Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 20: Tình định cả đời

“Oa! Dạ Nhị, ta không nhìn lầm đấy chứ?” Vân Thương mang ánh mắt trừng rất lớn, kinh ngạc đứng lên thốt ra một tiếng.

Nơi này vẫn còn có người khác sao? Âu Dương Vũ trong lòng cả kinh, nhanh chóng đẩy tay mình ra khỏi tay của Dạ Trọng Hoa như để chứng tỏ với những người chứng kiến bây giờ rằng hai bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì, bọn họ căn bản là trong sạch...trong sạch a.

Vân Thương mặc bộ y phục màu trắng nhàn hạ đi về phía núi giả, hai tay chắp ra phía sau, đôi mắt diễm lệ của hắn rõ ràng đang tỏ vẻ vô cùng hứng thú xem một màn diễn vừa rồi, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.

Ha! Xem ra hôm nay hắn trúng số rồi nha cư nhiên lại có thể được nhìn thấy cảnh mà có giết chết hắn cũng không dám tưởng tượng ra được Dạ Nhị lại chủ động cường hôn một cô gái! Nhưng không phải hắn là người có vấn đề trong việc đụng chạm với phụ nữ sao? Hôm nay sao có thể...có ngoại lệ....

Vân Thương đưa đôi mắt đang tràn đầy hứng thú nhìn về phía Âu Dương Vũ, từ trái qua phải, từ đầu đến chân, hắn nhìn nàng đánh giá một cách triệt để,cuối cùng hắn vuốt cằm đưa ra kết luận: rất cá tính, hơi hung dữ, thân hình tương đối,người có chút gầy, nhan sắc không tệ nhưng cũng không thuộc hàng cao cấp, bộ ngực...Ừm, vẫn hơi nhỏ...

Dạ Trọng Hoa nheo đôi mắt chứa đầy nguy hiểm lại lẳng lặng nhìn Vân Thương.

Nhan sắc tuyệt mỹ của Dạ Trọng Hoa quả thật như một kiệt tác nghệ thuật của những bức tượng cổ Hy Lạp, thần thái như tu la địa ngục khóe miệng câu lên một chút cười nhạt, cười đến âm hiểm nhìn Vân Thương.

“Á...” Bắt gặp ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn đến nơi của Dạ Trọng Hoa, Vân Thương ngay lập tức dừng ngay cái việc đánh giá Âu Dương Vũ, vờ ho hai tiếng ánh mắt lơ đễnh chớp chớp nhìn vào khoảng không.

“Cút.” Dạ Trọng Hoa lạnh lùng nói.


“Khụ khụ, chuyện gì hai người còn chưa giải quyết xong thì cứ tiếp tục đi.... Ta sẽ không quấy rầy đâu...” Vân Thương mím chặt môi che giấu ý định muốn cười thật to, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không thể nào che dấu được sự hứng thú của hắn đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Dạ Trọng Hoa từ trước đến nay là hạng người đáng sợ thế nào không ai không biết đến cả, là huynh đệ kết nghĩa từ nhỏ đến lớn Vân Thương so với bất kì kẻ nào cũng là người luôn hiểu rõ con người của Dạ Trọng Hoa như thế nào. Cho nên việc từ trước đến giờ hắn biết rõ Dạ Trọng Hoa luôn ghét đụng chạm vào bất kì nữ nhân nào.

Vài năm trước, ở Nam Phong quốc có một vị công chúa xinh đẹp vô cùng ái mộ Dạ Trong Hoa, có một lần nàng vô tình nắm tay kéo Dạ Trọng Hoa đi, hắn ngay lập tức rút kiếm không chút thương hoa tiếc ngọc chém đứt năm ngón tay của nàng, từ đó về sau người ta gọi vị công chúa đó bằng một cái tên “ công chúa mất tay“.

Nhưng bây giờ thì... Vân Thương nhìn trộm cánh tay rắn chắc của Dạ Trọng Hoa đặt ngang eo của Âu Dương Vũ, khóe miệng tự động có chút co giật.

