Dương Kỳ định lấy Sinh Mệnh Chi Tuyền cho mấy huynh đệ tăng cường tu vi, thế nhưng bên ngoài lại truyền tới thanh âm, hình như có thành viên của Quân Tử hội tới đây bái kiến. Hắn lập tức cất Sinh Mệnh Chi Tuyền, rồi lao ra ngoài, nhảy lên trên đỉnh tòa tháp.
Trên đỉnh tòa tháp đã có ba người đứng từ trước.
Hai nữ một nam, khí thế bất phàm, khí tức cường đại trên người bọn họa tỏa ra không phải đệ tử tinh anh mà là đệ tử hạch tâm!
Bởi vì trên quần áo của bọn họ có thêu một chữ “Thiên” màu bạch kim.
Chữ thiên màu bạch kim này đại biểu cho đệ tử hạch tâm, vô cùng thần thánh, là ước mơ của rất nhiều đệ tử trong học viện, là tượng trưng cho quyền uy.
Bốn người Lý Hạc nhìn thấy ba người này thì biến sắc, cung kính cúi đầu nói:
"Tham kiến ba vị sư huynh, sư tỷ."
Đạt tới đệ tử hạch tâm là được học viện coi trọng, dùng nhiều tài nguyên bồi dưỡng, mong bọn họ tấn chức truyền kỳ.
Chỉ có truyền kỳ mới là lực lượng thực sự của học viện, đệ tử Truyền Kỳ được gọi là Thánh Đồ.
Đệ tử hạch tâm có uy vọng rất lớn với người khác, đáng tiếc Dương Kỳ lại chẳng thấy có gì lạ lẫm, trên đường về nhà hắn đã giết mấy con ma quỷ Đoạt Mệnh lần 6, lần 7, thậm chí còn gặp mặt một tồn tại vô địch như Diêm Ma quỷ đế. Ngoài ra hắn còn kết nghĩa với rất nhiều cao thủ, đối kháng ác ma tử tước, thậm chí hàng phục Băng Phách thần kiếm, bắt "Hàn Ly lão tổ" 9 lần Đoạt Mệnh, biến hắn thành một con cờ bố trí trong Già Thiên minh.
Làm được những việc này, Dương Kỳ chỉ coi trọng nhân vật truyền kỳ, còn những người khác hắn không quan tâm.
Nhìn ba đệ tử hạch tâm này hắn không thèm nhúc nhích hỏi: "Quân Tử hội tới đây tìm ta vì việc gì?"
"To gan, ngươi nhìn thấy chúng ta lại dám không hành lễ? Chỉ là một tên đệ tử tinh anh mới tấn chức cường giả Đoạt Mệnh mà thôi, ngươi cho rằng mình là ai? Ở trước mặt đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện có thể kiêu ngạo, nhưng gặp chúng ta cũng dám vô lễ như vậy?"
Một nữ đệ tử trong nhóm người kia nói.
Nữ đệ tử hạch tâm này mắt hạnh má đào, nhan sắc xuất chúng.
Trên tay nàng ta có cầm một thanh trường kiếm màu xanh lục, vỏ kiếm không biết được chế tạo từ loại da ma thú nào, trên đó có khảm rất nhiều bảo thạch, vô cùng hoa lệ, có chân khí cường đại ba động.
Trên vỏ kiếm lóe ra sự sắc bén, thỉnh thoảng có một luồng kiếm khí thoát ra ngoài khiến cho người khác sởn tóc gáy.
Nàng này dường như đang muốn ra đòn phủ đầu, cảnh cáo Dương Kỳ một chút, một luồng kiếm khí đột nhiên từ chuôi kiếm xông ra, giống như một con rắn bạc xoay quanh Dương Kỳ, nó định xén lấy mấy sợi tóc của Dương Kỳ để cảnh cáo.
Mặc dù ở trong học viện tinh anh nghiêm cấm xuất thủ, nhưng quy định vẫn chỉ do người định, thân là đệ tử hạch tâm, chỉ cần không giết người hoặc đánh người khác trọng thương, thỉnh thoảng xuất thủ một chút vẫn được.
Dương Kỳ thấy kiếm quang kéo tới, hắn không nghĩ ngợi mà kẹp hai ngón tay lại, kẹp lấy đạo kiếm khí như con rắn bạc kia, mặc cho nó vặn vẹo, liều mạng giãy dụa nhưng cũng không thoát nổi.
Sau đó, trên ngón tay của hắn xuất hiện một ngọn lửa, kiếm khí nóng rực đốt con rắn bạc kia thành tro tàn.
"Vị sư tử này, kiếm khí của ngươi còn thiếu một chút hỏa hầu, chưa đả thương được ta đâu."
Dương Kỳ vỗ vỗ tay:
"Được rồi, thời gian của ta rất eo hẹp, nếu không có chuyện gì ta còn phải về tu luyện, sư tỷ có chuyện gì thì nói nhanh một chút, nếu không ta sẽ hạ lệnh tiễn khách."
