Tôi cố gắng bình ổn lại hô hấp. Tôi nghĩ có khi tôi bị đánh thành đầu heo rồi nên thực sự không muốn đối mặt với thực tế lâm ly, tàn khốc, tanh máu tươi như vậy. Ít nhất không muốn tỉnh lại đối diện với Hàn Tiềm trước mặt. Lý phu nhân thời Hán Vũ Đế, dù biết rằng sẽ chết nếu cứ dùng chăn che kín đầu không chịu nhìn Vũ Đế, cũng nhất quyết không để cho người đàn ông này nhìn thấy vẻ tiều tụy, bệnh tật của mình. Tôi không có dự kiến trước việc này như Lý phu nhân, nên không thể không phô bày khuôn mặt sưng vù của mình ra ngoài không khí, nhưng giả chết như vậy cũng tốt hơn là mắt to trừng mắt nhỏ với Hàn Tiềm trong hoàn cảnh như thế này.
Trong suy nghĩ của tôi, Hàn Tiềm thấy tôi ngủ say như vậy thì sẽ thấy nhàm chán mà rời đi, nhưng không ngờ, anh lại cầm lấy tờ báo ngồi xuống ghế sô pha ung dung ngồi đọc. Suốt một buổi chiều, tôi cảm nhận được ánh mặt trời tờ sáng ngời đến mờ tối, anh đều chưa từng rời đi.
Ước chừng sắp tới giờ cơm tối, rốt cuộc anh cũng đứng lên đi lại, đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng anh đóng cửa. Tôi len lén mở mắt nhìn trộm, lần này thực sự là bị dọa sợ đến thiếu chút nữa bật dậy. Trước mắt là hàng mi dày của anh, anh đang cúi người xuống ngày càng gần với môi tôi. Sau đó là một nụ hôn nhẹ như lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua.
Sau đó là giọng nói mang theo ý cười của Hàn Tiềm: “Biểu hiện của em lúc này có phải muốn anh dùng nụ hôn đánh thức mỹ nhân, em mới bằng lòng mở mắt ra không? Thẩm Miên, em phải dậy thôi. Cứ ngủ như vậy không biết là sẽ ngủ đến bao giờ.” Anh lại vươn người tới hôn lên vành tai và cổ tôi, cũng không tránh vết thương ra, nhẹ nhàng chạm vào. Tôi khẽ kêu đau, lúc nay Hàn Tiềm mới dừng lại.
Anh ngồi ở mép giường, những ngón tay luồn vào tóc tôi, vuốt ve. Có lẽ từ lúc tôi xảy ra chuyện đến giờ anh chưa hề ngủ, trong đôi mắt hiện lên vẻ mệt mỏi. Lúc chiều, Hàn Lam Lam lại tới một lần nữa. Để ngăn chặn Hàn Tiềm, Lâm Nhiễm đem chuyện Hàn Tiềm đưa tôi đi tận lực tuyên truyền ra bên ngoài, tung tin cho mấy tòa soạn mà Lâm gia thao túng, thêm mắm dặm muối, bịa đặt quan hệ giữa tôi và Hàn Tiềm là quan hệ nam nữ bất chính, không trong sạch, hơn nữa cố ý tuyên truyền danh tiếng của tôi giai đoạn trước, Lâm gia còn cố tình truyền đến tai người lớn trong nhà Hàn Tiềm. Người lớn trong Hàn gia trực tiếp tạo áp lực với Hàn Tiềm, muốn anh không được tiếp tục nhúng tay vào, nhanh chóng vứt củ khoai lang bỏng tay là tôi này đi.
“Bây giờ bên ngoài thế nào?” Tôi nhìn Hàn Tiềm, làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh biết mà, hiện tại em bị đánh, 《 Scandal 》ngày mai còn có buổi ra mắt, mà em phải mất một thời gian nữa mới xuất hiện trước ống kính được, không biết phải đối phó thế nào với giới truyền thông? Dù sao bị đánh thành như vậy, em cũng không muốn giới truyền thông đào bới tin tức này.”
