Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 234: Đại ma đầu là kẻ si tình

Lão có âm mưu! Âm mưu to lớn!


   Lão từ bỏ vị trí Quỷ Vương để nằm vùng phái Thiên Môn cả ngàn năm, sức lực và tâm huyết đã bỏ ra không thể nào chỉ để có được mỗi vài món pháp bảo đó, chắc chắn là còn có thứ gì đó để làm mạnh thêm vị trí của lão nữa, ví dụ như xưng bá thiên hạ gì đó. Những tình tiết này có khá nhiều trong phim rồi, nhưng không có một ai dốc sức nhẫn nại lâu đến vậy như lão.


Nói không chừng mấy món bảo bối đó là vật mấu chốt cho việc lão tranh đoạt thiên hạ, do đó lão mới trăm phương ngàn kế ẩn mình bấy lâu, sau khi lấy được bảo bối thì lập tức vứt bỏ thể xác, có lẽ hồn phách của lão vẫn chưa rời khỏi phái Thiên Môn mà vẫn luôn chờ đợi cơ hội ra tay. Ngoài ra, ngày đi cướp bảo bối, lão còn không chịu tiết lộ bộ mặt thật, chứng tỏ trong phái Thiên Môn vẫn còn một con cờ của lão.


Là ai?


   Vương Bình! Chắc chắn là hắn! Hắn chết rất quái lạ, lại là đệ tử đích tông của Dương Bá Lý, nói không chừng hắn cũng là người của Quỷ đạo. Thể xác của hắn tuy đã chết, nhưng chắc chắn hồn phách vẫn còn luẩn quẩn đâu đó tại núi Vân Mộng, chờ đợi trong ứng ngoài hợp với lão già khốn này, sau đó một phát tiêu diệt phái Thiên Môn!


Làm sao đây? Phải làm sao đây?


   Bản thân nàng đang chỉ mành treo chuông, phái Thiên Môn cũng nguy cơ tràn ngập, có lẽ, có lẽ ngay cả Hoa Tứ Hải mà Dương Bá Lý cũng không muốn tha. Lão không phải Long lão đại, không những âm mưu xảo quyệt và còn nhẫn nại, điều đáng sợ là pháp lực của lão cũng ngang hàng với Hoa Tứ Hải.


Đại ma đầu sẽ gặp nguy hiểm! Nếu Hoa Tứ Hải chắn đường Dương Bá Lý thì chắc chắn lão già khốn này sẽ ám hại hắn mất. Pháp lực của hắn mạnh, nhưng không tránh được tiểu nhân đâm lén sau lưng, huống chi bây giờ hai người đang hợp tác với nhau, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc khiêu vũ cùng sói sao?


Sốt ruột và đau lòng khiến nàng không thể giữ được bình tĩnh nữa, nàng cố gắng gọi thần khí màu vàng kim phá bỏ cảm giác tê dại trên các khớp, nhưng tiếc rằng không hề có tác dụng. Pháp lực Dương Bá Lý cao hơn nàng, những thứ khác có thể lợi dụng mưu lợi nhưng pháp lực thì không thể, nếu nàng có thể cử động thì có thể chống cự được chút ít, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không động đậy được gì, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.


Tay trái nàng siết chặt lại, sợ Thủy Tâm Bán bị phát hiện.


   Thủy Tâm Bán có thể truyền âm cho Hoa Tứ Hải, tiếc rằng Dương Bá Lý đã giăng kết giới rồi, Hoa Tứ Hải không nghe được tiếng gọi của nàng, nàng chỉ còn nước nghĩ cách để Dương Bá Lý không giết nàng ở đây mà đi ra khỏi kết giới là được rồi. Dương Bá Lý có thể ẩn mình ngàn năm, giả vờ như pháp lực thấp kém ai cũng hϊế͙p͙ đáp được mình, chắc chắn lão là một người rất cẩn thận, ra tay ở điểm này thì sẽ có cơ hội.


”Ha, ông muốn giết ta trên địa bàn của Tây Bối? Hắn thông minh như vậy, ông có thể che giấu chứng cứ phạm tội sao? Nếu như ta chết trên tay ông, ông đoán xem Hoa Tứ Hải có buông tha cho ông không? Có còn hợp tác với ông nữa không? Nói không chừng sẽ còn tiêu diệt cả Quỷ đạo của ông để báo thù cho ta nữa!” Trùng Trùng hất cằm lên.


