“Xin lỗi, tạm thời chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn.”
“Xin lỗi, HT sẽ tổ chức một buổi họp báo giải thích cụ thể chuyện này, đến lúc đó sẽ giải đáp cặn kẽ các câu hỏi mà các vị đặt ra, mong mọi người hôm đó tới tham dự.”
Đúng vậy, nhưng những vấn đề liên quan tới Thẩm Miên trước mắt chúng tôi sẽ không trả lời. Mong mọi người thông cảm.”
Sáng sớm, phòng quan hệ công chúng của HT điện thoại reo không ngừng. Đâu đâu cũng vang lên tiếng trả lời điện thoại của nhân viên, tôi lắng nghe những giọng nói dịu dàng, ngọt ngào này, nhìn khuôn mặt thay đổi biểu cảm không ngừng của A Quang, cảm thấy khó mở miệng được.
Ánh mắt A Quang như đuốc nhìn tôi mấy lần, tần số run lắc bắt đầu tăng lên. Tôi còn cho rằng rốt cuộc anh ta bị khiếp sợ đến mức mắc bệnh động kinh rồi, tôi sợ đến mức thiếu chút xoay người đi gọi người đến giúp. Một lúc sau tôi mới phát hiện anh ta vô cùng trấn định lấy điện thoại đi động đang run liên hồi từ trong túi ra: “Alo, phải, đúng rồi. Tôi là người đại diện của Thẩm Miên. Được, có thể. Nhưng gần đây lịch trình của Thẩm Miên rất căng, không thể sắp xếp thêm các cuộc phỏng vấn khác được. Đúng vậy, cô ấy vẫn là một nghệ sĩ, sẽ không có gì đặc biệt.”
Anh ta ngắt điện thoại liền tiếp tục nhìn tôi.
“Thẩm Miên, tôi không cần biết cô họ Thẩm hay họ Tống, tóm lại, người ký hợp đồng với tôi là cô. Cứ cho là cô là Tống tiểu thư đi, đang làm việc hay là muốn thuận theo dòng nước chảy, tôi sẽ không vì thân phận của cô mà dành cho cô đãi ngộ đặc biệt đâu. Công việc là công việc, thân phận là một chuyện khác. Nếu như sau này cô không muốn tiếp nhận sự sắp xếp công việc của tôi, thì có thanh lý hợp đồng.”
Lời nói này của anh ta dường như đã phải suy nghĩ rất lâu, nói liền một mạch sau đó mới dừng lại, lại thêm một câu: “Ý kiến của bản thân tôi là hy vọng cô không phá hợp đồng. Thật ra cô là một diễn viên tiềm năng, chỉ cần có thời gian thì sẽ đơm hoa kết trái. Nói cho tôi biết sau này cô dự định như thế nào? Tiếp nhận công ty hay tiếp tục làm diễn viên? Để chúng tôi còn có phương án trả lời với bên ngoài. Đám phóng viên bây giờ làm loạn đến phát điên rồi.”
Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng chuông vang lên không ngừng, không kiềm chế được run rẩy: “《 Scandal 》còn chưa công chiếu, Tống Minh Thành sẽ tiếp tục quản lý HT, chờ đến khi hợp đồng của em hết hạn mới chính thức chuyển giao, dù sao cũng chỉ còn không tới nửa năm nữa. Em sẽ làm hết các công việc còn dang dở. Trước mắt chúng ta chỉ nhận thêm mấy quảng cáo nữa là có thể vừa đúng thời gian.”
Sau đó, A Quang liền đi liên lạc với những ký giả quen biết để bàn bạc nội dung các tin tức thanh minh. Cửa HT vây đầy phóng viên, trước khi đưa ra lời giải thích chính thức, tôi không muốn phải đối mặt ngay với giới truyền thông, chỉ có thể ngồi không trong công ty.
Mặc dù nói hy vọng mọi người mọi người không vì thân phận của tôi mà thay đổi nhanh chóng thái độ hãy vẫn cứ coi tôi là Thẩm Miên, nhưng dù sao cũng không giống nhau. Thì ra A Quang thích cầm lich trình đánh vào đầu tôi, nhưng hành động thân mật đó bây giờ hiển nhiên không còn nữa. Còn có, cô gái hôm ở phòng nghỉ ở đoàn làm phim, trước đây đều chào tôi cho có lệ, sáng nay thấy tôi thì vô cùng mất tự nhiên.
