Bà vốn là một phụ nữ dịu dàng thùy mị, bị bà lão quở mắng vài câu, cũng chỉ biết khúm núm vâng vâng dạ dạ vài tiếng, trên mặt vẫn tràn đầy sự hưng phấn, chỉ cần Nghiêm Lương Phi không sao,cho dù có khổ cực đắng cay hay thiệt thòi cũng không sao cả.
- Lão nhân gia, cháu dìu bà vào thăm cháu trai của bà.
Trương Dương dìu bà lão, cùng Đường Tiểu Lan đi vào trong nhà, đến bên cạnh giường của Nghiêm Lương Phi.
Vừa vào nhà, một mùi thuốc nhàn nhạt xen lẫn với mùi son phấn của phụ nữ đập vào mặt, ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ, ánh nắng sáng sớm vương vãi trên mặt đất, trong phòng rất sạch sẽ, Nghiêm Lương Phi nằm trên chiếc giường kia của cha mẹ, trợn tròn mắt, ngẩn ngơ nhìn trên trần nhà.
Cho đến khi Đường Tiểu Lan dẫn theo bà lão cùng Trương Dương đi tới phòng, vẻ mặt của Nghiêm Lương Phi mới có chút biến hoá, cậu ta giãy dụa nhớ tới cái gì đó, nhưng một luồng cảm giác vô lực truyền đến khắp người lại làm cho cậu ta căn bản không tự mình đứng dậy được.
Nghiêm Lương Phi biết rất rõ về tình hình thân thể của mình, nhưng cậu ta không hề hối hận, ban đầu ở biệt thự Nhạn Minh Sơn, bất kể như thế nào, cậu ta đều muốn giết chết người của Khương gia, báo thù cho ba và ông nội của mình.
Nghiêm Lương Phi còn nhớ rõ chính cậu khi đó đã giết đỏ cả mắt, ngay cả thần trí đều mất đi, chuyện xảy ra sau đó, cậu ta càng không biết gì cả.
Nghiêm Lương Phi cũng là người tu luyện nội công, cậu ta biết rõ tình huống này của mình ắt là tẩu hỏa nhập ma, hậu quả của người tu luyện tẩu hỏa nhập ma nhẹ thì trở thành người bình thường, khó có thể khỏi hẳn nội thương, nặng thì chết tại chỗ, mà lúc này cậu lại bìnhyên vô sự nằm trên giường của nhà mình, ngoại trừ công lực hoàn toàn biến mất, nội công cũng hoàn toàn không có thì không có bất kỳ dị thường nào, cậu biết nhất định là Trương Dương cứu cậu.
Trương Dương cuối cùng lại cứu mạng của cậu, không thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả sự cảm kích của Nghiêm Lương Phi với Trương Dương.
- Chớ lộn xộn, cậu hiện tại vẫn còn yếu, nghỉ ngơi một chút, thể lực tự nhiên sẽ dần dần khôi phục.
Trương Dương nhìn thấy Nghiêm Lương Phi giãy dụa, hắn đứng dậy đi qua đỡ lấy cậu ta, sau lại lắc đầu nói với Nghiêm Lương Phi:
- Cậu sau này chỉ sợ phải tu luyện lại từ đầu.
- Trương đại ca, ánh mắt của Nghiêm Lương Phi hơi ươn ướt, chỉ cần báo thù được mối hận của gia đình cho dù có luyện nội công lại, thì cũng không có chuyện gì lớn.
Đường Tiểu Lan cùng bà lão Nghiêm gia dựa vào cửa, nhìn thấy nước mắt của Nghiêm Lương Phi, hai người cũng lặng lẽ lau nước mắt nơi khoé mắt
- Nghiêm Lương Phi
Trương Dương dừng lại một chút, hỏi:
- Cậu có nguyện ý gia nhập vào Y Thánh Vũ tông môn hạ của Trương gia hay không?
- Cái gì.
