Tu vi của Vũ Hinh lúc này đã là cao thủ trong lớp trẻ, rất hiếm gặp đối thủ. Nàng biết tu vi của Thần Nam vốn đã không còn được như trước nữa nên giành bước lên phía trước một bước vì sợ hắn gặp bất trắc.
Cánh tay ngọc của nàng vẫy nhẹ, đẩy vị thiên kim tiểu thư kia sang một bên khiến nàng ta té lăn cù ra đất, làm cả đại sảnh nổ ra một trận cười lớn. Vũ Hinh từ trong tay áo âm thầm đưa ra một ngón tay, một đạo khí kình xuất ra phong bế các đại huyệt của nàng ta, khiến nàng ta toàn thân bất động.
Có vài thanh niên thấy vị thiên kim tiểu thư mà mình ngưỡng mộ bị té nằm lăn ra đất, không thể động đậy bèn cấp tốc lao tới đỡ nàng dậy.
Lúc này, gương mặt vị thiên kim tiểu thư xanh như tàu lá, để lộ ra tư thế cực kỳ xấu hổ làm mất hình tượng như thế đối với nàng ta còn khó chịu hơn là bị giết.
Thần Nam nhìn Vũ Hinh khẽ mỉm cười, thật không ngờ một người thuần phác như nàng cũng biết làm những trò như vậy, thật đúng là hoàn cảnh ảnh hưởng con người mà. Bất quá, hắn lại cảm thấy thật cao hứng, trước đây hắn vốn luôn lo lắng nàng bị người ta ăn hiếp, bây giờ xem ra nàng cũng đã hiểu hết nhân tình thế thái các loại, không cần phải vì nàng mà lo lắng nữa.
"Thần Nam, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao?" Vị thiên kim tiểu thư đó sau khi trừng mắt nhìn Thần Nam liền quay nhãn thần cay độc chiếu lên Vũ Hinh, nghiến răng nghiến lợi. Chỉ đến lúc này nàng ta mới phát hiện phong thái của Vũ Hinh như thiên tiên giáng trần, làm nàng ta vô cùng ganh ghét.
Thần Nam lạnh lùng nói: "Hai gia đình chúng ta vốn là thâm giao, ta chỉ là thay phụ thân ngươi quản giáo ngươi thôi. Ngoài ra, hiện tại ta tuyên bố một chuyện, hôn ước giữa ta và ngươi từ đây được hủy bỏ, giữa ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa."
"Ngươi..." vị thiên kim tiểu thư thật sự nổi điên. Nàng không tưởng được Thần Nam đột nhiên lại dứt khoát thẳng thừng như thế, dám lên tiếng giải trừ hôn ước của bọn họ ở giữa chốn đông người thế này.
Mặc dù nàng lúc nào cũng nghĩ đến từ hôn, nhưng nàng luôn nghĩ rằng người tuyên bố điều này phải là nàng. Không thể nghĩ được lại bị đối phương nói ra trước một bước khiến mặt mũi nàng chẳng còn để vào đâu được.
"Ngươi... các ngươi giết hắn cho ta!" Nàng hét lên với đám thế gia đệ tử đang bên cạnh mình.
Cả đám người nhìn nhau, mặc dù bản thân bọn họ tu vi vốn bất phàm, gia thế cũng không kém, nhưng cho dù bọn họ có gan bằng trời cũng không dám động thủ với Thần Nam. Vừa rồi, bọn họ giúp thiên kim tiểu thư sỉ nhục Thần Nam như thế đã là cực hạn của bọn họ rồi.
Thiên hạ ai mà không biết chủ Thần gia là Thần Chiến, võ công vô địch. Có rất nhiều truyền thuyết về ông ta. Ông ta là nhân vật thần kỳ nhất trong thời đại, thử hỏi ai dám chọc giận ông ta?
Thấy cả đám không ai dám bước lên, thiên kim tiểu thư vừa tức vừa giận, chỉ thẳng Thần Nam rống lên: "Ngươi..., đồ phế vật tệ hại như ngươi, ai thèm lấy ngươi. Nếu ngươi không nói ta cũng hủy hôn với ngươi."
Vũ Hinh tiến lên nói: "Ngươi biểu hiện ⬘xuất sắc⬙ như vậy ai cũng nhìn thấy rồi. Thần Nam chắc chắn sẽ không lấy ngươi, vì không lâu nữa, chàng sẽ là trượng phu của ta."
Mọi người trong đại sảnh đều sững sờ. Trong lần tụ hội của đám thế gia đệ tử lần này, làm người hoa mắt nhất, làm người ta bắt mắt nhất không phải là cái vị thiên kim tiểu thư có hôn ước với Thần Nam, cũng chẳng phải là cái danh thiếu hiệp trẻ tuổi đã lan rộng mấy năm nay của hắn, mà là vị tuyệt đại giai nhân Vũ Hinh giống như tinh linh giống như tiên tử đó.
Trên thân thể nàng không hề tiêm nhiễm một chút tục khí của trần thế, dung nhan vô song khuynh đảo tâm thần chúng nhân, khí chất phiêu dật như tiên khiến mọi người đều say đắm. Nhãn quang của không ít người từ lúc đầu đến giờ không rời khỏi nàng, giờ nghe thấy câu đó mỗi người đều thấy cảm giác thất bại lên đến cực điểm, nhìn Thần Nam vừa ganh tị vừa hâm mộ.
