Gió thét gào trên ngọn Hằng Doanh sơn quanh năm tuyết phủ, thổi tung
những bông tuyết trắng tựa lông thiên nga bay vào không trung. Xa xa
những ngọn núi nhấp nhô, tuyết đã phủ đầy, tạo thành một dãy mênh mông,
lấp lánh tựa hồ đang được dát ngọc. Chỉ những vạt rừng thông đại thụ
trên những ngọn núi cao nhất mới có thể tạo được vài đốm loang lổ trên
nền tuyết trắng xóa.
Sừng sững trong gió tuyết là đỉnh Vu Thần được vô số những ngọn núi nhỏ vây quanh, khí thế hùng vĩ cao tận chân mây.
Trên đỉnh núi, tuyết bay mờ mịt trong tiếng rít chói tay của từng cơn gió
lốc. Cả đỉnh núi bị bao trùm trong trận cuồng phong, sắc trời u ám, cách xa vài trượng cũng khó mà thấy rõ mặt người.
Trong một vạt rừng thông rộng lớn hiện ra ba tòa điện nguy nga, quanh năm tuyết phủ.
Xung quanh còn có vô số cây đại thụ mọc rải rác, vóc dáng hiên ngang, cao
tít chân mây tựa như những cột băng chống trời, tạo nên cảnh kỳ quan
hiếm thấy. Vách đá phía nam dựng đứng sừng sững, thỉnh thoảng lại có một vài mỏm đá nhô ra, địa thế vô cùng hiểm trở.
Tại một phiến đá
mọc xiên xiên trên tuyệt bích, rộng khoảng vài trượng, có một chàng
thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, đang hiên ngang đứng đấy.
Chàng thiếu niên mày thanh mục tú đẹp tựa Phan An, nét thông minh hiện
rõ qua đôi mắt sáng như sao đêm.
Trông dáng chàng vừa có vẻ hiền
lương, vừa đượm màu uy dũng. Thiếu niên vận bộ y phục màu sáng bạc, đầu
đội khăn võ sinh, vai khoác chiếc áo choàng bằng vải nhung màu vàng
nhạt. Sau lưng giắt một thanh kiếm hình thù kỳ lạ. Những tua màu đỏ nơi
đốc kiếm phất phơ trong gió vô cùng đẹp mắt.
Thiếu niên dang chân chống nạnh, chau đôi mày kiếm ngẩng mặt nhìn lên bầu trời u ám. Nét mặt chàng lộ vẻ trầm tư, mặc cho gió tuyết quất vào da thịt phát ra những
tiếng kêu xào xạc.
Lâu lâu từ đôi môi đỏ thắm của chàng lại thốt
ra một tiếng thở dài làm xuất hiện một luồng hơi ấm màu trắng đục. Nhưng luồng hơi ấy lập tức lại bị gió lạnh cuốn đi. Chẳng hiểu vì sao mà
chàng thanh niên này lại đứng nơi vách đá cheo leo trong thời tiết bất
lợi như vậy.
Nhưng ai cũng có thể thấy rằng chàng đang suy tư một chuyện gì đó vô cùng hệ trọng.
Chàng ta ngước mặt nhìn tựa như đang cầu nguyện, cũng có vẻ chàng đang độc
thoại. Đột nhiên đôi mắt chàng lóe lên một tia sáng, gương mặt ngọc lộ
vẻ quyết tâm, cương định.
Dường như chàng đã có một sự quyết định rất lớn đối với vấn đề đang bận tâm, lại giống như chàng đã giải tỏa
được vướng mắc trong lòng. Chàng đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía
ngọn núi phía xa xa bị tuyết che phủ. Lúc ấy từ nơi xa xa cùng với tiếng tuyết bay, gió thổi vẳng lại tiếng gọi lanh lảnh như tiếng chuông bạc
đầy vẻ lo lắng:
- Cường ca ca ... a! Cường ca ca ... a ...!
Nghe thấy tiếng gọi đầy vẻ hốt hoảng chàng thiếu niên tim bỗng đập mạnh quay lại nói to:
- Mẫn muội, huynh ở đây.
Tiếng chàng vừa dứt thì nơi xa xa bỗng hiện ra một bóng trắng như cánh bướm
khổng lồ lướt trong bão tuyết bay đến. Chàng thiếu niên thân hình khẽ
động, lập tức vút đi như mũi tên bắn lao đến đón đầu bóng trắng đang bay đến, đồng thời lo lắng cất tiếng can ngăn:
- Mẫn muội, đừng đến, ở đây gió lớn nguy hiểm.
Nhưng bóng người bay đến không hề giảm bớt tốc độ, vẫn bay nhanh như chớp.
Bóng trắng bay đến là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặt
hoa da ngọc, môi thắm má hồng, dài mi như nguyệt, mặt mũi đoan trang,
tóc mây quấn quýt. Vẻ đẹp của nàng thanh cao, thoát tục xuất trần. Thiếu nữ trang phục toàn thân bằng loại vải nhung trắng, mình khoác chiếc áo
chẽn ngắn bằng lông chồn bạch, nghênh gió lướt tới thế tựa như bay, làm
phát ra những tiếng kêu lách tách. Chàng thiếu niên trông thấy vẻ lo
lắng của nàng thì biết ngay đã có chuyện xảy ra. Thế là chỉ trong chớp
mắt, hai người đã dừng lại đối diện nhau trên một mỏm đá.
Bạch y thiếu nữ mặt hoa nhợt nhạt, thần sắc lo âu cất giọng gấp gáp nói:
- Cường ca ca! Muội nghe nói hôm nay sẽ có nhiều cao thủ xuất hiện bản
tự. Đúng vào quá ngọ ba khắc họ sẽ tập trung ở Bi Thiên động sau núi. Vì lúc đó là đã mãn ba năm kể từ khi Lục Dã Khôn Long Thánh Thủ Thần Thâu
lão tiền bối nhốt vào trong động. Họ sẽ đến mưu toan hại người.
Chàng thiếu niên nghe nói vậy liền chấn động toàn thân, sắc mặt biến đổi, bèn nghiêm giọng nói:
- Tin này là do ai nói?
Bạch y thiếu nữ bị vẻ nghiêm trọng trong lời nói của chàng làm cho kinh sợ, nàng đáp:
- Tin này là do sư phụ nói với sư thúc, sư tỷ ...
Câu nói của bạch y thiếu nữ chưa kịp chấm dứt. Chàng thiếu niên đã ngửa mặt nhìn trời và cất lên một tràng cười cuồng nộ. Tiếng cười nghe lạnh lẽo, vang động núi rừng, khiến người nghe cảm thấy e dè. Chàng bỗng im bặt
tiếng cười, nhướng cao đôi mày, xoay người hú lên một tiếng nghe như hổ
hực long ngâm. Tiếng hú chưa dứt, xung quanh chàng bỗng xuất hiện một
vầng hào quang màu đỏ rực. Sắc đỏ khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Nhìn
kỹ lại thì thấy tay chàng đang múa tít cây Xích Hồng bảo kiếm sáng loáng hào quang dài độ ba thước.
Những đám tuyết rơi chạm vào vùng
kiếm khí lập tức tan nhanh và bị cuốn đi theo cơn gió tuyết. Lúc này
khoảng không gian bao quanh chàng vài trượng đã biến thành một vòm ráng
đỏ của ánh tà dương.
Bạch y thiếu nữ kinh ngạc kêu lên một tiếng
và lùi lại hơn hai trượng. Chàng thiếu niên vẫn múa tít cây bảo kiếm
đồng thời cất lên một tràng cười man dại và nói với bạch y thiếu nữ:
- Có ta Cường Trung Cường ở đây, lẽ nào lại để cho bọn họ đến Hoằng Doanh sơn làm chuyện hung tàn hay sao?
Nói đoạn chàng thuận tay lia thanh bảo kiếm về phía các tảng băng nhấp nhô
gần đó quét qua một lượt. Chỉ nghe một tiếng va chạm lớn, lập tức băng
tuyết bốn phía đổ xuống ầm ầm.
Bạch y thiếu nữ lại một lần nữa
thét lên ngạc nhiên, lùi thêm mấy bước tròn đôi mắt phượng chỉ vào cây
Xích Hồng bảo kiếm kích động hỏi chàng:
- Cường ca ca! Đây ...
đây có phải là thanh Đồng Phong kiếm của Lục Dã Khôn Long Thánh Thủ Thần Thâu lão tiền bối treo tại khung cửa sắt trong Bi Thiên động phải
không?
Cường Trung Cường cười to và nghiêm giọng đáp:
- Không sai! Đây chính là thanh Thượng Cố Bảo Nhẫn đó.
Nói đoạn chàng phất tay ra sau lưng cho thanh kỳ kiếm vào trong bao. Ánh hào quang lập tức biến mất.
Bạch y thiếu nữ đứng sững nhìn chăm chăm vào Cường Trung Cường. Dường như
nàng đã bị động tác dị thường của Trung Cường lấy đi tâm trí. Đúng lúc
ấy, từ ngọn núi phía trước bỗng có một tiếng hú dài vọng đến.
Tiếng hú âm chất hùng hậu, âm vọng cả quần phong. Trong bão tuyết thét gào mà vẫn truyền đi nghe rõ mồn một, đủ thấy rằng người đang đến là một cao
thủ có nội công thâm hậu.
Cường Trung Cường nói với vẻ phẫn nộ:
- Để ta đến đó xem tên đao phủ mới đến này là ai.
Tiếng nói vừa dứt thì thân hình chàng đã như một làn khói trắng bay về phía vừa phát ra tiếng hú.
Bạch y thiếu nữ mặt hoa thất sắc, tim như muốn vọt ra ngoài, cất tiếng gọi thiết tha mang vẻ sợ hãi:
- Cường ca ca quay lại ...
Tiếng lại vừa nói dứt, bỗng thân hình nàng đổ nhào trên tuyết lạnh.
Cường Trung Cường nghe tiếng gọi, quay đầu nhìn lại thấy được cảnh ấy, giật
mình lo lắng bèn lộn vòng mấy lượt theo thế Hoàn Thân Hồi Phi trở lại
bên nàng.
Cường Trung Cường biết rõ sư muội Khang Trí Mẫn của
chàng tính tình ôn hòa, thể chất yếu đuối, không ưa tranh đoạt, dễ bị
kích động quá độ mà ngất xỉu. Lúc này chàng đã quay lại, lập tức bồng
Khang Trí Mẫn từ dưới đất lên ôm vào trong lòng. Qua một lúc, Khang Trí
Mẫn đã khẽ khàng chớp chớp đôi mắt phụng, hai hàng lệ ngọc tuôn xuống
thành dòng.
Khang Trí Mẫn ngửa mặt nhìn Cường Trung Cường lo âu thổn thức:
- Cường ca ca, huynh không nên đi. Sư phụ bảo họ toàn là những võ lâm cao thủ có tiếng trên giang hồ.
Cường Trung Cường tức tối nói:
- Cho dù họ là võ công cái thế hay là cao nhân ngoài quan ngoại, thì Cường Trung Cường này cũng phải thử một lần cho biết.
Khang Trí Mẫn giật mình kinh sợ, nước mắt lưng tròng e dè nhìn lên đôi mày
kiếm của Cường Trung Cường đang phi đảo liên hồi, cất tiếng lo lắng van
nài:
- Cường ca ca! Huynh không thể đi ... Huynh không thể đi ...
Cường Trung Cường vẫn biết là sư muội đã yêu mình sâu đậm, sự an nguy của bản thân chàng đối với nàng rất là quan trọng. Nếu lúc này chàng lại muốn
ra đi, nàng nhất định sẽ thêm một lần ngất xỉu. Thế là chàng phải đành
dằn cơn nóng giận, gật đầu liên tiếp cho nàng yên tâm. Nhưng đôi mắt
chàng không lúc nào rời khỏi nơi vừa phát ra tiếng hú.
