Thánh Vương

Chương 1547: Phân tranh nội bộ

Quả nhiên, bất cứ bên nào trong tam đại vương triều cũng không muốn hợp nhất, thành lập một đế quốc lớn.

Hiện giờ bọn họ là Hoàng Đế, khi thành lập đế quốc mới thì sẽ trở thành
bề tôi, đó là tự hạ thân phận của mình, giao tính mạng vào tay kẻ khác,
không ai ngốc đến nỗi làm như vậy cả.

- Chẳng lẽ các ngươi định trơ mắt nhìn đế quốc của mình bị Dương Kỳ hủy diệt sao?

Hải Lam đột nhiên nói, ánh mắt đảo qua rất nhiều nhân vật:

- Các ngươi cũng đã thấy lực lượng của Dương Kỳ rồi, tuy hắn còn chưa
đạt đến nửa bước Vô Vô, nhưng cũng không kém bao nhiêu nữa. Hiện giờ duy chỉ có Đại Tế Tự có thể áp chế hắn, những người khác đều không thể.
Hiện giờ chắc chắn hắn đang luyện hóa Viễn Cổ Thiên Đường, một khi hắn
thành công thì đó chính là lúc chúng ta mất mạng. Hiện tại, cơ hội duy
nhất chính là vạn người một lòng, ngưng tụ lại một chỗ, tam đại vương
triều hợp nhất, không còn con đường nào khác cả.

- Chẳng lẽ muốn chúng ta phải dâng ra cơ nghiệp mấy trăm ức năm sao?

Độc Cô Bại Thiên nói:

- Hải Lam, tâm cơ của ngươi thật sâu đấy, cơ nghiệp nhiều năm của chúng
ta dâng hết cho Đại Tế Tự, để hắn lên làm Hoàng Đế, vậy chẳng phải hắn
sẽ lập địa thành thánh, vượt qua cả Chúa Tể, hưởng dụng số mệnh vô biên
vô hạn?

- Trước mắt chỉ có con đường ấy mà thôi!

Sâu trong đáy mắt của Hải Lam lóe lên sát khí:

- Nếu chúng ta phân liệt, kết cục sẽ càng thêm thảm hại. Hiện tại, Đại
Tế Tự đã là cường giả nửa bước Vô Vô, tu vi ngang bằng với Chúa Tể
thượng cổ, đủ để phục chúng, chủ trì Quốc Vận.

- Liên minh hiện giờ đã đủ rồi.

Dương Đại Thiên nói:

- Đại Thiên vương triều của chúng ta vẫn độc lập, phụng Đại Tế Tự làm
minh chủ là đã đủ tôn kính. Về phần Hoàng Đế thì thôi đi, đừng nhắc lại
nữa. Đại Thiên vương triều chúng ta tuyệt đối sẽ không buông bỏ cơ
nghiệp mấy trăm ức năm. Cho dù là diệt vong thì cũng phải oanh oanh liệt liệt, sẽ không làm nền cho kẻ khác.

- Điểm này, ta tán thành.

Ngạo Thiên nói:

- Ta thấy, tam đại vương triều liên minh với nhau là đã đủ rồi. Tiếp đó
chúng ta phải tổng kết lại kinh nghiệm, trao đổi nhiều hơn, huấn luyện
đại trận. Các vương triều không thể căm thù nhau nữa, thông thương lui
tới, nhưng vậy thì lực lượng ngưng tụ vẫn sẽ rất lớn, làm gì phải hợp
nhất cơ chứ? Chậm rãi tiến tới, khi liên minh dung nhập đến một mức nhất định thì chắc chắn sẽ mở rộng gấp trăm ngàn lần, điểm này là vô cũng
chân thật, tên Dương Kỳ kia thì có bao nhiêu dân cư? Cho dù hắn có tiến
bộ hơn nữa thì cũng chẳng làm nên điều gì, nhân tài chính là căn bản,
một vương triều thiếu thốn dân cư thì phát triển đến mấy cũng là uổng
công. Số mệnh chính là chúng sinh tụ tập, Quốc Vận cũng thuộc về chúng
sinh.

