A Quang cầm một tập báo ném xuống trước mặt tôi.
“Giải thích!”
Tôi liếc nhìn ảnh chụp màu sắc rực rỡ của tôi và Lý Khải Duệ, còn có tiêu đề vô cùng bắt mắt “ Chủ đề tân binh Thẩm Miên ném tú cầu, Lý Khải Duệ nhận hay không?”, nuốt nước bọt, “Có một loại người, vừa sinh ra đã định trước có số phận có một không hai! Cô ấy được giao sứ mệnh mà người khác không thể nào tưởng tượng được! Cô ấy đứng trên đỉnh cao của thời đại, nơi đầu sóng ngọn gió, dùng đôi vai gầy yếu để chống đỡ sức nặng của dư luận! Cô ấy có thể phải đối đầu với toàn bộ giới truyền thông, lại vẫn có thể ‘Hoành mi lãnh đối thiên phu chi; Phủ thủ cam vi nhũ tử ngưu’ (Trích thơ Lỗ Tấn, dịch là: Trơn mắt xem khinh nghìn lực sĩ; Cúi đầu làm ngựa các nhi đông. Ở đây chỉ quyết không khuất phục trước kẻ mạnh, trước khó khăn gian khổ; nhưng cam chịu phục tùng một người). Có thể cô ấy đã định trước sẽ cô độc, có thể sẽ không được thấu hiểu…”
A Quang giận giữ cắt ngang: “F**k!”
Lúc này anh ta rút từ trong cặp ra một đống tạp chí đủ loại màu sắc, anh ta vỗ vỗ chiếc cặp căng phồng, trợn mắt hỏi: “Cô nghe ra mùi vị gì chưa?”
Tôi suy nghĩ một lúc, đành nể tình mà vỗ tay: “A! Ngửi thấy, ngửi thấy rồi! Cái này vừa có sự dân dã vừa có chút nghệ thuật, trong nghệ thuật lại có sự thành thục, trong thành thục có sự nhiệt tình! A Quang, anh đúng là rồng phượng trong biển người! Ngay cả nguyên nhân sâu xa như thế cũng có thể hiểu tường tận!”
Lần này A Quang thiếu chút nữa không nhịn được dùng tạp chí đập vào mặt tôi: “Mùi thuốc súng! Mùi khói thuốc nổ đấy! Cô thật chẳng để tôi yên tâm chút nào, tôi qua người quen làm ở xưởng in ấn trực tiếp lấy được những tờ tạp chí này, vội vội vàng vàng chạy đôn chạy đáo. Tin tức của cô và Lý Khải Duệ cơ hồ không ai dùng phương thức chính diện đánh giá cô.”
“Sau này đối với cô mà nói chính là một trận chiến khó khăn. Bộ phim còn chưa công chiếu, cô đã bị bóp chết trong nôi. Hiện tại, hướng dư luận thật sự không tốt, có vết xe đổ của Lý Hoan Hoan, đoán chừng cô cũng theo vết cũ mà thôi. Huống chi cái đám nhóc này hận không thể cho ra càng nhiều tin mới, không có thành có một chút, chuyện nhỏ hóa lớn, thu hút được càng nhiều ánh mắt. Vốn cô đã bị phản đối nhiều, trước đây cùng Hàn gia lại có chút không hợp nhau, chính là đối tượng ra tay phù hợp nhất. Người đại diện của Lý Khải Duệ lại là một tên cáo già, khi nhìn truyền thông hành hạ hai người như thế, nhất định sẽ bảo vệ tên nhóc đó, đem nước bẩn tạt lên người cô cho xem.”
Tôi đột nhiên ngừng công kích, im bặt không lên tiếng, chuyện này đúng là tôi và Lý Khải Duệ không tính đến: “Thật ra thì tối hôm qua em thấy Hàn Tiềm.”
“A! Nghe người ta nói, anh ta mới đi Châu Âu về hôm qua, hôm nay hình như vẫn còn bị lệch múi giờ, vậy mà hôm qua cô lại gặp, thời gian không đúng, nếu hôm nay có thể gặp thì có phải tốt không. Bên phía Hàn Lam Lam khẳng định sẽ không qua, Hàn Tiềm có thể hỗ trợ là tốt nhất.”
“Tuần san giải trí cuối tuần mới phát hành, ngôi sao giải trí, nhìn chung giới giải trí sẽ tổng kết những lời bình luận vào cuối tuần này, chúng ta còn bao nhiêu thời gian để đi khơi thông quan hệ?” Tôi hiểu ý của A Quang. Đáng tiếc, tối hôm qua, cuộc nói chuyện của tôi và Hàn Tiềm không có kết quả.
Cuối cùng, anh nghênh ngang lái xe đi, lưu lại cho tôi một đám bui đất phía sau đuôi xe.
