Thanh Phong Hận

Chương 5

Buổi tối ta làm như không có chuyện gì xuất hiện tại trù phòng của Vương phủ, Nghiêm Thự liếc nhìn ta một cái: ”Ta nghĩ ngươi đã đi rồi chứ, xem ra thế gian nói người Trầm gia cốt cách cao ngạo hóa ra cũng chỉ là những lời tâng bốc xuông.“

Ta giả vờ không nghe thấy, cúi đầu nâng lên bát cơm. Chúng nhân ở đây hiếu kỳ nhìn ta bằng ánh mắt tò mò, miệng không ngừng thầm thì với nhau.

Trầm Thanh Phong ta trước nay chưa từng yêu ai, cao ngạo, lạnh lùng. Cốt khí đương nhiên ta có, ta trước đây đều xem nó như tính mạng nhưng đứng trước ngươi tất cả ta đều bỏ hết.

Mọi người đều đợi xem một kẻ thất sủng như ta muốn diễn trò. Nhưng ta không quan tâm. Nghiêm Thự, chỉ cần ở nơi nào có ngươi ta đều không quan tâm đến nơi đó là một nơi như thế nào.

Ta ngẩng mặt muốn nhìn hắn một chút nhưng Nghiêm Thự lại không có nhìn ta. Kể từ ngày đó, Nghiêm Thự đều không có nhìn ta, tựa như trong mắt hắn không có ta tồn tại nữa.

Thế là sau đó ta tìm mọi cách để hắn chú ý đến ta, hắn mắng chửi ta cũng tốt, hay hắn chỉ cần trừng mắt nhìn ta cũng được. Ta chỉ cầu hắn nhìn ta cho dù đó chỉ là một cái liếc mắt, cho dù trong ánh mắt hắn không hề có sự yêu thương cưng chiều mà chỉ tràn đầy hận ý.

Ta đập bể tất cả đồ sứ trong phủ, đập luôn tất cả nhũng bảo bối mà hắn hết mực yêu quý, quẳng cá trong ao vào đại sảnh, ta giống như một kẻ điên ở trong Vương phủ không ngừng dương oai diễu võ.

Không biết có phải hay không do Nghiêm Thự dặn dò, người trong phủ đều trơ mắt nhìn ta đập phá nhưng không có ai đi tới ngăn cản ta. Hóa ra Nghiêm Thự muốn bọn chúng xem Trầm Thanh Phong ta như một kẻ không hề tồn tại.

Ta ngồi ở đại sảnh chờ Nghiêm Thự trở về hướng ta mà nổi trận tam bành, hiện tại nếu hắn tức giận cho ta một cái tát rồi đem ta đuổi ra khỏi phủ cũng tốt. Nhưng quả thật trời chẳng bao giờ chiều lòng người, Nghiêm Thự trở về nhìn đống hỗn độn do ta gây ra chỉ nhàn nhạt ra lệnh cho bọn hạ nhân dọn dẹp sơ sài, rồi thản nhiên lướt qua mặt ta không thèm liếc mắt.


Hắn nhìn ta một cái thì liệu có thể thay đổi được điều gì, vậy thì tại sao ta lại cố chấp tìm kiếm cho được một cái liếc mắt của hắn.

Thống khổ dồn nén lâu ngày, cuối cùng cũng khiến cơ thể ta không chống đỡ được mà ngã bệnh. Nguyên lai chỉ là cảm mạo nhưng ta sốt nhiều ngày vẫn không giảm, khiến cho ta lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh, trong mơ màng ta cảm nhận có rất nhiều người tại phòng ta đi lại, kẻ thì bắt mạch, người lại thay ta đổi y phục.

Nghiêm Thự, nếu ngươi thật sự không quan tâm đến ta sống chết như thế nào thì cần gì phải cử nhiều người đến chiếu cố ta như vây.

Ngiêm Thự…. Nếu thật sự ngươi quan tâm đến ta tại sao lại không đến thăm ta.

Nghiêm Thự, Nghiêm Thự… Ta thật sự là không có thuốc chữa, đã bệnh đến chỉ còn nửa cái mạng tại sao ta vẫn nghĩ đến ngươi.

