Thanh Long Đồ Đằng

Chương 11: Tụ thủ đăng

(đèn trong tay áo)

Trường An, Đại minh cung.

Dạ thâm ngân hán thông bách lương, nhị thập bát tú triều ngọc đường. (*)

[(*) một câu thơ của Ôn Đình Quân, đời Đường, đại ý “đêm khuya sao rơi vào đầy phòng, hai mươi tám vị tinh tú hướng về phía ngọc đường, ở đây chỉ sự thần phục]

Một tiếng chim hót lanh lảnh cắt qua bầu trời đêm. Trong tẩm điện, Hoàng đế đương khép hờ đôi mắt nghe nội thị đọc sách đột nhiên mở ra.

Lát sau, một thái giám mặc áo lam vượt qua cánh cửa, bước nhanh vào đại điện, trên cánh tay là một con tiểu ưng đang đứng!

“Thánh thượng!” thái giám cung kính khom người, sau đó tiến lên, từ trên chân ưng cởi xuống một cái ống bằng bạc, hai tay dâng lên, thấp giọng nói: “Thỉnh xem.”

Hoàng đế tiếp nhận ống bạc, cũng không vội mở ra, trên gương mặt nghiêm nghị một lát sau mới lộ ra một tia cười lạnh không rõ ràng: “Ám Môn tín ưng… thật sự là đã nhiều năm không thấy … Nguyên lai bọn họ còn nhớ rõ trẫm là chủ tử a.”

Thái giám cúi người thật sâu: “Một ngày là chủ tử, chung thân đều là chủ tử. Lời nói của Thánh nhân thật chí lý.”

Chung quanh im ắng, nội thị sớm đã thu sách, cụp mi, cúi mặt mà lui ở một bên. Trong tẩm điện rộng lớn chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu khi xa khi gần, vang vọng trong đêm.

Một lúc lâu sau, rốt cục Hoàng đế hừ nhẹ trong mũi, từ trong ống bạc rút ra một tờ giấy mỏng, mở ra nhìn.

“Thánh thượng” nội thị trước cửa vội vàng tiến lên: “Hoàng hậu điện hạ giá lâm!”

Trong làn gió thơm mang theo tiếng châu ngọc leng keng va chạm từ xa vẳng đến, váy dài chấm đất, từng bước tiến lên bậc thềm bằng đá trắng, đi nhanh xuyên qua trung đình. Hoàng hậu của Đại quốc lại chỉ mang theo cung nữ tùy thân, mặc tẩm y (*) phía ngoài khoác thêm kiện áo choàng lông, bước nhanh tới trước Tử thần hậu điện, ở giữa các cung nữ từ từ quỳ bái, nàng cũng nghiêng người, cất cao giọng nói: “Bệ hạ.”

[(*) tẩm y: áo ngủ]

… Võ Hậu mặc dù năm nay đã hơn bốn mươi, dung nhan mơ hồ vẫn còn giữ như thời thiếu nữ. Nhiều năm qua đứng trên đỉnh cao quyền lực, trải qua bao sát phạt quyết đoán làm cho nàng thoạt nhìn qua không có nét gì của phụ nhân mảnh mai liễu yếu đào tơ, ngược lại có loại thân thể mạnh mẽ, dẻo dai, lại bình thản ổn trọng, cực kỳ có phong vận mị lực.

Hoàng đế đánh giá nàng một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Hoàng hậu có chuyện gì mà đến?”

Võ Hậu nói: “Thị vệ báo trong cung có tín ưng bay qua. Ta sợ rằng tiền tuyến sinh biến, mới vội vàng chạy tới, mong Bệ hạ chớ trách.”

Những năm gần đây chỉ cần là ở trong nội đình, Võ Hậu ở trước mặt Hoàng đế luôn luôn tự xưng “ta”, tất cả mọi người nghe mãi thành quen.

“Tin tức của ngươi quả là linh thông.” Hoàng đế leng keng một tiếng đem ống bạc để trên án, đột nhiên hỏi: “…Cấm quân Tạ Thống lĩnh đâu?”

Võ Hậu đáy mắt khẽ biến, không trực tiếp trả lời: “Cấm quân Thống lĩnh không có lệnh không được ra khỏi kinh thành.”

“Phải không?”

“Đúng vậy”

“Vậy Tạ Thống lĩnh đâu?”

“Đêm nay không phải phiên trực, thế nên người hẳn ở trong Thống lĩnh phủ.”

Trong tẩm điện yên lặng mấy phút, Hoàng đế lạnh lùng nói: “Nếu như thế, sai người xuất cung cấp tốc tuyên Tạ Thống lĩnh đi vào diện thánh. Người đâu, ban Hoàng hậu ngồi, dâng trà!”

Võ Hậu khả nghi đầy bụng, tiến lên ngồi. Một lát sau chỉ thấy ngoài tẩm điện một người mặc áo màu đỏ sậm chợt lóe – chính là tên thị vệ tự mình đem trà dâng tới cửa, được một tiểu cung nữ tiếp lấy, ngoan ngoãn xuyên qua hành lang phía trong, đi vào chỗ Hoàng hậu đang ngồi.

“Hoàng hậu điện hạ, thỉnh.”

Võ Hậu vừa nhấc mắt, chỉ thấy tiểu cung nữ ánh mắt vẫn cụp xuống, miệng lại hơi hơi mở ra làm thành vài cái khẩu hình….

