Viên thuốc mà Trương Dương lấy ra chính là một số viên thuốc thông thường trước khi hắn đi bệnh viện Trường Kinh thực tập, đã ở nhà luyện chế ra, những viên thuốc này vốn có tác dụng cố bản bồi nguyên, cho người bị hậu quả năng lượng làm tổn thương dùng thuốc này, chẳng những có thể tiêu trừ ảnh hưởng của năng lượng đối với thân thể của bọn họ, còn có tác dụng thần kỳ gia tăng nội công của bọn họ.
- Môn chủ đại nhân, ngài rốt cục đã tỉnh.
Người đàn ông trung niên vừa nãy thỉnh cầu Trương Dương cứu tỉnh một số người của linh thú môn bị hôn mê, thấy sắc mặt của ông lão hồng hào, khôi phục bình thường, lập tức hết sức kích động nói một câu.
- Tiểu Thất, đã xảy ra chuyện gì, tôi tại sao cảm thấy nội công trong cơ thể tràn đầy hơn nhiều?
Sau khi ông lão khôi phục lại bình thường, nhìn thấy Trương Dương còn đang phát thuốc cho những người còn lại, nhỏ giọng hỏi người trung niên kia một câu.
- Môn chủ đại nhân, là mấy vị tiền bối này cứu tỉnh mọi người, còn hào phóng bố thí cho chúng ta những viên thuốc thần kỳ này.
Người trung niên vội vàng giải thích một câu, ông ta chỉ cần ngửi được mùi thơm ngát của viên thuốc tản ra đã cảm thấy vui vẻ thoải mái rồi, biết viên thuốc này hẳn là vô cùng quý báu, bởi vậy cũng không biết nên nói cái gì tốt để cảm tạ bọn Trương Dương đã lấy ra những viên thuốc trân quý như vậy.
Ông lão tự mình uống một viên thuốc, biết rõ tầm quan trọng của viên thuốc này, chỉ dựa vào việc đối phương có thể hào phóng đưa ra viên thuốc, chuyện bọn họ tự ý xông vào linh thú môn cũng được bỏ qua, huống chi những người này dường như thật sự chính là đến đây để giúp đỡ bọn họ.
Đương nhiên, cho dù ông không muốn cũng không có cách nào, thực lực cường mạnh mà Trương Dương biểu hiện ra ngoài, sớm vượt quá nhận thức của ông, phải biết Linh Thú Môn chẳng qua là một môn phái nhỏ ẩn ở trong núi, dựa vào có chút quan hệ với một con linh thú tam tầng, được nó bảo hộ ở, trong rừng sâu núi thẳm tu thân dưỡng tính.
Ông vừa rồi cũng đã nhận ra con linh thú thánh thú làm tổn thương bọn họ chính là linh hồ chín đuôi trong truyền thuyết, chỉ là ông không ngờ con linh hồ chín đuôi lại có thể liên tục biến đổi, thực lực càng ngày hùng mạnh, trong mơ hồ ông lão thậm chí nghĩ tới một bí sử về linh thú biến dị, thái độ thù địch của con linh hồ chín đuôi sau khi biến đổi rất giống với linh thú biến dị mà trong đoạn bí sử kia ghi lại.
Sau khi Trương Dương phát thuốc cho tất cả người của Linh Thú Môn xong, liền quay về bên cạnh Trương Bình Lỗ, Phác Thừa Ân đã chết ở chỗ này, mà linh hồ chín đuôi cũng vùi thây trong hố lớn sau khe suối của vách núi dựng đứng, sự nguy hiểm của nơi này cũng được giải trừ.
Hàn Quốc lần này chỉ có một người đến, lần sau có lẽ sẽ có hai ba người đến, trong lòng Trương Dương đã quyết định, đợi chút sẽ nói với ông cụ một tiếng, để cho ông cụ khi đi gặp đám người tu luyện chịu sự quản lý của quốc gia sẽ mang hắn theo cùng, hắn cũng muốn giao lưu với đối phương một chút.
Đối phương nếu đã là cơ quan phục vụ quốc gia thì không thể lại ngồi yên không quan tâm đến chuyện này, phải biết rằng, từ khi Nhật Bản bị mất quốc bảo Yêu Đao Thôn Chính vẫn chưa có người nào xuất hiện, Trương Dương tuyệt đối không tin, mấy người Nhật Bản đó sẵn lòng nuốt cơn tức này vào trong bụng mà không trả thù.
Còn nữa, những người tu luyện kia nếu chịu sự quản lý của quốc gia, nói vậy nhất định biết người Hàn Quốc rốt cuộc đối xử thế nào với con linh hồ chín đuôi này, làm cho đối phương biến đổi phi tự nhiên, biến thành ma thú.
Kiều Dịch Hồng ở một bên, mở bao tải chứa linh thú Sói ảo, đem thuốc giải độc của linh hồ chín đuôi đút vào, hiện ở trong này không còn chuyện gì nữa, ông ta chuẩn bị đem con Sói ảo mà Phác Thừa Ân bắt đi lúc trước trả lại cho ông lão của Tử Kim Thôn, có lẽ lão nhân gia nhất định rất nhớ chú chó mực của mình, nhưnglại không biết đợi đến lúc ông lão nhìn thấy uy phong lẫm liệt của Sói ảo này, liệu có phủ nhận đây không phải là đại hắc của mình không.
