Thanh Ti Yêu Nhiêu

Chương 1: Thanh ti yêu nhiêu - chương 01

Ngày mười chín tháng hai năm Bảo Tĩnh thứ bảy. Trần Anh Hồng hai mươi
tuổi, pháp danh là Như Hằng. Cuối cùng y cũng đợi được ngày này, có thể
tham gia kỳ thi kinh văn của quan phủ, lấy được độ điệp, chính thức thụ
giới.

Như Hằng sinh đúng dịp Quan Âm đản nhật, phụ mẫu cho rằng y có duyên với Phật nên từ nhỏ đã dạy đọc kinh. Tiếc thay chiến họa liên miên lan đến
cả quê y, năm y bảy tuổi, phụ mẫu đều chết dưới kiếm loạn quân. Tăng
nhân Tâm Viễn qua đường mai táng song thân y, lại tự nguyện thu y làm đệ tử, cho thụ sa di giới. Chưa có ngày nào y quên ân đức của Phật môn, từ lúc vào chùa đã hứa nguyện rằng đời này kiếp này cửa Phật là lẽ sống.

Sư phụ Tâm Viễn gọi y đến thiền đường, mùi bồ đề hương thơm nức khiến y
thoải mái hẳn, cung kính chắp tay với sư phụ. Tâm Viễn dặn: “Hôm nay ta
cho con hạ sơn, lấy được độ điệp phải nhanh quay về thụ giới”.

Xưa nay y chưa từng đi xa, bất giác lộ vẻ mừng vui. Bái biệt sư phụ, y
nhanh chóng rời khỏi thiền đường, sau lưng vọng lại tiếng thở dài não
nuột. Như Hằng nhớ dai, thông minh hiếu học, còn ít tuổi nhưng ngay cả
những kinh thư chỉ bậc đại đức cao tăng mới giải thích được y cũng làu
thông. Có điều y chưa từng trải việc đời, tất thảy chỉ gói gọn trong
phạm vi sách vở, dù đọc nhiều nữa cũng được ích lợi gì? Tâm Viễn hiểu
được đạo lý này, nhưng không biết ái đồ có vượt qua được những dụ hoặc
của thế gian. Trong sát na Như Hằng khuất bóng, ông chợt nhớ đến chính
mình ba mươi năm trước.


Mười ngày sau, Như Hằng chưa quay về, ông vẫn một mực đả tọa tham thiền. Ngoài cửa sổ, ve sầu mùa hạ kêu ra rả, nắng như nung người, đúng lúc
tiếng chuông buổi trưa vang lên, niệm châu trong tay ông đứt tung, rải
xuống đất. Ông nén tiếng thở dài, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Một tháng sau, Như Hằng khóc nức nở quỳ trước mặt sư phụ, chỉ nói mình
đã phạm giới, nguyện chịu mọi trừng phạt. Thiếu niên sa di khí vũ hiên
ngang, mắt lấp lánh ánh nước, hai hàng nước mắt chảy dài khiến Tâm Viễn
như bị dao cắt lòng.

Ông miết chuỗi niệm châu, hỏi đúng một câu: “Vì sao con xuất gia học Phật?”

Như Hằng run rẩy đáp: “Đệ tử từ nhỏ đã thề rằng cả đời này hầu hạ Phật tổ”.

“Lòng ngay thẳng sẽ biết giữ mình, con có biết vì sao A Nan ngộ nạn lại
viết ra Lăng Nghiêm kinh không? Đi đọc kinh sám hối đi, bao giờ nghĩ
thông suốt lại đến gặp ta”.

Như Hằng loáng thoáng hiểu được kinh ý, bất chợt đổ mồ hôi, nhìn sang sư phụ thấy ánh mắt ông trong suốt, tựa hồ đã ngộ ra tiền nhân hậu quả. Y
vốn tưởng sẽ phải chịu trách phạt thật nặng nhưng có phải ông nương tay? Y khấp khểnh rời khỏi thiền đường, các sư huynh đệ nhìn theo với vẻ hồ
nghi, tiếng tụng niệm từ tứ phía lay động lòng y.

Y hoảng hốt lật kinh thư ra: “Như ta nghe được, có lần Phật đến Chỉ Hoàn tinh xá ở Thất La Phiệt thành...” Phật đến nơi cần đến, chính như cơ
duyên xảo hợp, A Nan đi ngang qua Ma Đăng Già Nữ. Còn y, cũng như A Nan, gặp phải oan nghiệt cả đời, là số mệnh nên không tránh được.

A Nan từ xa về, vào trong thành khất thực. Người xuất gia vẫn phải ăn
đến ngũ cốc tạp lương. Y gặp nàng cũng trong lúc hóa duyên. Thức ăn và
nhan sắc, lẽ nào đã được sắp đặt sẵn trong cõi u minh, muốn tránh cũng
không được?