Hắn trước khi đi, xoa xoa cái mũi, có lòng tốt nhắc nhở Âu Dương Vũ: “Nhị tẩu, đừng phản kháng, tuyệt đối trăm ngàn lần cũng đừng phản kháng hắn ta ——” nếu không ngươi sẽ gặp phải hậu quả vô cùng nghiêm trọng.Ha! Bây giờ Dạ Nhị đã rơi vào lưới tình rồi! Đáy lòng hắn vô cùng hưng phấn, ở Đông Tấn quốc nhàm chán lâu như vậy, đêm nay hắn rốt cục cũng đã tìm được trò vui để giải trí a

“Ta không phải nhị tẩu của ngươi!” Âu Dương Vũ tức giận đính chính lại.

Vân Thương nhìn trộm Dạ Trọng Hoa, thấy hắn không có ý phản đối,cợt nhả nói: “Tẩu yên tâm, sẽ nhanh thôi.”

Âu Dương Vũ không có sai quá Vân Thương trước khi đi kia hưng phấn bát quái nhiệt huyết tuấn mâu, nàng không nói gì run run khóe miệng, thanh âm u lãnh trung mang theo một tia cảnh cáo ý tứ hàm xúc: “Cách xa ta ra một chút!” Nàng hảo hảo danh dự đều bị hắn bại hết đâu!

“Không thể!” Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Trọng Hoa lộ ra tia sắc bén,sắc mặt âm u như được bao phủ bởi lớp sương băng mù dày đặc.

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Âu Dương Vũ buồn bực trừng hắn. Bọn họ đơn giản chỉ là những kẻ qua đường nàng căn bản lại không quan tâm đến hắn nên đối với hắn cũng không có gì chán ghét, Nhưng vì sao hắn lại phải hôn nàng? Nàng kiếp trước thiếu nợ hắn sao?

“Ta muốn ngươi.” Dạ Trọng Hoa đem ba chữ đó từ trong miệng thốt rõ một cách rõ ràng dứt khoát, khuôn mặt hoàn mỹ của hắn lạnh lùng góc cạnh đôi mắt bí hiểm chợt tối lại.


“Không thể được! Ta không quen ngươi.” Âu Dương Vũ không chút do dự cự tuyệt. Chuyện lập gia đình là chuyện cả đời, nàng đối với chuyện này vô cùng cân nhắc và hệ trọng, nàng muốn tìm một người mà nàng yêu hắn, hắn cũng yêu nàng, không phải tùy tiện muốn gả cho ai thì gả như thế được.

Khóe môi Dạ Trọng Hoa cong lên một chút ý cười, sự im lặng lại bao trùm cả không gian xung quanh, trên người hắn mang theo sát khí dày đặc khiến cho lòng người hoảng hốt chân tay run rẩy bủn rủn.

“Rồi sẽ quen.” Hắn đưa môi để sát bên tai nàng, hơi thở nóng rực phun lên bên tai mẫn cảm của nàng, đáy mắt Dạ Trọng Hoa khẽ mang theo ý cười.

Không để cho Âu Dương Vũ kịp thời tiêu hóa hết những lời vừa rồ, Dạ Trọng Hoa lại đặt bàn tay của hắn lên eo của nàng giữ chặt bình thản nói: “Đi!”

Lời còn chưa dứt, hắn đã ngay lập tức ôm Âu Dương Vũ nhảy lên đỉnh cây cổ thụ gần đó, nương theo cành cây chân dùng lực đạp lên rẽ đường đi, Dạ Trọng Hoa ôm Âu Dương Vũ đi về hướng ngược lại với hướng của Vân Thương vừa đi.

Một con đường vắng vẻ

Đề phòng lính canh ở Tôn phủ, Dạ Trọng Hoa quay lại quan sát không thấy bất cứ chướng ngại vật nào,sau đó tự nhiên, thoải mái ra khỏi hoa viên như đi dạo hoa viên nhà mình vậy.

