Đoán kiếm trang.
Sét đánh khiến toàn bộ hậu đường hủy hoại hầu như không còn. Lửa cháy đã bị mưa to dập tắt, trong không khí chỉ còn lại mùi cay nồng tràn ngập mũi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm đứng ở dưới hành lang, tiếng khóc nháo của đám hạ nhân trong biệt trang từ bốn phương tám hướng vang lên.
“Hậu đường toàn bộ liền sụp, hạ nhân trong biệt trang rất nhiều người đều không rõ sinh tử, toàn gia đều ở bên trong …”
Quản gia biệt trang run run rẩy rẩy đứng ở trước mặt Trần Hải Bình, oà lên một tiếng liền gào khóc: “Lão thái thái nàng…nàng ngay ở hậu đường nghỉ tạm, vốn tính toán sau khi mưa tạnh sẽ thỉnh đại phu đến chẩn trị, không nghĩ tới… không nghĩ tới…”
Trần Hải Bình như người mộng du đi đến trước phế tích. Căn phòng cháy đen, toàn bộ đã sập xuống. Đất gạch đá, gia cụ, mặt kháng đều bị sét đánh tan thành từng mảnh, khắp nơi đều là mảnh gạch ngói lớn nhỏ vung vãi.
Mấy cái này khẳng định phi thường mãnh liệt, ngay cả huyết tinh cũng đều bị thiêu cháy đến bốc hơi, chỉ còn lại thi thể cháy đen bị chôn thật sâu dưới lớp phế tích.
… Không nghĩ tới chỉ trong một ngày, Phó gia già trẻ thế nhưng chết sạch sẽ, ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng đều không lưu được!
“Nào có việc trùng hợp như thế, không phải là báo ứng đi…” Phía sau có người khe khẽ nói nhỏ.
“Cái thi thể anh nhi kia, nghe nói là của Thiếu phu nhân nhà bọn họ khó sanh…”
“Thiên lôi đánh chết, oan hồn lấy mạng. Đoán kiếm trang xưa nay thiếu đạo đức hẳn là sự thật…”
“Câm mồm!” Chu Dự quay đầu lại giận mắng: “Mấy cái việc thần thần quỷ quỷ nói lung tung, môn phái nào không quy củ như vậy!”
Vài tên đệ tử trẻ tuổi vâng vâng dạ dạ không dám nói tiếp nữa, lại vẫn không cam lòng mà truyền cho nhau ánh mắt, chưa nói ra ý tứ chỉ nhìn là hiểu ngay.
Sau khi tia sét đánh xuống phía biệt trang sau núi, Cảnh Linh lập tức ra lệnh cho thủ hạ Thần quỷ môn đi xuống vách đá dựng đứng tìm tung tích Phó Văn Kiệt, cũng đem mọi người tiếng là hộ tống thực ra là ép buộc lùa trở về. Trần Hải Bình tuy muốn đi tìm biểu ca của hắn, nhưng lại sợ lão phu nhân trong biệt trang xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bất đắc dĩ chỉ đành vội vàng hồi trang, lại không nghĩ rằng người mới vừa vào cửa đã gặp tin dữ kinh người như vậy.
Hắn thở hổn hển đứng trước phế tích, đột nhiên bị một người từ bên cạnh không cho cự tuyệt mà đẩy sang một bên: “Tránh ra.”
“… Long cô nương?”
Chỉ thấy Tạ Vân sải bước lên đống gạch đá, cúi người tìm kiếm, đột nhiên cầm lấy mấy khối gạch tường: “Đây là gạch trên nền nhà của ngươi?”
“Cái gì?”
Tạ Vân cau mày nói: “Hỏi ngươi thì ngươi nói đi, đây là gạch trên nền nhà ngươi?”
Trên viên gạch vỡ kia còn còn sót lại một nửa hình hoa sen, Trần Hải Bình kinh nghi nói: “Đúng thế, là lát trên nền trong nội đường của biệt bên trang, cái này…”
Cảnh Linh đột nhiên từ phía sau tiến nhanh lên, một phen đè xuống tay Tạ Vân, thản nhiên nói: “Long cô nương.”
Bọn họ đứng đối diện rất gần, trời đã dứt mưa, chỉ còn lất phất rơi xuống bên người. Mi mắt Tạ Vân đọng những giọt bụi nước rất nhỏ hơi hơi nheo lại, đuôi mắt hình thành một đường cong lợi hại.
“Thần quỷ môn phong cách làm việc như thế nào ngươi cũng đã biết,” Cảnh Linh trên cao mà nhìn chăm chú vào y, nói: “Không cần nhiều chuyện.”