Tiếng hú tuy đã im bặt nhưng dư âm của nó vẫn còn bay trong gió, vang mãi về phía chân trời xa.
Khang Trí Mẫn thấy Cường Trung Cường đã gật đầu ưng thuận, lập tức nàng rời khỏi vòng tay ấm áp của chàng, nhẹ nhàng đứng dậy.
Lúc ấy bỗng nghe thấy tiếng phần phật của tiếng áo quần bay trong gió càng
lúc càng gần vọng đến từ ngọn núi đối diện. Cường Trung Cường, Khang Trí Mẫn lập tức ngưng thần quan sát.
Chỉ thấy bảy bóng người mờ mờ ảo ảo bay trong gió tuyết như bước trên mây bay đến nhanh như ánh chớp.
Cường Trung Cường vừa trông thấy cảnh này, đôi mày kiếm của chàng lại nhướng
lên, mắt phát ra những tia lạnh lẽo. Không còn kiên nhẫn được, chàng bay người vút đi. Khang Trí Mẫn giơ tay nắm vai Cường Trung Cường định cất
lời ngăn cản.
Bỗng nhiên từ ngôi chùa trong rừng thông vọng lại
tiếng Đại Hồng chung vang động cả núi rừng. Tiếng chuông vang tận chân
mây, làm cho những bông tuyết trên cây và tuyết bám trên vách đá đều lắc lư dao động.
Trung Cường, Trí Mẫn hai người cũng bị tiếng chuông làm chấn động tâm linh. Họ dường như một lúc thốt lên:
- A! Cảnh Chung!
Cùng tiếng hô, thân hình cả hai cùng lao như tên bắn về phía cánh rừng thông đại thụ.
Trong khi bay đi Cường Trung Cường vẫn luôn đưa mắt dõi tìm bảy chiếc bóng lúc nãy vừa bay về phía tự viện.
Khi bay vào rừng thông gió và tuyết đã giảm hẳn, hai người vẫn phi thân một cách điên cuồng, thấp thoáng qua kẽ lá. Bức tường đỏ của Lãnh Vân tự đã ở trước mặt, hai người chạy đến gần bức tường, nhẹ nhàng lần theo của
hông mà vào.
Hai người vừa bước vào cửa đã nghe vô số tiếng cười điên loạn từ ngoài truyền vào.
Khang Trí Mẫn thân liễu rung rung, cất giọng lo lắng nói:
- Cường ca ca. Họ đã đến rồi.
Cường Trung Cường mặt lạnh như tiền, hai môi mím chặt nơi ấn đường xuất hiện
một vài nếp nhăn, không nói một lời lặng lẽ tiến về nơi chính điện. Chỉ
thấy vô số tăng lữ y phục màu xám, ai nấy đều lộ vẻ hốt hoảng, cùng nhau chạy về chính điện.
Trung Cường, Trí Mẫn cả hai chỉ vài cái lắc
người đã đến một góc của đại điện. Đưa mắt quan sát xong lập tức cả hai
đều ẩn thân vào một góc bên cạnh chính điện.
Lúc này trên Đại Phật bảo điện, tăng nhân các viện đã tề tựu đầy đủ.
Trong đại điện mùi thơm của khói nhang theo từng cơn gió cuốn, xông lên
thoang thoảng. Nơi góc đường thông qua sơn môn đã được các tăng nhân
quét dọn sạch sẽ, giờ đây trên phiến đá xanh trơn bóng đó đã phủ lên một lớp tuyết mỏng.
Trên Đại Phật bảo điện có một tăng nhân trung niên đang vội vã bước ra.
Tăng nhân này mày kiếm mắt sao, mặt như cổ nguyệt, thân khoác chiếc kim tăng bào màu đỏ, tay cầm chiếc phất trần cán ngọc, mỉm cười kiên định hướng
ra đón tiếp hai tăng, hai đạo và ba lão nhân tráng kiện quắc thước đang
đi vào.
Vị trung niên tăng nhân này chính là Vạn Tuyệt đại sư phương trượng trụ trì của Hằng Doanh sơn Lãnh Vân tự.
Cũng chính là vị ân sư của Trung Cường và Trí Mẫn.
Nấp trong góc điện Trung Cường và Trí Mẫn nhìn rất rõ. Tuy ân sư nét mặt
kiên định nhưng nơi góc mày vẫn lộ vẻ suy tư lo lắng. Theo sau Vạn Tuyệt đại sư là hai vị lão tăng nhân mày trắng như cước, nét mặt hồng nhuận,
dáng vẻ hiền từ, lương thiện.
Nhị vị lão tăng sắc mặt ngưng trọng trầm tĩnh nhưng vẫn tàng ẩn nét phẫn nộ. Hai vị lão tăng này chính là
hai vị sư thúc của Vạn Tuyệt đại sư, là hai vị trưởng lão của Lãnh Vân
tự.
Lại nói đến bảy người từ sơn môn đi vào, kẻ nào kẻ nấy thần
sắc nghênh ngang, cuồng ngạo, mặt mũi hung ác. Bảy người tuy tướng mạo
cao thấp khác nhau, nhưng mắt ai cũng sáng quắc cùng nhìn về phía Vạn
Tuyệt đại sư với vẻ oán độc.
Bảy người bước tới góc quanh một
cách gấp gáp, kéo trước đẩy sau tựa hồ như ai cũng muốn tranh nhau đi
đầu. Dẫn đầu là hai lão hòa thượng béo tốt. Cả hai đều khoác lên người
hai mảnh đại tăng bào rộng thùng thình. Một người vác cây Hàng Ma Chữ,
người kia thì cắp đại Giới Đao.
Lão mang Hàng Ma Chữ tướng mạo dữ dằn, mày ngắn mắt tròn mồm sư tử. Giang hồ gọi lão là Đoạt Mệnh Chữ
Minh Hư. Còn lão hòa thượng cắp đại Giới Đao thì tướng mạo vừa nhỏ vừa
lớn. Thân to, đầu lớn, mồm to, bụng bự, mày nhỏ, mắt nhỏ, mũi tẹt được
gọi là Truy Hồn Tăng Minh Hoang.
Đoạt Mệnh Chữ và Truy Hồn Tăng
vốn là hai lão ác tăng của Ngũ Đài sơn Đại Thanh tự. Cũng là hai nhân
vật cực kỳ khó nuốt trong giới hắc đạo.
Bên trái hai hung tăng là Cùng Lai phái Thiểm Nam Tam Tinh Quan Chủ Bất Nhiễm Vũ Sĩ. Bất Nhiễm Vũ Sĩ mặc áo bào màu màu đỏ bầm, tuổi tác hơn khoảng năm mươi, mắt chuột,
lông mày và tóc như rễ tre màu xám. Vừa nhìn vào nhân dạng đã biết ngay
đây không phải là một hiền lương chi phái.
Bát Tí Phi Tiêu Phó
Tại Lâm của phái Điểm Thương toàn thân khoác một màu đen kịt, dưới cằm
râu ngắn lơ thơ, mặt mày xương xẩu chỉ còn độc nhất một vành tai phải.
Phó Tại Lâm hậm hực đi sau hai tăng, một đạo, chen trái lấn phải vẫn không sao lên được phía trên.
Phía sau họ là Độc Nhất Kiếm Hoàng Nguyên đạo nhân của phái Không Động, Phi
Giả Sang Phi Chung Nam tục gia đệ tử. Thương Sơn Vô Ảnh Đạo Phương Chính Cương.
Vạn Tuyệt đại sư bước đến trông thấy bảy người toàn là
những nhân vật căm hận Lục Dã Khôn Long đến tận xương tủy. Lúc ấy, ông
ta vòng tay niệm một câu Phật hiệu và cất tiếng nói:
- Chư vị thí chủ, đạo hữu có lòng ghé bản tự, bần tăng chậm trễ tiếp đón thật là thất lễ.
Lời nói của Vạn Tuyệt đại sư vừa dứt thì giọng cười của cả bọn cất lên ầm
ĩ. Tam Tinh Quan Chủ Bất Nhiễm Vũ Sĩ liền cất tiếng nói:
- Chúng tôi chậm chạp lề mề đến không đúng giờ, đại sư không trách chúng tôi là được rồi.
Vạn Tuyệt đại sư mỉm cười đáp:
- Chư vị từ vạn dặm tới đây, dọc đường gió bấc, có lẽ đã thấm mệt cả rồi. Thôi mời chư vị vào Vân Trai uống tách trà.
Vạn Tuyệt đại sư vừa nói dứt lời, Bát Tý Phi Tiêu Phó Tại Lâm lập tức xía vào:
- Hôm nay là ngày bão tuyết, không rõ thời khắc bây giờ đã hơn giữa trưa hay chưa.
Nếu quá ngọ ba khắc Lục Dã Khôn Long sẽ không giữ lời hứa.
Nói đoạn hắn nhìn lướt qua gương mặt đã dần dần chuyển sang màu trắng xanh của Vạn Tuyệt đại sư. Hắn lại nói tiếp:
- Bây giờ xin Vạn Tuyệt đại sư mang Lục Dã Khôn Long ra khỏi động để chúng ta tính sổ với hắn.
Vạn Tuyệt đại sư lập tức nói với Bát Tý Phi Tiêu Phó Tại Lâm:
- Ý của bần đạo là mời chư vị vào Vân Trai, chúng ta vừa uống trà vừa bàn bạc xem nên xử trí thế nào với Lục Dã Khôn Long ...
Đoạt Mệnh Chữ không đợi đại sư nói hết câu, hắn phùng mang trợn mắt thét lên:
- Hồ Diên Lăng Tiêu ngươi cần chi dài dòng, chỉ cần lôi con tiện tỳ Lục
Dã Khôn Long ra khỏi động, cây chữ của ta sẽ tính sổ với thị. Chúng ta
không nên lãng phí thời gian.
Lời vừa dứt, hắn trợn tròn đôi mắt, hung quang lóe lên, vung tay chống mạnh cây Hàng Ma Chữ nặng hàng trăm
cân vào phiến đá dưới chân. Lập tức bụi đá và nhiều tia lửa nhỏ bay ra
tung tóe.
Cường Trung Cường ẩn thân nơi góc điện, nhìn cảnh này
giận không kể xiết, thu mình giữ thế chuẩn bị xông ra. Chàng thấy ân sư
của mình lại niệm Phật hiệu, hạ thấp giọng nói:
- Bần đạo là
người xuất gia, đã lâu không dùng tên tục, xin Minh Hư thiền hữu từ nay
về sau cứ gọi bần tăng bằng pháp hiệu. Nhiều chuyện dĩ vãng xin đừng
nhắc đến nữa.
Truy Hồn Tăng Minh Hoang cất tiếng cười lạnh lẽo và khinh bạc nói:
- Đối với ta thì gọi mi bằng tục danh Hồ Diên Lăng Tiêu hay là pháp hiệu đều không quan hệ gì cả.
Nói xong hắn ngẩng chiếc đầu trọc béo núc lên nhìn bầu trời u ám. Bỗng đôi mắt chuột trợn tròn có vẻ đã hết kiên nhẫn, nói:
- Hồ Diên Lăng Tiêu, ngươi đừng nhiều lời nữa, không ai thèm uống trà của ngươi đâu.
Ngươi hãy mau mau lôi con tiện tỳ Lục Dã Khôn Long ra khỏi nơi cầm cố để cho
Phật gia đây cho nó một đao. Xong việc bọn ta sẽ đi ngay.