Thế nhưng, A Quang hủy tất cả lịch trình làm việc buổi chiều của tôi, ra lệnh cho tôi mang lễ vật tới cửa thăm hỏi Hàn Tiềm.
“Cho dù cô không thể làm Hàn Tiềm dao động, thì cũng phải tranh thủ trung lập anh ta, không tham dự chuyện này cũng được, thành công tôi cho cô nghỉ ba ngày.” Tôi bị ba ngày nghỉ làm động lòng. Bình thường tôi đã không muốn thăm hỏi Hàn Tiềm, dựa vào chuyện tối hôm qua, hôm nay càng không muốn gặp mặt.
Sẽ có một buổi nói chuyện hết sức vui vẻ. Nhưng ba ngày nghỉ này giống như là nhiệm vụ cho người mới trong game vậy, chỉ có làm xong mới được thăng cấp, nhận thưởng.
“Được rồi, vậy em đành hi sinh nhân sắc vậy! Dư luận đều nói em câu hồn đoạt phách (tức bị hút hồn, tâm trí bị cướp đoạt) thiếu chút nữa tóm được Hàn Tiềm.”
A Quang lườm tôi một cái cháy mặt: “Nói nhảm, Hàn Tiềm có thể coi trọng cô sao? Tôi ở trong giới nhiều năm như vậy, anh ta cho tới bây giờ đều nói năng thận trọng, cho dù người ta có lấy lòng cỡ nào cũng không thành công. Anh ta có tiền lại đẹp trai, không ít nữ minh tinh có suy nghĩ muốn tiếp cận anh ta, hiện tại không phải đều bỏ cuộc rồi sao.” Vừa nói, anh ta vừa đưa tay vỗ vỗ đầu tôi: “Cô cùng đừng vì bên ngoài giới truyền thông ghép cô với anh ta, thậm chí Hàn Lam Lam Lam cũng cho là như thế liền tự mình đa tình cho rằng anh ta thật lòng coi trọng cô. Thái độ làm người của anh ta vẫn như thế, một năm trước tôi có dẫn một người mới tham gia vào bộ phim《 Áo Rồng 》(một loại trang phục đồng bộ trong hí khúc, có vằn hổ) mà anh ta đầu tư đến gặp anh ta, anh ta dò hỏi cặn kẽ, trước khi gọi món ăn còn tỉ mỉ hỏi qua có bị dị ứng món nào không. Nửa năm sau gặp mặt, anh ta vẫn còn nhớ tôi không ăn cần tây, người mới tôi dẫn đến không ăn cà rốt.”
Trong tuần bộ câu chuyện, A Quan một mực tin tưởng quan hệ giữa tôi và Hàn Tiềm rất trong sáng, thuần khiết, nguyên nhân chủ yếu khiến Hàn Tiềm xem trọng anh ta và không xem trọng tôi là giống nhau. Lần chân bị thương phải tá túc ở Hàn gia đó, A Quang biết. Trí nhớ của Hàn Tiềm tốt như vậy, trong thời gian ngắn thực sự không thể dễ dàng quên căn bệnh máu khó đông kỳ quặc của tôi. Lúc gần đi, anh ta còn không quên tiếp tục cảnh cáo tôi.
“Khi gặp Hàn Tiềm thì đừng có làm những hành động chọc cười, làm nũng, tránh nặng tìm nhẹ gì đó, nói thẳng ý định tới làm gì là được, tỏ ra là người chính trực. Nhưng phải chắt lọc từ ngữ, tràn đầy chân thành, dù sao anh ta cũng không cùng tầng lớp với chúng ta.”
Tôi mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Những từ ngữ mạnh mẽ, phiến diện lúc này đều không có tác dụng, đều vô nghĩa.
Đến khi tới trước cửa nhà, tôi mới gọi cho Hàn Tiềm: “Hàn tiên sinh, anh có ở nhà không?”
Hàn Tiềm lời ít mà ý nhiều: “Có, có chuyện gì?”
“Em muốn gặp anh một lát, nói với anh chuyện này.”
Hàn Tiềm im lặng một lúc: “Được, tôi đang ở phòng tranh, em đến đây đi.”
Quản gia chỉ đường cho tôi, tôi liền nghênh ngang đi theo ông ấy vào sâu trong nhà Hàn Tiềm. đi qua hành lang treo đầy tranh vẽ, trước đại sảnh cũng treo rất nhiều phác họa, thủ phát tương đối đẹp, đường cong của tĩnh vật tự nhiên lưu loát, đánh bóng cũng rất đẹp. Không phải là danh gia, bên trong phòng được thiết kế rất đẹp, cảm giác về tổng thể rất tốt.
Vào phòng tranh, thấy Hàn Tiềm đang xắn tay áo tô màu. Nhìn lại phòng tranh xung quanh bày đầy những bức tranh chưa hoàn thành, những bức này và những bức treo trên tường kia có thủ pháp giống nhau.