Ra khỏi Tôn phủ, Dạ Trọng Hoa không có ý định buông ra nàng, vẫn gắt gao ôm eo nàng từ trên mái hiên của phủ nhanh chóng đáp xuống

Trong lúc suy nghĩ miên man thì Dạ Trọng Hoa đưa nàng đáp xuống mặt đất an toàn, tại thời điểm đó Âu Dương Vũ giật mình nhận ra bản thân đang đứng ở một đình viện xa lạ.

Từ chỗ nàng đứng nhìn xung quanh, nhờ có ánh sáng le lói ở trong đình viện, nàng nhận ra nơi nàng đang đứng vô cùng xa hoa mỹ lệ, khác xa với nơi lần trước mà nàng đã từng chữa trị vết thương cho hắn.Âu Dương Vũ có chút nhíu mày lại, đẩy tay Dạ Trọng Hoa ra khỏi người mình xoay người rời đi, thế nhưng cánh tay Dạ Trọng Hoa vẫn không rời khỏi vòng eo của nàng tiếp tục giữ nàng bên người mình.

“Chuyện gì?” Âu Dương Vũ đưa đôi mắt nhợt nhạt có chút tức giận hỏi hắn.


Ánh trăng mờ ảo lấp ló sau bóng cây đằng xa, không gian của màn đêm dày đặc như trở nên tĩnh lặng tịch mịch hơn bao giờ hết, gương mặt của Dạ Trọng Hoa trở nên ảo diệu mặc cho gió có thổi vào, Dạ Trọng Hoa vẫn không chớp mắt,lặng lẽ cúi đầu ngắm nhìn nữ nhân trong lồng ngực của hắn đang giương đôi mắt có chút bướng bỉnh cùng cứng đầu mắt đôi mắt với hắn.

Bất chợt hắn vươn đôi tay dài thon ngọc trắng nõn nắm lấy tay của Âu Dương Vũ hơi dùng sức vuốt ve bá đạo nói:“Ngươi không được đi.” Hắn nói không nhanh không chậm, âm thanh mang theo chút tà mị trầm thấp.

“Lý do?!” Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn nam nhân tao nhã mà lạnh lùng trước mặt.

Trong mắt nàng lúc trước Dạ Trọng Hoa là một nam nhân khi ôn nhuận trầm thấp,khi thì bá đạo cường thế, khi thì bí hiểm tâm tư khó lường, hiện tại trước mặt hắn lúc này,nàng cảm nhận được hắn có một chút cô độc ẩn giấu dưới cái vẻ bền ngoài cao ngạo thường ngày của hắn, hắn dùng đôi mắt đẹp đẽ đó yên lặng mà nhìn nàng khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác rung động chưa bao giờ có.

“Ngươi đã là người của ta, sao không biết thân biết phận một chút đi?” Mày kiếm của Dạ Trọng Hoa đột nhiên nhíu lại, hình như có một chút phiền não.

“Ngươi nói! Âu Dương Vũ ta là người của ngươi từ khi nào?” Quả nhiên vừa rồi mới đồng cảm với hắn được một chút thì giờ lại trở mặt ngay tức khắc. Vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt anh tú của hắn, nàng thiếu chút nữa thì động lòng với hắn.

“Dưới tán cây quỳnh hoa,bên khe núi giả.” Dạ Trọng Hoa bá đạo xoa đôi môi mềm mại đỏ thẩm của Âu Dương Vũ, “ Nụ hôn đính ước.”

“Đó là tình thế bắt buộc.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Vừa dứt lời, Dạ Trọng Hoa cúi người xuống, hôn thật mạnh lên đôi môi mềm mại môi đỏ mọng của nàng.

Âu Dương Vũ trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên,nhìn thẳng vào tên nam nhân đang tấn công mạnh mẽ khoang miệng của nàng nàng với hắn mắt đối mắt nhìn nhau, hắn đưa lưỡi quấn lấy môi nàng đôi mắt mang theo ý trêu chọc.

