vô danh trong vườn trường, nhìn hồ nước đang nhẹ nhàng gợn sóng dưới sự vỗ về của cơn gió. Lần đầu tiên cô nói ra, phần lớn mọi người sẽ không quan tâm đến vui buồn của cô: “Mình rất thích cậu, Nghênh Niệm. Thật đấy.”
Gió đêm nhẹ vờn qua, năm mười tám tuổi, cuối cùng Chu Yểu cũng bắt đầu cảm nhận được một mùi hương khác.
__________________
[ ] Trứng gà xào rau hẹ
Video hướng dẫn làm trứng gà xào rau hẹ
[ ] Trứng xào hành thái
Video hướng dẫn cách làm trứng xào hành thái
[ ] Bánh cuộn trứng gà áp chảo
Video hướng dẫn cách làm bánh cuộn trứng gà áp chảo
[ ] Trứng gà xào ớt chuông xanh
Video hướng dẫn cách làm trứng gà xào ớt chuông xanh
[ ] Trà trứng
Video hướng dẫn cách làm trà trứng