Hàn Tiềm sờ đầu tôi: “Phía《 Scandal 》em đừng sợ, để tên Lý Khải Duệ đó ứng phó là được rồi, cứ an tâm tĩnh dưỡng. Những chuyện khác anh sẽ giúp em xử lý.” Tôi đoán Hàn Tiềm sẽ giấu tôi những chuyện diễn ra bên ngoài, lại không nghĩ anh ngược lại hoàn toàn không nói cho tôi, thật ra cũng nên sớm nghĩ tới, thậm chí ngày đó anh còn thu mua lại tất cả đống tạp chí, anh thậm chí còn không muốn tôi có một chút phiền lòng nào.
Tận tới đêm, anh cũng không có ý định rời đi. Tôi kéo kéo vạt áo anh nghi hoặc, anh nắm tay tôi, lại cúi xuống hôn tôi: “Anh lo ban đêm em sẽ sợ. Hiện tại anh ở đây, ai cũng không thể tổn thương em. Em có thể an tâm ngủ, anh sẽ ở đây với em.” (Crystal: Hĩ, anh thế này không yêu anh sao được)
Nhìn anh cười mặt mày rạng rỡ, thực sự không một ai có thể không rung động, tôi lại nhéo một cái vào tay anh: “Anh đi ngủ đi, ngủ ngon một giấc, sau đó em có chuyện muốn nói với anh.” Không muốn thấy anh lại khổ cực như vậy, ngày mai, ngày mai chờ sau khi anh ngủ một giấc thật ngon cho tinh thần sảng khoái, tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện ra nói cho anh biết.
Hàn Tiềm gật đầu: “Được, anh chờ em ngủ rồi sẽ đi.”
Lòng tôi cảm thấy mỹ mãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng không ngờ ngày mà tôi và anh có thể gặp lại lại cách nhiều ngày mai như vậy. Ngày hôm sau, Hàn Tiềm bị triệu hồi khẩn cấp về nhà. Ông nội Hàn Tiềm mấy năm trước phát hiện ung thư dạ dày, lúc này ông cụ lại dùng cái cớ bệnh tái phát để triệu cháu trai về. Mà bởi vì Lâm Nhiễm thâu tóm giới truyền thông lan tin, cũng ám chỉ tôi và Hàn Tiềm hiện đang sống chung, phóng viên chặn kín nhà Hàn Tiềm. Bên ngoài cổng Hàn gia đông đến kinh người, ký giả, người hâm mộ, người đi đường dừng chân, bất kể là tới xem náo nhiệt hay tới thăm bệnh, Hàn Tiềm điều ba hàng bảo vệ ra ngăn lại cũng không có hiệu quả. Cộng với việc anh phải ra ngoài, nên mới sắp xếp cho tôi vào bệnh viện tư nhân, đến đêm lặng lẽ rời đi. Mà cho đến khi ra khỏi nhà Hàn Tiềm, tôi mới liên lạc được với Tống Minh Thành. Đêm đó bị đánh, điện thoại di động không biết bị văng đi nơi nào, Hàn Tiềm muốn bảo vệ tôi nên không để cho tôi tiếp xúc với tin tức bên ngoài.
**********
Tống nhị thiếu gia đã từng thâm tình nói với tôi, anh ấy sẽ mãi mãi là hậu thuẫn chắc chắn của tôi, cho dù mưa gió, cho dù đêm đen hay ngày dài, anh ấy cũng sẽ vĩnh viễn ở bên tôi. Khi đó và đúng lúc chiều tà, khi đó tôi còn nhỏ, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm, nắm hai bàn tay truyền cho tôi hơi ấm. Tôi vô cùng cảm động thiếu chút nữa nước mắt, nước mũi tuôn trào.
Không nghĩ tới nhiều năm sau, một màn này lại tái diễn.
Hậu thuẫn chắc chắn của tôi thấy tôi tỉnh lại, phanh một tiếng nhảy lên làm bộ muốn tới ôm tôi. Khi đó, tôi cũng đang muốn đứng lên, vì vậy anh ấy liền vồ phải khoảng không, anh ấy đập thẳng vào mũi tôi, nhất thời khiến mũi tôi đau đớn, xém chút nữa nước mắt nước mũi tuôn trào.
Anh ấy sờ sờ mặt tôi, chỗ vết thương hiện tại tím bầm lại, trên mặt tôi hiển nhiên màu sắc sặc sỡ, trông giống như một bức tranh trừu tượng chưa hoàn thành vậy. Nhưng Tống Minh Thành lúc này lại không chê tướng mạo tôi xấu xí, ôm tôi thật chặt. Đầu anh ấy tựa vào hõm cổ tôi, mái tóc ngắn của anh ấy chọc vào làm người ta ngữa ngáy.