Hàng-châu.

Tuyết-liên-hoa.

Võ Hậu thoáng chốc biến sắc, đứng dậy đi đến trước mặt Hoàng đế thi lễ thật sâu: “Bệ hạ!”

Hoàng đế đương triệu nội thị đến tiếp tục đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: “Như thế nào?”

“Ta mới vừa có một chuyện giấu diếm, thỉnh Bệ hạ thứ tội. Bệ hạ có thể triệu hồi kẻ được phái đi Thống lĩnh phủ trở về. Tạ Vân đã phụng lệnh của ta xuất kinh, chỉ là vừa rồi ta trong lòng chần chờ, mới không có lập tức thổ lộ tình thực…”

Trên mặt Hoàng đế xẹt qua một tia thần sắc bất tín nhiệm: “Hắn đi làm cái gì?”

“Đi phía Nam,” Võ Hậu trấn định nói, “Tìm kiếm Tuyết liên hoa dùng trị liệu cho Thái tử.”

Hoàng đế phất tay lệnh nội thị lui ra, hai tay khoanh lại trước người. Thật lâu sau mới nhíu mày hỏi: “Vừa rồi vì sao không nói?”

Trong điện chỉ còn lại cung nữ tâm phúc cùng thị vệ, Võ Hậu liếc khóe mắt, vén lên làn váy, cắn răng quỳ xuống mặt đất: “Bệ hạ xin nghe ta nói một lời. Từ khi Đông Cung trúng độc tới nay, Bệ hạ liền rất ít đặt chân đến Thanh Ninh cung. Ta biết Bệ hạ bởi vì mấy lần trước ta trách cứ Thái tử nên trong lòng có điều hoài nghi, nhưng – hổ dữ không ăn thịt con, Hoằng nhi dù sao cũng là trưởng tử của ta cùng với Bệ hạ thân sinh!”

“Bệ hạ có còn nhớ rõ, Hoằng nhi là ta hoài thai khi còn ở trong chùa Cảm Nghiệp? Sau khi hồi cung, nội có phế hậu Vương thị, ngoại có Hàn viện soi mói, cựu tộc Quan Lũng như hổ rình mồi, hung hiểm kinh tâm đến mức nào! Khi đó Bệ hạ cùng ta tha thiết chờ mong Hoằng nhi sinh ra như thế nào. Hiện giờ nghĩ lại vẫn rõ ràng như ở trước mắt, ta làm thế nào có thể nhẫn tâm tự tay độc hại con của mình?!”


Trên mặt Hoàng đế hơi có điều cảm động, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi muốn vì Thái tử tìm dược, chỉ cần nói thẳng, vì sao phải mật lệnh cho Tạ Vân xuất kinh?”

“Bệ hạ!” Võ Hậu ngẩng đầu rung giọng nói: “Nếu lúc trước ta nói thẳng, Bệ hạ trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Một khi đã nghi ngờ, thì nơi chốn đều nghi. Bệ hạ nếu ở trong lòng nhận định ta là kẻ gian lận ngoan độc, một đôi lời kia làm sao giải thích cho được! Ta chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được giải dược trị liệu cho Hoằng nhi, đến lúc đó lòng nghi ngờ của Bệ hạ đối với ta, không phải là tự nhiên rửa sạch sao?”

“Bệ hạ cùng ta là phu thê nhiều năm. Ta là hạng người gì, Bệ hạ chẳng lẽ còn không rõ hay sao!”

Trong tẩm điện tựa hồ ngay cả không khí cũng đều ngưng trọng, chỉ có kim lô (*) tản mát ra Long diên hương, cũng vô thanh vô tức quẩn quanh nơi đó.

[(*): lò xông hương bằng vàng]

“…”

Qua thật lâu thật lâu, Hoàng đế rốt cục phát ra một tiếng thở thật dài, đứng dậy tiến lên tự tay nâng Võ Hậu dưới đất đỡ lên.

“Ngươi cũng chớ trách trẫm đa tâm… Từ ngày Hoằng nhi trúng độc tới giờ, trong lòng trẫm cũng loạn cả lên…”

Võ Hậu trong lòng khẽ buông lỏng, trở tay đỡ lấy Hoàng đế. Phu thê hai người cùng nhau đứng lên, mặt đối mặt ngồi xuống, chăm chú nhìn vào lẫn nhau.

Đầu thu gió đêm xuyên qua Tử Thần điện, khiến rèm ngọc lay động, tựa như vô số hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, đem mùi hương thơm ngát của Thuỷ tiên từ Thái Dịch trì xa xa toả ra khắp cả tòa đại điện.

