Xin lỗi? Nói cái gì thế? Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Hiên, đáy mắt hình như có một tia tức giận.
Giờ phút này, mới vừa rồi trong đình kia vài vị thiếu niên nay đều dĩ nhiên lại đây, đem Âu Dương Vũ bao quanh vây quanh, đáy mắt lóe lên đầy hứng thú.
“Ngũ muội!” Thấy Âu Dương Vũ chậm chạp không phản ứng mà nàng thì ngược lại cảm thấy trào phúng nhìn phía mình, Âu Dương Hiên nhất thời sắc mặt trở nên lo lắng, tức giận lan tràn. Từ lúc ngũ muội sinh ra cho đến bây giờ, nàng là đứa con của Dương thị, huynh đệ Âu Dương hiên bọn họ bốn người ai ai cũng đều biết đối với Âu Dương Vũ mà nói căn bản là chỉ có khi dễ cùng bắt nạt có thể đánh đập liền đánh đập, châm chọc kiền châm chọc. Âu Dương Vũ lúc trước ở trước mặt bọn họ như một cái xác không hồn, một cái tiểu ngốc tử dễ dàng bị ăn hiếp bắt nạt, ngay cả dũng khí để nhìn thẳng vào mắt của bọn họ cũng không có. Cho nên Âu Dương hiên không cần phải nói đến câu thứ hai thì ngay lập tức Âu Dương Vũ sẽ xin lỗi ngay
Nhưng người hiện tại đứng trước mặt hắn bây giờ hẳn khác với muội muội ngày thường của hắn, nàng đem đôi mắt gần như tối sẫm lại nhìn chằm chằm vào mình, khóe mắt chớt lóe lên đầy lạnh lùng khiến trong hắn có một tia khiếp sợ, quả thực hắn không thể mường tượng ra được tình huống trước mắt này.
Âu Dương Hiên không tin nàng có thể thay đổi như thế cho nên khuôn mặt từ ngạc nhiên bắt đầu trở nên hung tợn hắng giọng nói, “Âu Dương Vũ, Huynh bảo muội xin lỗi! Muội có nghe không?!”
Nếu là Âu Dương Vũ trước đây chắc đã sớm quỳ xuống rồi xin lỗi ngay tắp lự,thế nhưng hiện giờ nàng không phải là Âu Dương Vũ chân chính , cho nên nàng vẫn giữ một bộ mặt bình tĩnh, khóe miệng có chút giơ lên cong lên một ý cười nhạt, mi mắt dài như lá liễu cong lên độ cong quyến rũ ẩn sau đôi mắt sắc bén, đáy mắt ẩn hiện hàm ý mỉa mai, nhẹ nhàng lên giọng nói: “Huynh bảo ta xin lỗi ở đây? Chẳng phải vị huynh trưởng đáng mến đây muốn muội ngay tại đây mất hết thể diện sao?”
“Ngươi, ngươi...” Một Âu Dương Vũ giờ đây ở trước mặt nàng thật sự huynh muội Âu Dương Hiên chưa từng gặp qua, Không chỉ có Âu Dương Hiên ngẩn người thì thậm chí cả Âu Dương Tụ và Âu Dương Doanh trong giây lát đều trở nên ngây người.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh cười nhạo truyền đến phá vở bầu không khí yên tĩnh lúc này.
“Diệu Dương ta chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia! Hủy hôn với cô gái không biết tốt xấu này là đúng, giữ lại trong phủ ngài chắc ngay cả mặt mũi cũng không còn!!! Vương gia quả nhiên là người anh minh thần võ, không người nào sánh kịp a.” Tôn Diệu Dương, đứa cháu duy nhất của Tôn thị, huynh muội Âu Dương Hiên nghe được câu nói kia xong liền cười tủm tỉm khen ngợi con trai độc nhất của vị tôn đại tướng quân.
