“ Phượng Ca, ngươi định đi đâu vậy a?!” Dung Cơ nhìn Dung Phượng Ca, ánh mắt hết sức nghiêm túc, Dung Phượng Ca thấy vậy, nhanh như cắt dấu túi đồ đằng sau, nhỏ giọng lắp bắp: “ gia gia, ngài chưa ngủ sao?!” Hắn rõ ràng đã cho một ít mê dược và rượu của gia gia rồi mà
Dung Cơ nghe vậy, mặt mày đen thui, nghiến răng nghiến lợi, lên tiếng: “ tiểu tử kia, ngươi đừng quên y thuật của ngươi là ai truyền dạy, vài thứ mê dược đơn giản vậy sao có thể mê ngủ được ta a….”
“ Gia gia, ta chỉ là muốn ra ngoài, một chút thôi, thật nhanh sẽ trở về mà…” trốn đi không được, Dung Phượng Ca chuyển qua đối sách năn nỉ cầu xin, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, đủ sức mê đảo cả thiên hạ, ngay cả Dung Cơ thấy vậy cũng không khỏi nao núng, nhưng là vẫn mặt lạnh đáp: “ không được!”
“ Gia gia…” Dung Phượng Ca nắm lấy tay của Dung Cơ, khẽ lay, thật sự là giống tiểu hài tử đang làm nũng a, Dung Cơ vò vò đầu, đang hết sức phân vân, vì sao ư?! Đương nhiên là vì gương mặt bảo bối tôn tử của ngài quả thật là hết sức… hết sức đáng yêu a, nhất là đôi mắt tràn đầy ủy khuất kia thiệt là khiến cho ngài không có sức chống cự mà, nhưng là việc ra ngoài thực sự quá nguy hiểm, ngài thật sự không an tâm một chút nào, cho nên vì an toàn của bảo bối tôn tử suy nghĩ, Dung Cơ đành ‘làm kẻ ác’ nhất quyết lắc đầu
“ Tiểu tử ngốc, ngươi ra ngoài nhất định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, khi ấy ai lại cứu ngươi đây?!” Dung Cơ khẽ thở dài
“ Ta sẽ cẩn thận…” Dung Phượng Ca đáp
“ Không được” Dung Cơ quát khẽ
“ Gia gia, nhưng là… ta thật sự muốn gặp Nhan Nhan…” Dung Phượng Ca lẫm bẫm
“ Tiểu nha đầu kia có gì tốt mà ngươi cứ ngày nhớ đêm mong vậy a, thật là…” Dung Cơ khẽ khẽ xoa mi tâm của mình, tiểu tử này trước đây rất nghe lời của ngài, nhưng từ khi Lạc Khanh Nhan xuất hiện, thì tâm trí lại toàn tâm toàn ý dành cho nha đầu kia, thực sự là tức chết ngài mà, hừ hừ..!! ngài tuyệt đối không bao giờ thừa nhận, là ngài đang nghen tỵ đâu +_+
“ Là Nhan Nhan cho nên cái gì cũng tốt….” Dung Phượng Ca nghe vậy, nhanh chóng đáp lại. Đến mức này rồi thì Dung Cơ chỉ còn biết ai thán thở dài, quả là nam đại bất trung lưu mà, tôn tử do đích thân ngài nuôi nấng không biết bao nhiêu năm, nhanh vậy mà đã bị người ngoài bắt được rồi, thật là… haizz!!
“ Tốt cũng vậy, không tốt cũng thế, thiên hạ bao la, ngươi biết đi đâu mà tìm tiểu nha đầu kia bây giờ?!” Dung Cơ bắt đầu có dấu hiệu phát hỏa
“ Nhan Nhan bây giờ nhất định đang ở Tây An nha….”
“ Sao ngươi biết…??”
“ Lúc trước Nhan Nhan có nói qua”
“ Hừ! ở Tây An cũng không phải nhỏ gì, ngươi lại làm cách nào kiếm được tiểu nha đầu kia?!”
“ Ta có cách….”