“Tạ Thống lĩnh võ công cao cường, nhất định là có đảm lược trên giang hồ. Nếu như có thể tìm hiểu được tin tức Tuyết liên hoa, tự nhiên là một chuyện tốt…”

Hoàng đế dừng một chút, dẫn câu chuyện đi một vòng: “Nhưng cấm quân thống lĩnh không cho ra khỏi kinh thành, đây là quy củ từ lúc Thái tông Hoàng đế thiết lập Bắc nha, trong đó đều có đạo lý riêng – Trẫm xem việc này không bằng như vầy: Sáng sớm ngày mai ngươi truyền lệnh cho Tạ Thống lĩnh để y tức khắc hồi kinh. Việc tìm hiểu Tuyết liên hoa ở phía Nam liền giao cho Ám Môn tiếp nhận xử lý…”

Võ Hậu ngạc nhiên nói: “Ám Môn? Ám Môn không phải là đã …”

Hoàng đế gật gật đầu, lại không giải thích nhiều, chỉ nói: “Nếu nàng đối Ám Môn không yên tâm, trẫm lại lệnh cho Kiêu kỵ Đại tướng quân Vũ Văn Hổ mang binh mã xuôi Nam tiếp ứng. Chỉ cần lấy được giải dược, liền lập tức phi ngựa hồi kinh. Vũ Văn Hổ là kẻ trung tâm trẫm rất tin tưởng. Như vậy kế sách vạn toàn, Hoàng hậu cảm thấy thế nào?”

Phu thê hai người đối diện mỉm cười, phảng phất như một đôi kiêm điệp tình thâm trên thế gian.

Võ Hậu đón ánh mắt Hoàng đế hơi hơi gật đầu, ôn nhu nói: “Ta cũng cảm thấy rất tốt.”

Sau nửa canh giờ, trước Thanh Ninh cung.

Nội thị hạ kiệu xuống, Võ Hậu vẫy lui cung nữ tiến đến đỡ, tự mình một bước liền bước xuống đất, lạnh lùng nói: “Thống lĩnh các ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”

Trước chính điện Thanh Ninh cung sớm đã quỳ hai kẻ mặc quần áo đại nội cấm vệ màu đỏ sậm – trong đó một người mi thanh mục tú, khuôn mặt tuấn mỹ, hơn nữa đường nét nửa mặt đến cằm cực giống Tạ Vân, thế nhưng chính là Ảnh vệ lúc trước tại Tạ phủ thư phòng cùng Vũ Văn Hổ đối thoại!

“Hồi bẩm Hoàng hậu điện hạ, Thống lĩnh chúng ta đích xác là hơn nửa tháng trước đã xuất phát xuôi Nam đi dò hỏi tung tích Tuyết liên hoa. Nhưng bởi vì Tuyết liên hoa thật sự khó tìm, tuyệt không cố ý cãi lời Điện hạ chỉ thị! Đám người Mã Hâm hôm trước từ phía Nam truyền đến tin tức, nói Thống lĩnh bên kia tiến triển thuận lợi, đã …”

Võ Hậu cả giận nói: “Vì sao không nói cho ta?! Thống lĩnh các ngươi ngay cả đối với ta cũng có điều che giấu sao?!”

Hai tên cấm vệ đồng loạt dập đầu. Ảnh vệ kia vội cất tiếng, ngay cả thanh âm cùng Tạ Vân đều có chút giống nhau: “Hoàng hậu bớt giận! Thật sự là việc Thống lĩnh ly kinh đột ngột, trước hoàn toàn không nghĩ tới! Đi theo chỉ có tăng nhân Đan Siêu của Từ Ân tự, ngay cả Mã Hâm cũng là ba ngày sau mới dẫn nhân mã từ kinh thành xuất phát, không kịp hướng Thanh Ninh cung bẩm báo tin tức…”

Võ Hậu ý bảo cấm vệ đứng dậy đi theo, chính mình cũng xoay người hướng vào trong nội điện. Đi được hai bước đột nhiên cảm thấy không đúng: “Từ từ, tăng nhân Từ Ân tự? Tên gọi là gì?”

“Hồi Hoàng hậu, gọi là Đan Siêu.”

“…”

Bước chân Hoàng hậu đột nhiên dừng lại.

“Điện hạ?”

Võ Hậu quay đầu lại, nếu lắng nghe kỹ, giọng nàng lúc này có chút hơi hơi bất ổn: “… Tăng nhân kia bao nhiêu tuổi, bộ dáng trông như thế nào?”

Hai tên cấm vệ không rõ lí do, đưa mắt nhìn nhau, ấp a ấp úng hình dung miêu tả lại diện mạo Đan Siêu cùng tuổi tác, lại bổ sung nói: “Người này là hai năm trước được Trí Viên đại sư thu lưu, ở trong chùa luôn an phận, cũng không gây ra bất luận tiếng xấu gì. Kỳ thật Thống lĩnh gặp phải hắn cũng là cơ duyên xảo hợp, chỉ vì ngày ấy Đông Cung trúng độc tăng nhân này cũng ở hiện trường…”

Võ Hậu hơi hơi thở dốc, lui ra phía sau nửa bước.

“Vì sao…” Nàng lẩm bẩm nói, đôi môi đỏ mọng tô son cẩn thận lại có chút run rẩy không ngừng được.

“Vì sao hắn… còn sống…”

…………..

Giang Nam, Đoán kiếm trang.

Biệt trang tuy rằng được xây phía sau núi, cách xa chính phòng đại viện, nhưng cũng tinh xảo hoa lệ, hoa cỏ tươi tốt. Đang là chạng vạng hoàng hôn, một đoàn hơn mười người đem ngồi đầy nơi tiền thính. Đợi nha hoàn nhất nhất dâng trà xong, lão phu nhân mặt lạnh như tiền, đầy vẻ không tình nguyện phân phó: “Vào trong thỉnh tiểu thư xuất hiện đi.”