Vương gia? Hủy hôn? Trong lòng Âu Dương Vũ bất giác giật mình, ngoảnh đầu nhìn về phía Tôn Diệu Dương,chỉ thấy khuôn mặt xấu xí, đôi mắt hoa anh đào, phe phẩy bộ y phục màu xanh lam nhưng làm cho người khác có cảm giác hắn không những là một con người phong lưu mà còn là một con người có nhân cách đáng khinh.Thật là một thằng nhóc thối tha nhân phẩm kém đến mức không thèm đánh giá, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Âu Dương Vũ đối với Tôn Diệu Dương. Nếu Tôn Diệu Dương có nhân phẩm kém như vậy thì những kẻ thân cận cùng hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đang đánh giá người trước mặt, Âu Dương Vũ đem tầm mắt của mình nhìn vị vương gia bên cạnh, lần đầu tiên thấy hắn, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy ngực bỗng nhiên khẽ nhói lên một chút đau đớn, đau đớn đến tận xương tủy... Đây là phản ứng tự nhiên của chủ thân thể này, Âu Dương Vũ thầm nghĩ.
Hoài An vương.
Không ngờ thì ra là hắn ta!
Hắn là người đã từng được Âu Dương Vũ trước đây yêu đến tan nát tâm can giống như một con chó nhỏ sẽ vẩy đuôi vui mừng đón chủ, chỉ yêu cầu lấy một chút tình yêu thương từ chủ nhân của nó, thậm chí, mẫu thân của nàng cũng từng vì tình yêu hèn mọn của nàng mà mất đi tánh mạng, nhưng Hoài An vương hôm đó lại cố tình tặng cho nàng một đòn phản kích chí mạng ở ngày thành thân đó!
Ảo tưởng mọi chuyện không thể chấp dứt một cách như thế, cố chấp về việc mình bị hủy hôn đã khiến cho cô gái này vẫn chưa kịp thức tỉnh thì một lần nữa cô gái đáng thương đó đã tự tạo cho mình một sai lầm đau đớn, chứng kiến người mình yêu sâu đậm lên giường cùng với người con gái khác trong chính tẩm phòng của hắn – tẩm phòng mà ngay cả thành thân nàng vẫn chưa một lần đặt chân vào. Để cuối cùng tuyệt vọng đi tìm cái chết để tìm một lối thoát cho bản thân vì quá tin tưởng một cách mù quáng vào tình yêu với hắn.
Nhưng lúc này đây, tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện - Hoài An vương, hắn cư nhiên lại dám đến chỗ này với mục đích là để xem kịch vui do huynh muội Âu Dương Hiên tốn sức dựng lên. Hẳn hắn là khách quý được Âu dương phủ mời đến để miệt thị nàng.
Trong lúc đó, Âu Dương Vũ ban đầu là muốn xem diễn kịch,nhưng giờ thì mất hứng trầm trọng, Âu Dương Vũ trước kia vì người đàn ông đó làm đủ chuyện khiến bản thân mình chịu biết bao nhục nhã...Đáng sao? Cho dù hắn có lạnh nhạt như thế này với nàng cũng đáng sao?Bây giờ Âu Dương Vũ đối với tên Hoài An Vương sinh đầy phẫn nộ.
Loại đàn ông chết tiệt như ngươi, bây giờ còn dám dùng cái ánh mắt miệt thị và trào phúng nhìn nàng? Hắn dựa vào cái gì?
Nàng rất muốn nhìn xem cái tên vương giả tuấn mỹ này sẽ biểu tình như thế nào khi sự thật được phơi bày? Xem ngươi còn phấn khích như bây giờ nữa không? Ta rất muốn cho ngươi nếm mùi đau khổ của việc bị người đời xa lánh miệt thị như thế nào?.
“Dịch ca ca, huynh cần phải làm chủ cho muội a!” Âu Dương Doanh không giữ ý tứ ve vãn bám trụ cánh tay thon dài của Hoài An vương mang theo tiếng khóc nức nở, ủy khuất vạn phần nói, “Vừa rồi dịch ca ca cũng thấy rồi đó? Rõ ràng là chính ngũ muội muội đã cố tính đánh rơi chiếc vòng tay ấy thế đến bây giờ nàng vẫn không chịu thừa nhận!”