“…”
Cảnh Linh vươn tay, tựa hồ muốn đem tóc mai của Tạ Vân bị thấm ướt vén ra sau tai, nhưng ngay sau đó Tạ Vân đưa tay bang một cái chặn lại hắn.
“… Biết đây là cái gì chăng?” Thấy ánh mắt đối phương dừng ở trên cánh tay hắn, Cảnh Linh chỉ vết sẹo cũ màu đỏ sậm nơi khuỷ tay hỏi.
“…”
“…Là của ngươi.”
Tạ Vân đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, Cảnh Linh tới gần y, trong ngữ điệu không thiếu ác ý: “Nhìn đi, bình thường ngươi thích giả thành người tốt như vậy, chính mình làm qua chuyện gì lại quay đầu liền quên. Ta phải ở trên người của ngươi tạo ra bao nhiêu nhát mới trả được món nợ cũ này?”
Đồng tử Tạ Vân hơi co lại, Cảnh Linh lại không nói gì nữa, chỉ mỉm cười xoay người đi xuống đống phế tích, hướng đám sát thủ Thần quỷ môn đang bao vây quanh mọi người vẫy vẫy tay: “Người đâu, đem các vị ở đây thỉnh đi ra tiền thính, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
…………..
Đoán kiếm trang tiền thính dù chưa bị sét đánh lan đến, nhưng Phó gia hạ nhân đã như chim sợ cành cong, chỉ vội vàng dâng trà liền lập tức né tránh ra xa, sợ trên trời lại đột nhiên đánh xuống tia sét, đem mọi người cùng nhau mai táng ở trong này.
Không chỉ hạ nhân, các đệ tử đại môn phái võ lâm cũng nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng có người ngẩng đầu xem xét xà nhà, tận lực dịch tới trước cửa nhà.
Cảnh Linh không để bụng, đại mã kim đao ngồi giữa chính sảnh, nhìn xuống mọi người, câu nói đầu tiên liền là: “Đoán kiếm trang diệt môn, Thần quỷ môn nguyện tại đây thay thế Phó gia an bài hậu sự.”
Xoát một cái mọi người ồ lên. Trần Hải Bình cả giận nói: “Ngươi nói cái gì? Biểu huynh ta chưa chắc thật sự xảy ra chuyện, chớ có hồ ngôn loạn ngữ!”
Chu Dự bên cạnh hắn cũng đồng ý: “Hừng đông mọi người chúng ta lập tức xuất phát đi xuống đoạn nhai tìm kiếm Đan Siêu đại sư cùng Thiếu trang chủ, tuyệt sẽ không bỏ mặc như vậy!”
“Đường đường Đoán kiếm trang, như thế nào liền diệt môn?”
“Hiện tại đã kết luận cũng không tránh khỏi quá sớm!”
“Đúng thế!”
…
Cả sảnh đường tiếng đồng ý vang lên, một lát sau lại dần dần lặng xuống. Mọi người tựa hồ rốt cục kịp phản ứng, cảnh giác mà nhìn chằm chằm đám sát thủ Thần quỷ môn đang bao vây quanh tiền thính.
Cảnh Linh bất động thanh sắc mà nhìn mọi người, thẳng đến khi chung quanh ngay cả một cây kim rơi xuống đất đều nghe được, sau đó mới từ từ nói: “Nói xong rồi?”
“…”
“Thiếu trang chủ bởi vì hạ nhân bất cẩn mà ngã xuống vách đá dựng đứng, hiện tại sinh tử chưa biết, chắc chắn kết cục dữ nhiều lành ít.”
Trần Hải Bình mở miệng muốn nói cái gì, Cảnh Linh lại cắt ngang hắn: “Đương nhiên, sinh không thấy người, chết không thấy xác. Loại sự tình này Thần quỷ môn cũng sẽ không làm. Cho nên ta đã phái môn hạ đệ tử xuống đáy vách đá tìm kiếm chung quanh. Nếu thật tìm được bóng dáng Thiếu trang chủ…”
Hắn chậm rãi mỉm cười, lộ ra răng nanh sắc bén trắng như tuyết.
Ánh mắt lạnh lẽo kiệt ngạo dưới ánh nến kia, khiến cho trong lòng mọi người nháy mắt run lên.
“… sẽ hướng các vị thông tri.”
Trong tiền thính, mọi người bị thâm ý đáng sợ trong lời nói kia trấn áp đến không dám mở miệng, một lúc lâu mới nghe Chu Dự yếu ớt nói: “Cho… Cho dù Thiếu trang chủ đã thân gặp bất hạnh, Đoán kiếm trang còn có Giang Nam Trần gia là quan hệ thông gia, còn có Trần đại công tử là thiếu gia con cô mẫu, như thế nào có thể đến phiên Thần quỷ môn thay người xử lý hậu sự?”