Ánh mắt phải giữ được sự kiên định và hơi mang vẻ đã dự tính được điều gì đó, nhưng không thể để lộ ý đe dọa hay khiêu khích. Nàng yêu cầu với mình như vậy, nhưng nàng phát hiện rất khó để làm được điều này, quả nhiên làm diễn viên thật không dễ mà.


Dương Bá Lý cười khẩy không ngớt, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, “Hoa Tứ Hải pháp lực vô song, vậy thì ta sẽ phải sợ hắn sao? Ha ha, khi mười châu ba đảo nằm gọn trong tay ta thì ta còn sợ gì một Ma Vương nữa chứ? Bây giờ ta không đối phó với hắn chẳng qua chỉ vì ta muốn mượn sự giúp đỡ của Ma đạo mà thôi.” Lão thả chậm bước chân trong phòng, “Nhưng ngươi nói cũng đúng, trước khi xong chuyện lớn thì cẩn thận vẫn là trên hết. Ở đây giết ngươi thì ta còn phải nghĩ cách thu dọn tàn cuộc, quả thật là phiền phức. Hay là ―― ta vứt ngươi ở một nơi mà mãi mãi cũng không có ai tìm thấy, ngươi thấy được không?”


Trùng Trùng vờ như rất sợ, nhưng nàng không nói gì, lòng thì gấp rút suy nghĩ xem làm sao thông báo cho Hoa Tứ Hải.
Hắn có đến kịp không?
”Hình như ngươi không muốn xin ta tha mạng?” Dương Bá Lý hơi nghi ngờ.


   ”Xin tha có tác dụng sao chứ?” Trùng Trùng nghĩ cách để giọng nói trở nên run rẫy, “Nhưng ông không thể giết ta, nếu không Hoa Tứ Hải và Bạch Trầm Hương ――”


”Lấy hai kẻ đó ra để dọa ta không có tác dụng gì đâu! Nhưng hai kẻ này quả là thương ngươi thật, chỉ cần ngươi chết đi thì bọn chúng sẽ đau lòng rồi rối trí, và nghi ngờ lẫn nhau. Lúc này sẽ còn có nhiều sơ hở có ích lợi cho ta hơn, ha ha ha ha!”


Nàng có tác dụng vậy sao? Thì ra lão già này giết nàng không chỉ vì ân oán cá nhân mà còn vì mục đích khác nữa, đúng là nham hiểm!


”Ta ghét cay ghét đắng tiện nhân ngươi, ta đã sớm muốn giết ngươi để hả giận rồi, nhưng ngươi có tác dụng rất lớn, tất nhiên phải giết vào thời điểm hợp lý rồi. Không ngờ chứ gì? Cho dù ngươi có không muốn thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một con cờ trong tay ta mà thôi!”


”Xì, bớt nằm mơ đi, sư phụ ta và đại ma đầu đều là người làm chuyện lớn, họ sẽ vì một mình ta mà rối trí hay sao?”


   ”Cho dù ngươi không đáng một đồng thì ta cũng sẽ giết ngươi, do đó bớt tốn nước bọt đi.” Ánh mắt lạnh lẽo âm u của Dương Bá Lý quét lên người Trùng Trùng, “Chữ tình đúng là thứ mạnh nhất phá hủy con người, Hoa Tứ Hải vốn mạnh đến mức ta không có cơ hội đánh bại, nhưng hắn lại động lòng với tiện nhân ngươi. Con người cao với không tới như hắn không động lòng thì thôi, một khi đã động lòng thì sẽ long trời lở đất, ngươi mất tích một cách vô cớ, hắn sao có thể không rối? Nếu ta truyền thêm vài tin đồn có liên quan tới phái Thiên Môn thì ―― hắn làm sao có thể không mắc bẫy được? Tiếc quá đi ――” Lão chép miệng, “Tên ma đầu này anh minh một đời, nhưng mất sạch trong tay ngươi, nếu ngươi là một mỹ nhân tuyệt thế thì cũng đành, đằng này ngươi chẳng qua chỉ là một nha đầu ranh, có đáng để hắn dốc lòng như vậy không.”


”Liên quan gì tới ông!“ Trùng Trùng nghe lão đánh giá xấu Hoa Tứ Hải thì cũng không còn giả vờ sợ sệt nữa mà giận dữ: “Người làm thì trời trông, hừ, ông cẩn thận đừng để lộ ra đuôi hồ ly, kẻo Hoa Tứ Hải và sư phụ ta cùng lúc đuổi giết, lúc đó ông sẽ biết ích lợi của việc chạy trời không khỏi nắng!”   ”Trời? Lão đây chính là trời!” Dương Bá Lý đi qua siết bả vai Trùng Trùng, Quỷ trảo đã trở nên sắc nhọn đâm vào trong xương nàng, nàng đau đến mức phải thét lên mà Dương Bá Lý lại bật cười ha hả.


