Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 18: Ăn trộm bảo vật

Tôn thị nhất thời khó thở, sắc mặt đỏ lên, hung dữ trừng mắt với Âu Dương Vũ, không thốt nên lời.

“Nàng là người đã trộm ngọc bội của Dương nhi, hôm nay nếu không đánh chết nàng về sau làm sao có thể làm gương cho người khác trong phủ này? —— “

“Thưa phu nhân, năm đó mẫu thân ta có đem đến đây của hồi môn để gả cho tướng phủ, hình như đâu chỉ có ngàn khối ngọc bội? Nếu như phu nhân vẫn cố ý định tội cho người của ta là kẻ cắp như vậy không bằng lấy của hồi môn đó trích khấu trừ ra để bồi thường đi.” Âu Dương Vũ sóng mắt hiện lên nét cười yếu ớt tiếp tục nói, “Nếu như không còn chuyện gì khác, ta cần phải mang A Tú trở về. Phu nhân cũng biết, biệt viện của ta chỉ có duy nhất một người hầu hạ ta, ở bên cạnh ta, chăm sóc ta, nếu không có nàng ta không sống nổi a.”

Ngữ khí của nàng bình thản như gió,ánh mắt của nàng không có một chút sợ hãi nào, khí thế cường đại kinh hãi đến bức người khiến cho Tôn thị phải há mồm trơ mắt nhìn.

“Nếu như mẫu thân nhất định phải đánh chết A Tú, Người cũng biết nếu như có chuyện lớn gì xảy ra thì phu nhân...Bà cũng đừng trách ta vô tình...”

Tôn thị trừng mắt Âu Dương Vũ ánh mắt hiện lên một tia ác độc, nàng trong lòng ẩn ẩn có một tia kinh hoảng. Nếu là sự việc này mà làm lớn lên, đến lúc đó ngũ nha đầu này sẽ nhân cơ hội đưa ra phải về nàng mẫu thân này đồ cưới, đến lúc đó nàng đã có thể mất nhiều hơn được.

Trầm ngâm sau một lúc lâu, Tôn thị thế này mới ngăn chận tức giận chậm rãi mở miệng nói, “Nếu đã muốn giúp đỡ cho nó thì hôm nay ta tạm tha cho ả ta! Có điều nếu như nha đầu kia lại tái phạm một lần nữa thì lúc đó bản phu nhân ta sẽ hỏi tội ngươi!”

Âu Dương Vũ nhìn quanh bốn phía, nhợt nhạt cười: “Nếu như người không phạm ta thì ta cũng không phạm người.”

Nói xong, nàng lạnh lùng cười, dìu A Tú đi ra khỏi khoảng sân chật chội, mà bốn phía nhiều người như vậy không ai dám hó hé nói một lời gì lặng ngắt như tờ nhìn theo bóng dáng hai chủ tớ Âu Dương Vũ rời đi.


Ngày thường Tôn thị giống như hoàng thái hậu đem hết mọi việc trong phủ đều nắm trong lòng bàn tay nhưng bắt đầu từ hôm nay nàng có cảm giác như nếu như mọi việc lớn nhỏ trong vương phủ được ví như là cát thì có lẽ vì trong tay nàng đang nắm quá chặt nắm cát ấy thế nên nàng đang cảm thấy có một khe hở đâu đó và cát đang dần dần chảy xuống khỏi bàn tay của nàng,

Khu biệt viện hẻo lánh bên trái cửa tây môn của tướng phủ.

Âu Dương Vũ dìu A Tú qua bên chiếc giường cũ nát, thuận thế cùng ngồi xuống ở mép giường, quan tâm hỏi han: “Nha đầu đáng thương này mấy ngày nay đã để ngươi chịu khổ rồi.”

A tú hốc mắt đã đỏ ửng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, khóe miệng lại cong lên tươi cười sáng lạn, lắc đầu liên tục bảo: “Không khổ, nô tỳ một chút cũng không khổ vì nô tỳ biết tiểu thư nhất định sẽ đến cứu A Tú. Có thể nhìn thấy được trước mặt mọi người tiểu thư bây giờ vô cùng khí khái khiến cho bọn họ tức đến nghẹn họng không nói được gì, nô tỳ vô cùng hãnh diện về tiểu thư cho nên nô tỳ trong lòng vô cùng vui vẻ một chút cũng không thấy khổ a.””Nha đầu ngốc.” Âu Dương Vũ vừa giúp nàng bôi thuốc cấp nàng bôi thuốc, vừa nói: “Nhưng ngươi yên tâm, từ nay về sau bọn họ chỉ có thể khóc với cầu xin chúng ta thôi!”