“ Dung Phượng Ca…”
“ Là…”
“ Nói chung là không được đi, nếu ngươi dám bước ra khỏi sơn cốc này một bước thì ta nhất định sẽ giết chết tiểu nha đầu kia, ta nói được là làm được…” đến bước này thì Dung Cơ chỉ biết làm vậy mà thôi, hơn ai hết ngài hiểu, bảo bối tôn tử của mình tuy vẻ ngoài ôn nhuận mềm yếu nhưng hơn bất cứ ai, hài tử này thực sự rất quật cường, nếu không dùng cách này uy hiếp, nhất định không biết lúc nào, sẽ bỏ đi tìm tiểu nha đầu kia mất
“ Gia gia, đừng làm vậy, Nhan Nhan đâu có lỗi gì a?!” nghe Dung Cơ muốn sát Lạc Khanh Nhan, Dung Phượng Ca gấp đến độ nói lắp bắp: “ Phượng Ca không đi nữa, gia gia đừng có làm hại đến Nhan Nhan…” thấy bảo bối tôn tử của mình sợ hãi như vậy, Dung Cơ cũng có chút mềm lòng, nhưng vẻ mặt vẫn không có chút động dung nào
Đương nhiên là ngài sẽ không sát tiểu nha đầu kia, chỉ là dọa cho tiểu tử ngốc này sợ thôi, nhưng là tiểu tử ngốc này sao mà ngốc quá vậy chứ, chỉ đơn giản lời nói này đã sợ hãi như vậy rồi sao, xem ra trọng lượng của nhan đầu kia trong lòng hài tử này quả thật không nhỏ mà
“ Như vậy mới ngoan thôi, Phượng Ca à, đừng oán gia gia, ta làm vậy là tốt cho con thôi, nha đầu kia sớm muộn rồi cũng sẽ quay lại đây, con cứ kiên nhẫn một chút là được mà….” Dung Cơ ôn nhu xoa xoa đầu của Dung Phượng Ca, ánh mắt ấm áp hiền từ, thanh âm trầm thấp ấp ám, nào còn bộ dáng giận dữ như lúc nãy?!
“ Nhan Nhan sẽ quay lại sao?!” Dung Phượng Ca nhìn gia gia của mình, ánh mắt một thoáng mờ mịt, sẽ quay lại thật sao, Nhan Nhan… dường như không muốn quay trở lại một chút nào, thư của y viết đã lâu nhưng cũng chưa từng được nhận một lời hồi âm, Nhan Nhan quả thật là rất chán ghét y a..!!
“ Thật sự, gia gia có bao giờ lừa dối Phượng Ca đâu?!” Dung Cơ gật đầu, nha đầu kia nếu không quay trở lại thì ngài cũng sẽ bắt cóc tiểu nha đầu đó về đây, đâu thể để cho bảo bối tôn tử của ngài tương tư hoài được
“ Gia gia, có phải là vì Phượng Ca rất yếu, cho nên Nhan Nhan mới không muốn Phượng Ca, đúng không?!” Dung Phượng Ca giương mắt nhìn Dung Cơ, cười có chút buồn, thấy vậy Dung Cơ một thoáng giật mình, hài tử này từ khi nào lại có suy nghĩ ngốc nghếch này vậy?!
“ Các cô nương thường thích nam nhân uy vũ mạnh mẽ….” Dung Phượng Ca nói vậy
“ Ách! Phượng Ca, ai nói cho con mấy cái chuyện này vậy”
“ Sách có nói mà….”
“ Ai da! Sách nói bậy thôi, con đừng tin, nhìn xem thiên hạ này, có nam nhân nào đẹp bằng Phượng Ca cơ chứ, nha đầu kia không thích mới là lạ a”
“ Nhưng là chẳng phải chỉ có nữ nhân mới đẹp thôi sao”
“ Ai nói vậy, nam nhân đẹp thì càng tốt chứ sao, lão đầu ta năm xưa cũng đẹp trai vô cùng, không biết bao nhiêu nữ nhân chết mê chết mệt đó chứ”
“ Nhưng là…. Nếu như Phượng Ca mạnh hơn một chút, có chăng Nhan Nhan sẽ nhìn Phượng Ca nhiều hơn, gia gia… ngài có thể dạy cho Phượng Ca võ thuật được không?!” Dung Phượng Ca ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn Dung Cơ, Dung Cơ nhìn y, bất chợt thở dài, thanh âm tràn đầy tang thương, đớn đau cùng.. bất lực: “ Phượng Ca, hơn ai hết, con hiểu rõ, thể chất của con không thể học được võ mà”
Không phải không phù hợp mà là không thể…
Ấy là gì, ngươi có hiểu không?!
Hài tử này, vừa lúc chào đời đã bị người ta ném vào hỏa diễm, may ngài đến kịp, nhưng là sức nóng của hỏa đã xâm nhập vào cơ thể đứa nhỏ đó, cho nên ngài dùng hàn băng ngàn năm chữa trị cho hài tử này gần mười năm, mới có thể lành hẳn…
Mới có bốn tuổi, đã bị người ta đánh cho trọng thương hấp hối, khi ấy dù căn cơ tốt đến đâu, cũng đã bị người hủy rồi, làm sao có thể luyện võ đây?! Sức khỏe vốn không được tốt, thể trạng không đủ dương cương, thừa âm nhu, lại ngu ngốc nhảy vào hàn đầm…..