Tạ Vân mở ra chung trà nhìn nhìn, chợt bật cười, nhẹ giọng nói với Đan Siêu: “Đại sư, nhờ phúc của ngươi, chúng ta ngay cả bột trà cũng đều không được uống!”

Chỉ thấy trong cái chén kia rõ ràng đúng là nước trắng, ngay cả chút nhiệt khí cũng đều không có – Đan Siêu mở chung trà của mình vừa thấy cũng như thế, không khỏi bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Phía trước một tên đệ tử nhìn quanh không người chú ý, quay đầu lại âm thầm mà đối Đan Siêu chắp tay, nhẹ giọng nói: “Tại hạ Chu Dự của phái Thanh Thành, hôm nay hân hạnh được gặp đại sư, thật sự kính phục đến cực điểm.”

Đan Siêu không biết trả lời như thế nào, chỉ gật đầu một cái.

Chu Dự không để ý đến việc Đan Siêu đáp lại hơi có vẻ lạnh nhạt, chỉ căm giận nói: “Không nghĩ tới Đoán kiếm trang tối hôm qua suốt đêm đem Phó đại tiểu thư đưa tới nơi này ẩn nấp. Chỉ thấy đại sư liệu sự như thần, thông hiểu âm dương, phá hỏng chuyện tốt của Đoán kiếm trang, hiện giờ bọn họ chỉ có thể đem đại tiểu thư giả chết sống lại trở về – nhưng cũng sống uổng một hồi, còn phải bồi thường tánh mạng bá tính vô tội!”

Đan Siêu nói: “Tại hạ không dám nhận.”

Hắn dừng một chút, lại trầm giọng nói: “Việc này vô luận như thế nào cũng không thể giải quyết riêng. Đợi sau khi bọn họ tiếp Phó đại tiểu thư quay lại, tại hạ chắc chắn… “

Thanh âm hắn bỗng nhiên dừng lại.

Chắc chắn thế nào?

Báo quan? Giải oan? Hay là bắt buộc Thiếu trang chủ, lão phu nhân của võ lâm thế gia cao cao tại thượng, bồi mệnh cho nha đầu quê mùa mà bọn họ dùng tiền mua về?

… Ngay cả việc có thể bồi, vậy phụ mẫu cô nương bán con gái ruột của mình lấy hai trăm lượng bạc thì nên xử trí như thế nào?

Giang hồ mưa gió, thế sự phiêu diêu. Bao nhiêu chuyện không công bằng không hợp lý lại cố tình thời thời khắc khắc phát sinh, vải trắng che đậy không được, hoàng thổ vùi lấp không xong, mọi người đều biết lẽ đương nhiên tồn tại oan hồn.

… Đây chính là thế đạo.

Mỗi người sống trong đời, đều luồn cúi tranh đoạt, cố gắng hấp thu một chút khoái hoạt cùng thỏa mãn bé nhỏ không đáng kể, lại tập mãi thành thói quen, nuốt vào càng nhiều buồn khổ cùng phiền muộn.

Đan Siêu thở ra một hơi thật dài, nhưng cứ có cái gì đó tích tụ ngăn ở yết hầu, nuốt cũng nuốt không xuống, mà nhả cũng nhả không ra.

Một lúc lâu sau, trong ánh mắt tha thiết của tên đệ tử Thanh Thành hắn mới cười một chút – ít nhất nụ cười kia tuy ngắn ngủi nhưng bình thản cùng trầm tĩnh.

“Tại hạ chắc chắn làm hết sức!” hắn nói như vậy.

Nha hoàn đi vào trong thỉnh tiểu thư đi đã lâu, mọi người nơi tiền thính cũng chờ đến có chút nôn nóng. Cảnh Linh đặc biệt không kiên nhẫn, đông một tiếng đem chung trà đặt mạnh xuống mặt bàn: “… Như thế nào đi lâu như vậy, lại giở trò gì nữa đây?”

Câu này chính là tiếng lòng mọi người trong sảnh cùng hỏi. Phó Văn Kiệt chỉ đành nhẫn nại nói: “Cảnh công tử xin chờ một lát, có lẽ là xá muội cần một chút thời gian sửa soạn, ta lại sai người đi đốc thúc một chút…”

Cảnh Linh lạnh lùng nói: “Đoán kiếm trang các ngươi còn dám bày ra bất luận thủ đoạn gì, đừng trách ta không khách khí!”

Phó Văn Kiệt nén giận liền nói không dám, lại sai người đi hối thúc Phó Tưởng Dung đi ra. Ai ngờ hạ nhân mới vừa lên tiếng trả lời định đi, đột nhiên từ trong nội thất truyền đến tiếng thét hoảng sợ chói tai, ngay sau đó lách cách lang cang, tiếng bước chân lảo đảo chạy tới, tiếng nha hoàn gào thét: “Người tới a! Có… có quỷ!”

“Tiểu thư! Mau tới cứu tiểu thư ….”

Tiền thính người người ngạc nhiên, lão phu nhân bật đứng dậy: “Làm sao vậy?”

Vài nha hoàn vọt vào cửa, nháy mắt lảo đảo ngã sấp xuống đất, la lên: “Không… không tốt rồi… mau mau nhanh đi cứu tiểu thư!”

“Tiểu.. tiểu thư thắt cổ tự tử…!”