Mặc dù Nghiêm Lương Phi lúc này còn yếu ớt, toàn thân mệt mỏi, nhưng nghe thấy những lời này của Trương Dương vẫn là toàn thân kích động run lên, cậu ta trợn mắt há mồm nhìn Trương Dương, không ngờ Trương Dương nói như vậy với cậu ta.
- Hả
Đường Tiểu Lan đang đứng ở cửa, cũng rõ ràng nghe thấy những lời Trương Dương nói, không kìm nổi sợ hãi than một tiếng sau đó vội vàng che miệng của mình.
Trương Dương là thân phận gì, Đường Tiểu Lan nhìn thái độ của bà lão đối với Trương Dương liền đoán được, hơn nữa bản lĩnh của TrươngDương bà đã tận mắt nhìn thấy bà căn bản không ngờ, Trương Dương lại coi trọng con của mình như vậy, hoàn toàn tự nguyện nhận nó làm đồ đệ.
Đường Tiểu Lan tự cho mình là một phụ nữ nông thôn không hiểu biết gì, nhưng cũng biết đạo lý danh sư xuất cao đồ này, con của bà nếu như có thể đi theo Trương Dương học tập bản lĩnh, tương lai chẳng những có thể tu luyện, mà cũng không sợ chết đói.
Còn việc phân biệt Nghiêm gia Trương gia, bà là một phụ nữ đơn thuần, thật đúng là chưa nghĩ qua mấy vấn đề này.
- Tôi đồng ý.
Nghiêm Lương Phi sau cơn choáng váng ban đầu, vội vàng đáp ứng, sợ chậm một giây, Trương Dương sẽ thay đổi suy nghĩ nhận cậu làm đồ đệ.
Tuy nhiên, sau đó, Nghiêm Lương Phi đột nhiên nghĩ tới cái gì vội vàng nhìn bà nội của cậu ta, Nghiêm Lương Phi còn biết rõ, cậu ta có tốt xấu gì cũngphải gánh vác gánh nặng của Nghiêm gia, nếu là gia nhập vào Trương gia, chỉ sợ bà nội sẽ tức giận.
Bà lão Nghiêm gia lắc đầu, lộ ra một nụ cười rất đỗi vui mừng đối với nghiêm Lương Phi, Nghiêm Lương Phi lúc này giống như uống một viên thuốc an thần, vui vẻ nhìn Trương Dương, hết sức khẳng định trả lời:
- Tôi đồng ý.
Tuy rằng giọng nói của Nghiêm Lương Phi còn rất yếu, nhưng thái độ đặc biệt kiên định.
TrươngDương hài lòng gật đầu.
- Leng keng.
Tiếng nhắc nhở của hệ thống đã lâu lại lần nữa vang lên, màn ảnh tự động của hệ thống xuất hiện trước mặt của Trương Dương, tên trong môn phái củaY thánh Vũ tông, ngoại trừ Trương Dương đứng ở phía trên, sau ba cái tên phía dưới, lại tăng thêm một cái tên.
Trong bốn cái tên, tên của Khúc Mỹ Lan vẫn là màu xanh biếc nhàn nhạt, còn Yến Diệp Phi cùng Lý Quyên vẫn là máu xám xịt, còn Nghiêm Lương Phi trước khi thêm vào cũng biến thành màu xanh nhạt.
Trương Dương xem tên của Nghiêm Lương Phi, số liệu của Nghiêm Lương Phi lập tức hiện ra trước mặt hắn, rất kỹ càng tỉ mỉ.
Trong đó, thực lực của Nghiêm Lương Phi biến thành số không, bởi vì nội công của cậu ta đã biến mất hoàn toàn, đã biến thành một người bình thường, tuy nhiên, giá trị tiềm lực của cậu ta thì ngược lại, lúc ban đầu là mười ba thoáng cái biến thành mười lăm, tăng cao hai điểm, khiến cho Trương Dương rất ngạc nhiên thán phục.