Vạn
Tuyệt đại sư nhìn bộ dạng hung hăng của hai lão hung tăng, không sao dằn được cơn giận, bất giác ngẩng mặt lên trời cất lên một tràng cười lạnh
lẽo, âm thanh như tiếng xé lụa, khiến người nghe phải giật mình kinh sợ. Ngay lúc ấy lại có một đống tuyết to tích tụ từ trên mái ngói đổ xuống
đánh ầm! Cả bọn hung tăng ác đạo mặt mày thất sắc, ngưng thần vận khí đề phòng Vạn Tuyệt đại sư quá giận mà xuất thủ bất ngờ.
Vạn Tuyệt đại sư thôi cười, dùng mục quang quét một lượt trên mặt bảy người, cất giọng rõ ràng từng tiếng nói với cả bọn:
- Chư vị nhập điện gây náo động ồn ào đã là thất lễ, hơn nữa bần đạo chưa ra đón mà các vị đã tự tiện phi thân vào lại càng không đúng. Bây giờ
ăn nói ngạo mạn xúc xiểm ép người, không biết chư vị xem mấy trăm tăng
chúng của Lãnh Vân tự này là cái gì đây?
Đoạt Mệnh Chữ lăm lăm cây Hàng Ma Chữ trong tay bước ra nói lớn:
- Cái gì là ăn nói cuồng ngạo, không biết lễ nghi lẽ nào lão Phật gia đây không ...
Đoạt Mệnh Chữ chưa kịp dứt lời, bỗng từ góc điện phát ra tiếng thét đồng
thời có một thân hình cao lớn vọt tới ác đạo, hung tăng. Phó Tại Lâm tất cả đều giật nảy cả người. Cả bọn đều bị thân pháp tuyệt nhanh của bóng
người vừa vọt ra làm cho ngơ ngác.
Ngay cả Vạn Tuyệt đại sư và
hai vị trưởng lão trông thấy cũng phải giật mình. Thân hình cao to ấy
đột nhiên dừng lại đứng sau lưng Vạn Tuyệt đại sư. Bọn hung tăng ác đạo
định thần kỹ thì thấy một chàng thiếu niên mặt mày đẹp đẽ, hùng dũng
hiên ngang, đôi mắt sáng quắc như sao dường như đang nổi giận.
Đoạt Mệnh Chữ định thần, trợn tròn đôi mắt quét hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi là ai?
Vạn Tuyệt đại sư không đợi Cường Trung Cường đáp lời. Ông liền cất tiếng nói:
- Đây là Cường Trung Cường, tục gia đệ tử của bần đạo.
Nói xong ông quay sang nói với Cường Trung Cường:
- Cường nhi, con hãy mau diện kiến các vị tiên trưởng.
Cường Trung Cường không dám trái lệnh sư phụ, nhẫn nhịn tiến tới chuẩn bị thi lễ ...
Nhưng Truy Hồn Tăng đã trợn trừng đôi mắt quát lớn:
- Khoan đã!
Quát xong lão ta bước đến nhìn thẳng vào mặt chàng, cất lên một tràng cười lạnh lẽo và trầm giọng hỏi:
- Trông ngươi mặt mày lạnh nhạt, khí xung thiên đình, dường như có điều chi bất phục?
Cường Trung Cường khó dằn được nỗi bực tức, bước ra nói lớn:
- Đã nhìn thấy rồi, hà tất phải nói nhiều.
Vạn Tuyệt đại sư thương đồ đệ, rất sợ hung tăng bất ngờ hạ độc thủ, liền nghiêm giọng quát:
- Cường nhi, không được vô lễ. Sao không mau lui ra!
Lời nói của đại sư vừa dứt thì tính khí hung ác của Đoạt Mệnh Chữ lại bốc lên. Lão ta thét lên một tiếng và nói:
- Lão Phật gia sẽ thử xem tên tiểu tử ngông cuồng này có bản lĩnh gì mà lớn lối như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, cây Hàng Ma Chữ trong tay lão ta đã quay tít phát ra tiếng rít ghê người nhằm vào thắt lưng Cường Trung Cường quét tới. Vạn Tuyệt
đại sư giật mình lo ngại, cây phất trần trong tay ông nhất tề chuẩn bị
đón lấy cấy Hàng Ma Chữ, nhưng ...
Xoẹt! Chỉ loáng một cái, thân
hình cao to của Cường Trung Cường đã ở phía sau lưng của lão hung tăng.
Trước mắt Đoạt Mệnh Chữ là một khoảng không. Do dùng sức quá mạnh, Đoạt
Mệnh Chữ thâu thế không kịp, nên lão ta mất đà suýt té bò lăn trên mặt
đất. Lão hung tăng thét lên man rợ, sát khí đằng đằng lắc lư chiếc đầu
trọc, nhìn tới ngó lui để tìm kiếm Trung Cường. Lão ta định thần nhìn
lại thì thấy Trung Cường đang đứng sừng sững phía sau lưng mình.
Cường Trung Cường vừa thi triển một thế tuyệt học là Khôn Long Phiêu. Chỉ có
Vạn Tuyệt đại sư mới hiểu được xuất xứ của thế võ này. Còn lại tất cả
mọi người đều ngơ ngác không hiểu đây là loại võ công gì.
Truy
Hồn Tăng thấy Cường Trung Cường đang đứng trước mặt mình. Môi lão xuất
hiện một nụ cười thâm hiểm, chẳng nói chẳng rằng lão ta vận sức vào hữu
chưởng nhằm gáy Cường Trung Cường phóng ra một chưởng. Tăng chúng trong
điện thấy vậy ai cũng ồ lên sợ hãi cho chàng. Nhưng Cường Trung Cường đã có dự liệu từ trước. Chàng lại một lần nữa thi triển thế Khôn Long
Phiêu tránh được luồng chưởng đánh lén của lão hung tăng. Tiếp đó, chàng thét lên một tiếng. Tả chưởng xuất nhanh như điện, nhằm vào chiếc đầu
trọc của lão Truy Hồn Tăng đánh tới.
Truy Hồn Tăng trông thấy
thân pháp của Cường Trung Cường cực kỳ nhanh nhẹn, bất giác lão ta thất
kinh hồn vía kêu lên một tiếng, co đầu rụt cổ, nhảy vọt về phía trước để né tránh luồng chưởng của chàng. Nhưng Cường Trung Cường lẽ nào lại bỏ
qua cơ hội trừng trị lão ác tăng. Chàng thu tả chưởng về tả, hữu chưởng
xuất ra một ngọn chưởng phong khí thế mạnh mẽ đánh thốc vào mông lão hòa thượng béo.
Bịch! Thân hình to béo của lão hung tăng như một quả cầu thịt lăn lông lốc về phía Đại Phật điện.
Tăng nhân các viện đang đứng tại Đại Phật điện kêu lên thất kinh, nhao nhao
tìm nơi ẩn nấp. Vị trưởng lão đã thủ thế từ trước đưa tay ra chặn đứng
đà lăn của lão ác tăng.
Truy Hồn Tăng mặt mũi tối sầm, mắt nổ đom đóm lồm cồm đứng dậy, thét lên một tiếng, khoa cây Giới Đao sáng loáng
như bạc, mắt nhìn dáo dác tìm bóng Trung Cường.
Bất Nhiễm Vũ Sĩ,
Kim Tiêu Phó Tại Lâm và Phi Tố Giả Song Phi có phần bình tĩnh hơn hai
lão hung tăng lúc này, cùng cất tiếng cười ha hả.
Vạn Tuyệt đại sư sợ xảy ra chuyện lớn bèn giận dữ quay sang thét Cường Trung Cường:
- Cường nhi! Sao con dám hồ đồ như vậy. Hãy mau về thiền viện ngay!
Cường Trung Cường trông thấy ân sư nổi giận liền cung kính vâng lời. Chàng
xoay người chuẩn bị bỏ đi. Hai lão ác tăng thấy vậy liền múa tít Hàng Ma Chữ và Giới Đao nhằm chàng bổ xuống. Mắt Cường Trung Cường lóe lên một
tia sáng lạnh, sắc mặt sát khí nổi lên.
Đúng lúc ấy bỗng một bóng xám lao tới thét to:
- Hai vị đại sư, dừng tay!
Đoạt Mệnh Chữ và Truy Hồn Tăng nghe tiếng thét lập tức đứng sững lại. Mọi
người nhìn kỹ thì ra đó là một người tai chuột, mặt khỉ, mũi két, mắt
gà, thân khoác đạo bào màu xám, lưng đeo trường kiếm. Đây chính là Độc
Nhất Kiếm Hoàng Quyên đạo nhân của phái Không Động. Thấy vậy hai lão
tăng liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy Đại Minh tiểu quái!
Hoàng Quyên lão đạo nhân không hề phật ý vẫn từ tốn cất tiếng nói:
- Không có chuyện gì, nhưng hai vị lại đánh thêm mấy hiệp nữa, e rằng đúng ngọ tam canh sẽ trôi qua mất thôi.
Hung tăng ác đạo, Phó Tại Lâm đều giật mình biến sắc cùng quay về phái Vạn Tuyệt đại sư cất tiếng chất vấn:
- Hồ Diên Lăng Tiêu, phải chăng ngươi bày ra trò này cốt để kéo dài thời gian?
Vạn Tuyệt đại sư mỉm cười phẫn nộ đáp:
- Chư vị đến chùa chưa được bao lâu, không vào trà thất, nói chuyện chưa
đến mười câu. Không biết chư vị dựa vào đâu mà nói là kéo dài thời gian?
Cả bọn đều bị câu nói của Vạn Tuyệt đại sư làm cho cứng họng. Đột nhiên đại sư xoay người về phía đại điện hỏi lớn:
- Hãy xem thử chiếc lậu đẩu trong đại điện, bây giờ là mấy giờ rồi?
Trên Đại Phật điện lập tức có chiếc bóng xám của một đạo nhân chạy vào trong đại điện. Lúc này cả một tòa đại điện mênh mông đầy ắp người bỗng nhiên im lặng lạ thường.
Nghe rõ cả tiếng gió rít bên ngoài.
Cả bọn ác tăng bảy người mặt mày ai nấy đều trắng xanh căng thẳng chờ nghe báo tin giờ giấc.
Vạn Tuyệt đại sư thần sắc ngưng trọng vì trước đó một giờ ông đã ngồi trước chiếc lậu đẩu trong đại điện.
Lòng tựa như lửa đốt, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ông thầm cảm ơn trời
đầy bão tuyết. Nhưng ông thất vọng vì bọn ác tăng đã không quản gió
tuyết, cuồng phong đã lặn lội kéo đến.
Cường Trung Cường mày kiếm hơi chau, đôi môi mím chặt, tim chàng như có kiến bò, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cửa đại điện, tinh thần căng thẳng, từng giọt mồ hôi to bằng
hạt đậu đã lăn dài từ cổ lăn xuống.
Cộp, cộp, cộp! Tiếng bước
chân gấp gáp từ đại điện vọng ra. Trước điện hàng mấy trăm ánh mắt đều
tập trung nhìn vào cửa điện. Tăng nhân vừa chạy vào điện lúc nãy bây giờ hấp tấp chạy ra. Đám người trước điện bỗng nháo nhác cả lên. Tăng nhân
nọ hướng về những người trong viện, giơ tay bắt quyết niệm một câu Phật
hiệu, lớn giọng nói:
- Bây giờ là chính ngọ!
Tiếng của tăng nhân vừa dứt, cả bọn bảy người trong phe ác đạo đều nhảy cẫng người lên phát ra một tràng cười sung sướng.