“Hàn Tiên sinh, anh có sở thích hội họa sao?” Tôi nhìn những bức tranh để đầy trên đất, có chút ngạc nhiên, dọc đường đến đây đều là tĩnh vật, “Anh không thích vẽ chân dung sao?”
Hàn Tiềm ngẩng đầu lên nhìn tôi, phía bắc phòng vẽ là một cánh cửa trong suốt, bên ngoài là khoảng sân rộng. Anh vừa ngẩng đầu lại đạt được hiểu quả phản quang: “Buổi chiều em có chuyện gì không?”
Tôi nghĩ người này quả thực rất thẳng thắn, vậy nên tôi cũng thành thực trả lời: “Chính là chuyện tối hôm qua anh nói, xuất hiện trên trang nhất, khiến em bị đặt trong tình thế không tốt lắm, anh có thể giúp em không?”
Anh đặt bút vẽ xuống, bước lại phía cửa kính, mở ra, sau đó tôi liền thấy một vật thể màu xám tro từ ngoài sân chạy vào. Đúng là con mèo béo đó rồi. Nhiều ngày không gặp lại béo lên một vòng nữa rồi.
“Lần này, tại sao tôi phải giúp em? Thẩm Miên, hình như ngày hôm qua em nói với tôi, mong tôi ít quan tâm tới sự nghiệp của em mà.” Anh tóm lấy cái cổ của mèo béo, nhìn tôi với ánh mắt trêu tức.
Tôi không biết phải tiếp tục đề tài này như thế nào, loại cảm giác này giống như đang tung tăng đi trên đường, đột nhiên rơi vào trong một cái cống thoát nước không có nắp đậy. Tôi hôm qua tôi bừng bừng khí thế lên tiếng yêu cầu Hàn Tiềm đừng “quan tâm” đến cuộc sống riêng của tôi nữa, kết quả là hôm nay phải xanh mặt, quả nhiên vật chất thì mãi mãi gần như vĩnh hằng.
“Buổi chiều em không bận việc gì, làm người mẫu giúp tôi là được rồi.” Anh đột nhiên đứng dậy đi đến góc phòng tìm kiếm màu vẽ trong ngăn tử.
Trước mắt tôi như tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã quỵ, A Quang nói anh chính trực, cái gì mà chính trực cơ chứ! Giống như tôi vừa rồi chẳng qua là tôi ngã vào trong một cái cống thoát nước không có nắp, trong lòng luôn nghĩ sẽ có người tới cứu, đợi hồi lâu, rốt cục bên trên cũng xuất hiện một khuôn mặt. Còn chưa kịp mừng rỡ thì phát hiện ra chủ nhân của gương mặt đó đang tươi cười đậy nắp cống đó lại.
Vẽ chân dung cần người mẫu và người vẽ, cả hai người cùng phải duy trì sự nghiêm túc, chuyên tâm, làm việc cùng nhau mấy giờ đồng hồ, dù thế nào đi nữa thì đây cũng là chuyện rất xấu hổ. hơn nữa làm người mẫu, thế giới nội tâm cơ bản có thể thấu hiểu được thông qua biểu hiện bên ngoài.
Tôi và Hàn Tiềm đâu có đơn giản như A Quang nghĩ, quan hệ của chúng tôi chính là không trong sáng, đan xen giữa yêu hận tình cừu, không rõ đầu đuôi ra sao.
Hàn Tiềm nhìn tôi mặt mũi si ngốc, ôm mèo của anh đưa cho tôi: “Ôm nó đi, ngồi vài ghế salon ở bên kia, đừng cứng nhắc quá. Em có thể thoải mái cử động. Tôi không cần một người mẫu đờ đẫn như tượng gỗ.”
Đại khái là ban đầu định bắt chước phong thái của Mona Lisa, mắt mở lớn nhìn thẳng, cuối cùng dùng mắt quá sức, không biết ngả đầu vào thành ghế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi từ lúc nào/
Đến khi tôi từ trên ghế salon tỉnh lại thì hai giờ đồng hồ đã trôi qua, hình như Hàn Tiềm đã vẽ xong, đang vừa ngắm thành phẩm vừa uống trà. Tôi tiến lại gần muốn xem bức tranh phác họa tư thế oai hùng của mình. Vậy mà Hàn Tiềm lại cuộn bức vẽ lại, nháy mắt nhìn tôi: “Vậy mà em lại có thể ngủ ngon như thế? Nếu như em có thể ngủ như vậy, sao không đi đến lớp đào tạo mà ngủ? Tối qua tôi cho em ý kiến, em còn đáp lời tôi: “Nghe anh nói chuyện, không bằng đánh một giấc còn hơn.””