Sau khi giá trị tiềm lực vượt qua mười, ý nghĩa đại diện của mỗi một điểm cũng lớn hơn nhiều so với mười điểm trước, thật không hổ là nhất tuyến kim đồng thể chất của một trong ngũ đại thể chất đặc thù bị Tiên Thiên hạn chế, thực không thể tưởng tượng, người có loại thể chất này mà không bị hạn chế tuổi thọ thì thành tựu sau này còn đạt tới đâu.
Mà cuối cùng, độ trung thành của Nghiêm Lương Phi, không ngờ cũng đạt tới 79, đã vượt qua hai điểm so với 77 điểm của Khúc Mỹ Lan, nói cách khác, quyết định thu nhận đồ đệ này của Trương Dương, lại một lần nữa làm tăng độ trung thành 9 điểm của Nghiêm Lương Phi, có thể nói, chỉ cần thiếu chút nữa thì đạt đến mức độ sống chết tuỳ ý.
Điều này cũng khiến Trương Dương hoàn toàn có thể yên tâm bồi dưỡng Nghiêm Lương Phi, Nghiêm Lương Phi tương lai sẽ lấy được thành tựu càng cao, thực lực tu luyện càng hùng mạnh, Y Thánh Vũ tông cũng sẽ trở nên càng hùng mạnh hơn.
- Cần nghi thức bái sư gì?
Đường Tiểu Lan ở sau nhẹ nhàng hỏi một câu, bà tưởng rằng, Trương Dương giống như đại gia tộc, thu nhận đồ đệ bình thường rất được xem trọng, nhưng hiện tại Nghiêm Lương Phi còn rất yếu, trong lòng bà vừa muốn cho con trai nhanh chóng bái sư học nghệ, lại mơ hồ không đành lòng để cho con trai đi làm một số nghi thức bái sư phức tạp kia.
- Không cần, Trương Dương cười sang sảng, Nghiêm Lương Phi hiện ở tình huống này, quả thật không thích hợp rời giường, cũng may có hệ thống thánh y, nên hoàn toàn không cần phải đi làm lại trình tự bái sư.
Trương Dương nhìn đồng hồ, nói với Nghiêm gia lão nhân và Đường Tiều Lan:
- Nhà tôi có nhiều linh dược, có thể trước tiên khiến cho Nghiêm Lương Phi khôi phục thể lực, cũng sớm bắt đầu tu luyện lại, nếu mọi người không ngại, tôi trước tiên có thể mang Nghiêm Lương Phi quay về Trường Kinh.
- Nhanh như vậy đã chuẩn bị đi. Đường Tiểu Lan lưu luyến hỏi một câu, sau khi Khương gia bị diệt Nghiêm gia ở Bắc Ô cũng không có kẻ thù, lúc trước tiễn Nghiêm Lương Phi đi Trường Kinh cũng là vì muốn trốn sự hãm hại của người của Khương gia, kỳ thật Đường Tiểu Lan vốn tưởng rằng lần này Nghiêm Lương Phi sẽ lưu lại.
Tuy nhiên bà cũng biết Trương Dương nhất định phải quay về Trường Kinh, còn Nghiêm Lương Phi đã nhận Trương Dương làm sư phụ, gia nhập Y Thánh Vũ tông, đương nhiên là phải theo Trương Dương về Trường Kinh, nhưng khiến cô không ngờ, Trương Dương đợi Nghiêm Lương Phi tỉnh lại để cùng quay về.
- Đương nhiên không thành vấn đề.
Bà lão Nghiêm gia dứt khoát, bà tuy rằng cũng rất luyến tiếc khi cháu trai rời khỏi bà, nhưng bà lão biết rõ chọn lựa này sẽ giúp nhiều cho tương lai của cháu bà, có thể đi bên cạnh một cao nhân như Trương Dương, mỗi một phút mỗi một giây đều rất quý báu.
- Bà sẽ giúp các con thu dọn đồ đạc.
Bà lão xoay người sang chỗ khác, bà khẽ lấy tay dụi mắt, không kìm được nước mắt chảy ra.