Vạn Tuyệt đại sư thần sắc không đổi, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cả bọn bảy
người đang vừa cười vừa nhảy như một lũ điên. Cường Trung Cường đôi mày
phi đảo, đôi mắt khép hờ, hàm răng cắn chặt. Bỗng nhiên từ phía sau lưng Cường Trung Cường phát ra một tiếng như tiếng rồng gầm tiếp đó là một
tiếng xoạt nhanh. Đồng Phong kiếm ở sau lưng Cường Trung Cường đột nhiên tự động vọt ra khỏi bao hơn tám tấc. Lúc này ánh hồng quang bạo phát
chiếu sáng toàn điện. Cả bọn hung tăng ác đạo, Phó Tại Lâm ... Tất cả
đều im bặt tiếng cười. Đã thôi nhảy nhót cùng lúc rùng mình kinh sợ. Hai vị trưởng lão và tăng chúng các viện đều giật mình biến sắc. Vạn Tuyệt
đại sư chỉ giật mình niệm một cây Phật hiệu và cất tiếng nói:
- Cổ kiếm báo cảnh, sát nạn gần kề, xương sẽ như núi, máu chảy thành sông, hài kiếp giáng thế.
Cùng lúc ấy trên không trung phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, cuồng
phong ngưng thổi, tuyết lạnh thôi rơi. Hai chiếc Đại Hồng chung nơi Phật Điện không người kích gõ tự động phát ra những tiếng kêu "Boong!
Boong!" buồn bã. Hơn hai trăm tăng chúng đứng trước đại điện ai nấy đều
ngơ ngác nhìn vào không trung. Hai vị trưởng lão tay bắt quyết tay lần
tràng hạt, hai mắt khép hờ, miệng rầm rầm tụng kinh cầu nguyện. Vạn
Tuyệt đại sư nhắm nghiền đôi mắt, môi mấp máy, ông đã dự cảm được tai
liếp võ lâm đã thực sự bắt đầu. Hung tăng, ác đạo cả bọn bảy người dường như đã bị tê liệt toàn thân, đứng trơ như phỗng. Mặt mày tái xám, mồ
hôi lạnh cả toàn thân. Đôi mắt tinh anh của Cường Trung Cường đột nhiên
lóe sáng, dường như chàng đã nhớ ra một việc gì đó vô cùng quan trọng.
Thế là chàng bèn đưa tay về sau ấn thanh cổ kiếm vào bao, thân chàng khẽ động nhanh như chớp giật vượt qua chúng tăng bay nhanh về phía ngọn núi sau tòa đại điện. Lúc này bỗng nhiên giông bão lại kéo đến.
Cường Trung Cường lòng như lửa đốt tận lực thi triển khinh công, không biết
giờ này đã đúng thời khắc hay chưa. Chàng hận một đều là không thể đến
cửa Bi Thiên động ngay lập tức. Từ phía sau ngọn núi nơi tuyệt bích bỗng nhiên có một tiếng hú cao vút cất lên làm chấn động cả một không gian
gió bão. Tiếp đó là một tiếng động ầm ầm như trời long đất lở.
Tiếng vang dội vào vách núi kéo dài không dứt.
Cường Trung Cường đang chạy như điên, bỗng nhiên buột miệng nói:
- Không xong rồi! Khôn lão tiền bối sắp đi rồi.
Nói xong chàng càng tăng thêm tốc độ, lao mình lướt tới.
Chàng chạy đến tuyệt bích phía sau ngọn núi, lập tức chàng lại cúi đầu nhìn
xuống thấy tuyệt bích đã nứt làm đôi, giữa hai tuyệt bích sương tuyết
mịt mờ, cuồng phong gào thét, không thể nhìn quá năm trượng. Trước đây
Cường Trung Cường hay đến Bi Thiên động vào ban đêm để học nghệ, do vậy
tuy trong cơn bão tuyết chàng vẫn nhớ rõ vị trí con đường đá tới nơi
tuyệt bích. Vì thế chàng đến bên vách đá không hề dừng bước, loáng một
cái chàng đã đáp xuống con đường đá rộng chừng ba thước, gồ ghề lởm
chởm. Giữa tuyệt bích gió đã thổi yếu đi, tuyết bay nhè nhẹ. Dưới con
đường đá là một màu đen sâu thẳm, nhất là con đường nhỏ hẹp quanh co
trơn láng mà chàng đang bước tới. Không phải là tay khinh công tuyệt
đỉnh thì chớ ước mơ đến được chỗ này nói chi đến chuyện đi lại trên đó.
Cường Trung Cường xe nhẹ quen đường, chẳng bao lâu đã đi đến tận cùng
thạch lộ. Nơi đây là một mỏm đá rộng không quá ba trượng, nếu hai người ở đây luyện công thì mỏm đá không thể đóng tuyết được. Một vài gốc mai
già mọc xiên nơi bờ đá. Cành nhánh khẳng khiu như những que thép. Đang
vào tiết đông hoa mai nở rộ, đỏ trắng đủ màu, tạo thành một khung cảnh
vô cùng diễm lệ.
Trên tuyệt bích là một hang động hình thù kỳ dị
cao hơn một trượng, rộng khoảng tám tấc. Trong động tối om, tĩnh mịch lạ thường. Cường Trung Cường đáp trên mỏm đá, tinh thần căng thẳng. Nhắm
hướng hang động bay thẳng tới, lao đến song cửa sắt ngoài hang động.
Chàng bỗng sững sờ khi phát hiện những song sắt to như bắp tay thô ráp đã bị
một loại chưởng lực kinh hồn đánh cho nát vụn, rơi vãi khắp nơi trước
hang động. Cường Trung Cường nhìn vào cánh cửa bể nát trước động không
cầm được lòng, lệ nóng hai hàng rơi lả tả. Chàng đau khổ tự nói một
mình:
- Khôn Long lão tiền bối đã đi thật rồi ... người đi thật
vội vã. Ta theo người học nghệ mấy năm, cuối cùng lại không nhìn được
mặt người dù chỉ một lần!
Đột nhiên một bóng đen hiện ra trước mặt, chàng vui mừng lẩm bẩm:
- Lẽ nào Khôn Long lão tiền bối chưa đi?
Chàng cất tiếng gọi nhưng bóng đen trước mặt không hề có một lời phản ứng. Chàng lo lắng nghĩ thầm:
"Hay là Khôn Long lão tiền bối sợ bị trả thù nên người đã tự tuyệt".
Thế là chàng kích động tâm tư, lệ tuôn như suối, chầm chậm bước vào trong hang.
Chàng vươn bàn tay sờ vào bóng đen. Nhưng bóng đen ấy không phải là nhân thế mà chỉ là một chiếc áo lông còn ấm hơi người.
Cường Trung Cường trong lòng vui sướng, chàng cất tiếng gọi:
- Lão tiền bối! Lão tiền bôi ... ối!
Cùng với tiếng gọi chàng liền vọt ra ngoài vì chàng cho rằng Khôn Long lão
tiền bối vừa mới rời động không lâu rất có thể người vẫn còn trên đỉnh
Vũ Thần Phong.
Khi chàng chạy ra gần đến cánh cửa sắt của hang động, đột nhiên chàng nghe một số giọng cười cuồng ngạo bên ngoài vọng vào.
Tim chàng bỗng đập mạnh vì chàng biết rằng bọn ác đạo hung tăng đang trên
đường đến động. Chàng lại lập tức quay vào. Nhìn sang hai bên vách động, chàng phát hiện có một số khe nứt có thể làm nơi ẩn nấp và loáng một
cái chàng đã ẩn vào trong một khe nứt gần đấy. Lúc này tiếng người đến
đã rất gần. Chàng nghe được cả tiếng áo quần của họ phất phơ trong gió.
Cường Trung Cường lập tức ép sát người vào vách động, dán mắt nhìn vào
nơi cửa động. Trên mỏm đá bên ngoài cửa động tuyết đã phủ đầy, hoa mai
rực rỡ. Bỗng nhiên một bóng hình to lớn phi như tên bắn đáp xuống mỏm đá này. Cường Trung Cường hồi hộp theo dõi, chàng phát giác ra đó chính là Đoạt Mệnh Chữ Minh Hư, liền sau đó là cả bọn gồm có Hoàng Quyên lão
đạo, Bất Nhiễm Vũ Sĩ, Truy Hồn Tăng Minh Hoang, Phi Tố Giả Song Phi, Vô
Ảnh Đao Phương Chính Dương cũng lục đục đáp xuống.
Trong góc tối Cường Trung Cường mỉm cười lạnh lẽo, sát khí từ từ bốc lên trong mắt.
Cả bọn hung tăng ác đạo Phó Tại Lâm đứng chen chúc trên phiến đá trước cửa động, bàn tán lao xao. Mười mấy ánh mắt long lên, dáo dác nhìn vào
động. Lúc ấy phía ngoài lại vang lên tiếng người đang lướt gió đến động.
Tiếp đó lại có thêm ba bóng người hạ xuống. Cường Trung Cường căng mắt nhìn
ra, bỗng giật nảy mình khi phát hiện ra ba chiếc bóng đó không ai xa lạ
mà chính là Vạn Tuyệt đại sư và hai vị trưởng lão. Chàng vô cùng bối rối không biết tính sao, nên đứng bất động nhìn ra cửa hang. Trước cửa hang Vạn Tuyệt đại sư thần sắc điềm tĩnh, nhẹ nhàng lách qua cả bọn hung
tăng ác đạo tiến dần về phía cửa động. Ngài bước tới quan sát cánh cửa
sắt đã bị phá vỡ, sau đó lùi lại cất giọng trầm tĩnh nói:
- Cánh cửa đã bị phá tan cả rồi, có lẽ Lục Dã Khôn Long đã không còn ở trong động nữa.
Bát Tý Phi Tiêu Phó Tại Lâm phùng mang trợn mắt, tức tối nói to:
- Thời gian còn sớm, kỳ hạn hãy còn. Tại sao con tiện tỳ này lại không giữ lời hứa của năm năm về trước được chứ?
Nói xong hắn ta liền giơ tay vẹt Hoàng Quyên đạo nhân và Phi Tố Giả Song
Phi sang hai bên, hấp tấp bước về phía cửa động hai bước, mắt nhìn soi
mói vào trong hang động. Tim Cường Trung Cường nhảy mạnh một cái. Thân
hình chàng ép sát vào vách động. Qua một hồi quan sát, Phó Tại Lâm bỗng
hực lên một tiếng ra chiều bực tức, quay sang nói với Vạn Tuyệt đại sư:
- Lục Dã Khôn Long vẫn còn trong động.
Hoàng Quyên đạo nhân dường như hơi bực Phó Tại Lâm vì khi nãy hắn đã thô bạo
đẩy lão lão sang một bên để lấy đường tiến tới. Bây giờ nghe hắn nói vậy lão ta bèn mỉm cười hì hì mấy tiếng châm chọc:
- Phó thí chủ có thể nhìn thấy Lục Dã Khôn Long còn ở trong động thật sao?
Phó Tại Lâm thừa biết lão Hoàng Quyên này là một tay lắm mưu nhiều kế, tuy
biết sẽ bị mắc bẫy, nhưng bây giờ hắn cũng không thể mở miệng nói rằng
là không nhìn thấy, do vậy hắn đành phải trừng mắt nhìn lão đạo Hoàng
Quyên tỏ vẻ phẫn nộ nói:
- Không sai! Ta vừa thấy con tiện tỳ đó vẫn còn ở bên trong.
Lời nói của Phó Tại Lâm vừa dứt tức thì cả bọn hung tăng ác đạo mặt mày
căng thẳng, lăm lăm võ khí thủ thế vây quanh hang động chờ đối thủ vọt
ra như chó rình hang chuột.
Cường Trung Cường giật mình lo lắng.
Chàng không ngờ mục lực của Phó Tại Lâm lại lợi hại như vậy. Thân chàng
bất giác lại ép càng sát vào vách động.