Con Sói ảo này chẳng những trúng độc của linh hồ chín đuôi, còn ăn phải viên thuốc mà Phác Thừa Ân đặc biệt phối chế, tuy rằng đã uống thuốc giải độc vào nhưng vẫn còn lâm vào trạng thái hôn mê, chưa có tỉnh lại.
- Các vị tiền bối, nếu đã vào Linh Thú Môn của tôi, có thể đến hàn xá của chúng tôi ngồi một chút không?
Vị lão nhân kia vốn là môn chủ của Linh Thú Môn dường như nhìn thấy đám người có ý rời khỏi liền vội vàng tiến lên một bước, ra tiếng hỏi.
- Không nhọc môn chủ khách khí, chúng tôi lần này tới, đều chỉ là vì đối phó tên có ý đồ làm xằng bậy trên lãnh thổ Trung Quốc của chúng ta, hiện tại đã giải quyết ông ta rồi, không còn chuyện của chúng tôi ở nơi này rồi.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng trên không trung bắt đầu hạ xuống, còn mặt trời đang từ từ dâng lên, sắc trời dần dần sáng.
Lúc này Trương Dương phỏng chừng Mễ Tuyết cũng đã tỉnh, vì nếu Mễ Tuyết sau khi tỉnh lại phát hiện hắn không ở bên cạnh sẽ lo lắng, cho nên hắn nhẹ nhàng cự tuyệt lời mời của môn chủ Linh Thú Môn.
- Trương Dương, trà tử kim của Linh Thú Môn rất có tiếng, chúng ta lưu lại uống một chén trà hãy đi, cũng không muộn.
Ông cụ đột nhiên đáp ứng lời mời của môn chủ Linh Thú Môn, chỉ là khi nói chuyện, còn âm thầm nháy mắt với Trương Dương.
Môn chủ Linh Thú Môn nghe thấy câu trả lời của Trương Bình Lỗ hai mắt tỏa sáng, ngược lại nhìn Trương Dương, hy vọng Trương Dương cũng hồi tâm chuyển ý.
Trương Dương nhíu mày, ông cụ làm như vậy hiển nhiên là có mục đích riêng, chỉ có điều không biết ông cụ rốt cuộc muốn làm cái gì, tuy nhiên ông cụ đã nói như vậy, đành phải dành chút thời gian lưu lại uống chén trà.
Nhìn thấy Trương Dương gật đầu, trên mặt của môn chủ linh thú môn ngay lập tức lộ ra vẻ vui sướng, ông vội vàng làm một động tác mời, sau đó xoay người dặn dò người trung niên kia:
- Tiểu Thất, nhanh đi chuẩn bị trà tử kim ngon nhất, chiêu đãi các vị tiền bối này.
- Vâng.
Người trung niên kia sau khi lĩnh mệnh, lập tức mang theo vài người rời khỏi, chỗ khe núi Động Thiên vốn chính là địa bàn của Linh Thú Môn bọn họ, ở nơi này địa phương nào có lá trà Tử Kim sơn ngon nhất, bọn họ biết rất rõ.
Tia Chớp cùng Vô Ảnh còn đang ngửa đầu nhìn trời, hai tiểu tử kia nhìn hướng chim diều hâu kia rời khỏi, trông mòn con mắt, giống như đang chờ đợi chim diều hâu kia trở về.
Ba người Trương Dương, Trương Bình Lỗ còn có Kiều Dịch Hồng đi theo môn chủ Linh Thú Môn vào trong một gian nhà gỗ, ông lão kéo ra một cái ghế, ngồi ở trước bàn, sau khi mời ba người bọn Trương Dương ngồi xuống, người trung niên được ông lão gọi là Tiểu Thất kia bưng bốn chén trà vào.
- Mấy vị nếm thử, dùng nước suối ở vách đá ngâm trà Tử Kim thượng đẳng.
Ông lão phất tay, sau đó nói với đám người Trương Dương, nhìn thấy thế tay của ông lão, người trung niên lập tức thối lui ra khỏi nhà gỗ, trong nhà gỗ cũng chỉ còn lại có ông lão và ba người Trương Dương.
- Lão môn chủ, ông muốn nói cái gì, cứ nói thẳng đi.
Trương Bình Lỗ thân là người tu luyện Đại viên mãn trường kỳ ở Trường Kinh, đối với sự tồn tại của Linh Thú Môn cũng không xa lạ gì, ông lão này không biết Trương Bình Lỗ, nhưng cũng không có nghĩa là Trương Bình Lỗ không biết ông ta.
- Là như vậy, tôi muốn hỏi một chút về sự tình của linh hồ chín đuôi kia, mấy vị có biết hay không?
Ông lão cẩn thận từng li từng tí nhìn Trương Bình Lỗ, do dự một chút, liền thôi khách sáo trực tiếp nói thẳng.