Chu Dự không hổ đệ tử của Thanh Thành danh môn chính phái, lời này nói liền đúng ngay tử huyệt.
“A, phải không?” Cảnh Linh lại không chút hoang mang, hỏi: “Biểu thiếu gia cùng Cô gia (*). Bàn tới xử lý hậu sự, làm gì có tư cách chứ?”
[(*) cô gia: con rể]
Trần Hải Bình thốt lên: “Ngươi khi nào lại biến thành …” ngay sau đó hắn im bặt.
Cảnh Linh trước cưỡng ép Đoán kiếm trang phải gả Đại tiểu thư, cuối cùng chính là để nhằm đến lúc này!
Việc đã rõ ràng, tâm “Tư Mã Chiêu” của Thần quỷ môn đã căn bản không có gì có thể che dấu. Đêm khuya trong tiền thính mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ nghe ngọn đèn lách cách rung động, không khí âm trầm ngưng trọng khiến người hít thở không thông.
“Minh chủ võ lâm…” Không biết nơi nào vang lên một thanh âm yếu ớt.
“Diệt môn tai hoạ, vốn cũng nên để Minh chủ ra mặt xử lý…” Một tên đệ tử Thanh Thành khác cũng khiếp đảm nói.
Chu Dự thần sắc rung lên, cao giọng nói: “Đúng! Giang hồ quy củ từ xưa tới giờ đã như vậy. Nếu nhà ai gặp diệt môn tai ương, đều có Minh chủ võ lâm ra mặt, các trưởng lão danh môn chính phái giám sát, an trí thích đáng cô nhi lẫn gia sản, vì người bị diệt báo thù! Tuy rằng lão minh chủ sau khi qua đời võ lâm đại hội chưa tổ chức, nhưng …”
Hắn vốn định nói có thể chờ đến khi võ lâm đại hội tổ chức xong, mọi người tuyển ra tân nhậm minh chủ, lại để tân minh chủ ra mặt xử lý Phó gia hậu sự, lại không ngờ bị Cảnh Linh lạnh lùng mà cắt ngang: “Chức vị Minh chủ kia, hoa lạc nhà ai, giờ phút này còn chưa thể biết.”
“Nếu là Thần quỷ môn cuối cùng đúng hạn được bầu làm minh chủ, các vị chẳng phải là muốn Phó gia thi cốt phơi sương chờ một tháng nữa?”
….Mở võ lâm đại hội chính là vì cùng đồng lòng thương thảo đối phó Thần quỷ môn, mà hắn thế nhưng nói không biết ngượng, muốn đoạt vị trí minh chủ!
Như thế kiêu ngạo đến mức nào, lớn mật đến mức nào!
Mọi người nhịn không nổi, ầm ầm quát lớn. Toàn bộ tiền thính nhất thời bị thanh âm huyên náo tràn ngập. Trong đó tiếng Chu Dự vang dội nhất cũng là phẫn nộ nhất. Chỉ nghe hắn nói: “Minh chủ võ lâm hướng từ trước tới nay là do chính đạo đảm nhiệm, thời điểm nào có thể đến phiên Thần quỷ môn? Phó Đại tiểu thư thắt cổ tự tử cùng ngươi không có quan hệ. Nếu ngươi được chọn làm minh chủ, giang hồ ai có thể tâm phục?!”
“Đúng vậy!”
“Không sai!”
“Chúng ta tuyệt đối không phục!”
…
Cảnh Linh rốt cục hít vào một hơi, lười biếng khoát tay chặn lại.
… Kỳ thật động tác của hắn phi thường biếng nhác, giống như một con báo cường hãn trước khi vồ mồi, nhẹ nhàng bâng quơ mà liếm liếm móng vuốt.
Ngay sau đó Thần quỷ môn sát thủ đồng thời rút đao ra khỏi vỏ, nhào lên chuẩn xác túm lấy vài tên đệ tử Thanh Thành bên người Chu Dự, nháy mắt liền đem bọn họ tha ra cửa!
“A a a……” “Làm gì? Làm gì?!” “Dừng tay, mau dừng tay!”
Chu Dự nổi giận rút kiếm: “Họ Cảnh, ngươi muốn làm gì?! Ta đường đường Thanh Thành, uy danh hiển hách trăm năm, quyết không để ngươi như thế… “
Keng!
Trần Hải Bình phi thân mà lên, trường kiếm bắn ra, trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông giữa không trung chặn lại một đao của sát thủ từ phía sau đánh xuống Chu Dự!