Một khi luyện võ, kinh mạch đảo ngược, cửu tử nhất sinh a, biết rõ nhưng vẫn muốn mạo hiểm, ngươi là điên hay sao?!
“ Không thử làm sao biết được kết quả..?!” Dung Phượng Ca vẫn như vậy cố chấp
“ Hài tử ngốc, chẳng phải trước đây ngươi rất chán ghét cảnh chém chém giết giết sao, sao lại muốn học võ công đây?!” Dung Cơ thở dài
“ Học võ là có thể bảo vệ được Nhan Nhan rồi…” Dung Phượng Ca mỉm cười, có chút ngượng ngùng. Dù y rõ, Nhan Nhan rất mạnh, không cần y bảo vệ, nhưng là…
Lại là nha đầu đó, từ khi nào của sống của Phượng Ca ngươi lại cứ xoay theo nha đầu kia mà chuyển vậy chứ. Dung Cơ than khẽ, ngài nói: “ tiểu nha đầu kia mà cũng cần người bảo vệ sao? đừng ngốc như vậy, Phượng Ca! như thế há chẳng phải con đang khinh thường nha đầu đó sao?!” đối với một cường giả, còn gì đáng chế nhạo hơn khi bị người khác bảo vệ
“ Không phải là khinh thường, mà là trân trọng nha, gia gia! Ngài không rõ, Nhan Nhan thực sự rất … tịch mịch!” Nói đến đây, Dung Phượng Ca khẽ buông xuống mi mắt, một thoáng ưu sầu, hàng chân mày thanh tú nheo lại
“ Có nhiều cách để bảo vệ, không nhất thiết là phải học võ, Phượng Ca, nếu con có mệnh hệ gì, khi nha đầu đó quay lại, há chẳng phải uổng phí hết sao?!” Dung Cơ khuyên nhủ: “ hơn thế nữa, con có một thân y thuật cái thế, sợ gì không hữu dụng nha!…”
“ Đúng vậy! Nhan Nhan thích ngân lượng như vậy, nếu như Phượng Ca chế ra được nhiều viên thuốc quý, đổi lấy ngân lượng đưa cho Nhan Nhan, gia gia nói Nhan Nhan có phải sẽ rất vui hay không?!” Dung Phượng Ca nghĩ đến đây, chợt cười rộ lên, sao y lại quên mất chuyện quan trọng như vậy a, thật là rất ngốc
“ Ách! Ha ha, đúng vậy… con cứ đi chế thuốc đi…” Dung Cơ cười cười, vẫy vẫy tay ra hiệu bảo Dung Phượng Ca vào trong, Dung Phượng Ca nhanh chóng quăng đống hành lí qua một bên, chạy vội vào dược phòng, bắt đầu thực hiện công cuộc chế dược của mình, nhìn Dung Phượng Ca bận rộn với mớ thảo dược, Dung Cơ chỉ còn biết lắc đầu cười trừ, thật sự là…hài tử ngốc…!!!
Tây An
“ Khanh Khanh à, ngươi còn giận ta sao?!” Linh Vân vẻ mặt rất chi là ủy khuất nhìn Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi xinh đẹp ngân ngấn nước, vẻ mặt như vậy đủ sức khiến hàng vạn nam nhân điêu đứng, nhưng tiếc thay Lạc Khanh Nhan không phải là nam nhân, cho nên cũng không hề có ý định thương tiếc một chút nào, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “ không có”
“ Nếu không có sao mấy hôm nay ngươi lại không nói chuyện với ta a…” Linh Vân khẽ quyệt miệng, rất là không vui
“ Không nhất thiết…” Lạc Khanh Nhan đáp, Linh Vân chỉ còn biết lắc đầu thở dài, sao người này là tiết kiệm lới nói đến thế a!
“ Khanh Khanh, như vậy đi, để chuộc lỗi hôm trước, ta mang ngươi đi thăm cảnh vật ở Tây An, được không?!” Linh Vân đề nghị. Lạc Khanh Nhan nhìn Linh Vân, mỉm cười lắc đầu: “ ta đã nói là không có giận, Linh Vân! Ngươi thật sự rất phiền phức…”
“ Nhưng là suốt ngày ngươi cứ ở trong thư phòng, không thấy phiền chán sao?!” Linh Vân tò mò, người này rốt cuộc làm gì mà suốt ngày lục đục với đống giấy tờ trong thư phòng a, những bản vẽ thực sự rất kỳ lạ… nàng nhìn hoài nhưng rốt cuộc chả biết nó có ý nghĩa gì, quả thật điều này là một vũ nhục đối với thiên hạ đệ nhất nữ chưởng quầy như nàng mà
“ Ta có việc, Linh Vân… ngươi có thể đi ra ngoài, được chứ, khi nào xong việc, ta sẽ nói với ngươi!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, hàng chân mày khẽ cau, một thoáng không kiên nhẫn, thấy vậy! Linh Vân chỉ còn biết làu bàu khó chịu bước ra khỏi phòng, dù nàng thực sự rất tò mò nhưng là nàng cũng không muốn chết sớm đâu, Khanh Khanh một khi chỉ nhíu mày nho nhỏ thôi, nàng cũng đã cảm thấy hơi sợ sợ rồi, haiz!! Linh Vân nàng tự khi nào lại chết nhát như vậy chứ, nếu để cho thiên hạ biết được, nhất định sẽ cười rụng răng mất thôi
Linh Vân đi khỏi, Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười, có chút thở dài, dường như lần trước nàng nổi nóng khiến cho tiểu cô nương này sợ hãi rồi, Lạc Khanh Nhan một thoáng nhăn mi, dạo gần đây, quả thật nàng rất dễ bộc lộ cảm xúc, nhất là những việc liên quan đến người kia, thật sự đau đầu…!!