Hoàng Quyên đạo nhân tâm địa hiểm độc, đứng sau cả bọn, trên môi nở một nụ cười nham hiểm cố ý nói khích:
- Phó thí chủ đã trông thấy Lục Dã Khôn Long vẫn còn trong động, chư vị
cũng không nên tìm đâu cho xa. Hiện giờ đứng ngọ ba khắc vẫn chưa tới.
Bần đạo nghĩ Lục Dã Khôn Long không nuốt lờ hứa đâu, thị sẽ không giết
người trước khi đúng ngọ ba khắc. Vậy xin thí chủ cứ bước vào trong động mà đem Lục Dã Khôn Long ra đây. Phó thí chủ cũng có thể cắt một vành
tai của thị để rửa hận.
Phó Tại Lâm giận run cả người, mặt mày
xám xịt, dựa vào ánh mắt oán độc nhìn Hoàng Quyên lão đạo như muốn ăn
tươi nuốt sống lão ta. Dường như Tam Tinh Quan Chủ Bất Nhiễm Vũ Sĩ cũng
hy vọng Phó Tại Lâm sẽ vào động trước tiên, nên lão cũng cất giọng hùa
theo:
- Nhất Thanh đạo hữu nói có lý đó, bây giờ chưa tới thời khắc nên thí chủ cứ yên tâm mà bước vào đi.
Phó Tại Lâm giận dữ quát lớn:
- Các vị cho rằng Phó mỗ đây không dám bước vào trong động sao?
Hoàng Quyên lão đạo cung kính giả tạo đáp lời:
- Không dám, không dám! Phó thí chủ Kim Tiêu vô địch, gan to mật lớn lẽ nào lại không dám bước vào trong động.
Phó Tại Lâm lửa giận bốc lên tận óc, thét lên một tiếng, hùng hổ nhảy vào trong động.
Cường Trung Cường trông thấy rất rõ gương mặt giận dữ của Phó Tại Lâm đang
nhảy vào trong động. Chàng liền vận công đề khí khắp châu thân, chuẩn bị đối phó. Phó Tại Lâm vượt qua cánh cửa sắt đột nhiên dừng lại. Lúc này
Cường Trung Cường không còn trông thấy rõ bộ mặt phẫn nộ của Phó Tại
Lâm. Chàng chỉ thấy hai hốc mắt sáng quắc đang nhìn láo liên, dáo dác
một cách lo lắng. Tay hắn đã nhè nhẹ lần xuống thắt lưng lấy ra một cây
Kim Tiêu nắm chặt trong tay, lò dò bước tới. Hai vai và đầu gối của lão
ta đã bắt đầu run run. Cả bọn hung tăng ác đạo đang chờ chực bên ngoài
cũng đang hồi hộp theo dõi, tất cả đều dán mắt vào bóng hình của Phó Tại Lâm đang đứng nơi cánh cửa sắt.
Vạn Tuyệt đại sư và hai vị sư
thúc sắc mặt cả ba đều có phần căng thẳng. Họ cũng đứng trên mỏm đá
trước động nhưng không có ý ngăn cản Phó Tại Lâm bước vào, có lẽ họ cũng cho rằng Lục Dã Khôn Long vẫn còn trong động.
Phó Tại Lâm dúng ánh mắt quét qua khắp động một lượt, đột nhiên hắn cất tiếng thét gọi:
- Lục Dã Khôn Long! Hôm nay là ngày mãn hạn giam cầm của ngươi, nếu ngươi anh hùng thì hãy ra đây chịu chết. Ngươi hèn nhát trốn tránh như vậy lẽ nào không sợ hậu thế cười chê hay sao? Hay là ngươi đã nuốt lời thề năm xưa?
Tiếng nói của Phó Tại Lâm vọng vào vách đá nghe như muôn ngàn tiếng kêu í ới, liên tu bất tận.
Cường Trung Cường tuy trong lòng rất bực, nhưng bởi lẽ có mặt ân sư ở ngoài
cửa động nên chàng không dám xuất thủ làm càn. Do đó trong lòng lo lắng
bất an, nhưng cũng lúng túng không biết giải quyết thế nào cho tiện.
Tiếng vang vừa dứt Phó Tại Lâm lập tức lại gào:
- Tiện nữ kia,
phải chăng ngươi muốn kéo dài thời gian? Ta đã nhìn thấy nơi ngươi đang
đứng rồi, nếu không tin thì mi hãy chờ xem.
Nói xong hắn lập tức
vung cánh tay phải lên. Cường Trung Cường bỗng thấy một chấm sáng bay
vút về phía nơi chàng ẩn thân kèm theo là một luồng gió lạnh. Chàng giật mình sửng sốt, theo bản năng chàng vội nhảy vào khe núi trên vách động
để tránh ngọn kim tiêu.
Chàng không ngờ rằng lão ta đã phát hiện ra nơi ẩn nấp của chàng.
Keng! Một âm thanh khô khốc vang lên, ngọn tiêu do lão phóng ra va vào vách
động gần nơi chàng ẩn thân, làm tóe ra mấy vệt lửa dài. Ngọn kim tiêu
trượt đi một đoạn và rơi trên mặt đất. Cường Trung Cường bị lớp bụi đá
tróc ra do ngọn kim tiêu cày xước trên vách đá bắn vào mặt mày mình mẩy, lửa giận bốc lên toan nhảy ra giết quách lão Phó Tại Lâm cho hả giận.
Nhưng chàng chợt nhớ là ân sư vẫn còn đứng ngoài cửa động nên chàng
không dám manh động.
Phó Tại Lâm tuy đã trông thấy ngọn kim tiêu
rớt xuống. Trong động lại không hề có phản ứng. Nhưng lão vẫn đứng yên
trước cửa động không dám bước vào một tấc. Đang lúc Vạn Tuyệt đại sư
niệm một câu Phật hiệu định cất tiếng can ngăn thì đột nhiên lão Truy
Hồn Tăng Minh Hoang bỗng ngửa mặt lên trời cất lên một cười cuồng dại.
Tiếng cười chưa dứt, lão ta đã cắp cây Giới Đao nhảy vào trong động.
Khi Truy Hồn Tăng Minh Hoang vọt ngang qua chỗ của Phó Tại Lâm đang đứng, Phó Tại Lâm bèn cất tiếng nói:
- Lẽ nào con tiện tỳ này vẫn còn ở phía trong.
Truy Hồn Tăng chẳng buồn nghe lão ta nói gì, vẫn ung dung cắp đao tiến tới.
Vừa đi vừa cười có vẻ hết sức tự tin. Phó Tại Lâm thấy có thêm Truy Hồn
Tăng vào động, hơn nữa trong động giờ đây im lặng như tờ, lão ta cũng đã tăng thêm can đảm.
Cường Trung Cường dán sát thân mình vào trong khe nứt, ngừng thở lắng nghe động tĩnh. Tiếng cười của Truy Hồn Tăng im bặt, bước chân của lão cũng dần dần chậm lại. Ánh sáng vào trong động
dần dần tối lại dường như hang động đã bị thân hình cao to của lão hung
tăng che kín. Bên trong bên ngoài đều im ắng lạ thường. Cường Trung
Cường nghe được cả từng nhịp đập của trái tim mình. Tuy chàng không thấy được những người đứng bên ngoài cửa động, nhưng chàng cũng biết là họ
cũng hồi hộp như mình. Lúc này tiếng bước chân của Truy Hồn Tăng nghe
càng chậm chạp. Lão ta dần dần tiến lại nơi chàng ẩn nấp, chàng nghe
được tiếng thở gấp gáp của lão biết rằng lão đang đứng cách chàng không
đầy một trượng.
Giờ đây lão chỉ còn là một bóng đen. Trong bóng
đen lại có một vùng sáng bạc do ánh đao của lão phát ra. Cường Trung
Cường âm thầm vận công đầy đủ vào cánh tay phải, lẳng lặng chờ đợi, bởi
lẽ lão chỉ còn cách chàng chưa đầy năm thước, bầu không khí trong động
im lặng đến ghê người. Chỉ có những luồng gió lạnh len lỏi vào trong
động vẫn phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Đột nhiên Truy Hồn Tăng quát lên giận dữ:
- Con tiện nữ kia, sao chưa ra đây? Ta đã nghe tiếng tim của ngươi đang đập.
Nói đoạn lão ta vung đao chém mạnh vào một mô đá gần đấy để thị uy, tiếng
đao chạm đá nghe đinh tai nhức óc, bụi đá bốc lên mù mịt như vừa bị sét
đánh, tiếng vang ầm ầm dội vào vách động. Trung Cường đứng gần đấy, vừa
trông thấy ánh đao loáng lên lập tức đã nghe một tiếng động lớn gần kề
bên tai như sét đánh ngang mày.
Tiếng vang vừa dứt, Truy Hồn Tăng liền cất một tràng cười cuồng ngạo, nghiêm giọng nói lớn:
- Tiện nữ kia, tại sao ngươi chưa chịu bước ra, ta đã thấy rõ vị trí nơi ngươi ngụ rồi mà.
Hay là ngươi đợi ta đến kéo ngươi mới chịu ra? Ha ha ha ... Can đảm lên một chút đi chứ. Nếu không sợ chết thì hãy bước ra đây!
Vừa dứt tiếng quát hắn lại cất tiếng cười đồng thời nói tiếp:
- Con tiện tỳ kia, ta nói cho ngươi biết đúng ngọ ba khắc đã gần kề rồi.
Ngươi phải thực hiện lời thề của ngươi. Khi thời khắc vẫn chưa trôi qua
thì ngươi vẫn không thể ra tay giết người được. Ha ha ha ...
Nói
xong lão ta nghênh ngang bước tới vừa đi vừa cất tiếng cười sảng khoái.
Cường Trung Cường ẩn thân nơi khe đá lúc này đã thấy rõ cây Giới Đao
trong tay hắn từ từ ló ra.
Chàng lại nín thở, trong lòng cũng có
phần cảnh giác, mắt chàng nhìn chăm chú vào cây Giới Đao vừa dày vừa to
sáng lấp lánh, đề phòng bất trắc. Từ từ bỗng hiện thêm ra bàn tay mập
mạp mọc đầy lông lá của lão hòa thượng đang cầm chắc chuôi cây Giới Đao. Kế đến là chiếc bụng khổng lồ của lão. Truy Hồn Tăng bước sâu vào trong thạch động miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại mấy câu:
- Ha ha ha! Tiện nữ, ngươi có biết không, đúng ngọ ba khắc đã sắp đến rồi, ngươi phải thực hiện lời thề của mình ...
Lúc này thân hình to lớn như con bò mộng của Truy Hồn Tăng tay cầm Giới
Đao, run run hiện ra trước mặt Cường Trung Cường. Đôi mắt lão ta sáng
rực long lên như mắt trâu điên đang nhìn chăm chăm vào nơi động thẳm.
Gương mặt béo núc của lão gân trướng, mồ hôi ròng ròng. Trong ánh sáng
nhờn nhợt của ánh đao quang, trông lão dễ sợ như một con ác quỷ. Miệng
lão vẫn không ngừng lải nhải câu nói vừa rồi. Lão run rẩy bước đi không
ai có thể ngờ lão hung tăng bây giờ lại lo lắng như vậy.
Bỗng nhiên từ phía sau lão hung tăng giọng của Phó Tại Lâm cất lên:
- Con tiện tỳ đang nấp trong khe đá gần đó đó.