Anh ấy buồn bực nói: “Miên Miên, chúng ta phải đồng sinh cộng khổ. Anh còn khỏe mạnh như vậy, em không thể có chuyện được.” Lúc này, Tống Minh Thành không hề nói những từ phong hoa tuyết nguyệt, nhưng câu này lại khiến tôi xức động. Tôi ôm lại anh ấy, vỗ vỗ lưng anh ấy.
“Em không sao, chỉ là bị đánh mấy cái thôi, đau đớn thế này còn tốt hơn nhiều bị hành hạ về mặt tinh thần.”
Nhị thiếu gia lo lắng vết thương của tôi, nhẹ nhàng ôm tôi rồi buông lỏng ra, sau đó anh ấy thâm tình nhìn tôi.
Tôi cuối cùng thua trận, không còn sức lực: “Tin tức em bị đánh truyền ra ngoài rồi à? Cả nhà đều biết hết rồi? Không còn cách nào khác nữa phải không?”
Anh ấy nháy mắt: “Em biết à? Anh còn tưởng rằng Hàn Tiềm không để cho em biết đã xảy ra chuyện gì cơ đấy. Anh và anh cả thương lượng với anh ta mấy ngày rồi, anh ta đều không giao em cho bọn anh. Lại phong tỏa hết tất cả tin tức của em với bên ngoài, bọn anh không thể nào biết em bị thương ra sao nữa. Khi đó, anh ta bị cả trong lẫn ngoài chèn ép rất mệt, nhưng vẫn chịu được hết. Em nói cho anh ta biết thân phận của mình rồi phải không?”
Tôi ngẩn người: “Bây giờ anh ấy bị trong ngoài chèn ép thế nào?”
“Anh ta trong lòng vui vẻ nhưng phải bỏ ra rất nhiều công sức, rất thức thời, quả thật biết cưới được em đồng nghĩa với cưới nửa giang sơn, vì vậy giá trị sinh lễ trước đây cũng vô cùng lớn.” Anh ấy cố ý dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Trong lúc giá cả cổ phiếu của Lâm gia cao như vậy, anh ta nhanh chóng nuốt lấy 80% cổ phần, thực sự là máu chảy đầm đìa, em cũng biết rồi đấy, ngay cả anh cũng hiểu, đó không phải là thời cơ tốt để mua vào, anh ta làm như vậy tuyệt đối không dùng tới đầu óc. Lâm gia không nghĩ tới Hàn Tiềm ra chiêu này, đến lúc đánh mất quyền khống chế toàn bộ thì mới luống cuống lâm trận, mà Hàn bỏ tiền ra mua một lượng tài sản lớn như vậy, bản thân lại không kinh doanh lĩnh vực ấy, tự nhiên làm ảnh hưởng tới vốn lưu động, rõ ràng là lưỡng bại câu thương (Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.) Mặc dù, bây giờ anh chỉ tốn mấy phút là có thể tóm tắt mọi chuyện cho em nghe, nhưng tình hình thực tế diễn ra thì thật sự là huyết vũ tinh phong (chỉ mưa máu, gió tanh), dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào trên thương trường, công ty của Hàn Tiềm chắc chắn là tổn hại rất lớn.”
“Nhưng đừng vội, anh ta sắp cùng một nhà với chúng ta, dĩ nhiên bọn anh sẽ không trơ mắt nhìn anh ta phá sản rồi. Hơn nữa anh ta mạnh như vậy, trên cơ bản chỉ là suy yếu chút của cải thôi. Đại Miên, em là duy nhất, núi vàng núi bạc cũng không thể bằng được. Nói khó nghe thì, cưới em, ít nhất bớt được mười năm phấn đấu, thị trường Anh, Mỹ còn có thị trường bên này của chúng ta. Anh nghĩ anh không thể tưởng tượng nổi mặt mày xanh mét của anh cả được. Anh ấy và Hàn Tiềm đấu với nhau nhiều năm như vậy, hiện tại tài nguyên nhà mình cũng bị Hàn Tiềm nhúng chàm. Thực sự rất không cam lòng.”