Lão phu nhân hai mắt tối sầm, ngoẹo đầu ngã sấp xuống, nhưng mà lúc này không còn ai lo tới. Phó Văn Kiệt thất thanh quát: “Xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể?!” Lời còn chưa dứt, đám người Trần Hải Bình, Cảnh Linh, Đan Siêu đã như tia chớp lao ra thính môn chạy về phía hậu viện!

Ầm một tiếng vang dội, cửa nội thất bị mạnh mẽ đá ra, mọi người vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng đồng thời đều hút một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy trên xà nhà treo lủng lẳng ba thước vải trắng, Phó Tưởng Dung lơ lửng phía dưới, quả nhiên đã thực sự không còn sinh khí.

Đáng sợ hơn không chỉ cái này, mà là trên mặt đất dưới chân Phó Tưởng Dung, rõ ràng có một khối dính đầy bùn đất, mơ hồ vẫn nhìn ra được là một bọc tã lót nguyên bản vốn là sắc trắng thuần …

Trong tã lót kia, chính là một khối thi thể nho nhỏ sớm đã hư thối hầu như không còn gì!

Trần Hải Bình lui ra phía sau một bước, lắp bắp nói: “Không… không có khả năng, đây là… đây là …”

Đan Siêu chợt minh bạch cái gì, lạnh giọng hỏi: “Là hài tử của biểu huynh ngươi một năm trước khó sanh mà chết, có phải không?”

Trần Hải Bình cả người kịch liệt phát run, một lúc lâu mới run run gật đầu, nói: “Đúng… đúng thế!”

………….

Hai cỗ thi thể một lớn một nhỏ che vải trắng, đặt ở trên nền đất tiền thính.

Lão phu nhân sau khi tỉnh lại khóc lớn mắng to một trận, sức cùng lực kiệt lại bất tỉnh, liền được bọn nha hoàn đỡ đến phòng sau nghỉ ngơi. Những người còn lại ngồi vây quanh tại tiền thính, chung quanh một mảnh tĩnh mịch. Trong không khí giống như lưu động một luồng chất lỏng trầm trọng, sềnh sệch mà lạnh lẽo, bò qua lỗ chân lông từng người.

Không biết qua bao lâu, mới vang lên thanh âm nhẹ nhàng của Tạ Vân, cũng là phân phó thị nữ: “Trời chiều rồi, đi đem đèn châm lên.”

Bốn phía ngọn đèn lục tục dấy lên, lúc này mới giống như đánh vỡ ma chú lặng im nào đó, mọi người nhất tề sợ run cả người.

“Đứa nhỏ này chết non khi chuyết kinh (*) khó sanh, sau đó thu xếp cùng với mẫu thân táng một chỗ, như thế nào lại xuất hiện ở trong này?” Phó Văn Kiệt thanh âm khàn khàn run rẩy, tựa hồ đến giờ vẫn không thể tiếp thu sự việc: “Điều này sao có thể, chẳng lẽ thật sự là hài tử oan hồn không cam, hiển linh trả thù, cho nên…”

[(*) chuyết kinh: vợ, gọi một cách trân trọng]

Một cỗ khí lạnh nhất thời từ trong tâm mọi người dâng lên, lại chỉ thấy Tạ Vân một tay chống má, dựa vào bên án, mỉm cười nói: “Hài tử chết non trả thù cô cô, thứ cho ta kiến thức hạn hẹp, vẫn là lần đầu tiên nghe nói.”

Cảnh Linh lạnh lùng trả lời: “Khả năng cô cô chỉ là kẻ đầu tiên, Đoán kiếm trang một cái tiếp một cái, không chừng cuối cùng ai cũng đừng nghĩ chạy thoát…”

“Phải không?” Tạ Vân không chút để ý nói “Nếu Đoán kiếm trang thật sự chó gà không tha, có khả năng ích lợi nhất chính là Thần quỷ môn. Nói không chừng cuối cùng cũng chỉ có thể hoài nghi Cảnh công tử ngươi a.”

Tạ Vân thời điểm ở trước mặt mọi người luôn luôn tránh ở phía sau Đan Siêu, cảm giác tồn tại phi thường khiêm tốn. Đây là lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, lời nói lại sắc bén như thế, khiến tất cả mọi người lúc này đều đồng loạt bất ngờ.

Cảnh Linh cũng sửng sốt, lập tức hừ một cái, cười rộ lên: “Bổn đại gia muốn hạ sát thủ, còn cần phải dùng đến trò giả thần giả quỷ này sao?”

“Cái đó là đương nhiên. Tên của Thần quỷ môn chính là ‘Giả thần giả quỷ’, ngươi không biết sao?”

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đồng loạt túa mồ hôi lạnh – cô nương này làm sao lại to gan như thế? Bằng vào cá tính lãnh khốc kiệt ngạo của Cảnh Linh như vậy, nhất định không thể buông tha thiếu nữ thế đơn lực mỏng này!

Không ngờ Cảnh Linh chỉ nhàn nhạt liếc qua Tạ Vân một cái, trong giọng nói nửa điểm tức giận cũng đều không có: “Phải không? Nếu thực là Thần quỷ môn thu được lợi ích lớn nhất, nhìn đến ‘Long cô nương’ ngươi mỹ mạo mê người như thế, tại hạ nhất định chia cho ngươi một nửa coi như sính lễ, không cần cảm tạ!”