Nghe nói như vậy lão hung tăng giật mình dừng bước. Cường Trung Cường lập
tức vọt ra. Lão hung tăng thất kinh hồn vía, Giới Đao trong tay lão lập
tức xuất ra một chiêu Quái Mãng Phiên Thân, ánh đao loang loáng, gió rít vù vù quét về phía sau thân lão. Cường Trung Cường đã dự liệu từ trước, chàng lách mình nhảy vọt ra sau không một tiếng động, chàng vung hữu
chưởng nhằm vào hậu não của lão hung tăng, xuất ra một chưởng nhanh như
chớp giật.
Bang! Một tiếng rống ghê rợn từ mồm của lão hung tăng
cất lên. Theo sau đó là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Phía sau ót
của lão hung tăng đã lộ ra một hõm trống, từ trong đó óc và máu tranh
nhau phọt ra. Lão hung tăng hộc lên một tiếng, thân hình to như con bò
mộng của lão đổ kềnh ra đất. Đúng lúc ấy, Cường Trung Cường bỗng nghe
tiếng thét và một trận gió đen đang nhằm đầu chàng mà chụp xuống. Chàng
giật mình kinh hãi, nghiêng người né tránh, đồng thời nhận ra đó là cây
Hàng Ma Chữ nặng hàng trăm cân của Đoạt Mệnh Chữ Minh Hư. Tiếp đó là một bóng người to lớn, mắt lộ hung quang nhằm vào Cường Trung Cường mà tấn
công một cách điên dại.
Cường Trung Cường biết ngay đó là Đoạt
Mệnh Chữ, nhưng chàng không ngờ lão ta âm thầm bước sau Truy Hồn Tăng mà chàng không hề hay biết. Lúc này thấy bóng lão bổ đến, bất giác chàng
đùng đùng nổi giận, hai vai khẽ rụt lại, bước qua nửa bước, song chưởng
đồng thời đẩy ra.
Ầm! Đoạt Mệnh Chữ thét lên một tiếng kêu vô
cùng thê thảm nghe như tiếng hú của loài sói lúc sa cơ. Thân xác lão ta
bay thẳng ra ngoài như một chiếc gối bị người ta ném qua cửa sổ.
Vừa nghe tiếng kêu thảm thiết từ trong động vọng ra, cả bọn hung tăng ác
đạo đang chờ chực bên ngoài bỗng toàn thân rúng động, nháo nhào thoái
lui.
Tiếp đó tất cả mọi người đang đứng trước cửa động thấy thân
xác của Đoạt Mệnh Chữ bay vọt ra ngoài như tên bắn rơi xuống phía dưới
mỏm đá như chiếc lá vàng. Cả bọn đều hồn xiêu phách tán hồi lâu mới hoàn hồn, định ra tay cứu giúp nhưng muộn mất rồi. Thân xác lão ta đã cắm
phập vào một khe đá xa tít phía dưới.
Lúc này ở trong động Cường
Trung Cường giật mình ngơ ngác. Chàng đưa ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa động nơi thân xác của Đoạt Mệnh Chữ vừa rơi xuống. Chàng không ngờ
rằng chưởng lực của mình lại ghê gớm như vậy. Chàng quay người về phía
sau chỉ thấy một màu đen thẳm. Lúc này ở trong động ngoài chàng và thi
thể lão Truy Hồn Tăng ra tuyệt nhiên không có ai cả. Quay đầu nhìn lại
đột nhiên chàng sợ đến muốn thét lên vì chàng vừa thấy ân sư Vạn Tuyệt
đại sư đang bước vào trong động.
Lúc này chàng vô cùng hoảng loạn, không biết làm gì nên lại ẩn thân vào trong khe đá.
Vạn Tuyệt đại sư thần sắc trầm tĩnh, ung dung bước vào. Tay ông nhè nhẹ phẩy cây phất trần dường như không hề vận công thủ thế.
Cường Trung Cường cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Lẽ nào ân sư không sợ Khôn Long lão tiền bối giết ông?
Nhưng chàng chợt giật mình khi thấy Vạn Tuyệt đại sư lại quan sát tỉ mỉ từng
khe nứt, đề khí vọt về phía trong động. Trong lúc lao đi chàng quay đầu
nhìn lại, chàng bỗng lo lắng khi thấy cổ vị ân sư mình mồ hôi tuôn xuống như mưa. Chàng chạy tới một góc quanh trong động liên dừng lại nghe
ngóng. Chàng thấy Vạn Tuyệt đại sư bước đến bên cạnh thi thể của Truy
Hồn Tăng niệm lên một tiếng A Di Đà Phật, đoạn dời dời thi thể của Truy
Hồn Tăng xê qua một bên, lại tiếp tục hướng vào trong động mà bước tới.
Mỗi lần đi ngang qua một khe nứt Vạn Tuyệt đại sư lại chăm chú nhìn vào
và khe khẽ cất tiếng nói. Chàng chỉ nghe đại sư nói:
- Giai Lệ Kiều Nhã, Giai Lệ Kiều Nhã ...
Chàng ngạc nhiên không biết vị ân sư đang nói gì. Lúc này trong tim đang rối
bời của chàng lại xuất hiện thêm một đều khó hiểu. Chàng lẩm bẩm:
- Giai Lệ Kiều Nhã, Giai Lệ Kiều Nhã nghĩa là gì mời được chứ?
Chàng nghĩ ngợi lung tung nhưng không thể tìm ra đáp án. Nhưng chàng bỗng
giật mình kinh sợ khi phát hiện ra Vạn Tuyệt đại sư đang dần dần tiến về nơi chàng đứng.
Cường Trung Cường tâm thần hoảng loạn chàng liền nhảy lên đống cỏ khô nơi góc tối.
Xoạt! Một tiếng động từ dưới chân chàng phát ra. Tiếng động ấy vang lên nho
nhỏ nhưng cũng khiến tim Cường Trung Cường đập như trống trận. Chàng
muốn thoái lui nhưng lại sợ gây ra tiếng động làm cho sư phụ chú ý.
Nhưng không thoái lui lại sợ sư phụ phát hiện.
Do vậy chàng vô
cùng hoang mang bối rối tim đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, hai tay nắm
chặt, mồ hôi từ hai bàn tay chảy xuống ướt đẫm.
Vạn Tuyệt đại sư nghe tiếng xoạt lập tức dừng chân, hạ giọng nói nhỏ:
- Giai Lệ Kiều Nhã, tại sao bà chưa về quê?
Cường Trung Cường nằm trên đống cỏ nín thở lắng nghe. Chàng không dám ló đầu
nhìn xem sư phụ đang đứng đâu. Nhưng nghe giọng nói chàng đoán sư phụ
đang đứng cách mình không quá hai trượng. Lòng chàng lúc này vô cùng mâu thuẫn, vừa sợ sư phụ phát hiện vừa hiếu kỳ. Nửa muốn bỏ trốn nửa muốn ở lại tìm hiểu xem giữa sư phụ và Lục Dã Khôn Long lão tiến bối có mối
quan hệ như thế nào? Trong giọng sư phụ chàng có vẻ vừa thương cảm vừa
thân thiết và cũng có phần lo lắng.
Chàng lại nghe sư phụ cất tiếng nói:
- Giai Lệ Kiều Nhã, ta hy vọng bà không nên nóng tính ngang bướng như trước đây nữa ...
Cường Trung Cường vô cùng sửng sốt, nín thở tập trung tinh thần lắng nghe
nhưng bỗng có một gì nho nhỏ, trăng trắng bay đến cắm phập vào vai
chàng. Cường Trung Cường run lên một cái, thần trí lập tức hôn mê không
biết gì nữa.
Không biết đã bao lâu, đến khi chàng tỉnh dậy thì
toàn thân như có muôn ngàn mũi kim đâm vào, đau nhức vô cùng. Chàng mở
mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một màu đen dày đặc không khí lạnh lẽo đâu
đó vẳng lại tiếng gió rít nhè nhẹ. Lúc này chàng phát ra mình vẫn còn
nằm cuộn tròn trên đống cỏ khô. Bất chợt chàng nhớ lại đến tình hình
trước khi chàng bị hôn mê. Chàng ngưng thần lắng nghe động tĩnh nhưng
ngoài tiếng gió nhè nhẹ rít ở ngoài xa không còn nghe âm thanh nào khác. Hang động hoàn toàn yên lặng. Chàng lo sợ, trong lòng bật lên câu nghi
vấn:
"Còn sư phụ đâu? Bọn ác đạo nữa ...".
Chàng muốn ngồi dậy xem thử, nhưng vừa dùng sức toàn thân đã đau buốt không sao chịu được.
Chàng nghiến răng thử thêm mấy lần nhưng vẫn thất bại, mồ hôi đầm đìa. Chàng đau quá bỗng bật ra tiếng rên nho nhỏ ...
Tuy thân xác đau đớn nhưng đầu óc chàng đã tỉnh táo. Chàng còn nhớ trước lúc ngất đi chàng còn nghe sư phụ nói:
- Giai Lệ Kiều Nhã chạy đi, Hồ Diên Lăng Tiêu suốt đời sẽ ...
Sau đó chàng không biết gì hết. Lúc này cảm giác đau đớn dần dần tiêu tan.
Chàng phát giác ra rằng chiếc áo khoác bên ngoài của chàng đã bị cởi ra
và thanh kiếm cũng không còn ở bên người chàng nữa. Chàng muốn nhỏm dậy
để quan sát xung quanh nhưng lại cảm thấy đầu nặng như treo đá. Chàng
thử đưa tay sờ mó nhưng lực bất tòng tâm, khí lực đã tiêu tan các khớp
xương nghe như đã rời ra từng đoạn. Sau một lúc cố gắng chàng lại ngất
đi.
Khi chàng tỉnh lại lần thứ hai thì cảm thấy trong người hết
sức nhẹ nhàng. Mở bừng mắt chàng bỗng ngạc nhiên khi phát hiện lúc này
trong động đá trở nên sáng sủa. Chàng có thể thấy được những chỗ lồi lõm trên trần động. Chàng nhẹ nhàng ngồi dậy, thử vận công điều tức, thấy
chân khí đã có thể vận chuyển thông suốt. Chàng rời đống cỏ lê bước về
phía cửa động quan sát xung quanh chàng không thấy ân sư đâu cả. Hang
động giờ đây sáng sủa sạch sẽ. Ngay cả thi thể của Truy Hồn Tăng cũng
không thấy đâu. Nhìn ra bên ngoài mỏm đá bên ngoài cửa động, chàng thấy
ánh dương chiếu xuống những tảng băng tạo ra những tia phản chiếu vô
cùng rực rỡ. Hàng mai khẽ đu đưa theo từng cơn gió nhẹ.
Chàng vui mừng bỗng thốt lên:
- À, trời đã sáng rồi Cùng với tiếng nói đồng thời chàng khẽ nhún mình
vọt ra khỏi động. Đột nhiên chàng bỗng kinh hãi, ớn lạnh toàn thân khi
phát hiện mình sắp lọt khỏi mỏm đá nơi cửa động.
Chàng liền nhằm vào vách đá trước mặt đẩy ra hai chưởng để kìm hãm thế bay.
Ầm! Tuyết trắng và bụi đá bay lên mù mịt, toàn bộ số hoa trên ba cây mai
bên ngoài vách động đã bị chấn động làm cho rụng sạch. Chàng không ngờ
chỉ vừa nhún một cái thân thể đã bay xa bảy tám trượng. Nếu chàng không
kịp thời xuất chưởng hãm lại, có lẽ chàng đã rơi xuống khe núi. Ngẩng
mặt nhìn trời, chàng thấy bầu trời không một gợn mây cao thăm thẳm. Một
vầng thái dương đã treo lơ lửng trên đỉnh núi. Cường Trung Cường cảm
thấy hơi là lạ, chàng không hiểu tại sao cơn bão tuyết lại tạnh nhanh
như vậy?