Lập tức, không có bất cứ ai đồng ý việc hợp nhất tam đại vương triều.

- Được rồi.

Đúng lúc này, Đại Tế Tự thản nhiên nói:

- Hải Lam, ngươi không cần nhắc lại việc hợp nhất nữa, ta cũng chẳng có ý định muốn làm Hoàng Đế. Hiện giờ làm minh chủ chỉ để ngăn cản thế lực
của Dương Kỳ phát triển thuận lợi, đến lúc đó chúng ta sẽ lại trở thành
nô lệ của Chư Thần Ấn Ký như thời Chúa Tể thượng cổ mà thôi. Chư vị đều
là Hoàng Đế, ta cũng sẽ không động chạm đến quyền lợi của các ngươi.
Hiện tại các ngươi hãy ra ngoài chế định một loạt chính sách, khiến cho
liên minh bắt đầu liên hợp lại, thông thương với nhau, huấn luyện binh

mã, ngưng tụ đại trận. Việc này ta cũng không quản, ta thân là minh chủ, công việc chỉ là tọa trấn, miễn cho nhân tâm tán loạn. Hơn nữa, ta còn
phải đi rất nhiều Cổ Hỗn Độn giới tìm kiếm một số lão bằng hữu không bị
Chúa Tể giết chết. Ta không muốn thành lập đế quốc, nhưng ta có thể
thành lập một liên minh khổng lồ còn lớn hơn đế quốc của các ngươi.

Một phen nói chuyện này của Đại Tế Tự cũng khiến cho rất nhiều người kinh hãi.

- Đại Tế Tự lợi hại.

Độc Cô cửu lão nói:

- Chúng ta trở về đế quốc ổn định lòng người, chấn hưng lại Quốc Vận một lần nữa. Nếu có chuyện, liên minh lập tức triệu hồi hội nghị.

- Bản tọa cũng trở về.

Dương Đại Thiên nói.

- Ta cũng phải trở về thương lượng với Trung Ương đại đế một số việc.

Ngạo Thiên đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, bên trong Trung Ương đại điện đã chỉ còn lại Đại Tế Tự, Hải Lam và Dương Hư Nhất.

- Sư phụ!

Thấy mọi người đã đi hết, Hải Lam đột nhiên nói:

- Những kẻ này đều chẳng thức thời chút nào, không ngờ lại phản đối hợp
nhất, vậy hiện giờ nên làm gì? Sư phụ, sao vừa rồi người không thi triển thủ đoạn lôi đình đánh gục vài người? Tỷ như mấy người cầm đầu trong
Độc Cô cửu lão? Hoặc là hàng phục Dương Đại Thiên? Mà tên Ngạo Thiên kia xem chừng cũng là một kẻ ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần cứng rắn thì hắn sẽ hàng phục.

- Hồ đồ!

Đại Tế Tự nói:

- Chuyện này chỉ có thể từ từ mưu tính, sao nóng vội được chứ, trước mắt ta chính là minh chủ! Nếu thật sự ép họ quá đáng, rất có thể toàn bộ
liên minh sẽ sụp đổ. Hơn nữa, tuy vi sư có thực lực nửa bước Vô Vô,
nhưng Hoàng Đế của tam đại vương triều đều có vô vàn số mệnh, không dễ
trấn áp như vậy. Đây chính là chỗ lợi hại của đế quốc, chỉ cần hành động thì sẽ gió nổi mây phun, dời núi lấp biển.

- Tiền bối Đại Tế Tự, chuyện này không liên quan đến ta, nhưng ta sẽ ủng hộ ngài. Ta không muốn đế quốc, không muốn số mệnh, nhưng ta muốn giết
Dương Kỳ, đạt đượ Mệnh Vận Hư Vô chi khí của hắn, đây mới là mấu chốt
nhất, là thứ ta cần nhất. Vận Mệnh Hư Vô chi khí mới có thể làm ta siêu
thoát.