"A?"
Nữ đệ tử hạch tâm kia ánh mắt sáng lên, không ngờ kiếm khí của mình lại bị đối phương tiêu diệt, tuy rằng nàng ta chỉ dùng một chút lực lượng, thế nhưng nàng ta là đệ tử hạch tâm Đoạt Mệnh lần 5 đỉnh phong, trong khi Dương Kỳ chỉ mới tấn chức cường giả Đoạt Mệnh.
Đối với tin tức của Dương Kỳ, Quân Tử hội đã điều tra rất rõ ràng, mấy tháng trước hắn mới tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh, cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể đấu lại với nhân vật cường giả Đoạt Mệnh lần 5.
Mặc dù trong trăm ngàn vạn năm qua của học viện Thiên Vị cũng đã xuất hiện một số tuyệt thế thiên tài, mới tấn chức đoạt mệnh có thể chém giết tứ phương, ví dụ như "Thái tử" và nhiều vị tiền bối khác. Tuy nhiên Quân Tử hội điều tra không thấy khi Dương Kỳ tấn chức đệ tử tinh anh có gì khác biệt.
Nhiều trưởng lão trong Thánh Học đường cũng cho rằng hắn tấn chức không có gì đặc biệt.
Thế nhưng hiện giờ tình hình có chút khác biệt so với tin tức điều tra.
"Ta đúng là đã coi thường ngươi rồi, nhưng mà đạo kiếm khí vừa rồi ta chỉ muốn thử tu vi của ngươi mà thôi. Một kiếm này mới là thực lực của ta, ta muốn xem ngươi có thể tiếp được hay không.”
Nữ đệ tử mắt hạnh má đào này định rút kiếm.
"Đào sư muội, chậm đã, nơi này là học viện tinh anh, chúng ta không nên xuất thủ, Thái Tử hội hiện đang theo dõi chúng ta, nếu chúng ta gây chuyện không tốt, họ sẽ truyền ra ngoài, gây tổn hại tới danh tiếng của, Quân Tử hội."
Nam đệ tử hạch tâm đứng đầu ngăn cản nữ đệ tử này rút kiếm.
"Ta là Tố Viên Côn."
Nam đệ tử này nhìn về phía Dương Kỳ nói:
"Lần này tới đây tìm ngươi là muốn mời ngươi gia nhập Quân Tử hội mà thôi, không cần phải... giương cung bạt kiếm như vậy."
"Phi Thiên Chiến Vương Viên Côn?"
Lý Hạc run rẩy toàn thân, dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn hắn:
"Sáu mươi năm trước, chính là một đệ tử thiên tài, một người một kiếm giết lâm hải thất ác trong Đông bắc hải lâm?"
"Chính là ta."
Viên Côn gật đầu.
"Huynh đệ, lâm hải thất ác là bảy ác nhân sáu mươi năm trước chiếm giữ đông bắc lâm hải, tu luyện tà môn khí công, chuyên giết người luyện hồn, không việc ác gì không làm, mỗi người đều có tu vi Đoạt Mệnh lần 5 trở nên, ngưng tụ thành xá lợi chân khí tà môn, hơn nữa còn chiếm được một quyển bí kíp tà môn thượng cổ, đó là Vạn Ác thư tàn quyển (bản thiếu)."
Lý Hạc hướng về Dương Kỳ giải thích:
"Sau đó 7 người kia bị giết trong một đêm, người làm chuyện này chính là vị sư huynh này, một trận thành danh, hơn nữa lúc đó vị sư huynh này chỉ là đệ tử tinh anh, chứ không phải đệ tử hạch tâm."
"Nói cách khác, hắn có tu vi Đoạt Mệnh lần 4 giết 7 người có tu vi Đoạt Mệnh lần 5 trở lên? Không chỉ vượt cấp khiêu chiến mà còn lấy một địch bảy?"
Dương Kỳ gật đầu, biết người trước mắt này không thể khinh thường.
Kỳ thực, đệ tử của học viện Thiên Vị không một ai bình thường.
"Dương Kỳ, xem ra ngươi cũng ẩn tàng thực lực."
Viên Côn nhìn thấy tên tuổi của mình khiến cho người khác kinh sợ thì hết sức hài lòng, gật đầu:
"Lúc ngươi mới tấn chức đệ tử tinh anh đã đánh bại Cốc Phần Tiên, tuy rằng hắn không thi triển Phần Tiên Đồ, nhưng cũng không bình thường. Ta biết, năm người các ngươi khẳng định có một số kỳ ngộ, bằng không không thể trong vòng 1 năm từ đệ tử tinh anh tấn chức thành đệ tử tinh anh. Các ngươi mà không gia nhập Quân Tử hội thực là đáng tiếc, hơn nữa Thái Tử hội đang có địch ý với các ngươi, lấy thực lực của các ngươi khó mà chống lại, nếu gia nhập Quân Tử hội chúng ta thì các ngươi có thể bảo đảm cả đời bình an."