Nhìn xa xa, chàng thấy những ngọn núi cao, có ngọn trên
đỉnh đã phủ đầy mây trắng xóa. Nhìn sang những khe núi gần bên mỏm đá,
chàng thấy mây trắng đang bay nhè nhẹ trên những ngọn tùng mọc xiên nơi
vách khe núi. Chàng bỗng giật mình vui sướng phát hiện ra mắt chàng đã
tinh tường hơn với trước, đôi mắt đã có thể nhìn vào ánh sáng lóa mắt
của ánh dương phản chiếu trên tuyết, lại có thể nhìn thấu vào trong mây
đến mấy trượng. Thế là chàng vui mừng theo con đường đá nhỏ chạy như bay về phía cánh rừng thông.
Lúc này chàng tức mình là không thể đến ngay được Lãnh Vân tự, được trong chớp mắt để kể cho sư phụ nghe về sự
tăng tiến kỳ lạ công lực của mình sau một đêm ngủ dậy.
Sau một
hồi chạy như điên dại chàng cũng đến được cánh rừng thông. Chàng liền
thi triển môn khinh công Đăng Chi Độ Diệp (leo lên cây và vượt qua lá)
lao như bay về phía thiền viện phía sau Lãnh Vân tự.
Sau khi đến chùa, chàng liền vọt lên bay về phía hậu điện.
Chân vừa chạm đất, chàng bỗng thấy có điều gì không bình thường. Thường ngày nơi đây là chỗ kẻ ra người vào tấp nập, hôm nay tự nhiên không có một
bóng người. Thế là chàng bèn ngưng thần lắng nghe, chàng chỉ nghe được
tiếng mõ và tiếng tụng kinh khe khẽ vang lên từ phía trước điện. Cường
Trung Cường lại thêm một lần vui sướng khi phát giác rằng thính lực của
chàng cũng đã tăng lên không ít. Đang vui nên chàng cũng không để ý đến
sự tĩnh mịch khác tường nơi hậu điện nữa.
Chàng khoan khoái nhẹ
bước hướng về thiền viện của ân sư. Bước vào thiền viện, chàng thấy cửa
phòng của sư phụ đã đóng chặt, chàng biết rằng sư phụ không có trong
phòng.
Bỗng đâu từ phía hiên nhà vang lên một tiếng rên khe khẽ.
Chàng quay đầu nhìn sang phòng của sư muội, thấy cửa chỉ khép hờ, hai
cánh cửa sổ một mở một đóng. Chàng bỗng giật mình vì biết rằng sư muội
Khang Trí Mẫn lại lâm trọng bệnh. Chàng bèn rảo bước nhẹ nhàng chạy vội
về phía phòng của sư muội. Khe khẽ đẩy cửa lách thân bước vào trong
phòng.
Chàng liền trông thấy sư muội Khang Trí Mẫn đang nằm
nghiêng trên giường, tấm thân kiều diễm của nàng cuộn chặt trong chiếc
chăn bông. Cường Trung Cường bước đến bên giường cúi đầu nhìn xuống,
chàng bỗng giật mình lòng đau như cắt khi phát hiện vẻ tiều tụy trên nét mặt của Khang Trí Mẫn. Xem nàng có vẻ đang trong trạng thái nửa tỉnh
nữa mê.
Cường Trung Cường cảm thấy vô cùng quái lạ khi thấy bệnh
tình của sư muội chỉ qua một đêm lại biến chuyển trầm trọng như vậy.
Trong lòng đau xót chàng bỗng thấy đôi mắt mình chợt cay cay. Đột nhiên
bỗng có một giọt nước mắt từ trong mắt chàng rớt xuống má Khang Trí Mẫn.
Người Khang Trí Mẫn khẽ động đậy nàng mệt mỏi mở đôi mắt nhìn lên. Khi phát
hiện người đang đứng trước mặt mình là Cường Trung Cường nàng mừng không nói lên lời chỉ thấy trong đôi mắt phụng lệ tuôn như suối.
Nàng bèn cất tiếng thều thào:
- Cường ca ca, sáu bảy ngày nay huynh đi đâu?
Cường Trung Cường nghe vậy liền ngơ ngác, chàng không dám tin vào đôi tai của mình, lại càng không tin chàng ở trong động mới thiếp đi, tỉnh dậy là
đã sáu bảy ngày.
Khang Trí Mẫn thấy thần sắc của Cường Trung Cường có vẻ kỳ lạ, nàng thở ra và hỏi:
- Cường ca ca, tại sao huynh không trả lời?
Cường Trung Cường lo lắng hỏi lại:
- Mẫn muội! Muội đã bị bệnh sáu bảy ngày rồi à?
Khang Trí Mẫn nước mắt lưng tròng đáp:
- Vâng, hôm ấy muội thấy ca ca từ trong góc điện phẫn nộ nhảy ra, muội
giật mình hốt hoảng lại ngất đi. Mãi đến xế trưa muội mới được mấy tăng
nhân phát hiện mang về đây.
Cường Trung Cường nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau nước mắt cho Khang Trí Mẫn đồng thời cất tiếng hỏi:
- Mẫn muội, bây giờ muội cảm thấy đỡ chưa?
Khang Trí Mẫn âu yếm nhìn Cường Trung Cường và thấp giọng đáp:
- Đã khỏe hơn rồi.
Nàng như chợt nhớ ra điều gì, liền cất tiếng hỏi Trung Cường:
- Ân sư đâu?
Cường Trung Cường nhớ là lúc đến đây chàng có nghe thấy tiếng tụng từ phía tiền điện.
Chàng cho rằng ân sư cũng đang ở đấy nên bèn trả lời:
- Sư phụ đang giảng kinh ở tiền điện.
Khang Trí Mẫn nghe xong tỏ vẻ yên tâm vì mấy ngày nay nàng đã không gặp sư phụ.
Nàng cất tiếng hỏi:
- Cường ca ca, sáu bảy ngày nay huynh đi đâu?
Cường Trung Cường lập tức đáp:
- Ca ca đến Bi Thiên động.
Khang Trí Mẫn lộ vẻ kích động, trên mặt tiều tụy nở một nụ cười, nàng chống tay ngồi dậy nôn nóng hỏi:
- Ca ca có gặp Khôn Long Thánh Thủ Thần Thâu lão tiền bối không?
Cường Trung Cường khe khẽ thở dài đồng thời lắc đầu nhè nhẹ.
Khang Trí Mẫn thấy vậy sắc mặt bỗng đổi buồn, giọng có vẻ lo lắng cực độ:
- Khôn Long lão tiền bối đã bị họ giết chết rồi hay sao?
Cường Trung Cường lập tức giải thích:
- Không phải như vậy. Khôn Long lão tiền bối đã bỏ đi rồi.
Khang Trí Mẫn nghe vậy mừng rơi nước mắt, nàng cất tiếng như thì thầm với chính mình:
- Khôn Long lão tiền bối cuối cùng người cũng được ra đi trong tự do ...
Cường Trung Cường đột nhiên nhớ lại vật trăng trắng cắm vào vai chàng trong
hang động và sự tăng tiến công lực một cách kỳ lạ của mình trong mấy
ngày qua, bất giác chàng buột miệng cải lại:
- Có thể Khôn Long lão tiền bối vẫn còn trong động.
Khang Trí Mẫn vui mừng nôn nóng hỏi:
- Thật sao? Ca ca, chúng ta hãy mau đi gặp người `.
Nói đoạn nàng hất chăn sang một bên muốn bước xuống giường.
Cường Trung Cường giật mình bèn lấy tay giữ nhẹ vai chàng và cất giọng an ủi:
- Mẫn muội, bệnh của muội vẫn chưa khỏe hẳn. Không nên cử động nhiều, ca
ca chỉ nói là có thể người vẫn còn trong động chứ chưa chắc gì người đã
còn ở đó.
Nãy giờ Khang Trí Mẫn do bị kích động chân khí đã bị
hao tổn ít nhiều. Nàng bỗng bật lên một tràng ho khô khan, sắc mặt nhợt
nhạt mồ hôi rịn lên trên trán. Trung Cường thấy vậy liền vội vàng đỡ
nàng nằm xuống và kéo chăn phủ lên người nàng.
Sau khi nằm xuống
Khang Trí Mẫn đưa mắt nhìn lên trần nhà dường như nàng đang hồi ức
chuyện gì. Nàng cất tiếng nói như từ trong mơ:
- Năm ngoái muội một mình lên đến Bi Thiên động, vừa leo lên mỏm đá thì nghe tiếng Khôn Long lão tiền bối từ trong động hỏi ra:
"Con có phải là sư muội của Cường nhi không?".
Giọng nói của người nghe rất mực hiền từ thân thiết. Từ trước đến nay người
là người đầu tiên duy nhất nói với muội với giọng như vậy. Cứ như mẹ
hiền nói với con gái. Lúc ấy không cầm được muội đã khe khẽ khóc lên.
Nhưng người lại không cho muội bước lên phía trước, hơn nữa người lại
cấm muội không được đến Bi Thiên động. Nhất là không được phép sờ vào
thanh cổ kiếm người treo ngay trên song cửa sắt trước cửa động ...
Đang mơ màng đôi mắt của Khang Trí Mẫn đột nhiên chợt sáng, như nàng đã nhớ
ra điều gì. Nàng lập tức quay qua Trung Cường và cất tiếng hỏi:
- Cường ca ca, áo khoác và cổ kiếm của huynh đâu?
Cường Trung Cường chợt nhớ ra là áo khoác và cổ kiếm của chàng còn ở trong động.
Tuy chàng không thể biết chắc là còn hay không, nhưng chàng cũng phải đi
xem cho rõ thực hư thế nào, nên chàng cất tiếng nói với Trí Mẫn:
- Hồi nãy vì gấp đi gặp muội và sư phụ nên huynh bỏ quên kiếm ở trong
động. Bây giờ muội hãy ở đây nghỉ ngơi, ca ca đi lấy kiếm rồi sẽ về
ngay.
Vừa dứt lời, chàng liền bước vội ra ngoài. Chàng đi ra khỏi điện liền thi triển khinh công, vọt đi về phía ngọn núi phía sau điện.
Vừa tới rừng thông chàng bỗng trông thấy có một bóng người vút qua nhanh
hơn điện xẹt. Trong lòng chàng cực kỳ lo lắng, vì ngọn núi này chỉ có
một lối đi duy nhất đó là lộ chàng đang đi. Chàng tự hỏi không biết bóng người ấy là ai? Là ân sư hay là hai vị sư thúc của người? Hay là không
phải họ?
Trong đầu đầy suy nghĩ, chàng thận trọng tiến về tuyệt
bích. Chỉ mấy cái nhún mình, chàng chuyền thoăn thoắt từ cành cây sang
mỏm đá, uyển chuyển như vẹt chuyền cành.
Trong chớp mắt chàng đã đến con đường đá, vọt mình mấy cái chàng đã đứng nơi mõm đá trước động.
Do trước đó chàng đã phát hiện có bóng trắng vút qua nên chàng thận trọng
quan sát, không muốn vào vội. Trong động vẫn còn tối đen nhưng thị lực
của chàng đã tăng lên đáng kể nên chàng đã thấy mờ mờ đến tận khúc quanh trong động. Sau một hồi quan sát không thấy động tĩnh gì chàng liền đề
khí hộ thân, nhẹ nhàng bước vào trong động. Chàng có kinh nghiệm của
Truy Hồn Tăng nên vừa đi vừa thận trọng quan sát, đặc biệt chú ý đến
những khe nứt trên vách động.
Càng đi sâu hang động càng tối. Đến sau khúc quanh cúi đầu nhìn xuống, chàng bỗng vui mừng khi phát hiện cổ kiếm và áo khoác của chàng vẫn còn ở đấy. Cả hai đều được đặt ngay ngắn trên đống cỏ khô.