Mọi người đột nhiên biến sắc, Đan Siêu rốt cục đưa tay ấn kiếm quát: “Câm miệng!”

Ánh mắt Cảnh Linh thoáng liếc qua thanh kiếm được bọc trong tầng tầng lớp lớp vải bố trong tay Đan Siêu, nheo mắt lại, quay đầu đi cái gì cũng đều không nói.

Ngọn đèn lung lay rung động, chiếu xuống hai cỗ thi thể bọc vải trắng thành những vệt đen nhảy nhót, trong thoáng chốc thi thể tựa hồ như còn hơi hơi phập phồng.

Phó Văn Kiệt suy sụp ngồi ở bên người muội muội, thở dốc một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên quyết định: “Phần mộ tổ tiên ngay phía sau núi cách đây không xa, ta muốn mau chân đến xem…”

“Không thể!” vài đệ tử Thanh Thành cách hắn gần đó, ra tiếng phản đối. Chu Dự cả giận nói: “Thiếu trang chủ! Sắc trời đã sớm tối đen, ngươi lại hành động bất tiện, như thế nào có thể đi đến mộ phần?!”

“Nhưng hài tử duy nhất của ta bị trần thi tại đây, cần phải biết hắn là… là tới như thế nào! Nếu có kẻ nào ở phần mộ tổ tiên Phó gia phá rối mà nói…”

Cảnh Linh lạnh lùng nói: “Tới như thế nào a? Nói không chừng nó là tự bò lại đây…”

Lần này không ít người đồng thời trợn mắt nhìn về hướng Cảnh Linh. Mấy kẻ nhát gan lúc này liền run run thành một đoàn, ngay cả thanh âm đều phát không ra. Kẻ gan lớn thì run rẩy giận dữ: “Đừng nói nữa!” “Tử… Tử không nói quái lực loạn thần!” “Không cần phải nhắc lại!”

“Chúng ta ai cũng không thể đi,” Đan Siêu bỗng nhiên mở miệng nói, thanh âm nặng nề mà ngăn chặn mọi người.

“Tại hạ trước nay không tin quỷ thần, hơn nữa càng không tin quỷ thần giết người. Nếu Phó tiểu thư thật sự là thắt cổ tự tử còn dễ giải thích, nhưng anh nhi nhất định không phải là chính nàng ta chạy tới phần mộ đào ra ôm trở về. Nếu trong đó có người phá rối, thậm chí là có người hạ độc thủ, hung phạm hiện tại nhất định cách chúng ta không xa.”

Hắn nói tiếp: “Hiện tại chúng ta hẳn là nên ở cùng một chỗ, tránh phân tán ra, để không tạo cơ hội cho bất luận kẻ nào.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đại bộ phận cảm thấy hắn nói có đạo lý. Cũng có một số nhỏ người khiếp đảm mà nhìn chằm chằm thi hài nhỏ bé kia, cái gì cũng không dám thốt ra.

Phó Văn Kiệt lại gắng sức lắc đầu, đột nhiên khàn khàn cổ họng nghẹn ngào nói: “Không… đừng có nói bất cứ cái gì nữa, ta nhất định phải đi!”

Chu Dự không tán thành nói: “Thiếu trang chủ!”

“Ở tại đây sẽ không có nguy hiểm sao? Nếu thật sự là oan hồn lấy mạng, oan hồn hiện ngay ở trước mắt các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi muốn lưu hắn ở trong này qua đêm?!”

Mọi người đồng thời nghẹn giọng, chỉ nghe Cảnh Linh hợp thời mà chen lời:

“Đúng thế. Phần mộ tổ tiên bên kia còn có mẫu thân nó, hài tử của nàng ở trong này, chỉ sợ không chừng ban đêm ngay cả mẫu thân nó cũng tìm đến. Đến lúc đó…”

Trong ánh nến lay động hắn lộ ra một nụ cười, ánh mắt lạnh thấu xương. Hàm răng nhọn trắng như tuyết mơ hồ có thế thấy, những người chứng kiến đều nhịn không được phải rùng mình, trong lòng bắt đầu buông lỏng.

“Bây giờ còn chưa tính là tối hẳn. Chúng ta đem hài tử này đuổi về phần mộ tổ tiên. Đi nhanh về nhanh, chừng nửa canh giờ cũng đã trở lại!” Phó Văn Kiệt kiên trì nói: “Cho dù thực sự có hung thủ quấy phá, chúng ta nhiều người như vậy, một đường đều khẩn kề nhau thì sợ cái gì? Ta cũng không biết các vị võ lâm đồng đạo lại thành những kẻ nhát gan không dám ra khỏi cửa nửa bước như vậy!”

Phó Văn Kiệt thật sự là bị kích thích đến điên rồi, những lời cuối cùng đã có thái độ như phát cuồng. Chung quanh hắn một vòng người đều không hẹn mà cùng lui về phía sau, khó xử mà nhìn nhau.

“Chuyện này… Hài tử đặt ở nơi đây cũng không phải biện pháp…” Một đệ tử Không Động phái ngần ngại nói.

“Vạn nhất thực sự có oan hồn quấy phá…”

“Phần mộ tổ tiên Đoán kiếm trang cách nơi này thật không xa sao?” Chu Dự nhịn không được vẫy một nha hoàn lớn tuổi đến hỏi.