Nói trong lòng không chùng xuống là giả, mà điều khiến tôi chán ghét chính là xuất hiện những thứ không giải thích được, ngữ điệu cung kính, thái độ thân mật của tất cả mọi người khiến người khác nhìn mà giận sôi.
“Thẩm tiểu thư, có thể trò chuyện cùng cô đôi câu được không?” hay là “Chào Thẩm tiểu thư, hôm nay trông chị thật xinh”, “Thẩm tiểu thư diễn xuất rất chân thực, rất xuất sắc”. Những lời nói kiểu vuốt mông ngựa, muốn làm quen, nội dung cứ lặp đi lặp lại như vậy tôi nghe xong tuyệt đối không vui vẻ cho được. Tôi tức giận quay đầu lại mới giật mình phát hiện ra người gọi tôi là cô gái trông rất quen.
“Là thế này, em chính là người được đạo diễn chọn đóng thế chị trong《 Scandal 》, không biết chị có thể nói giúp em trước mặt Hàn tiên sinh được không ạ! Em thật sự không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành như thế này. Bây giờ mọi ngả đường đều phong tỏa, o ép em, kể cả bạn bè trong giới của em. Thậm chí các hậu bối trong học viện em vừa tốt nghiệp cũng bị chèn ép.”
Tôi có chút giật mình, nếu như nhớ không lầm, cô nàng này rõ ràng là đầu quân cho công ty CC, sao lại đến HT để cầu xin tha thứ thế này? Hơn nữa đối tượng cầu xin lại là Hàn Tiềm.
“Tôi nghĩ hình như cô nhầm lẫn gì đó rồi. Hàn Tiềm đúng là vị hôn phu của tôi, nhưng anh ấy sẽ không bởi vì một vai diễn mà tới làm khó cô đâu. Đây là chuyện công việc của tôi, tôi tin rằng anh ấy sẽ không nhúng tay vào.”
“Không phải vậy!” Sau khi tôi nói xong cô ta liền vội vàng giải thích: “Không phải vì vấn đề vai diễn. Em cũng biết trước đây em và bạn bè tự cho là mình giỏi giang hơn người. Em ngây thơ cho rằng chị xảy ra chuyện nên sẽ bị thay thế, em sẽ là người thay thế chị nhận vai diễn này. Sau cơ hội như vậy có thể khiến em có thể một bước lên tiên ở trong giới điện ảnh. Quãng thời gian đó, ngày nào em cũng mong thành danh sau một đêm. Mà khi em tìm đến mấy tòa soạn, dài truyền hình, bọn họ đều không muốn giúp em, không coi trọng em. Chỉ có một nới đồng ý nhưng điều kiện tiên quyết là em phải tiết lộ một tin tức có giá trị trong nội bộ giới giải trí.”
“Vì vậy, cô liền tung tin về tôi và Thẩm Miên, còn có Lam Lam nữa.”
Tôi đang suy nghĩ, giọng nói của Hàn Tiềm từ phía sau lưng truyền đến. Sau đó anh đến gần tôi, ôm eo tôi, ánh mắt nhìn người mới kia không dịu dàng như động tác với tôi.
“Hàn tiên sinh, xin lỗi, em không biết…. Vốn anh và Thẩm tiểu thư đã có scandal tình ái từ trước, nhìn chung tin đồn đã có rất nhiều, em cho rằng anh sẽ không quan tâm.”
Biểu cảm của Hàn Tiềm lại càng lạnh như băng: “Tôi muốn biết, chuyện của Lam Lam làm sao cô biết?”
“Lúc ấy, em thường xuyên đến đoàn làm phim《 Scandal 》, Hàn tiểu thư thường tới kiểm tra tiến độ quay phim. Sau đó, em nhiều lần thấy cô ấy nôn ói trong WC… Lúc đó, thực sự đầu em có vấn đề rồi, chỉ muốn đổi tin tức. Ban đầu chỉ là thuận miệng nhắc tới, không nghĩ rằng thần kinh của đám phóng viên đó lại nhạy cảm như vậy, theo dõi sát Hàn tiểu thư. Xảy ra chuyện lớn như vậy, em thực sự xin lỗi!” Cô ta vừa khóc vừa nói nhưng trên mặt Hàn Tiềm một chút rung động cũng không có. Anh không thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào thương tổn đến người thân của mình được.