Do phát hiện ra hai bảo vật của mình vẫn còn
nên chàng đoán rằng bóng trắng lúc nãy vẫn chưa vào động. Vì vậy chàng
cũng bớt cảnh giác.
Vừa thu nhặt cổ kiếm và áo khoác, trong đầu chàng lại cuộn lên nhiều đều nghi vấn.
Lúc này chàng đã đoán ra là khi chàng vào động lần trước, Khôn long lão
tiền bối vẫn chưa đi khỏi. Có lẽ khi lão Truy Hồn Tăng cắp đao nhảy vào
người đã ẩn vào một khe đá nào đó.
Vì chàng biết rằng với công
lực của mình không thể nào một chưởng lại có thể đẩy Đoạt Mệnh Chữ vọt
ra ngoài đến bảy tám trượng như vậy. Trừ phi có Khôn Long lão tiền bối
phát chưởng trợ lực.
Khi ân sư bước vào, người cất tiếng gọi Giai Lệ Kiều Nhã, đây có lẽ là tên gọi của lão tiền bối lúc thiếu thời.
Chàng nghĩ rằng sư phụ và Khôn Long lão tiền bối trước đây phải có một
quan hệ nào đó. Do vậy Khôn Long lão tiền bối khi gặp sư phụ, lại sợ
người khác hoặc bọn hậu bối phát hiện được tâm sự thầm kín trong lòng
nên đã ra tay điểm huyệt làm cho chàng ngất đi. Chàng đoán vật trắng cắm vào vai chàng có lẽ là chỉ pháp của lão tiền bối.
Nhưng chàng
lại không nghe tiếng chàng ngã xuống khi bị điểm huyệt. Lẽ nào người lại không nghe? Hay là Khôn Long lão tiền bối đỡ chàng và mang đi nơi khác?
Chàng tâm niệm như vậy nên không nén được lòng hiếu kỳ vẫn nhẹ nhàng tiến sâu vào trong động. Đi hơn năm trượng thế động lại rẽ sang bên phải. Chàng
liền ẩn vào góc quanh đưa mắt nhìn xuống. Chàng thấy thế động chếch về
phía dưới sâu hun hút không sao nhìn tới tận đáy. Chàng lại động tính
hiếu kỳ liền phi thân vọt xuống. Càng xuống sâu gió càng lạnh, cái lạnh
như cắt da cắt thịt ngấm vào tận xương. Hai chân vừa chạm đáy, chàng
phát hiện trước mặt là một vòm động hình vòng cung ăn về bên trái rất
rộng, vách động lồi lõm. Chàng thận trọng quan sát và nhẹ nhàng bước
tới.
Đột nhiên từ nơi sâu thẳm của hang động truyền đến một tiếng thét nghe vô cùng thảm thiết. Cường Trung Cường giật mình đứng chết
lặng, tim đập loạn xạ lòng tự hỏi:
- Ai vậy? Ai ở trong động này? Lẽ nào lại là ...
Chàng ngưng thần lắng nghe. Ngoài tiếng thân người ngã xuống ra, trong động không còn âm thanh khác, tĩnh lặng như tờ.
Chàng bộng thốt lên một tiếng khe khẽ:
- Thôi chết rồi.
Thân hình chàng vọt về nơi phát ra tiếng thét. Qua sáu bảy khúc quanh, chàng đến một hang động khác hình vuông rộng khoảng mười mấy trượng.
Chàng bỗng đứng sững lại khi phát hiện cách chàng mấy trượng là một thân thể
phụ nữ gầy gò nằm trên vũng máu. Chàng hoảng hốt nhảy vọt đến bên cạnh
thi thể nạn nhân.
Cúi đầu nhìn kỹ thì thấy đây là một phụ nữ tóc
vàng nhạt, ăn mặc như người Miêu Cương, đầu đã dập nát không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Cường Trung Cường đoán có thể thi thể này là Khôn
Long lão tiền bối, do đó chàng thét lên một tiếng điên dại và gục xuống
thân thể người nọ, kêu gào thảm thiết nước mắt như mưa:
- Khôn
Long lão tiền bối! Đệ tử ngàn lần đáng chết vì đã không đến kịp để cho
lão tiền bối phải ngộ độc thủ. Cường nhi thề sẽ đi khắp chân trời góc
biển để tìm kẻ thù và sẽ dùng cây kiếm này báo thù cho tiền bối.
Trong lúc chàng đang than khóc thì từ phía trước mặt trong hồ nước bỗng phát ra mấy tiếng phì ... phì ...
Chàng ngưng khóc quát to:
- Ai?
Cùng với tiếng quát, chàng liền định thần nhìn quanh, vận công thủ thế.
Nhưng khi nhìn kỹ chàng liền run rẩy toàn thân thoái lui mấy bước. Vì
trước mặt chàng nơi góc động bỗng có một một luồng hào quang sáng lấp
lánh vọt lên từ trong hồ nước. Thì ra đó là đầu của một quái vật to lớn
xanh đỏ sặc sỡ như đầu rồng.
Con quái vật từ từ bò lên bờ ...
Cường Trung Cường tinh thần căng thẳng lùi thêm mấy bước lầm bẩm một mình:
- Quái vật, quái vật!
Chàng ngắm kỹ thì thấy quái vật đầu màu đỏ có hai chiếc sừng, đôi mắt như
điện mũi thở phì phì phun ra hai luồng hơi nước. Quái vật thở phì phì
chậm chạp bò lên phía trước.
Quái vật đầu rồng gầm lên một tiếng khe khẽ, ngẩng cao đầu mở ngoác chiếc mỏm to đỏ như máu tiến đến ngoạm vào tử thi.
Cường Trung Cường thấy vậy tức giận quên cả sợ hãi, múa tít thanh cổ kiếm
nhằm vào quái vật chém tới. Chàng thét lên một tiếng, toàn thân đã bao
phủ bởi một vầng hồng sáng rực.
Quái vật mình dài khoảng ba
trượng, bốn vuốt nhọn hoắt như móc câu vừa thấy ánh kiếm liền vội vàng
nhả tử thi ra nhắm tít đôi mắt lại và lùi ra phía sau. Cường Trung Cường tay cầm bảo kiếm, mắt lộ hung quang, thấy vậy bèn dấn lên đánh đuổi
quái vật.
Quái vật thấy ánh kiếm bổ tới liền co người né tránh.
Cường Trung Cường đến bên xác tử thi thì thấy bộ quần áo của người này đã bị răng quái vật xé nát.
Chàng căm phẫn thét lên:
- Yêu quái kia, hãy nộp mạng đi.
Đồng thời múa tít cây đồng phong bảo kiếm nhắm đầu quái vật chém xuống. Quái vật gầm lên một tiếng ra chiều phẫn nộ, nhảy vọt xuống hồ để trốn
tránh. Thân hình to lớn của quái vật làm nước hồ dậy lên một đợt sóng
trán cả lên bờ.
Cường Trung Cường cắp kiếm nhìn theo. Thì ra đây
là một miệng hồ hình tròn rộng chừng năm trượng, hai bên còn có hai động nửa nổi nửa chìm trong làn nước. Quái vật đã bơi vào hang động bên
phải. Hai mắt của nó vẫn nhìn trừng trừng Cường Trung Cường như muốn ăn
tươi nuốt sống chàng.
Cường Trung Cường vừa quan sát quái vật vừa nhẹ bước đến bên hồ nước. Trông thấy chàng bước tới, quái vật bèn lặn xuống mất tăm.
Cường Trung Cường bước đến bên hồ, nước hồ lập tức bị ánh kiếm chiếu xuống
thành một màu đỏ thắm. Nhiều đợt sóng khi nãy giờ đây chỉ còn là những
gợn lăn tăn, dìu dịu.
Bỗng có một luồng sóng sặc sỡ từ đáy hồ xé
nước vọt lên chiếu sáng cả đỉnh động. Cường Trung Cường giật mình kinh
ngạc cúi đầu quan sát, thì thấy từ dưới sâu có một vật to bằng cánh tay, trong suốt như ngọc đang từ từ trồi lên, vật thể nọ càng lên gần mặt
nước, thì ánh sáng phát ra càng mạnh.
Cường Trung Cường ngưng thần quan sát, thì ra đó là một con ếch trắng như băng, bụng tròn đít nhọn đang từ từ nổi lên.
Khi nổi lên trên mặt nước, ánh sáng từ con ếch trắng kết hợp với ánh kiếm tảo nên một khung cảnh diễm lệ phi thường.
Cường Trung Cường linh cơ chợt động, bỗng ngộ ra con ếch này có thể là thế
gian chí bảo. Nghĩ vậy chàng bèn cho kiếm vào bao, bụm tay quỳ xuống bên bờ hồ chờ thời cơ chộp lấy con ếch trắng.
Đột nhiên nước hồ lại réo lên sùng sục, từ dưới hồ một chiếc đầu khổng lồ bỗng đột ngột trồi lên.
Cường Trung Cường thất kinh hồn vía, nhảy vọt ra sau hai ba trượng liền.
Chàng định thần nhìn lại thì thấy đúng là con quái vật khi nãy giờ đây đang
chậm chạp bò lên bờ, mũi phun phì phì, mắt vẫn không rời Cường Trung
Cường.
Chàng nghĩ rằng có lẽ quái vật sợ ánh sáng hoặc là sợ cây
Đồng Phong cổ kiếm nên khi chàng cất đi nó lại bò lên. Nghĩ vậy chàng
lại rút thanh bảo kiếm ra múa tít quanh người.
Quả thật quái vật vừa thấy ánh kiếm đã nhảy xuống hồ và rút vào trong động.
Chàng liền chạy đến bên bờ hồ nhưng con ếch trắng đã lặn xuống từ lâu.
Một hồi lâu mặt hồ lại trở nên tĩnh lặng. Cường Trung Cường nhẹ tay ấn
thanh bảo kiếm vào bờ đá, mũi kiếm xuyên xuống nhẹ nhàng như được cắm
xuống tuyết. Lúc này từ dưới đáy hồ con ếch trắng lại nhẹ nhàng nổi lên.
Chàng lại quỳ xuống thủ thế chộp lấy con ếch nhưng vẫn trông chừng con quái vật ở trong động đang nhìn chàng đe dọa.
Con ếch trắng muốt như tuyết sau khi nổi lên lừng lững bơi gần đến bờ.
Cường Trung Cường xuất thủ nhanh như chớp giật, lập tức con ếch trắng đã nằm gọn trong tay chàng.
Cường Trung Cường bỗng cảm thấy hai bàn tay bỗng tê dại hẳn đi vì hơi lạnh từ con ếch truyền sang. Chàng giật
mình vội túm con ếch vào trong vạt áo khoác.
Cường Trung Cường
nhìn vào trong động thì thấy con quái vật vẫn nhìn chàng chăm chăm, mắt
phát ra hai luồng điện lạnh và luôn miệng gầm gừ. Chàng biết nó đang
giận, nhưng vì sợ ánh kiếm mà không dám bổ đến. Bây giờ bảo vật đã trong tay, chàng phải mau mau rời chốn này càng nhanh càng tốt.
Trong
lòng nghĩ vậy, chàng vội cầm chiếc áo khoác lên. Nhìn vào áo khoác chàng bỗng ngẩn ngơ vì con ếch trắng khi nãy to như nắm tay giờ đây đã thu
nhỏ lại chỉ bằng ngón cái.
Cầm trong tay nó phát ra ánh sáng dìu dịu và cảm thấy mát mẻ chứ không lạnh như lúc nãy.
Cường Trung Cường trong lòng vui sướng, buột miệng thốt lên khe khẽ:
- Băng Thiềm, đây nhất định là Băng Thiềm.