“Bữa trưa đã qua, trù phòng không còn gì ăn được, xin mời đại sư sang
nhà khác” Đại môn đỏ thẫm hé mở, môn đinh khách khí cự tuyệt. Từ lúc Như Hằng hạ sơn, đi hóa duyên thường bị người ta viện ra đủ lý do cự tuyệt. Y an nhiên bước khỏi dãy bậc thềm, định đi sang phủ đệ khác, chợt một
chiếc tiểu kiệu dừng lại trước mặt, một giai nhân áo trắng bước ra. Y
chỉ thấy trước mắt sáng lên nhưng không nhìn nàng, cắm cúi cất bước.

Nữ tử dừng lại, làn môi đỏ hé ra: “Hòa thượng? Khất cái?” Y nhìn lên tà
áo lụa, cúi người chắp tay: “Đệ tử là Phật môn sa di”. Đoạn liếc nhanh,
thấy nàng che sa mỏng trên mặt, cao quý bất khả xâm phạm.

“Theo ta vào trong”. Nữ tử thong thả bước vào: “Ta sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn cho ngài”.

“Đa tạ thí chủ”. Y bước theo, tâm thần bất giác bị bóng hình xinh đẹp
lối cuốn. Vẻ đẹp lạ lùng này không giống với bảo tướng trang nghiêm,
khiến tâm thần y lay động. Bước qua cửa phủ, y nhìn thấy một chữ Thu cực lớn.

Đồ ăn ngon lành, nhưng trong tâm nhãn của y đều là thân ảnh yểu điệu của nữ tử. Y vừa dùng cơm ở khách phòng vừa hỏi han gia đinh, mới biết đây
là Thu phủ, nhà của Hoài Đức đại tướng quân Thu Thịnh Thiên. Thu tướng
quân văn võ song toàn, là trọng thần của triều đình, quyền thế chỉ đứng
sau tứ đại phụ chính vương gia, nửa tháng trước phụng chiếu thảo phạt
Bắc di, tin thắng trận liên tục truyền về, sắp giành được toàn thắng ban sư hồi triều.

Rời khỏi Thu phủ, lòng y vẫn mãi vấn vương. Lúc thi kinh sách, tâm y
không yên, suýt nữa lạc đề mới chịu cẩn thận hơn. Y rũ rạch mọi ấn
tượng, cả đời này y sẽ bạn với đèn nến, kinh Phật, không nên sa chân vào chốn hồng trần. Nhờ thế y mới quên đi được.

Rồi y cũng thuận lợi lấy được độ điệp, trong đêm quay về chùa, y nghe thấy một câu nói làm thay đổi cả đời.

“Ngay cả Dương Châu song hổ uy danh hiển hách cũng định đến Thu phủ vượt qua ba cửa ải sao? Ha ha!” Giọng nói chói tai vang lên phá tan màn đêm
yên tĩnh. Chân y liền dính cứng xuống đất, hóa ra nhĩ lực bản thân lại
cap cường đến thế, nghe được người đứng cách hai mươi trượng trò chuyện. Trong bóng đêm, y như một con dơi xòe đôi cánh lặng lẽ áp sát.

“Thiên Tựu ngươi đến được hà cớ chúng ta lại không? Thu gia tiểu thư sao có thể gả cho loại sắc quỷ như ngươi”. Người cao lênh khênh trong Dương Châu song hổ cười lạnh với kẻ phát thoại lúc đầu.

“Đúng, Thái Hành Sơn Yêu ngươi ác danh vang xa, lại dám đến kinh thành
tìm chết”. Người lùn rút đơn đao, ánh mắt chăm chăm nhìn đối phương: “Để chúng ta thay quan phủ thu thập ngươi, mang đến cho tiểu thư một món
đại lễ”.

Thái Hành Sơn Yêu gầy gò, gương mặt dưới ánh trăng khá hiền hòa, Như Hằng không hiểu sao hắn lại có tước hiệu đó.

Dương Châu song hổ xuất thủ. Đao quang dệt thành một tấm lưới, bạch
quang sáng lóa khắp trời, cả hai cùng xuất liền chín đao, tập kích vào
mấy địa huyệt trên mình địch thủ, có điều Như Hằng không hiểu sao động
tác của cả hai quá chậm, gần như trẻ con múa may hư trương thanh thế.
Thái Hành Sơn Yêu nào dám chậm trễ, rút trường thương sau lưng ra lách
vào khe hở của Song hổ.

Đinh đinh đang đang, một tràng tiếng kim loại va nhau vang lên, phảng
phất như tiếng phong linh rung bên tai. Như Hằng nhận ra ba người tuy
nói năng sặc mùi thâm cừu đại hận, nhưng đều có lòng từ bi, không dốc
toàn lực. “Thiện tai thiện tai!” Y lặng lẽ niệm Phật, hóa ra giang hồ
không hiểm ác như sư phụ nói.

Vừa nghĩ vậy, gã cao trong Dương Châu song hổ cố ý lộ ra sơ hở, dụ Thái
Hành Sơn Yêu công vào, gã lùn liền nhân cơ hội vung đao chém vào đầu gối địch. Y nhận ra, định lên tiếng nhắc nhở nhưng đao của người lùn chém
được nửa đường liền rơi xuống đất.