- Ý của ông là, ông biết về việc linh hồ chín đuôi dị biến kia?
Trương Dương nghe thấy ông lão vừa nói như vậy, lập tức hứng thú.
- Ông biết cái gì cứ nói đi.
Trương Bình Lỗ bình tĩnh nhìn môn chủ Linh Thú Môn, ông lão này thân là môn chủ Linh Thú Môn, tuy rằng tu vi nội công không cao, nhưng đối với sự hiểu biết về linh thú cũng không ít hơn so với ông.
- Hai vị, trong quyển sách "linh thú chí" của Linh Thú Môn chúng tôi có ghi lại một đoạn bí sử, một đoạn về việc linh thú dị biến, vừa may có chỗ tương tự với con linh hồ chín đuôi biến dị kia.
Ông lão thành thật đem những sự tình mình biết nói ra, sau đó nhìn đám người Trương Dương, lại lần nữa hỏi:
- Mấy vị có nghe qua hay không, chuyện linh thú biến chất trở thành ma thú không?
Hai mắt của Trương Dương tỏa sáng, vừa rồi, hắn từ trên thanh nhiệm vụ của hệ thống thánh thủ thấy được việc biến thành ma thú, mà ông lão này hiển nhiên biết càng nhiều về sự tình linh thú biến thành ma thú.
- Cậu có biết những chuyện này?
Thấy Trương Dương có hứng thú, ông lão cũng dần dần không còn lo lắng, mới buông ra đầu đề câu chuyện.
- Vâng, trong đoạn bí sử kia, có người nghiên cứu ra một phương thức, sử dụng linh thú chém giết lẫn nhau, nuôi dưỡng linh thú giống với phương thức của Nam Cương, dựa vào sinh tử uy hϊế͙p͙ linh thú kích phát tiềm lực lớn nhất của chính mình nâng cao năng lực, lại phối hợp các vị thuốc chăn nuôi đặc thù, những linh thú sau khi trải qua quá trình sống sót tiếp, được gọi là linh thú biến chất.
- Mà trong số linh thú biến chất còn sống, tỷ lệ xuất hiện một con linh thú biến dị là rất rất thấp, khiến cho nó tràn ngập cảm xúc giết chóc bạo lực, còn sau khi linh thú biến dị, giết sạch tất cả sinh vật trước mắt, trong cơ thể của nó sẽ ngưng tụ ra một viên linh thú nội đan. Dùng phương thức này, cho dù là linh thú nhị tầng, cũng đều có thể ngưng tụ ra linh thú nội đan, linh thú như vậy, đã không có trí tuệ của chính mình, và không khác gì dã thú, cho nên được gọi là ma thú. Mà chứng cứ có ghi lại, người tu luyện nội công ăn loại linh thú nội đan này, có thể trực tiếp nâng cao tu vi nội công của chính mình.
Ông lão nói một hơi, bưng chén trà uống một ngụm, sau đó tiếp tục nói:
- Tôi nhìn thấy con linh hồ chín đuôi vừa rồi hoàn toàn giống với con linh thú chưa hoàn toàn biến chất trong sách ghi, còn khi nó hoàn toàn dị biến, tôi càng thêm khẳng định, có người ở sử dụng phương pháp tàn nhẫn này chăn nuôi linh thú.
Trương Dương và TrươngBình Lỗ ngơ ngác nhìn nhau, chuyện mà môn chủ Linh Thú Môn kể là những sự tình mà ngay cả bọn họ là y thánh Trương gia đều chưa từng nghe nói qua.
Về phần ông ta nói nói có người đang sử dụng loại phương pháp chăn nuôi linh thú này, đó rõ ràng là chỉ một số người Hàn Quốc.
Hai tay của Trương Dương đã nhanh nắm chặt, hằn lên những gân xanh.
- Thảo nào một số người tu luyện của Hàn Quốc đột nhiên đến Trung Quốc chúng ta trắng trợn săn bắt linh thú, chẳng lẽ chính là có suy nghĩ này?
Ông cụ Trương Bình Lỗ đập bàn, đứng lên nói với môn chủ linh thú môn
- Không được, ông đi theo tôi một chuyến, đi gặp một số người, đem chuyện này nói cho cho bọn họ biết.
Điều ông cụ muốn đương nhiên là dẫn môn chủ của Linh Thú Môn đi gặp những người tu luyện chịu sự quản lý của quốc gia kia, muốn đề phòng những người tu luyện của Hàn Quốc săn trộm linh thú trong phạm vi cả nước, nhất định phải khơi gợi sự chú ý của bọn họ.
- Không thànhvấn đề, tôi có thể cùng ngài đi.
Môn chủ Linh Thú Môn đồng ý, tuy nhiên vẻ mặt lộ vẻ chua xót, sau đó nhụt chí nói:
- Tuy nhiên các vị tiền bối có thể trì hoãn vài ngày hay không, chờ tôi xử lý xong vấn đề bại lộ chỗ ẩn thân trong bổn môn, sẽ rời khỏi cùng mấy vị, được chứ?