“A –!”
Ai cũng không nghĩ tới Thần quỷ môn thế nhưng thật sự hạ sát thủ, nháy mắt người trong tiền sảnh cùng lùi lại, cả sảnh đường nhất thời hỗn loạn bất kham, tiếng bàn ghế đổ ngã liên tiếp truyền đến.
Chu Dự vừa kinh hãi vừa giận dự: “Đa tạ Trần huynh, chuyện này…”
Bên kia, Cảnh Linh đứng dậy bước xuống khỏi ghế thủ tọa, xoay tay rút ra hai thanh Đoạt hồn câu sau lưng.
Trần Hải Bình đột nhiên biến sắc: “Cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt, Đoạt hồn câu ngang trời mà đến, nháy mắt phân ra tả hữu chém tới trước mặt hai người!
Chu Dự cùng Trần Hải Bình vội vàng tách ra, từng người nghênh chiến. Chỉ nghe keng! keng! hai tiếng trầm vang, Cảnh Linh song câu thế nhưng đồng thời chém xuống hai người, sức mạnh đáng sợ như bạt ngàn quân, trong khoảng khắc đem thân thể hai người đánh văng ra ngoài.
Ầm ầm hai tiếng nặng nề, Chu Dự cùng Trần Hải Bình trước sau rơi xuống đất, ngay cả thở dốc cũng không kịp, Cảnh Linh tựa như quỷ mị đã sát đến, Đoạt hồn câu như độc xà phun lưỡi, từng chiêu từng chiêu tập trung ngay cổ họng bọn họ!
…Trần Hải Bình thân là truyền nhân nổi tiếng xa gần của Giang Nam Trần gia, sớm có danh đệ nhất anh tài trong võ lâm phương Nam. Nếu ngoại trừ các đại võ lâm danh túc ra, hắn kỳ thật có tài năng tranh đoạt vị trí tân nhậm minh chủ, võ công mạnh mẽ cao cường là không thể nghi ngờ.
Mà Chu Dự là đại đệ tử phái Thanh Thành, sớm đã mang tuyệt học trấn môn là Thiên độn kiếm pháp luyện tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Thanh Thành là danh môn đại phái trăm năm uy danh, là một ngôi sao sáng nhất ở nơi xuất hiện vô vàn sao sáng, trình độ kiếm thuật của Chu Dự cần gì phải nói?
Nhưng mà hiện tại, Cảnh Linh một người song câu, lại đánh cho bọn họ đến không còn chút lực nào mà hoàn thủ, chỉ có thể liên tục lui ra sau miễn cưỡng tự bảo vệ mình, thậm chí chỉ trong giây lát đã bị bức ra khỏi tiền thính!
“Ngươi, đồ vô liêm sỉ …” Trần Hải Bình tâm huyết bùng nổ, bàn tay hiện lên bạch quang nhàn nhạt, lại vận khởi mười thành nội gia chân khí, phút chốc như ác điểu đánh về phía Cảnh Linh!
Một kích kia hoàn toàn không có bảo lưu. Nếu Cảnh Linh chống đỡ không được, tất nhiên sẽ bị lăng không đẩy hồi tiền thính, không rách tầng da cũng phải chịu trọng thương.
Nhưng nếu Cảnh Linh chống đỡ được, lấy thế Trần Hải Bình bay tới mà xem, tám chín phần mười sẽ bị Đoạt hồn câu bổ trực diện vào đầu thành hai đoạn!
Chu Dự thất thanh nói: “Trần huynh!”
Hai người bọn họ mặc dù chưa bao giờ tác chiến qua, giờ phút này lại tâm hữu linh tê. Một tiếng kia lời còn chưa dứt, hắn liền dốc hết toàn lực xoắn lấy Đoạt hồn câu bên trái, ý đồ tận lực phân tán sự chú ý của Cảnh Linh.
… Nhưng mà cũng liền vào giờ khắc này, hai tên sát thủ Thần quỷ môn nâng một cái cáng phủ khối vải trắng, vội vàng từ đại môn chạy vào tiền viện: “Báo!”
“Cảnh thiếu gia, ở dưới đoạn nhai tìm được xác chết của Phó thiếu trang chủ!”
Trần Hải Bình ngẩn ra, huyết khí đảo lưu, tâm can đều nát.
Đáy mắt Cảnh Linh hiện lên một tia lạnh lùng khinh miệt mà tàn nhẫn, tiện đà trở tay nắm câu, vừa bổ xuống…
Lưỡi cong phía trong Đoạt hồn câu sắc bén, trắng như tuyết, trong phút chốc tới gần cổ Trần Hải Bình.