Tôi có phần hốt hoảng: “Nhưng mà em chưa nói bất cứ cái gì với anh ấy cả.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Minh Thành, tôi lại bổ sung một câu: “Em muốn nói, nhưng chưa kịp nói, anh ấy đã bị người nhà gọi về rồi.”
Tống Minh Thành ngẩn ngơ: “Em chưa công khai thân phận? Anh ta còn làm đến bước này?” sau đó môi anh ấy run lên: “Chẳng lẽ anh ta mang thai? Trừ khi anh ta là phụ nữ, mang trong mình một hài nhi mới có thể một mực khăng khăng như vậy chứ? Quá đáng sợ, chỉ số thông minh của anh ta có vấn đề sao? Ngộ nhỡ em thật sự chỉ là một nữ minh tinh nhỏ bé, anh ta ra tay tàn nhẫn như vậy với Lâm gia, Lâm gia liên hiệp với anh cả và những người khác từng bị anh ta chèn ép, đối với anh ta mà nói tuyệt đối nguy hiểm. Anh thật sự nghi ngờ, anh trai thực sự đấu với người này nhiều năm như vậy sao? Hay nói cách khác, anh ta thích em bao nhiêu?”
Tôi nghiêng đầu nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không biết phải làm sao. Hiện tại, chuyện mình bị đánh hoàn toàn không còn chú ý tới nữa, chỉ muốn nhếch môi cười khúch khích.
Đáng tiếc, tôi lập tức liền không cười nổi, Tống Minh Nguyên mang bộ mặt âm trầm bước vào. Tôi run lên, liếc thấy Tống Minh Thành cũng khẽ run lên.
Anh ấy sau khi đi vào lạnh lùng nhìn chúng tôi, khi nhìn đến mặt tôi thì cười cười, sau đó đem một tập tạp chí giải trí số mới nhất vứt lên mặt bàn: “Cả hai người bọn em hình như đều không muốn cho anh thở dài một hơi thoải mái thì phải. Tống Minh Thành, em không quản lý công ty thật tốt cho anh, Thẩm Miên, em thì giỏi rồi, làm ra chuyện này, sự an toàn của bản thân còn lấy ra chơi đùa được. Ban đầu em nói muốn đi làm paparazzi, sau đó muốn làm minh tinh, đều bảo đảm với anh sẽ không gây chuyện, bảo em mang theo vệ sinh thì em không chịu, nói quá phô trương. Giỏi lắm, giỏi lắm, bây giờ cuối cùng bị đánh. Những lời anh đã nói với em, em đều coi như gió thổi bên tai phải không?”
Tống Minh Thành nhìn thấy không khí có vẻ căng thẳng, nhỏ giọng gọi một tiếng anh.
Tôi cũng hùa theo nhỏ giọng gọi anh.
Tống Minh Nguyện giận dữ: “Ai là anh hai đứa? Tống gia có hai đứa mới hại anh khổ cực như vậy.”
Tống Minh Thàn chen miệng: “Không khổ cực, không khổ cực, Hàn Tiềm sẽ giúp anh. Miên Miên của chúng ta tìm được tên trợ thủ tốt như Hàn Tiềm, sau này chúng ta chính là một nhà hòa thuận.”
Kết quả, Tống Minh Nguyên không thể khống chế biểu cảm trên mặt khiến cả khuôn mặt càng thêm vặn vẹo: “Hàn Tiềm ra tay nhanh như vậy, nuốt gọn Lâm gia ngay cả đầu khớp xương cũng không còn, chỉ để lại chút tài sản không có giá trị cho anh. Người của Tống gia chúng ta bị đối xử như vậy, dĩ nhiên phải tự mình đi đòi lại. Hành động như vậy bảo chúng ta đi đâu đòi lại?” Sau đó, anh ấy quay mặt lạ cười dịu dàng với tôi: “Ba mẹ biết cả rồi, bây giờ đang kết thúc kỳ nghỉ ở nước ngoài để về gặp đứa con gái đáng yêu của họ đấy.”
Tôi rợn cả tóc gáy, anh ấy vẫn còn muốn tiếp tục: “Em biết rõ ba mẹ thích mất khuôn mặt em, anh còn chưa nói rõ với họ chuyện của em. A Miên, em tốt nhất nên cầu nguyện trước khi họ trở về vết thương đã lành lại rồi đi.”