"Đa tạ, hảo ý này chúng ta tâm lĩnh, nhưng mà Dương Kỳ ta có một quy định đó là không thích bị ràng buộc."
Dương Kỳ lạnh lùng nói:
"Gia nhập Quân Tử hội sẽ mang tới rất nhiều chuyện phiền phức, ta thích an tâm tu luyện, tự do tự tại, mấy vị trở về đi."
"Cái gì?"
Nữ đệ tử hạch tâm kia đúng là bất ngờ khi thấy Dương Kỳ cự tuyệt thẳng từng như vậy, chẳng lưu lại cho ai thể diện.
"Hôm nay Viên sư huynh tự mình đến mời các ngươi, các ngươi lại dám cự tuyệt như vậy? Các ngươi có biết Viên sư huynh có thân phận gì không? Chúng ta có thân phận gì không?"
"Thân phận gì đối với ta không quan trọng, mọi người đều là đệ tử của học viện Thiên Vị mà thôi."
Dương Kỳ nói:
"Học viện không quy định đệ tử phải gia nhập tổ chức, huống chi học viện còn khuyên đệ tử không nên kết bè kéo cánh."
"Năm người các ngươi tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh không dễ dàng, ta sẽ cho ngươi các ngươi thời gian để suy nghĩ."
Viên Côn sắc mặt tái xanh, thân phận của hắn không bình thường, chính là một nhân vật lợi hại trong Quân Tử hội, là tầng lớp cấp cao, lần này tự mình đến đây chính là vì muốn chiêu nạp năm người này vào Quân Tử hội, tăng cường thực lực.
Năm đệ tử tinh anh cảnh giới Đoạt Mệnh, không phải chuyện đùa.
Hiện tại toàn bộ cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh đều gia nhập tổ chức, cho dù một số đệ tử Khí Tông tiềm lực lớn cũng bị các thế lực khác nhau lôi kéo.
Một nhân vật quật khởi như Dương Kỳ mà không gia nhập tổ chức nào đúng là hiếm thấy.
Năm người người này lại có cừu oán với Thái Tử hội, gia nhập Quân Tử hội là chuyện đương nhiên, nhưng thật không ngờ thủ lĩnh của năm người này là Dương Kỳ lại thẳng thắn cự tuyệt.
Nhất thời, Viên Côn có cảm giác mặt mình bị tát một cái, nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ khiến rất nhiều đệ tử hạch tâm nghị luận, mỉm cười chế giễu.
Cho nên, hắn vẫn cho 5 người này một cơ hội.
"Ta tuyệt không gia nhập bất cứ thế lực nào."
Dương Kỳ nói như đinh đóng cột:
"Các ngươi trở về đi, chúng ta phải bắt đầu tu luyện chuẩn bị cho đại hội luận võ sắp tới."
"Tốt, rất tốt!"
Viên Côn dường như sắp chịu không nổi, sắc mặt xám ngắt:
"Các ngươi rất được đấy, lại dám cự tuyệt bản tọa như vậy, các ngươi không muốn sống nữa sao? Các ngươi muốn tham gia đại hội luận võ, tới lúc đó các ngươi có tin bản thân mình sẽ chết hay không?"
Đây là uy hiếp trắng trợn.
"Thế nào? Ta không gia nhập Quân Tử hội thì sẽ chết sao?"
Dương Kỳ lạnh lùng nhìn hắn nói:
"Ta cũng muốn nhìn xem Quân Tử hội giết ta bằng các nào, các ngươi hình như chưa bá đạo bằng Thái Tử hội thì phải."
"Bây giờ ta cho ngươi môn một cơ hội gia nhập Quân Tử hội, đem toàn bộ kỳ ngộ mà các ngươi có được cống hiến cho chúng ta Quân Tử hội. Bằng không các ngươi không chết cũng bị sẽ bị lột da."
Nữ tử kia nổi giận nói.
"Ta muốn xem thế nào là không chết cũng bị lột da."
Ánh mắt Dương Kỳ lóe lên, tiến vào trong tòa tháp của mình, một luồng ánh sáng xuất hiện, hợp thành khí trận, ngăn ba người ở ngoài cửa.
"Sư huynh, chúng ta phá khí trận bắt 5 người này ra ngoài, xem bọn chúng có dám không đáp ứng nữa không."
Một nữ tử khác dữ tợn nói.
"Chậm đã, còn nhiều thời gian và cơ hội đối phó bọn họ, ta không tin năm người này không khuất phục."
Viên Côn sắc mặt âm trầm cười:
"Không bao lâu sau, 5 người này sẽ quỳ xin gia nhập Quân Tử hội chúng ta, đem toàn bộ kỳ ngộ của mình dâng lên. Năm người này tiến vào cảnh giới Đoạt Mệnh nhanh như vậy, chắc chắn kỳ ngộ của chúng không bình thường. Nếu gia nhập Quân Tử hội, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận bảo họ cống hiến kỳ ngộ, nếu không gia nhập... vậy thì bọn họ đẹp mặt rồi!"