Trong một phần vạn giây đó, Cảnh Linh đem lưỡi câu nhích lên trên, liền có thể chặt đầu Trần Hải Bình; hạ xuống, liền có thể mổ ngực mà ra, đem nửa người trên chém thành hai mảnh.
… Toàn bộ trong nháy mắt tuỳ theo tâm tình Cảnh Linh mà thôi.
Trần Hải Bình đồng tử giãn ra, đáy mắt nhìn rõ gân xanh trên bàn tay Cảnh Linh nắm chuôi câu.
Thân câu mang theo sát ý dày đặc dán trên làn da cổ hắn, chỉ cần tiến thêm một phân, máu tươi liền phun tung toé.
Đã không có gì có thể ngăn được sức nặng toàn thân hắn rơi xuống, ngón tay tử vong của Thần chết đã rõ ràng nắm chắc cổ hắn…
Phanh!
Trần Hải Bình chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, một thân ảnh tuyết trắng như từ không trung xuất hiện, tay áo rộng phất qua, như tia chớp đem hắn mạnh mẽ đánh bay ra ngoài!
Ầm vang một tiếng, Trần Hải Bình té ngã trên đất, cơ hồ không thể tin được chính mình lại tìm được đường sống trong cõi chết. Hắn run rẩy thở dốc mấy cái, mới mãnh liệt quay đầu nhìn lại.
“Long… Long cô nương?!”
Chỉ thấy Tạ Vân ngang trời mà xuất, thân pháp tinh tuyệt đến cực điểm, lại tài tình mà xuyên vào một cái khe hở giữa khuỷu tay cùng đoạt hồn câu của Cảnh Linh, cắm một cái chủy thủ vào ngực phải của hắn!
Đây quả thực là tốc độ cùng thủ pháp nhanh chuẩn đến rợn cả người, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, phỏng chừng phóng mắt toàn bộ giang hồ không ai có thể tin được.
Đông một tiếng trầm vang, Cảnh Linh bị chuyển lực đánh thật mạnh vào vách tường, ngay sau đó nhẹ buông tay, Đoạt hồn câu leng keng rơi xuống đất.
Tạ Vân kề sát trước mặt hắn, cổ tay cầm chuỷ thủ bị hắn gắt gao nắm chặt, máu tươi tung toé chảy xuôi, nhưng đao phong khó có thể tin lại đâm tới nửa phần.
“… Lần thứ hai” Cảnh Linh thở dốc nói, ánh mắt ý bảo vết thương cũ nơi khuỷu tay cùng vết thương mới nơi ngực.
Trên gương mặt xinh đẹp có chút âm độc của hắn, là sự pha trộn giữa vẻ hung ác của dã thú sau khi bị thương cùng biểu tình khát máu, trong khoảng cách gần như vậy, thậm chí khiến người từ trong đáy lòng phiếm xuất một cỗ hàn ý.
“Thêm lần này, trên người của ta chỉ có hai vết sẹo, không ngờ tới đều là do ngươi…”
Tạ Vân bị hắn nắm chặt cổ tay, chuỷ thủ không động đậy. Một tay kia nâng lên, vươn ra ngón trỏ trêu tức mà lắc lắc.
“Sai rồi…” y nói.
Tất cả mọi người trong viện mắt nhìn trừng trừng, chỉ thấy Tạ Vân thân hình đột nhiên phát ra tiếng lách cách rất nhỏ. Ngay sau đó chân biến dài, bả vai biến rộng, thân mình biến thành cao hơn cả tấc, ngay cả các đốt ngón tay lách cách rung động cũng biến thành to dài hơn nửa phần.
… “Long cô nương” trong mắt mọi người nhiều ngày qua, lại chợt biến thành một thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ lãnh khốc!
“Không… Không có khả năng!” Chu Dự run rẩy thất thanh: “Hắn… Hắn rốt cuộc là…”
Không ai có thể trả lời. Thậm chí không ai ở trong khiếp sợ cực lớn này có thể lấy lại tinh thần.
Tạ Vân nhìn chăm chú vào Cảnh Linh, hai người cách xa nhau bất quá vài tấc, Cảnh Linh thậm chí có thể cảm giác được lọn tóc mai mềm ướt của y rủ xuống bên cạnh mình.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy khoé môi đỏ nhạt của Tạ Vân hơi cong lên:
“Còn có lần thứ ba.”
Lập tức tay y tăng chút lực, máu tươi bắn ra, chủy thủ lần thứ hai đâm thật sâu vào ngực phải Cảnh Linh.