“Em quỳ xống xin lỗi anh chị! Van anh chị cho em một con đường sống!” Mới vừa rồi cô ta còn khóc đến lê hoa đái vũ (Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.) đột nhiên quỳ xuống. Tôi vô cùng sửng sốt, nhưng Hàn Tiềm đang ôm tôi lại rất bình tĩnh.
“Đi thôi, Thẩm Miên, anh đưa em về nhà.” Anh chỉ nói nhẹ nhàng một câu bên tai tôi, tỏ ra hoàn toàn thờ ơ với người đang quỳ trên đất.
Lần đầu tiên được nhận “đại lễ” như vậy, mà người trên đất vừa rồi thút thít khóc bây giờ đang kêu gào thảm thiết. Nghĩ đến kết cục của cô ta, bị phong tỏa mọi con đường, đối với một người mới vào nghề, mộng tưởng thiếu nữa được chạm tới ngai vàng vinh quang, đứng trước hàng vạn ánh đèn chói mắt, không khỏi có phần quá tàn khốc. Dọc trên đường đi, tôi thủ thỉ với Hàn Tiềm muốn xin anh giơ cao đánh khẽ một chút, dù sao người mới không hiểu chuện, không cẩn thận đi lầm đường, bản tính vẫn là tốt, nếu được chỉ dẫn có thể đi trên con đường đúng đắn.
Hàn Tiềm nhíu mu lại, hiển nhiên là không đồng ý: “Thẩm Miên, em nhìn lầm rồi. Em có biết hướng phát triển của dư luận lúc trước không? Công bố tin tức của Hàn Lam Lam, anh có thể cho rằng cô ta bị ma quỷ ám ảnh, muốn trao đổi tin tức với truyền thông để tạo cơ hội cho mình, nhưng cô ta lại còn làm liên lụy đến anh và em. Hơn nữa còn khiến anh phải hao tổn tâm tư mới tra ra được, mọi đầu mối lại đều chỉ về em, tự cô ta nghĩ ra hay chỉ làm con tốt cho người khác thì cũng là muốn hãm hại. Nếu như em không phải là em, chỉ là một tiểu minh tinh không có thế lực, mà anh lại không tin lời em thì người hiện tại rơi vào đường cùng, chết đi sống lại quỳ trên mặt đất chính là em đó!”
“Có một số người rắp tâm nói láo hại người, chà đạp len người khác. Em thương hại cô ta, bỏ qua cho cô ta, những tổn thương mà em phải chịu đựng sẽ không có cách nào đền bù được, người ta sẽ càng thương tổn em nhiều hơn, giống như câu chuyện người nông dân và con rắn. Xin lỗi, Thẩm Miên, trong chuyện này anh không thể thông cảm với cô ta. Anh không phải là người dịu dàng. Xin lỗi em!”
Hàn Tiềm vừa nói, vừa nghiêng người sang hôn lên trán tôi, như muốn vỗ về. Theo lời anh nói, quả thật anh không phải là một người dịu dàng, không giống như Tô Khiêm luôn tao nhã, lễ độ với mọi người. Thậm chí, lần đầu chúng tôi gặp mặt, cho đến rất lâu sau này, ấn tượng của tôi về anh đều là mạnh mẽ và biểu tình lạnh lùng. Lúc ném tôi xuống hồ bơi cũng là thô bạo và tức giận.
Thế nhưng, bây giờ anh lại nói xin lỗi như vậy, trong lòng tôi ngược lại lại cảm thấy mềm nhũn, chua xót, sự đối lập khác biệt, anh có thể tỏ ra lạnh lùng với người ngoài, nhưng chỉ có đối với tôi, anh lại dịu dàng như vậy.
Những điều anh được dạy là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Cho dù là kẻ địch trên bất kỳ phương diện nào, đều phải tước đoạt hết tất cả tay chân, vây cánh của đối phương. Đây là phương thức sinh tồn trong thế giới này của anh. Mà em và anh không giống nhau. Em được lớn lên trong môi trường ấm áp, an toàn, mang trái tim tinh khiết, giới giải trí khác xa so với những gì em tưởng tượng, nó vô cùng tối tăm và bẩn thỉu. Trên suốt chặng đường của mình em đều gặp được người tốt, em được Tống Minh Thành và Tống Minh Nguyên bảo vệ quá tốt.”
Tôi biết anh muốn nói điều gì. Anh đang cố gắng giải thích với tôi, giải thích nguyên nhân anh hành động như vậy với người mới đó. Anh hy vọng tôi có thể hiểu được anh, bước chân vào thế giới của anh. Trên rất nhiều phương diện anh không hề dịu dàng mà rất thủ đoạn tàn nhẫn nhưng anh lại hy vọng tôi có thể hiểu rõ anh, không chỉ thích dịu dàng với tôi mà còn thích tôi như vậy với anh.