Đại nha hoàn cũng bị dọa sợ, run run rẩy rẩy đứng ở trong tiền thính, nói chuyện đều mang theo âm nức nở: “Không… không xa… đúng là trong vòng nửa canh giờ có thể đến. Hài…hài tử có thể đưa trở về sao?”

Phó Văn Kiệt bang bang dùng sức vỗ bàn, quát: “Người đâu, mang kiệu đến đây! Lúc này liền xuất phát!”

Đan Siêu rốt cục cũng không biết làm thế nào, mắt nhìn sắc trời bên ngoài, không biết có phải là do tâm lý, bầu trời sau hoàng hôn có chút âm trầm, trong gió mang theo chút hơi nước ẩm ướt, tựa hồ trời sắp mưa.

May mà Phó Văn Kiệt lời nói không sai, phần mộ tổ tiên cách nơi này đích xác không xa – biệt trang phía sau núi nguyên bản chính là nơi Đoán kiếm trang dừng chân nghỉ lại khi tế tổ. Chỉ là đường núi không tính là bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có chút gập ghềnh. Dưới đường dốc đều là cây cối rậm rạp. Nghe nói sâu phía trong chính là bãi phế liệu trước kia Đoán kiếm trang bỏ đi.

Hơn mười tên đệ tử Thanh Thành, Không Động cùng Hoa Sơn, tăng thêm Phó gia, đám Thần quỷ môn, Trần Hải Bình, Đan Siêu và Tạ Vân gần hai mươi người, dọc theo sơn đạo đi qua từ đường, rốt cục lúc sắc trời tối xuống đã kịp đến trước mồ. Phó Văn Kiệt cũng kiên cường, không cần bất luận kẻ nào làm thay, tự tay ôm lấy khối vải bọc anh thi kia ôm vào trong ngực, để người nâng đến trước mộ, lúc này nước mắt liền rơi xuống.

“Con của ta a…”

Chỉ thấy hai cái mộ kia cùng một chỗ, một lớn một nhỏ. Chỉ có một bên có khắc mộ bia ghi “Đoán kiếm trang Phó Văn Kiệt chi thê”, cho thấy là anh nhi khó sanh chết non được chôn theo mẫu thân. Nơi này nguyên lai không có phong tục như vậy. Khó sanh chết non đều là mẫu tử đặt ở trong cùng một quan tài, không biết lúc trước Phó Văn Kiệt nghĩ thế nào, mới đem thê tử cùng hài nhi tách ra mai táng.

Có thể là trong tiềm thức của hắn cũng có ý tưởng đứa con này là điềm xấu hại ái thê của mình, mới khiến nàng khó sanh mà chết.

Tiểu quan tài của anh nhi hãy còn trong đất, nắp quan rõ ràng có một chỗ thủng, vừa cho một anh nhi đi qua. Mọi người lấy đèn lồng chiếu tới, nhất thời chỉ cảm thấy hàn ý từ trong lòng thình linh dâng lên, không biết là ai nhịn không được thấp giọng nói một câu: “Nương a, thật sự là chính mình bò đi ra …”


Chu Dự tốt xấu cũng là đại đệ tử phái Thanh Thành, tuổi cũng lớn hơn một chút, còn miễn cưỡng chịu đựng được: “Đừng nói lung tung!”

Chỉ có Đan Siêu tiến lên một bước, cúi đầu nhìn tiểu quan tài kia, cẩn thận nhìn chằm chằm vết nứt bên cạnh, ấn đường hơi hơi nhăn lại.

Đang lúc này trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, nghiêng đầu chỉ thấy Tạ Vân rũ tay áo rộng, đứng ở bên cạnh cầm theo một ngọn đèn lồng vì hắn chiếu sáng.

Dưới bầu trời âm trầm hắc ám, giữa đám mồ mả lạnh lẽo thê lương, chỉ có thân ảnh Tạ Vân được bao phủ trong vầng sáng màu da cam ấm áp, đáy mắt ôn nhuận như minh châu chiếu rọi, hướng về hắn hơi hiện lên nét cười.

Trong lòng Đan Siêu rung động.

Một loại cảm giác hắn không biết nên hình dung như thế nào, vừa mềm mại vừa ngọt ngào từ sâu trong nội tâm dâng lên, theo huyết mạch chảy đi tứ chi toàn thân.

“Đại sư?” Tạ Vân thấp giọng cười hỏi.

Đan Siêu có chút bối rối mà thu hồi tầm mắt, khụ một tiếng, đứng dậy lui ra phía sau nửa bước nói: “Không có gì, tùy tiện nhìn xem.”

“Có nhìn ra được cái gì không?”

“Như là bị người từ bên ngoài mở ra.”

Tạ Vân gật gật đầu, Đan Siêu đương muốn nói gì, đột nhiên phía sau có người lẩm bẩm: “Không hay rồi, trời muốn mưa!”

Mọi người nhất loạt ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời vừa tối quả nhiên mây đen dày đặc, trong tầng mây xa xa mơ hồ truyền đến chớp nháy. Lúc này mới là đầu thu, thế nhưng mưa dông cũng hiếm khi xuất hiện.

“Trong núi đêm mưa không thể ăn ngủ ngoài trời, mai táng hảo lập tức trở về đi!” Đan Siêu quyết định thật nhanh: “Tới vài người hỗ trợ, mau đi!”