Hơi thở nam tính trên người Dạ Trọng Hoa bao vậy cánh mũi nàng, hắn giống như cây thuốc phiện dụ dỗ nàng cùng hắn phạm tội, nàng có cảm giác như cả linh hồn nàng đều bị hắn nuốt chửng


Sau đó hắn hôn rất nhẹ, vô cùng ôn nhu, tựa hồ như chuồn chuồn nước lướt qua, chờ cho đến khi Âu Dương Vũ phục hồi lại tinh thần Dạ Trọng Hoa lưu luyến rời hai cánh môi anh đào của nàng, đưa mắt nhìn thẳng vào nàng. Âu Dương Vũ thấy miệng hắn bất giác cong lên tỏ vẻ hài lòng,sống mũi cao thẳng tắp kết hợp với đôi mắt phượng của hắn tạo nên một bức tranh chân dung hoàn mỹ tuyệt đẹp giờ phút này hắn vẫn không chớp mắt nhìn nàng, chờ đợi đáp án của nàng

“Ngươi... ngươi quá đáng!” Âu Dương Vũ có cảm giác bị trêu đùa cả giận lên tiếng.

“Nhớ kỹ tên ta —— Dạ Trọng Hoa.” Hắn không nhanh không chậm sửa sang lại mớ tóc hỗn độn của nàng, ngữ khí bá đạo cường thế ngữ không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, “Bởi vì đây chính là tục danh phu quân tương lai của ngươi.”

Âm thanh của hắn vang lên giống như thiên la địa ngục, cao cao tại thượng,đáy mắt hiện lên một tia thản nhiên âm sâu không lường trước được.

“Không...” Âu Dương Vũ theo bản năng phản kháng.

“Không?” Dạ Trọng Hoa mạnh mẽ đem cánh tay thon dài của mình kéo nàng về phía hắn, cúi đầu nhìn nàng, hít một hơi thật sâu như muốn cảm nhận hết hương thơm tỏa ra trên người nàng, khóe miệng tà mị cười, nhẹ nhàng phun ra một câu, “Đêm nay nháo loạn Tôn phủ, ta nghĩ chắc ngươi sẽ không hy vọng bản thân mình trở thành tên thích khách đó đâu?”

“Ngươi uy hiếp ta?” Âu Dương Vũ có vẻ tức giận nhưng âm thanh vẫn thản nhiên không một chút cảm xúc.

Dạ Trọng Hoa tỏ thái độ ôn hòa cùng cường ngạnh đáp: “Nếu như ngươi phản kháng.”

Âu Dương Vũ giơ tay lên đánh thẳng vào ngực hắn lớn tiếng biện minh, “Rõ ràng các người mới là thích khách, còn muốn vu oan lên người ta, các người quả thực vô liêm sỉ!”

Dạ Trọng Hoa có chút giật mình,khóe môi cười như không,có ý tốt nhắc nhở nàng: “Ai bảo ngươi nơi nào không đi lại tìm đến cửa Tôn phủ? Hửm?”

“Đưa ra điều kiện đi.” Âu Dương Vũ bình tĩnh chăm chú nhìn hắn, “Đương nhiên, gả cho ngươi,việc đó không có khả năng. Tin ta đi,nếu cưới tôi,quý phủ các người sẽ không tránh khỏi tai ương đâu.”


“Ngươi càng như vậy, ta càng muốn cưới.”Đáy mắt Dạ Trọng Hoa hiện lên một tia trêu tức, “Tai họa à?! Giỏi lắm!!!.”

“Ngoài điều kiện này ra, cho dù là giết người phóng hỏa, ta đều có thể giúp ngươi!”

Dạ Trọng Hoa tựa hồ có chút khó xử, hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn lại gương mặt bình thản như không của Âu Dương Vũ kia đột nhiên nảy ra ý định muốn trêu chọc nàng trầm giọng nói: “Vậy, đêm nay ở lại hầu hạ ta.”