“Vâng, A Tú tin tưởng tiểu thư!”

Âu Dương Vũ gật gật đầu: “Hôm nay ngươi sở chịu khổ, bổn tiểu thư nhất định ngàn lần gấp trăm lần giúp ngươi đòi lại đến, ngươi chỉ để ý an tâm dưỡng thương.”

“Thật sự tiểu thư không cần phải vì A Tú mà...”

“Không chỉ là vì ngươi.” Mắt Âu Dương Vũ sắc nhọn ngắt lời thốt lên “Ngươi chắc vẫn không biết thực ra người mà bọn họ muốn đánh thực chất là Ta nhưng vì ta là chủ tử, là tiểu thư của ngươi thế nên ngươi lại phải gánh hết cho Ta.”

Âu Dương Vũ lạnh lùng cười, thù này Âu Dương Vũ nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua dễ dàng như vậy. Với tính cách của nàng nàng sẽ không bao giờ chịu sự áp đặt uy hiếp của kẻ khác.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng buông những tia sáng yếu ớt nhưng lạnh lùng. Bầu trời giống như được bao phủ bởi một tấm lụa đen mỏng manh mà mềm mại.

Âu Dương Vũ đưa hai tay ra sau gối lên đầu, im lặng nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền lại từ từ đi vào giấc mộng. Những chuyện phát sinh hôm nay chẳng mấy chốc hiện lên trước mắt nàng mỗi một câu nói, mỗi một biểu hiện của Tôn thị.... Bỗng nhiên, trong đầu nàng chợt nảy ra ý gì đột nhiên cả người bật dậy khỏi giường.


Nàng chỉ vô tình nói ra hoài nghi của mình về chuyện Tôn tướng quân mang của quý vật lạ về phủ thế nhưng sau khi chứng kiến phản ứng của Tôn thị lại sợ hãi như vậy đã giải đáp những khuất mắc ẩn tình của nàng lúc nãy.

Có khi nào khi trước Tôn đại tướng quân, sau khi thắng trận trở về lại giấu nhẹm đi một số lượng châu báu hoàng kim vô cùng lớn từ nước bại trận? Hơn nữa còn không có nộp lên triều đình?

Tục ngữ có câu “Sông sâu còn có kẻ dò, lòng người nham hiểm ai đo cho cùng”, muốn trở thành một đại tướng quân lẫy lừng như hắn cũng không thoát khỏi việc trong tâm phải có chút xấu xa. Cướp được của giặc phải cố mà giữ lấy không dại gì mà đi phân phát lòng tốt cho người ngoài. Đó có lẽ là bản chất của nhà Tôn thị.

Tìm ra được đáp án, Âu Dương Vũ hà cớ gì vẫn phải giương mắt làm ngơ? Tiền tài, của cải, châu báu chất đầy ở phủ Tôn đại tướng đó nàng tại sao lại có thể bỏ qua a!!! Nếu là người ngoài thì chắc sẽ không dám vọng tưởng sẽ cướp được số của cải đó thế nhưng Âu Dương Vũ nàng không phải là loại người đó, nàng là đặc công a, nàng vô cùng cường đại a, nàng có thể xuyên qua giữa hai thế giới a....chuyện gì mà nàng không làm được chứ. Chỉ có một vấn đề phát sinh đó là việc...vận chuyển.

Tôn Diệu Dương không phải đã vu oan cho A Tú rằng nàng đã trộm đồ của hắn hay sao? Hừ, nàng sao lại có thể cho qua được chuyện này? Nếu như hắn đã vất vả đặt cái tội danh đó, người có tấm lòng Bồ tát như nàng sẽ không để hắn thất vọng.