Dương Hư Nhất không quan tâm đến tất cả mọi thứ:

- Tu vi hiện tại của ta đã là hai ngàn sáu trăm ức tinh thần khắc độ,
đạt được số mệnh lớn đến mấy cũng khó có thể tấn thăng. Tên Dương Kỳ
đáng giận kia làm ta phải mở phong ấn Mệnh Vận trước thời hạn, hiện giờ
đã rất khó nhất cử trùng kích cảnh giới nửa bước Vô Vô.

- Ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm được.

Đại Tế Tự nói:

- Tu vi của ngươi cũng rất khả quan, tuy nhiên chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ. Ngươi trở về, phải tranh đoạt quyền lực của Dương Đại Thiên, dốc hết
sức thúc đẩy việc hợp nhất tam đại vương triều.

- Điều này không thành vấn đề, Dương Đại Thiên đã không phải là đối thủ
của ta. Tuy nhiên, hắn lại có được quyền lực tuyệt đối của Đại Thiên
vương triều, ta vẫn phải mưu tính kỹ càng.

Đối với điểm này, Dương Hư Nhất tuyệt đối không dám phớt lờ.

- Ngươi đi đi.

Đại Tế Tự phất tay, chỉ thấy thân thể Dương Hư Nhất chợt động, bay vút
đi xa. Còn Đại Tế Tư cũng lập tức dẫn theo hải Lam biến mất. Ở khoảnh
khắc đó, hắn phát ra thanh âm trầm trầm vang lên sâu trong hư không:


- Thần Tượng chi vương, ngươi trốn lâu như vậy, cũng nên xuất hiện đi
chứ. Giờ đây, tên Dương Kỳ kia đã có thể uy hiếp được đến chúng ta,
ngươi không cần dưỡng hổ vi hoạn, dẫn sói vào nhà, chẳng lẽ ngươi còn
chưa khôi phục lại? Không đúng, ta cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, ngươi còn chưa khôi phục? Tuy nhiên, nếu ngươi còn chưa khôi phục thì
ta không ngại đưa ngươi vào đại ngục sâu nhất, đạt được huyết mạch của
ngươi! Hiện tại, ta có được số mệnh rất lớn, trở thành minh chủ, tuy
không phải Hoàng Đế nhưng cũng đủ để trấn áp ngươi, hút khô nguyên thần
và huyết mạch của ngươi.

Không ngờ hắn đã thoát ly Thần giới, đến sâu trong Cổ Hỗn Độn giới mờ mịt.

Mọi người đều đang đấu đá lẫn nhau.

Lúc này Ngạo Thiên cũng đã đến nơi sâu nhất của Trung Ương vương triều,
trong một thời không cổ quái. Nơi này tràn ngập khí trắng, hắn cảm giác
được dao động của chúa tể Chính Nghĩa, đấu tranh kịch liệt.

- Quả nhiên, tên Dương Kỳ kia không nói sai, hắn dẫn động chúa tể Chính
Nghĩa phản kháng, thậm chí dẫn động Tru Tiên Vương phản kháng.

Vừa tiến vào nơi này, Ngạo Thiên liền hiểu được rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì. Hắn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Ngạo Trung Ương đang dán
mắt trấn áp, toàn thân toát ra hỏa diễm sôi trào, vọt đến sâu trong hư
không, không biết bao nhiêu ức vạn dặm.

- Tên Ngạo Trung Ương này không nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy là đang sợ ta biết hắn rơi vào khốn cảnh sao?

Trên khuôn mặt Ngạo Thiên đột nhiên nở một nụ cười tà ác.

- Tham kiến phụ hoàng!

Ngạo Thiên quỳ gối xuống.

- Lần này Trung Ương vương triều chúng ta chịu thiệt khá lớn, không ngờ
liên minh lại bị tên Dương Kỳ kia đánh tan, thảm thiết a phụ hoàng...

Hắn phát ra thanh âm khóc thảm:

- Hiện tại, không ngờ tên Đại Tế Tự kia lại ra mặt, muốn Trung Ương
chúng ta hợp nhất với Vô Địch và Đại Thiên, hắn làm Hoàng Đế. Đây rõ
ràng là giậu đổ bìm leo, ngài mau mau luyện hóa Đại Mộ, luyện hóa Tru
Tiên Vương, tấn thăng tới cảnh giới nửa bước Vô Vô, sau đó diệt sát tất
cả địch nhân!