Tôi nghe xong tỉnh ngủ hẳn, lớp đào tạo đó tôi có nghe qua, nội dung bổ túc phần lớn là nghệ sĩ phải làm gì với mặt trái của tin tức. HT cũng đã từng làm rồi, cũng không có gì mới mẻ, thế nhưng những giáo viên huấn luyện nghệ sĩ học bổ túc đều là những người tai to mặt lớn trong giới. Thay vì nói là học tập không bằng nói là đang thiết lập quan hệ, giao thiệp. Mọi chuyện trong giới đều có sự tham gia khống chế của các giáo viên này, đại thể là mở cho đám nghệ sĩ một con đường. Tôi và Tống Minh Thành cũng nói qua về chuyện này mấy lần, anh ta cũng không có vé bước vào lớp này.
Có thể đánh vào giới truyền thông phải dựa vào cái này, làm đến như thế, Lý Khai rDueej và tôi gây ra chuyện xấu cũng có thể dựa vào mối giao thiệp rộng rãi để khơi thông. Ít nhất cũng mở ra được một con đường.
Lúc này tôi rất muốn kéo tay A Quang, nói cho anh ta biết, Hàn Tiềm thực sự là một người chính trực. Mặc dù loại ý nghĩ này không lâu sau liền bị dập tắt. Nhưng hiện tại, tôi cũng cảm thấy vạn lần cảm kích anh.
Sau đó, tôi cùng Hàn Tiềm nói bang quơ vài câu, khi anh muốn điều chỉnh lại múi giờ bị lệch, đâị khái bình thường đều sẽ rất tình thơ ý họa, hoàn thành xong bức tranh anh sẽ vào thư phòng.
Đến buổi chiều, Hàn Lam Lam cũng chưa về, tôi liền ngồi trên bệ cửa sổ trong thơ phòng lười biếng phơi nắng. Con mèo béo cuộn mình nằm ngủ dưới chân tôi.
Hàn Tiềm chăm chú đọc sắc, thỉnh thoảng sẽ trao đổi với tôi về mấy câu tâm đắc, giọng nói của anh trầm ấm, dễ nghe, tôi nghe anh thỉnh thoảng thở dài, đọc lên những câu từ xinh đẹp, thỉnh thoảng nói ra những ngôn ngữ kỳ lạ.
Tôi bieeys, đó là tiếng Tây Ban Nha. Anh hạ giọng đọc rành mạch những lời thơ ca, dùng ngôn ngữ gốc mà tác giả viết.
Phát âm chuẩn xác, khi còn ở Anh tôi mới chỉ nghe người ta đọc qua trong lễ đường một lần, những hình ảnh, câu từ xinh đẹp đó vậy mà lại lưu lại trong đầu tôi.
Tôi nghe ai đó đã từng nói, cuộc sống ấm áp và hạnh phúc ở chỗ, có người vì bạn mà đọc một bài thơ trong ánh hoàng hôn.
Một buổi chiều như vậy, thật sự là quá tổn hại tinh thần.
Sau đó, khi tôi sắp trầm luân trong suy nghĩ Hàn Tiềm quả thật là một người tốt, anh buông sách xuống nói với tôi: “Cuôi tuần tôi tham gia một party, cần mang theo bạn gái, rất nhiều bạn học trước đây cũng sẽ tham gia, em đi cùng tôi.”
Tôi lập tức trở nên khô héo. Khi tôi còn theo dõi Hàn Tiềm cũng biết anh từ khi vào trung học cơ sở đã rất đào hoa. Lần này nếu nói đi dự tiệc cùng bạn học cũ, tôi làm bạn gái đi cùng không phải làm cái bia cho anh sao? Anh muốn tôi đi theo làm tùy tùng thì tôi cũng phải đi.
Hình như anh còn cảm thấy không ổn: “Em không vui sao? Yên tâm, tôi không phải là Lý Khải Duệ, không cần lấy tin tức, sẽ không có paparazzi. Đây là bữa tiệc cá nhân, sẽ rất an toàn. Hơn nữa, Thẩm Miên, em hẳn là phải cảm thấy cảm kích chứ? Theo tôi được biết, tin tức của em và Lý Khải Duệ, tình cảnh của em cũng không phải là tốt. Hiện tại thế cục đã thay đổi, trời nắng hạn gặp mưa, tha hương gặp bạn cũ.”
Mắt tôi rưng rưng lệ: “Phải! Hàn tiên sinh, cảm ơn anh! Thực sự là khiến em lĩnh hội được thế nào là trời nắng hạn gặp mưa, tha hương gặp bạn cũ!”
Núi phía đông có cọp, núi phía tây cũng có cọp, trước mặt, phía sau đều là một chữ chết.
Cái này gọi là:
Trời nắng hạn gặp mưa, một giọt.
Tha hương gặp bạn cũ, chủ nợ.