Nếm thử loại này đại khái với anh là thể nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Vì vậy những lời giải thích của Hàn Tiềm có phần vụng về.
“Em có thể cứ mãi trong sáng như thế này, bởi vì anh sẽ thay thế Tống Minh Nguyên.” Cuối cùng, anh tổng kết lại một câu.
Sau đó, anh giúp tôi sửa sang lại cổ áo và tóc tai: “Phải bước ra cửa. Sẽ có rất nhiều paparazzi, có thể tình cảnh sẽ rất hỗn loạn, em phải chuẩn bị tâm tư cho tốt.” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tôi: “Nhưng cũng đừng hèn nhát, cuối cùng chúng ta đã có thể nắm tay nhau đi dạo dưới ánh mặt trời. Khoảng ba ngày nữa Tống gia sẽ tổ chức một cuộc họp báo, sau này có thể sẽ còn phải có một khoảng thời gian rất dài nữa, chúng ta đều là đối tượng mà truyền thông truy đuổi, mỗi ngày sẽ phải chung sống với paparazzi như hình với bóng, hoàn toàn không có gì đáng nói. Có thể truyền thông sẽ yêu cầu em nói về thân phận của mình, dùng những lời lẽ sắc bén, nhục mạ em là tiểu thư có tiền, rảnh rỗi vào giới giải trí trêu đùa người khác một phen, hoặc có thể nói những lời khó nghe hơn thế nữa. Sẽ có rất nhiều bát nước bẩn hắt lên người chúng ta mà không thể giải thích được, nhưng em nhất định phải nắm chặt lấy tay anh.”
Tôi gật đầu, thật ra những tin tức như vậy tôi cũng có thể thấy được, quả thật nói rất nhiều điều quá đáng, khó nghe, cái gì mà “Tiểu thư nhà giàu bước chân vào showbiz chỉ là để thỏa mãn thói hư vinh”, “Tống tam tiểu thư bao dưỡng các nam minh tinh”, “Ba người đàn ông có qun hệ thân thiết nhất với Thẩm Miên”, thậm chí còn có những tình tiết vô cùng sắc tình. Để thu hút người xem, giới truyền thông dựng tin vô cùng công phu, thêu dệt hoàn toàn các câu chuyện cũ của tôi. Thân phận này khiến tôi hãnh diện bên cạnh đó cũng khiến tôi bị dư luận lên án. Dư luận không nghiêng về phía nào cả, bất kể là chuyện gì cũng đều có rất nhiều ý kiến tranh cãi. Có người thì kinh ngạc, bừng tỉnh nhận ra Thẩm Miên chính là Tống tam tiểu thư, người hâm mộ chân chính thì thật lòng chúc phúc cho tôi và Hàn Tiềm, thấy tôi có thể hóa giải mọi khó khăn, trở ngại mà vui mừng cho tôi, nhưng dĩ nhiên cũng có người mắng tôi là dựa vào quan hệ và sự che chở của người khác.
Tôi biết, con đường mà tôi phải đi còn rất dài.
Sau đó, Hàn Tiềm nâng mặt tôi lên, cho tôi một nụ hôn dịu dàng mà nghiêm túc. Chúng tôi đã đi tới cửa, cánh cửa bị khóa chặn đám phóng viên kia đang ở trước mặt, mà tiếng tranh cãi của đám phóng viên và vệ sĩ, bảo vệ ồn ào truyền tới rõ mồn một.
Hàn Tiềm năm lấy tay tôi, kéo ra cửa, thời khắc cuối cùng quay đầu lại cười với tôi: “Anh mở cửa đây.” Anh dịu dàng nói với tôi.
Sau đó là hàng loạt tiếng nháy đèn flash hướng thẳng về phía hai chúng tôi, tiếng người ồn ào, huyên náo. Chúng tôi đi ra cửa, những chiếc microphone thi nhau đưa tới, đám phóng viên chen chúc, xô đẩy nhau ùa về phía chúng tôi.
ở giữa nơi ồn ào tiếng người và ánh đèn flash chói mắt này, tôi nắm thật chặt tay Hàn Tiềm.
Huyết vũ tinh phong (Mưa máu, gió tanh), dịu dàng cùng nhau sánh đôi đến già.