- Bà nội.
Mắt của Nghiêm Lương Phi cũng đỏ lên, kêu lên một tiếng, thân thể bà lão chấn động, nhưng bà không quay đầu lại, lập tức đi ra cửa phòng, giúp cháu của mình thu dọn một số quần áo cần thiết.
Đường Tiểu Lan không kìm nổi xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ khóc nức nở.
Trương Dương nhìn thấy cảnh này, mũi hơi cay, không kìm lòng nổi liền nghĩ đến người mẹ đã qua đời của mình, hắn tin nếu như mẹ của mình còn sống, tình yêu của mẹ đối với mình cũng không thua kém gì tình yêu của Đường Tiểu Lan đối với Nghiêm LươngPhi.
Nghĩ tới mẹ, Trương Dương lại nhớ tới cha Trương Khắc Cần, nếu không phải đầu thai kiếp khác, chỉ sợ hắn và cha Trương Khắc Cần vẫn mãi lạnh lùng như thế, cảnh tượng tiễn đưa trước mắt này ắt sẽ không hiện ra trong tưởng tượng của mình.
- Mọi người đừng bi thương như vậy, tôi chỉ là mang Nghiêm Lương Phi đi Trường Kinh, cũng không phải cả đời này không cho phép cậu ta về thăm mọi người.
Trương Dương hít một hơi thật sâu, đè ép hồi ức hiện ra do sự tác động của cảnh tượng trước mắt, sau đó nói.
- Chỉ cần Nghiêm Lương Phi cố gắng, cậu ta nhất định sẽ có thời gian trở về thăm mọi người.
- Trương •••••• Trương ân nhân, Đường Tiểu Lan không biết xưng hô thế nào với Trương Dương, dứt khoát theo theo bà lão Nghiêm gia gọi là ân nhân, bà lau nước mắt, sau đó nói với Trương Dương:
- Có thể ra ngoài một chút không, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Trương Dương kỳ quái nhìn Đường Tiểu Lan, sau đó vỗ Nghiêm Lương Phi, ra hiệu để cho cậu ta nghỉ ngơi, sau đó cùng Đường Tiểu Lan đi ra cửa.
Ở bên ngoài cửa, Đường Tiều Lan cuối đầu, nhỏ giọng nói:
- Đêm qua, mẹ của tôi đã đưa ra quyết định, chỉ cần cậu thu nhận Phi nhi làm đồ đệ dẫn đến Trường kinh •••••• mẹ tôi, bà ấy, bà ấy—— sẽ tiếp bước theo ba của tôi.
Trương Dương ngẩn người một lúc, ý của Đường Tiểu Lan, chẳng phải là nói bà lão Nghiêm gia sẽ bỏ mạng sống khi hắn dẫn Nghiêm Lương Phi đi, đi làm bạn với ông nội đã qua đời của Nghiêm Lương Phi?
Đường Tiểu Lan khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Trương Dương nhíu mày, cách làm này của bà lão, hắn hoàn toàn không đồng ý, người đã chết cũng đã chết rồi, người còn sống tại sao dễ dàng buông tha tính mạng của mình? Huống chi, Nghiêm Lương Phi sau này biết được, chắc chắn sẽ không đồng ý.
- Tôi đi tìm bà lão một chút.
Trương Dương lúc này quyết định, đi tìm Nghiêm gia lão nhân nói chuyện.
- Bà lão Nghiêm gia, mau mở cửa ra, xảy ra án mạng rồi.
- Bà lão, mau cứu con nhà tôi đi.
Đúng lúc này, bên ngoài biệt viện của Nghiêm gia đột nhiên truyền đến một trận kêu la.
- Hình như bọn Tôn lão đầu của thôn Đông đầu, tôi đi xem xảy ra chuyện gì.
Đường Tiểu Lan vừa nghe đến tiếng thét này, đã giải thích với Trương Dương một chút, lập tức chạy một mạch, chạy tới biệt viện, về hướng sân.