Ba mẹ tôi mặc dù tôn trọng sự lựa chọn nghề nghiệp nhưng hiển nhiên sẽ không khoan dung cho sự lựa chọn nghề nghiệp để bị đánh như vậy. Khi còn làm paparazzi, vì theo dõi Tô Đình và Hàn Tiềm rồi bị dạy bảo như vậy, tôi cũng chỉ dám một mình len lén nuốt xuống, không dám để lộ cho người trong nhà biết, nếu không tôi đã sớm bị tóm về nhà từ lâu rồi. Mà lần này khác hẳn với những lần trước. Lâm Nhiễm đáng chết kia lại làm lớn nó lên.
Mà bây giờ tôi vô cùng yêu công việc này. Tôi thực sự muốn trở thành một diễn viên tốt, làm tốt một chuyện để có cảm giác thành tựu, diễn xuất không phải làm trò, không phải ăn chơi trác tán, hoang dâm vô độ, không phải là hàng hiệu xa xỉ, cũng có thể trở thành một loại sự nghiệp.
Tôi rốt cuộc chịu thua, kéo Tống Minh Nguyên: “Anh, anh là anh trai em, anh phải giúp em, em còn là người bệnh bị trọng thương mà.” Nếu không phải đang đối diện với khuôn mặt lạnh lùng như núi băng của Tống Minh Nguyên kia, có khi tôi còn có thể gọi mấy tiếng opa hoặc nii-chan rồi. (Trong bản gốc là oba và Nissan. Oba mình không biết tác giả muốn nhắc đến cái gì nhưng Nissan là một nhãn hiệu xe hơi, nhưng trong hoàn cảnh này Crystal thấy không phù hợp nên mạn phép sửa thành cách gọi anh trai trong tiếng Hàn và tiếng Nhật nhé!)
Mà vị anh trai này quanh năm chẳng thèm chơi với chúng tôi lại vuốt ve tay tôi: “Mấy ngày nay, Hàn Tiềm chăm sóc em cũng không tệ. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là những vết tím bầm cần thời gian mới hết được. Anh còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm. HT còn chưa khởi tố Lâm Nhiễm đánh nghệ sĩ của mình, ngược lại Lâm gia lại hành động trước, lúc này họ bị bốn bề vây kín, vẫn còn muốn bảo vệ con gái độc nhất, suy nghĩ vô cùng thấu đáo, đưa ra chứng cứ chứng minh Lâm Nhiễm tinh thần không ổn định, công bố với bên ngoài là phải ở nhà an dưỡng, trên thực tế là biến tướng của việc bảo vệ Lâm Nhiễm.”
Tống Minh Thành là người đầu tiên phản ứng lại: “Bảo vệ ở nhà? Vậy chúng ta không động vào Lâm Nhiễm được rồi, thông qua con đường pháp luật cũng không trừng trị được cô ta vì cô ta là người bị hạn chế năng lực hành vi? Lâm gia quá là khôn ngoan, đối với Lâm Nhiễm thì quá nuông chiều. Người đàn bà này làm hại không phải một, hai cô gái, chỉ cần có quan hệ với Tô Khiêm, nếu không có bối cảnh thì có cô gái nào là không bị Lâm Nhiễm xử lý? Bây giờ mới nghĩ tới chuyện làm cho con gái mình giấy chứng nhận tâm thần, sao không sớm đi làm đi? Chẳng lẽ Miên Miên của chúng ta cứ bị đánh một cách trắng trợn như vậy?”
Tống Minh Nguyên cười cười: “Không sao, để Lâm gia đến bệnh viện tâm thần làm giấy chứng nhận đi, anh cũng không cần cô ta phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, anh chỉ phụ trách việc đưa cô ta thực sự vào bệnh viên tâm thần thôi. Để cho cô ta có bệnh phải chữa.” (Crystal: Anh Minh Nguyên này thật cao tay, bái phục, bái phục.)
Tống Minh Nguyễn đã rời đi một lúc lâu rồi mà tôi và Tống Minh Thành vẫn còn bị nụ cười trước khi rời đi của anh ấy làm cho trái tim lạnh giá. Tôi nhất định phải nói, thật ra thì, tôi và Tống Minh Thành vốn là những đứa trẻ hồn nhiên trong sáng, cuối cùng khi trưởng thành tính tình trở nên dưa méo, táo nứt như vậy cũng phần lớn là do khi sinh ra không cẩn thận quen biết Tống Minh Nguyên.