Có người đút vào trong miệng ta chút dược, vừa vào dạ dày chưa được bao nhiêu liền bị ta cố ý nôn ra. Đại phu tức giận giậm chân lớn tiếng: “Chưa thấy qua người như ngươi, cư nhiên lại không muốn sống, đại phu chữa bệnh mà bệnh nhân không muốn thì dù là Hoa Đà tái thế cũng phải bó tay.“

Ta nói: ”Ta nghĩ đã là tâm bệnh thì không có thuốc trị, có hay không loại dược làm cho ta không yêu hắn, quên hắn đi, có hay không loại dược làm cho Nghiêm Thự hắn có thể yêu ta, nếu có loại dược đó thì ta uống….“

Đại phu than thở: “Thanh niên nhân, ngươi bệnh căn sâu nặng, vô dược khả trị.“

Ta lạnh lùng cười nói: ”Có dược khả trị, đáng tiếc vị dược kia Trầm Thanh Phong vô luận khả cầu (không thể cầu).“

Trước mắt đột nhiên tối sầm, ta lại ngất đi.

Đến khi một lần nữa mở mắt, khuôn mặt ta mong nhớ ngày đêm hiện ra ngay trước mắt, bàn tay to lớn của hắn đang áp chặt lên trán ta.


“Thanh Phong ngươi bệnh nặng như vậy tại sao còn không chịu uống thuốc, ngươi cần gì phải tự đày đọa chính bản thân mình như vây?” – Ngữ khí của hắn lúc này lại vô cùng ôn nhu dịu dàng, dường như sự lạnh lùng hôm qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Ta nói: “Khiến ta khổ sở như vậy chắc ngươi hài lòng lắm phải không? Hiện tại ta ra như vậy phải chăng là trong lòng ngươi rất vừa ý sao, ngươi yên tâm ta nghĩ cũng không trụ được bao lâu nữa rồi, đợi ta chết là ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện rồi đó, Thanh Phong ta tại đây phải hướng ngươi nói hai chữ chúc mừng rồi.”

Hắn trầm mặc một hồi rồi lặng lẽ nói: “Nếu ngươi chết, ta thực sự sẽ không vui sướng đâu.“

Ta nghe xong một cơn tức giận đột ngột xông thẳng lên đầu, bất chấp giọng nói của ta bây giờ khàn khàn khó nghe như giọng quạ đen ta cũng liều mạng dồn hết sức lực mà gào lên: ”Ngươi không muốn ta chết, nhưng lại muốn đem ta làm cho sống không bằng chết.“

Ta nhìn giống như một con sư tử đang nổi giận, nhưng từng dòng nước mắt lăn dài trên mặt đã không ngừng phản bội ta. Trầm Thanh Phong ta bất quá chỉ là một con tiểu miêu đang giương nanh múa vuốt mà thôi.

Ta đưa tay lên mặt gạt vội dòng nước mắt nhưng lại chỉ khiến nó tuôn ra còn nhiều hơn, ta vùi mặt vào hai tay, miệng không ngừng gào thét: ”Nghiêm Thự, ngươi đi đi… ta không muốn gặp ngươi… không muốn gặp ngươi.“

Ta muốn Nghiêm Thự liếc mắt nhìn ta một cái nhưng thật sự không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của ta.

Không có thuốc trị… Trầm Thanh Phong ngươi thực sự không có thuốc chữa, bất trị.

Nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta, hắn dịu dàng kéo ta ôm vào trong ngực. Độ ấm quen thuộc từ hắn truyền đến khiến ta không kiềm được mà gào khóc thất thanh.

Trong lúc ngủ mơ, ta vô thức đưa tay sờ soạng hai bên, đáp lại ta chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo khiến ta giật mình mà tỉnh giấc.


Mở mắt ra thân ảnh Nghiêm Thự đã không còn bên người, ta như kẻ vừa trúng một đầu côn, đau đớn không nói nên lời. Ta không muốn nghĩ đây lại là một trò lừa độc ác khác mà Nghiêm Thự bày ra để dằn vặt ta, nhưng thực tế lại chứng minh điều đó.

Giữa lúc ta đang thầm mắng mình ngu xuẩn, thì ánh mắt bắt găp một cây đàn quen thuộc. Đó chính là cây đàn mà đại ca đã để lại cho ta.