”Từ lúc ngươi bỏ chạy khỏi phái Thiên Môn thì ta đã cho người theo dõi ngươi rồi, tiện nhân ngươi tự cho là thông minh, nhưng có từng phát hiện mọi hành động của ngươi đều nằm trong lòng bàn tay ta không? Ta đã đánh giá cao tên ma đầu ấy rồi, cứ tưởng hắn không gặp ngươi thì sẽ chặt đứt tơ tình, nào ngờ đâu hắn lại là một kẻ si tình, nhân lúc ngươi ngủ mà lén đến thăm ngươi, có thể thấy nỗi tương tư thâm nhập sâu vào trong xương tủy rồi, nếu không thì với pháp lực của hắn thì sao lại chẳng hề phát hiện có người đang theo sau.” Nói tới đây, lão lại khinh thường, “Tên ma đầu ấy dùng thuật Nhập Mộng để gặp ngươi, hai kẻ gian phu ɖâʍ phụ các ngươi chẳng biết làm cái gì trong mơ mà lại để lộ đủ các biểu cảm ɖâʍ đãng, thật quá buồn nôn.”


Trùng Trùng đỏ mặt, sau đó thì nổi giận, nàng cảm thấy mình như bị soi mói riêng tư vậy, “Cho dù ông có muốn buồn nôn thì cũng không ai cần ông đâu! Ông xem dáng vẻ của ông đáng sợ biết bao nhiêu đi! Cái nào ra cái đó mới được gọi là đẹp, còn ông chẳng khác nào Cái Bang, quả thật hệt như một lão ăn mày, cũng may trong dữ tợn ông còn mang theo một chút hèn hạ, đúng là hợp tới không chê vào đâu được!”


Lão già khốn này dám nói tình chàng ý thϊế͙p͙ của người ta thành ra như vậy, nhưng từ lời nói của lão, Trùng Trùng cũng chắc chắn Hoa Tứ Hải đã rễ tình đâm sâu với nàng rồi, điều này làm trái tim nàng ngọt ngào hẳn lên, trong phút chốc cảm xúc trở nên hỗn loạn.


Dương Bá Lý tức giận lại giáng cho Trùng Trùng một bạt tai, làm hai bên má nàng sưng đỏ lên. Trước nay nàng chưa từng trải qua chuyện thế này, ở thời hiện đại hay mười châu ba đảo cũng chưa từng, hốc mắt lập tức ướt đẫm, nhưng nàng cắn răng không khóc.


”Ông còn nói không sợ đại ma đầu ư, đừng làm ta cười rụng răng nữa.” Bây giờ Trùng Trùng cũng không còn quan tâm rằng không thể chọc tức Dương Bá Lý nữa, nàng trừng to mắt nói: “Nếu ông không sợ thì vì sao không nhân lúc hắn loạn tình mà giết hắn đi? Đừng có nói rằng ông là vì sự hợp tác giữa hai đạo Ma, Quỷ nhé. Nếu đại ma đầu chết rồi thì Ma đạo sẽ như rồng mất đầu, ông còn không thể nhân cớ nuốt trọn ư?”


Dương Bá Lý tức tới không nói được chữ nào, bởi vì những lời nói của Trùng Trùng đều đâm trúng hết vào chỗ đau của lão.


   Lúc ấy ý thức của Hoa Tứ Hải đã đi vào giấc mơ của Trùng Trùng, lão biết đây chính là cơ hội tốt nhất để trừ khử kình địch lớn nhất của mình, đã mấy lần muốn đánh lén nhưng cuối cùng lại không dám. Sự sợ hãi từ đáy lòng làm lão không muốn đối mặt, lúc này bị Trùng Trùng nói trúng thì hận không thể băm vằm nàng ra cho hả giận.


Lão dồn sức lên tay, Quỷ trảo đâm xuyên xương bả vai nàng, máu tươi nhuộm đỏ cả nửa bên áo mặc trong màu trắng của nàng, nhưng Trùng Trùng vẫn cứng miệng không kêu một tiếng nào.


Lão cười một cách tàn ác: “Chớ cậy mạnh, tới lúc thấy được chỗ chôn thây của mình thì ngươi sẽ biết cái gì mới là sợ!”