Chỉ đáng tiếc rằng, nếu là bảo bối quý giá thì Tôn gia sẽ không ngu ngốc đến mức trưng bày của cải của mình cho người khác nhòm ngó cho nên nàng làm sao có thể xác định được nơi cất giấu chúng ở chỗ nào? Âu Dương Vũ buồn bực dựa lên đầu giường, trầm tư tính toán. Suy nghĩ một lúc cũng không tìm ra biện pháp gì nàng chán nản thì thào thốt lên: “Rốt cuộc là giấu ở đâu? Tìm ở đâu?””Chủ nhân,ta chết rồi!”

Trong đầu Âu Dương Vũ bỗng nhiên hiện lên một âm thanh mang theo vẻ ghét bỏ cùng hờn dỗi.

“Tiểu Kỳ Lân?” Âu Dương Vũ hỏi ra tiếng.

“Trên khắp cái thiên hạ này, chỉ cần có thần thú vô địch vô song vô cùng thông minh Ngọc Kỳ Lân ta đây thì không có khó khăn nào mà không thể giải quyết, chủ nhân thế nào lại còn phiền não với những chuyện vặt vãnh ấy, Ta giận!! Không giúp! Không giúp!” Trong không gian xuyên, Tiểu Kỳ Lân dùng cái đuôi ve vẩy đùa giỡn vẻ mặt hờn dỗi vì bị đụng chạm đến lòng tự tôn cao quý của mình..

Âu Dương Vũ nháy mắt nhảy vào không gian, lao về phía Tiểu Kỳ Lân, nhìn thẳng vào nó bằng ánh mắt mừng rõ hứng phấn liên tục nói: “Ai da, Tiểu Kỳ Lân vô cùng đáng yêu, vô cùng thông minh và vô địch của ta a, mau nói cho chủ nhân đáng thương như ta biết làm thế nào có tìm trà trộn vào kho chứa ở đó?”

Tiểu Kỳ Lân kiêu ngạo nhếch mép nói: “Chủ nhân chẳng lẽ không biết sủng vật của người có chức năng dò tìm phương hướng sao?


“Khả năng xác định phương hướng?” Âu Dương Vũ đánh giá Tiểu Kỳ Lân trước mắt mà hắn thì dương dương tự đắc hất cằm cao ngạo, cái đuôi ngoe ngẩy không thôi.

“Vậy là tốt rồi! Lần này nếu không giải quyết sạch sẽ hết đám người hèn hạ trong Tôn phủ, chủ nhân ngươi sẽ không không phải là người họ Âu Dương!” Âu Dương Vũ nhất thời tâm tình tốt khẳng định một câu.

Ngươi vốn không phải là họ Âu Dương a... Nhìn về phía Thất Bảo Tháp cao ngất xa xa đằng kia, Tiểu Kỳ Lân trong lòng âm thầm thốt lên nhưng cũng không có nói ra.

Âu Dương Vũ không để ý tới sự lấp liếm của Tiểu Kỳ Lân bên cạnh, thay đổi y phục, đeo mặt nạ cải trang, ra khỏi không gian xuyên không, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nàng thân ảnh như con báo nhẹ nhàng lướt qua trong nháy mắt biến mất hòa vào trong màn đêm mờ mịt.

Kinh thành phồn hoa về đêm.

Tôn phủ.

Nữ nhi duy nhất của Tôn thị sau khi gả cho Âu Dương Lưu, thì được phong lên làm nhất phẩm phu nhân.

Con trai đích tôn của Tôn gia chính là Bình Tây Đại tướng quan đương triều, là quan nhất phẩm, lại được phong là trữ hầu vương, được xem như một cực phẩm độc nhất vô nhị trong kinh thành.

Không hổ danh là Tôn phủ, quả nhiên chiến tích huy hoàng,nàng đưa mắt nhìn về phía xa, các dãy biệt viện được xây theo một thể thống nhất giữa khoảng cách của các dãy phòng được xây một bức tường chắn toàn bộ đều khảm bằng vàng nạm tỏa sáng khắp cả một vùng rất khác biệt, hoa viên hoa lệ rộng rãi uy nghi.

Bây giờ đang là hai giờ sáng, là khoảng thời gian mọi người vẫn còn đang say giấc nồng. Thế nên nàng lựa chọn khoảng thời gian này vì nàng biết bây giờ cũng là thời điểm và khả năng phòng ngự trở nên mỏng manh và yếu nhất.