- Ngạo Thiên, là ngươi!

Ngạo Trung Ương nhìn Ngạo Thiên:

- Đi ra ngoài! Chuyện nơi này không cần ngươi lo, bất kể bên ngoài xảy
ra chuyện gì đi nữa, ngươi chỉ cần nắm giữ vương triều là được.

Nghe chuyện này, không ngờ Ngạo Trung Ương lại chẳng hề quan tâm, cũng không có chút kinh ngạc nào.

- Không ngờ phụ hoàng đã biết việc này? Chuyện này quả thực đều do một
tay phụ hoàng tạo nên, trúng phải quỷ kế của Dương Kỳ, bị cướp đi mảnh
Hiền Giả Chi Ngọc cuối cùng. Hiện giờ Dương Kỳ đã có đủ Hiền Giả Chi
Ngọc và Chư Thần Ấn Ký, đại thế đã thành. Lần này phụ hoàng đã tính sai
quá rồi, ài...

Ngạo Thiên thở một hơi dài.

- Cút ra đi, Ngạo Thiên! Ngươi đang oán trách trẫm sao? Trẫm làm gì còn chưa cần tới ngươi chỉ điểm. Mau mau đi ra ngoài!

Ngạo Trung Ương phát ra thanh âm như sấm sét, đột nhiên một đạo lôi điện màu trắng đánh xuống, nặng nề như núi.

- Hắc hắc, lão già, quả nhiên ngươi đã bị kiềm chế!

Ngạo Thiên đột nhiên ngẩng mạnh đầu. Rắc một tiếng, phong ấn trong thân
thể hắn cũng mở ra, không ngờ lại là phong ấn giống như Dương Hư Nhất.
Nhưng bên trong thân thể hắn không phong ấn lực lượng của mình, mà là
lực lượng của mười vũ trụ.

Sau lưng hắn xuất hiện mười vũ trụ thật lớn. Mỗi vũ trụ đều là hình thức ban đầu của Thần giới, khiến cho lực lượng hiện tại của hắn không ngờ
vượt qua cả Dương Hư Nhất.

- Ha ha! Rốt cuộc để ta bắt được cơ hội này, Thập Vũ Trụ!

Lực lượng của hắn bộc phát ra, hoàn toàn phá vỡ đạo lôi điện màu trắng kia. Trên mặt hiện lên nụ cười hung ác:

- Rắc rươi, Ngạo Trung Ương, tên rác rưởi ngươi, hiện giờ là thời điểm
ta cắn nuốt tất cả của ngươi, ngươi sẽ trở thành dinh dưỡng cho ta, ta
mới là Hoàng Đế duy nhất của đế quốc này! Cắn nuốt ngươi, sau đó ta sẽ
cắn nuốt Tru Tiên Vương, cắn nuốt Đại Mộ, cắn nuốt chúa tể Chính Nghĩa,
sau đó ẩn dấu rồi đánh chết Đại Tế Tự, cũng cắn nuốt luôn hắn!

Ngạo Thiên cuồng tiếu nói:

- Đây mới là lực lượng mạnh nhất của ta, Thập Vũ Trụ. Ngươi biết không?
Lúc trước hỗn độn nổ tung, đồng thời sinh ra mười một vũ trụ, tranh đoạt lẫn nhau. Thần giới chính là vũ trụ lớn nhất trong đó, mười vũ trụ khác vốn sẽ bị Thần giới cắn nuốt, nhưng lại bị ta ngẫu nhiên có được, luyện chế thành pháp bảo, hợp thành Đạo của mình. Thập Vũ Trụ này mới là
tuyệt học chân chính của ta, đều là hình thức ban đầu của Thần giới! Đại biểu cho mười phương hướng phát triển khác của Thần giới. Ngạo Trung
Ương, ngươi chết đi!