“Nếu như ta thắng, từ nay về sau, ngươi phải cách xa ta ba trượng!” Trong lúc đó mọi người đồng loạt đưa ánh mắt tập trung hết lên người Âu Dương Vũ.
Trước kia không phải Ngũ tiểu thư của Âu Dương gia là một cô gái vô dụng, suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? Bây giờ toàn thân lại có thể phát ra loại thần thái khí chất sáng rực mà cao ngạo, không ai có thể có được, hơn nữa nàng còn sở hữu một dáng vẻ tràn đầy tự tin, tjaam người mềm mại kết hợp với gương mặt tuyệt mỹ kia nhất thời trở nên sặc sỡ lóa mắt, rung động lòng người, làm sao có thể hình dung ra đây là ngũ tiểu thư tự ti nhát gan được?
Trong đôi mắt tối đen như mực của Hoài An vương chợt hiện lên một tia cảm xúc lẫn lộn, còn có một chút tò mò về con người hiện tại của nàng. Căn cứ vào góc độ tâm lý học mà nói, một người đàn ông đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tò mò muốn tìm hiểu một người phụ nữ khi và chỉ khi hắn đang trong giai đoạn bắt đầu yêu.
Chỉ là bản thân hắn vẫn chưa phát hiện ra thôi.
Tôn Diệu Dương nhìn nàng bằng đôi mắt âm ngoan sắc nhọn, tà tà liếc nhìn Âu Dương Vũ một cái, sau đó tiếng vỗ tay từ hắn vang lên cổ vũ, âm hiểm cười: “Ngũ muội muội, muội ghét Biểu ca đến vậy sao? Biểu ca cảm thấy con người của muội bây giờ rất thú vị nha. Được! Được! Được, nếu như muội có thể một hơi uống hết bát rượu to này biểu ca sẽ đồng ý với yêu cầu của muội. Còn nếu không thì....hắc hắc..!!!
Tôn Diệu Dương bất lương này đúng là loại người không có chuyện đê tiện nào mà hắn không dám làm, lòng dạ xấu xa. Ấn tượng ban đầu của Tôn Diệu Dương về Âu Dương Vũ này hầu như chỉ có chán ghét cùng khinh bỉ, lòng âm thầm sinh hận. Trong lòng hắn đã sớm tính toán kĩ lưỡng rằng sẽ lôi nàng về phủ rồi tha hồ mà hiếp đáp đánh đập, biến nàng thành món đồ chơi rẻ tiền của hắn.
Lúc này, ông trời hình như ngại sự tình loạn chưa có đủ lớn, tự nhiên lại lôi thêm tên Hoài An vương cùng tham vụ cá cược.
Chỉ thấy hắn híp chặt hàng mi dài như lá liễu, lạnh lùng ngước nhìn Âu Dương Vũ lên tiếng: “Nếu như muốn đánh cược, vậy ngươi có dám đánh cược với bổn vương không?”
Hoài An vương? Âu Dương Vũ có chút hờn giận liếc mắt nhìn hắn một cái. Bởi vì chuyện tình của Âu Dương Vũ trước kia khiến cho Âu Dương Vũ đối vị Hoài An vương này trong lòng cảm thấy khó chịu chán ghét vô cùng, hơn nữa tên Hoài An vương còn khiến cho người ta có cảm giác hắn là loại người vô cùng nguy hiểm, cho nên Âu Dương Vũ cũng không muốn cùng hắn có bất kì mối quan hệ nào.
“Không biết vương gia muốn cược gì?” Dù là thế nhưng Âu Dương Vũ hi vọng rằng hắn sẽ đem hoàng kim ra mà đặt cược vì dù sao ván cược này...nàng...thắng chắc.
“Hay là cược ngươi đi.” Hoài An vương mang ánh mắt nghiền ngẫm nhưng ẩn dấu tia hung ác nham hiểm, tự tin tràn đầy nhíu mày nói, “Nếu ngươi thắng, bổn vương sẽ đồng ý với ngươi, lập tức huỷ bỏ tờ giấy hủy hôn kia, đương nhiên sau đó ngươi vẫn là vương phi của bổn vương.”
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây ai cũng ồ lên.
Âu Dương Doanh nhất thời sắc mặt đỏ lên vì tức giận, nếu không phải nhờ có Âu Dương Hiên giữ nàng lại, chỉ sợ nàng ngay lập tức đã sớm xông lên tát cho Âu Dương Vũ một cái bạt tai.Sắc mặt Âu Dương Tụ nhất thời cũng trở nên khó coi đến cực điểm, đôi mắt nhanh chóng lóe lên một tia ghen tị, oán độc hận ý sau đó nhanh chóng biến mất.
Âu Dương Vũ sắc mặt một chút cũng không thay đổi. Hắn nghĩ rằng trong mắt nàng bây giờ hắn vẫn còn là một người tiêu sái độc nhất vô nhị Hoài An vương sao? Gì mà bổn vương đồng ý ngay lập tức huỷ bỏ tờ giấy hủy hôn, gì mà cô vẫn sẽ là vương phi của bổn vương? Đồ thần kinh!!!
Âu Dương Vũ biết tên Hoài An vương rõ ràng không phải thật sự muốn kết hôn với nàng, bất đắc dĩ chỉ là xem mình như một món đồ chơi để chơi đùa thôi. Hơn nữa hắn vô cùng thông minh đánh một đòn chí mạng, ngay chính bản thân nàng trở tay không kịp đó là hắn sẽ để cho Âu Dương Tụ và Âu Dương Doanh mâu thuẫn xích mích với nhau sau đó hai người đó sẽ quay sang trả thù hết lên người nàng. Thật là một nước đi vô cùng âm hiểm a.