Phó Văn Kiệt vẫn còn không buông tay, nhưng vài người đồng thời đi qua, ba chân bốn cẳng đem đất đào lên, mở ra áo quan, đặt anh thi vào, lại đem mai táng trở về, lần nữa qua loa vùi lấp đất lên. Phó Văn Kiệt đi đứng bất tiện, hạ nhân nhanh chóng đem hắn đỡ lên kiệu theo đường lộ cũ trở về. Chỉ đi không đến vài bước, mới đến một đoạn sơn đạo phá lệ gập ghềnh trơn trượt, đột nhiên trước mắt trắng xoá….

Ánh chớp đem cảnh vật chung quanh chiếu sáng như tuyết. Giây lát sau thế giới lâm vào hắc ám, mộ địa phía sau âm phong nổi lên bốn phía: “Không… muốn…”

“Không… muốn… đi…”

Toàn bộ mọi người nháy mắt run lên như điên cuồng. Mấy người nhát gan lúc này hét rầm lêm, vài tên gia đinh Phó gia khiêng kiệu thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.

Đan Siêu quát lên: “Bình tĩnh!”

Òanh một tiếng long trời!

Tiếng sấm tới bất ngờ không kịp đề phòng, cơ hồ như đánh sát trên đầu mọi người mà xuống!

“A a a…” trong tiếng kêu sợ hãi, không biết là ai trợt chân té ngã trên mặt đất. Lập tức trong đám người sinh ra phản ứng dây chuyền, mấy tên gia đinh bị đẩy đến trước té nhào trên mặt đất, liền đem tay kiệu văng ra ngoài!

“Cẩn thận!”

“Thiếu trang chủ!”

Phó Văn Kiệt bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bay vọt tới trước, ngã xuống đường dốc, thẳng hướng tới đám lùm cây rậm rạp cạnh vách núi lăn xuống!

Nham thạch bén nhọn, phía dưới rừng rậm ẩm ướt hắc ám, Phó Văn Kiệt nếu thật ngã xuống, làm sao có thể còn mệnh?

Kinh biến nháy mắt bùng nổ, mọi người hô to ra tiếng. Ngay tại phút chốc vô cùng hỗn loạn, một bóng đen như tia chớp hướng về phía trước tung người nhảy đến, trong một khắc mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh kia đã không chút do dự theo Phó Văn Kiệt nhảy xuống vách đá dựng đứng!

Trần Hải Bình đứng gần nhất, thất thanh kinh hô: “Đại sư?”

… Chỉ thấy kẻ nhảy xuống cứu người, rõ ràng chính là Đan Siêu!

Trần Hải Bình cắn răng liền muốn cùng nhảy theo, đột nhiên bả vai bị người níu lại, ngay sau đó trên gáy liền đặt một thanh đao lạnh như băng.

Hắn ngạc nhiên nghiêng đầu, lại chỉ thấy một tên thủ hạ Thần quỷ môn đang nhìn mình chằm chằm: “Không cho phép nhúc nhích.”

Cùng lúc đó Tạ Vân đi nhanh xuyên qua đám người, đến đoạn vách đá, đột nhiên cước bộ dừng lại.

Đoạt hồn câu sắc bén đến mức tận cùng, mũi sườn cong sắc bén đang duỗi đến, vô thanh vô tức chắn trước cổ họng y, chỉ cần bước thêm một bước, liền sẽ dễ dàng cứa ngay khí quản.

Thanh âm lười biếng của Cảnh Linh từ phía sau vang lên: “Long cô nương, đứng lại!”

“Họ Cảnh, ngươi muốn làm gì?” “Dừng tay!”

Mọi người mới từ trong bối rối lấy lại tinh thần, sôi nổi phát ra tiếng giận dữ. Chu Dự nổi giận quát: “Bỏ binh khí xuống! Động thủ với một thiếu nữ còn cái gì bản lĩnh?! Đại gia hỏa, mau thừa dịp mưa chưa tới, trước hãy đi xuống cứu người!”

Nhưng mà mặc những tiếng giận dữ mắng chửi, tay Cảnh Linh nắm câu cũng không chếch đi nửa phần.

“Hôm nay nơi này ai muốn đều có thể đi, duy độc ngươi không thể.” sát thủ tóc đỏ xem tất cả mọi người chung quanh như không có gì, vẫn chỉ nhìn thẳng vào Tạ Vân, lạnh lùng nói: “Một tên hòa thượng sinh tử không trọng yếu, nhưng nếu ngươi kiên trì đi xuống, ta đây cam đoan, hắn thật sự liền không thể không chết.”

“…”

Tạ Vân không quay đầu lại, thậm chí không hề động đậy. Một lúc lâu sau y chậm rãi nâng lên hai ngón tay, để lên mũi câu trước cổ họng mình, đem nó từ từ đẩy ra.

Mọi người chú mục nhìn trừng trừng ngón tay thanh mảnh, máu tươi theo từng đốt ngón tay ào ạt chảy xuống, nhưng động tác của y lại cực kỳ vững vàng, thậm chí có thể nói là thập phần tao nhã.

“Như ngươi cũng tới ngăn cản ta…”

Y cười, thanh âm thư hoãn giống như nhàn thoại việc nhà:

“… ngươi tính là cái thá gì chứ?”