Nghiêm Thự hắn đem đàn trả lại cho ta…

Nếu như hôm qua hắn trả trả lại đàn cho ta, ta nhất định nghĩ hắn muốn đoạn tuyệt tình nghĩa với ta, đem ta đuổi ra khỏi Vương phủ, rời xa khỏi hắn. Thế nhưng sau đêm qua hắn lại đem đàn đặt cạnh giường, phải chăng… hắn nguyện ý muốn buông bỏ quá khứ, muốn cùng ta bắt đầu lại từ đầu. Nghĩ đến đó trong lòng ta không khỏi hưng phấn như muốn bay lên trời, ta ôm chặt cây đàn trong tay vừa khóc vừa cười.

Mặc kệ tất cả, cho dù Nghiêm Thự không nhìn Trầm Thanh Phong ta cũng không sao cả.

Ta cao hứng ôm đàn chạy khắp Vương phủ nhưng rốt cuộc vẫn tìm không ra thân ảnh của hắn. Người trong phủ nói hắn sáng sớm đã bị triệu vào cung, lúc nào quay về cũng không ai biết được.

Ta trong lòng có chút thất vọng, nghĩ lại trong quá khứ gian nan nào ta cũng đã vượt qua, vậy mà bây giờ chỉ có một chút cũng thật là không kiên nhẫn chờ được.

Ta chăm chú nhìn thanh cầm đang ôm trong tay, nghĩ đến Nghiêm Thự về sẽ bảo ta đàn cho hắn nghe một khúc, khúc mà hắn thích nhất cho đến khi ta mệt mới thôi. Hay là vẫn như lúc trước  hắn sẽ lại ôm ta về phòng, luôn miệng càu nhàu ta luôn bày việc cho hắn làm, luôn làm cho hắn lo lắng. Nghĩ tới đó ta nhịn không được mà nhẹ nở nụ cười.

Chúng nhân trong phủ bị hành động của ta dọa cho hoảng hốt, nhưng ta mặc kệ, ta chỉ mong Nghiêm Thự hắn mau mau một chút trở về, chỉ có hắn mới hiểu được ta vì cái gì mà lại mỉm cười.

Về đi Nghiêm Thự, về đi Nghiêm Thự.

Ta trong miệng lặp di lặp lại không dưới một trăm nghìn lần, Nghiêm Thự ngươi có nghe được không? Tại sao ngươi còn chưa trở về?


Ta cúi đầu, nhẹ nhàng mơn trớn thanh cầm, đột nhiên một cảm giác lõm xẹt qua đầu ngón tay, ta kì quái xem xét kỹ vết lõm nơi thân đàn.

Ta thấy cả người mình như bị vùi vào trong tuyết lạnh.

Thự Ngọc.

Hai chữ khắc trên thân đàn gắt gao đập vào mắt ta, ta trừng mắt nhìn chúng như vừa gặp phải một loại xà tinh, rắn độc nham hiểm nào đó. Sau một lúc ta đứng dậy, đem thanh cầm dùng hết sức đập mạnh vào hòn giả sơn trước mặt. Lại ra sức bứt đứt từng sợi dây đàn khiến cho bàn tay trước mắt tràn đầy tiên huyết. Người trong vương phủ vội vàng ngăn cản hành động như phát rồ của ta.

Một lão phu trong phủ bên tai ta hạ giọng khuyên bảo: “Trầm công tử, vì sao lại tự dằn vặt chính mình khổ sở như vậy, sống không bằng chết, tội gì phải vậy…“

Ta nhìn lòng bàn tay tràn đầy những vết thương không ngừng chảy máu, lạnh lùng mỉm cười.

Vì cái gì Trầm Thanh Phong ta lại trở thành bộ dạng thế này,trở thành một kẻ đáng thương hại trong con mắt của mọi người.

Tự mình làm hại chính mình, chỉ mong cầu một chút thống khoái.

Thế nhưng dù đau đớn thế nào ta vẫn không tìm được một chút hạnh phúc của mình.

Sống không bằng chết…

Nghiêm Thự… ngươi thật sự muốn ta sống không bằng chết như vậy sao?


Ta muốn gặp Nghiêm Thự, hỏi hắn, hắn thật sự muốn nhìn thấy ta sống không bằng chết mới vừa lòng hay sao?

Chỉ cần hắn nói một tiếng ta sẽ liền chết trước mặt hắn.

Nghiêm Thự yêu Thanh Ngọc, người hắn yêu không phải là ta, ta biết điều đó. Nhưng chỉ cần hắn nói với ta hắn thiếu ta một món nợ cả đời này không quên được, ta liền sẽ tin hắn, sẽ không oán hận hắn,vẫn sẽ như cũ mà yêu hắn.