Còn nói về nội dung của ván cược này, điều kiện của Tôn Diệu Dương với tên Hoài An vương. Nếu như nàng thắng tất nhiên sẽ gả cho Hoài An vương, nếu như nàng thua đương nhiên sẽ thành thiếp của Tôn Diệu Dương. Hai người đàn ông với hai loại thân phận khác nhau, đương nhiên dù thắng hay thua Âu Dương Vũ vẫn không thể trốn thoát được, làm sao nàng có thể đào mồ tự chôn mình được?
Âu Dương Vũ đưa ánh mắt vẫn tĩnh lặng như tờ bình thản không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hoài An vương, ngữ điệu của nàng không nhanh cũng không chậm mang chút ý châm chọc: “Người xưa có câu quân tử lấy chữ tín làm trọng, Hoài An vương sẽ không phải loại người bất tín đâu nhỉ? Thế nên lời đã nói ra, tờ giấy hủy hôn kia ngài chẳng nhẽ lại muốn thu về?! Ngài không sợ thanh danh của ngài sẽ bị hủy hoại chỉ vì một chữ tín sao???”
Từ chối... Âu Dương Vũ lại thẳng thắn từ chối một điều kiện mê người đến như vậy?!
Âu Dương Vũ khiến cho những vị khách ở đây phải mắt chữ O mồm chữ A.
Đối mặt với những con mắt khó tin của mọi người, khóe miệng Âu Dương Vũ cong lên cười yếu ớt. Nhìn tên Hoài An vương cả người cứng ngắc trông thật khó coi tâm trạng của nàng đột nhiên cũng chợt tốt lên. Trong lúc nhất thời nàng bỗng nhiên hiểu ra được một câu cổ nhân từng nói: Cười trên nỗi đau của người khác
“ Lạt mềm buộc chặt!” Âu Dương Doanh hầm hừ phất tay áo.
Âu Dương Vũ vẫn không có bất kì thái độ gì, có điều sắc mặt của Hoài An vương nháy mắt chợt tốt lên.Đừng có nói với nàng hắn cũng nghĩ Âu Dương Vũ này đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn chứ? Dù sao thì nàng cũng đã từng quấn quýt, si mê với hắn, thậm chí còn vì hắn mà suýt chút nữa đã ngồi uống trà với Diêm vương nữa cơ mà,.
Chẳng lẽ người đàn ông cổ đại thích tự kỉ thế sao? Âu Dương Vũ tức giận đảo cặp mắt hướng đến nơi khác, không quan tâm đến tên Hoài An vương nữa, đem tầm mắt mình đổ dồn hết vào bát rượu trước mặt..
Nếu bình thường, đừng nói là một bát rượu to như thế này mà nàng có thể uống hai hoặc ba bát nữa mà không có vấn đề gì. Đó là chuyện bình thường cho nên nàng mới đưa ra điều kiện cá cược. Âu Dương Vũ tự tin cười, nhìn mọi người nói, “Vậy đi, nếu như ta uống hết bát rượu này phần thắng đương nhiên sẽ thuộc về ta.”
Tôn Diệu Dương thấy bộ dáng tự tin của nàng, trong lòng bất chợt có chút bất an cùng thất bại, nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, có muốn rút lại cũng không được đành phải ngồi chờ kết quả. “Không được dừng lại, cũng không được nhờ vả bất kì ai, lại càng không được chậm rãi mà uống “ Tôn Diệu Dương nhanh chóng lớn tiếng bổ sung nói.
“Điều đó là đương nhiên.” Âu Dương Vũ nếu có gian lận đi chăng nữa thì làm sao hắn có thể phát hiện được? Âu Dương Vũ gật đầu đáp ứng.
Tôn Diệu Dương suy nghĩ thật lâu cũng không tìm ra được sơ hở của tiểu nha đầu này âm thanh lạnh lùng vang lên: “Được rồi, muội có thể bắt đầu.”
Âu Dương Vũ gật gật đầu, chậm rãi đến gần cái bàn. Giờ phút này không chỉ Tôn Diệu Dương, ngay cả Hoài An vương cũng chăm chú dồn hết tâm tư nhìn chằm chằm vào nàng huống chi là ba huynh muội Âu Dương Hiên.
Âu Dương Vũ vươn ngón tay mảnh khảnh cầm lấy chiếc bát bên cạnh làm ra vẻ ngây thơ giơ mồi lửa ra, mỉm cười, “Nếu như muốn uống, hẳn ta cần phải có thứ này trợ giúp nhỉ? Cho các người xem ảo thuật một chút, nhìn cho kỹ...”
Âu Dương Vũ quẹt mồi lửa, ngọn lửa mỏng manh nhanh chóng tiếp xúc với cái bát to gần đó, nàng cúi người để sát chiếc mồi lửa lại gần, nàng hít một hơi sau đó dùng sức thổi..Hô...
Ngay lúc đó bát rượu đột nhiên rực lên ngọn lửa lớn, phun ra hừng hực, lại có thể từ miệng nàng mà thổi ra giống như hỏa ngục, sau đó nàng lại tiếp tục thổi...ngay cả những bát rượu còn lại xếp cạnh nhau cũng bị ảnh hưởng tất cả bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt như muốn thiêu đốt hết tất cả sự vật ở trước mặt. Đồng thời mùi rượu lan tỏa khắp trời, sức lửa cực nóng, hừng hực thiêu đốt.
Giữa ngọn lửa đang bùng lên đó, mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên, bọn họ khó mà tin được này một việc khó khăn như thế này lại có thể dùng lửa để giải quyết. Mà khó tin hơn cả là biện pháp này thực sự là do Âu Dương Vũ- cố gái nhỏ hèn mọn háo sắc bị người ta dẫm đạp hiếp đáp đó sao?!