Vươn tay khẽ vuốt mi tâm của mình, Lạc Khanh Nhan tiếp tục hoàn thành cho xong kế hoạch của mình, nàng đã đi được hơn nửa chặng đường rồi, chỉ còn vài ngày là hoàn thành, khi đó là bắt đầu thực hiện dự án là được, như thế yêu cầu thứ nhất của sư phụ, nhiều nhất trong vòng năm năm nàng có thể hoàn thành, Lạc Khanh Nhan nàng dù gì cũng từng là tổng giám đốc của một trong các tập đoàn hàng đầu Châu Á những việc như thế này đối nàng cũng không phải là khó a, nhưng là nhìn đống giấy bút này… Lạc Khanh Nhan thật sự ngao ngán, kiếp trước đa số là gõ laptop, hầu như ít viết chữ, bây giờ viết lại, chữ viết quả thật như gà bới mà, hết sức.. xấu!
Còn đang suy ngẫm, thì bên ngoài cửa sổ, quen thuộc chú bồ câu tên gọi tiểu Bạch bay vào, Lạc Khanh Nhan thấy vậy, bất giác, khóe môi cong cong tiếu dung xinh đẹp ngay cả chính nàng cũng không nhận thức được, Tiểu Bạch ‘lại ngựa quen đường cũ’ cho nên nhanh chóng đậu trên cánh tay Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan vươn tay vuốt ve đầu của nó, nhỏ giọng cười: “ ngươi lại đến rồi sao, hắn… có khỏe không?!”
Dường như cách nửa tháng, lại có một bức thư Dung Phượng Ca gửi cho nàng, dù nàng không hồi âm đáp lại, hắn vẫn cứ ngây ngốc gửi, thực sự là ngốc tử mà…., trong thư cũng là nói mấy vấn đề ngu ngốc đến ngây thơ, người này…. mỗi dòng chữ, mỗi câu nói, đơn giản như vậy… lại khiến cho nàng xao xuyến đến như thế, thực sự là….
Nói hắn ngốc! thực ra bản thân nàng cũng điên chẳng kém gì, biết rõ không nên dây dưa vào, lại cứ luyến tiếc, biết rõ không nên nhớ, lại càng tưởng niệm nhiều hơn, biết rõ giữa hắn và nàng là không thể, song …. lại còn vấn vương nhiều đến như vậy, Lạc Khanh Nhan cười khổ….
Cứ tưởng sẽ nhanh thôi sẽ không còn nhớ, nhưng sao lại càng muốn quên lại càng tưởng niệm sâu sắc thế này a…. Dung Phượng Ca, ngươi rốt cuộc đã gieo trong ta thứ cổ độc si mê nào vậy?!
Nhiều lần, muốn hồi âm cho hắn, nhưng đặt bút xuống, lại chả thể viết được gì….
Lần này cũng vậy, rút lấy bức thư dưới chân Tiểu Bạch, Lạc Khanh Nhan thả cho nó đi, mở thư ra nhìn, khe khẽ thở dài, rồi cho vào trong hộp gỗ…
Đóng hộp…
Khóa lại…
Như là….
Khóa lại tâm của mình..!!
Không để nó… rung động…!!!
Vượt qua hàng trăm dặm đường, chú bồ câu Tiểu Bạch cũng quay về sơn cốc, nhưng dưới chân lại không có thư hồi âm nào, Dung Phượng Ca thấy vậy cũng không nói gì thêm, song ánh mắt một thoáng mất mác, không phải là không có, Dung Phượng Ca ôn nhu vuốt ve bộ lông mềm của tiểu Bạch, nhỏ giọng nỉ non: “ tiểu Bạch, Nhan Nhan…. Vẫn khỏe chứ?!”
Hết chương 15