Bóng đêm như bao phủ lấy toàn bộ phủ Tôn gia nàng lợi dụng bóng tối len lỏi qua những chỗ khó bị người phát hiện được rồi nhanh chóng theo dõi động tĩnh xung quanh.


Âu Dương Vũ thân thủ rất cao, nhẹ nhàng thân mình lặng yên lướt qua đầu tường, như con báo bàn lặng yên không một tiếng động rơi xuống mặt, không có phát ra một chút thanh âm. Thân thủ không thấy năm ngón tay trong đêm đen, Tôn phủ không có một người phát hiện đạo tặc buông xuống.

Không gian trung Tiểu Kỳ Lân liền Tôn phủ tuần tra binh lính phân bố làm vừa lật tinh vi tính toán sau, tìm ra một cái an toàn nhất bảo hiểm đường chỉ cấp Âu Dương Vũ.

“Sang trái năm mươi bước thì quẹo phải.” Chức năng chỉ dẫn phương hướng của Tiểu Kỳ Lân nhắc nhở chỉ đạo Âu Dương Vũ trong đầu.

Âu Dương Vũ bước đi nhanh chóng về phía trái rồi đi năm mươi bước, lại quẹo phải ngay lâp tức nàng nhìn thấy một cái sảnh lớn, phía trước là một toán binh lính xếp thành hàng dài gác trước nội viện.

Đám binh lính đó đều là những người đã từng ở trên chiến trường đẫm máu trải qua bao nhiêu trận đánh đã tích lũy cho mình nhiều kinh nghiệm trong việc phòng thủ cùng tấn công, đội hình bảo vệ vô cùng hài hòa thống nhất, khí thế vô cùng đáng sợ.

Âu Dương Vũ tựa vào bức tường bên cạnh âm thầm nín thở, chờ cho tuần tra binh đó rời đi lại nghe thấy tiếng chỉ dẫn của Tiểu Kỳ Lân vang lên trong đầu nàng tiếp tục đi về phía trước.

Nếu như có biến, cây cổ thụ phía trước đằng sau bức tường bên kia là một nơi ẩn nấp thuận lợi, nàng có thể thuận lợi không bị phát hiện. Còn nếu như không tìm được bất kỳ nơi nào, thì chẳng phải nàng có hệ thống tùy thân không gian sao. Hơn nữa nàng còn có Tiểu kỳ Lân tương trợ vừa dẫn đường cho nàng vừa cảnh báo nguy hiểm phía trước. Âu Dương Vũ yên tâm tiến vào nội viện của Tôn phủ một đường thông suốt xâm nhập Tôn phủ nội viện.

Tiểu Kỳ Lân có thể cảm nhận được linh khí quen thuộc mà gần gũi, linh khí ấy càng trở nên nồng đậm hơn, đó chính là nơi cất giữ bảo vật nơi Tôn gia.

“Nhanh lên.” Trong đầu, Tiểu Kỳ Lân bỗng trở nên cảnh giác nhỏ giọng nhắc nhở Âu Dương Vũ.

“Nơi này là... phòng chứa đồ?” Âu Dương Vũ nhất thời có chút kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức trở nên thoải mái, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, ai ai cũng đều không thể tưởng được rằng Tôn đại tướng quân lại quang minh chính đại cất giấu bảo vật ở phòng chứa đồ a?

Trước cửa phòng chứa đồ, hai gã lính canh giờ phút này đây đang tựa vào khung cửa ngủ gà ngủ gật rồi từ từ đi tìm Chu công đánh cờ.


Âu Dương Vũ khóe miệng mỉm cười, lặng lẽ bước lên phía trước một cách dễ dàng. Hương gây mê...các ngươi cứ an tâm mà ngủ say đi

Âu Dương Vũ nhanh chóng dùng chiếc chìa khóa vạn năng mở chiếc chìa khóa bằng vàng mà do chính Tôn đại tướng quân dùng một khoản tiền lớn của mình tìm ngay một thợ rèn nổi tiếng nhất kinh thành làm ra. Âu Dương Vũ kiêu ngạo vứt chiếc khóa sang một bên, thong thả đi vào bên trong.Toàn bộ động tác gọn gàng như nước chảy mây trôi.

Lại quan sát động tĩnh bên ngoài, ngoại trừ hai gã lính gác đang chìm sâu vào giấc mộng ra thì toàn bộ không có bất kì điều gì khả nghi.