Âu Dương Doanh nũng nịu với ai thì không nũng nịu vừa thấy tên này tới thì như con mèo bị chủ cho uống sữa hết hạn ve vãn tên Hoài An vương, chẳng phải ý tứ đã quá rõ ràng rồi sao. Xem nàng diễu võ dương oai đắc ý biểu tình, chắc không phải là nàng cho rằng bản thân mình có chỗ đứng nào trong lòng của Hoài An vương đấy chứ? Nàng âm thầm cười trầm trồ khen ngợi quả là tiểu ngốc tử, ánh mắt nàng lơ đãng liếc nhìn về phía Âu Dương Tụ.
Âu Dương Tụ nhìn Âu Dương Doanh ôm chặt lấy cánh tay của Hoài An vương, mày chợt nhíu lại, đáy mắt hiện lên một tia hờn giận.
Hay thật, hai chị em nhà các cô cùng yêu thương một người đàn ông sao? Quả là một chuyện tình tay ba hấp dẫn đầy phấn khích nha!
Âu Dương Vũ thản nhiên nhíu mày nhìn Hoài An vương, trêu tức hắn: “Hoài An vương, ngươi muốn đứng ra làm chủ cho tứ tỷ sao?”
Ta không sợ ngươi làm chủ, ta chỉ sợ không dám đứng ra làm chủ thôi. Âu Dương Vũ dứt lời liền hài lòng về cái bẫy mà mình đã bày sẵn để cho tên tự cao ngạo mạn này mắc lưới, nhìn thấy vẻ mặt của hắn ngày một trở nên tái đi, tâm trạng nàng bây giờ cũng trở nên tốt hơn một chút.
Thế nhưng, tên Hoài An vương này lại cường ngạnh vung tay thoát khỏi cánh tay của Âu Dương Doanh, lạnh lùng liếc nhìn Âu Dương Vũ một cái liền sau đó rời đi nhanh chóng, cứ như rằng nếu hắn nhìn chằm chằm vào người nàng thêm một giây một phút nào nữa thì hắn ngay lập tức sẽ bị bệnh hiểm nghèo mất.
Hoài An vương quả thật rất chán ghét Âu Dương Vũ a. Âu Dương Vũ lạnh lùng cười, tầm mắt nhìn lên người của Âu Dương Doanh, cười một tiếng nói, “Tứ tỷ,có vẻ như người làm chủ của tỷ không muốn phối hợp với tỷ a.”
“Ngươi —— Âu Dương Vũ! Bồi thường vòng tay lại cho ta!” Âu Dương Doanh ở trước mặt mọi người bị Hoài An vương cự tuyệt, đã thế lại còn bị nha đầu Âu Dương Vũ một lời nói toạc ra, trong lòng vô cùng tức giận, nàng từ nhỏ đã được nuông chiều thành thói quen, làm sao lại có thể chịu được bị người khác nắm lấy đuôi của mình, nhất thời nàng bây giờ giống như một con hổ cái nổi điên hướng về phía của Âu Dương Vũ đánh tới!
“Tứ muội!”
“Tứ muội không thể như thế được —— “
Âu Dương Hiên giả vờ giả vịt buông lời khiển trách, ngữ khí cũng không quá mãnh liệt. Vừa rồi chính hắn cũng bị Âu Dương Vũ làm cho mất mặt hiện cũng muốn phối hợp cùng muội muội kéo nàng xuống nước, vì cớ gì mà hắn lại không tạo điều kiện để trả thù chứ?
Âu Dương Tụ cũng một phen sắm cho mình một vai diễn ngăn cản muội muội của nàng. Căn bản lực kéo của nàng không có ảnh hưởng gì đối với Âu Dương Doanh vì nàng cũng muốn xem xem ngũ muội đáng ghét của nàng sẽ bị mất mặt như thế nào?
Ngay khi Âu Dương Tụ làm bộ giữ chặt Âu Dương Doanh, mà Âu Dương Doanh sấn về phía Âu Dương Vũ trong nháy mắt, ai cũng không có chú ý tới, một viên hoa tử nhanh như tia chớp rất nhanh bắn về phía đầu gối của Âu Dương Tụ ——