Vị thiên kim tiểu thư lúc ban đầu còn chưa chú ý đến Vũ Hinh, đến khi nhận một cú vào mặt mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nhìn thấy tuyệt sắc nữ tử về bất cứ phương diện nào cũng đều vượt xa nàng, nàng ta liền sinh tâm đố kỵ
"Ngươi.. ngươi là ai? Tại sao có mặt ở đây? Ta đâu có mời ngươi!"
Vũ Hinh không thèm trả lời, nắm tay Thần Nam tiến bước ra khỏi sảnh đường.
Vốn được nuông chiều từ bé, nhưng hôm nay liên tiếp bị vũ nhục, lúc này lại bị người ta khinh bỉ, vị thiên kim tiểu thư đó tức giận đến không thể chịu nổi đột nhiên ngất đi.
Sau khi rời sảnh đường, Thần Nam khẽ nói : "Vũ Hinh, cám ơn muội."
"Sao huynh còn khách khí với muội như vậy?" Vũ Hinh mỉm cười. "Huynh có nghĩ muội trở thành người xấu rồi không? Không biết hôm nay muội làm vậy có gì quá đáng không nữa?"
"Không, không có chút nào là quá đáng cả. Trước đây, huynh thường lo muội quá thuần khiết, quá thiện lương, sợ muội dễ bị người ta lợi dụng. Nhưng hôm nay huynh thấy muội đã có thể tự bảo vệ mình rồi, cũng không cần phải vì muội mà lo lắng nữa."
Vũ Hinh mỉm cười dí dỏm nói: "Không phải muội biến thành người xấu là được rồi. Hi hi, muội thấy con nha đầu đó đáng ghét quá, kiềm chế không được nên muội mới giáo huấn nó một chút."
Nghĩ lại bộ dạng kỳ cục mới rồi của vị thiên kim tiểu thư, Thần Nam không nhịn được bật cười rồi nói : "A a! Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
Việc giải trừ hôn ước của Thần Nam và vị thiên kim tiểu thư kia đã gây phong ba không ngừng trong lần tụ hội đó. Riêng về Thần Nam và Vũ Hinh sau hơn hai năm gần gũi, trải qua lần tụ hội đó tình cảm đã tiến triển rõ rệt. Điều này làm Thần mẫu vui mừng khôn xiết.
Hạnh phúc giữa hai người trẻ tuổi với nhau không nhất thiết phải có lời thề oanh oanh liệt liệt gì đó, chỉ cần trong lòng cả hai đều cảm thấy vui vẻ là được, nhẹ nhàng bình thường mới là chân thật. Nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ khoảng hơn một năm nữa, Thần mẫu sẽ chọn thời cơ để hoàn thành chuyện hôn nhân của hai người.
Lúc trước công lực của Thần Nam bị tiêu tán quá nửa khiến hắn cảm thấy chán nản đến cực điểm, bị đau khổ từ từ găm nhấm, tâm tư cay đắng tuyệt vọng.
Chỉ từ khi gặp được nữ hài Vũ Hinh như tinh linh, như tiên nữ này trên núi, bầu trời u ám của hắn mới có được chút ánh sáng rực rỡ, tâm tình của hắn cũng khá lên, rồi dần dần hồi phục như trước
Sự việc mới xảy ra nhưng cũng nhanh chóng kết thúc.....
Thần Chiến đích thị là nhân vật thần skỳ nhất của thời đại này. Có người nói rằng ông đã từng leo lên "Phiêu Diêu Phong" chống lại tiên nhân rồi ung dung trở về, uy danh bao trùm đến mỗi ngõ ngách của Tiên Ảo đại lục.
Uy danh vô địch, cùng với vinh diệu vô cùng tự nhiên thu hút không biết bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh không phục. Những ngày đầu tiên, ngày nào cũng có cường giả đỉnh điểm có tu vi cao thâm tìm đến khiêu chiến.
Trong số này cũng có các bậc cao thủ tiền bối thành danh lâu năm, cũng có kỳ nhân dị sĩ tài năng trời phú, thậm chí những tu đạo giả sắp thăng lên tiên cảnh trong truyền thuyết cũng tìm đến cửa.
Nhưng sau thất bại của hết người này đến người khác, người có can đảm đến trước Thần phủ khiêu chiến ngày càng ít. Ít không có nghĩa là không có ai đến khiêu chiến, một cái thế ma vương trong truyền thuyết đã phái người đến hạ chiến thư khiêu chiến.
Một trăm bảy mươi năm trước đây, tuyệt đại cao thủ tà đạo Đông Phương Khiếu Thiên là kẻ tung hoành thiên hạ vô địch thủ. Bất luận là cao thủ đỉnh cao trong võ đạo hay là kẻ tu đạo đại thành, không một ai có thể đối địch với ông ta. Số cao thủ đỉnh đỉnh đã bị ông đánh bại nhiều không đếm xuể.
Thời đại đó chính là thời đại của Đông Phương Khiếu Thiên, không một ai có thể chống lại. "Hỏi anh hùng thiên hạ khắp thế gian, ai có thể cùng ta tranh đấu?" quả thật là câu nói khắc họa ông ta chân thật nhất.
Tung hoành thiên hạ, vô địch thủ Đông Phương Khiếu Thiên vào 150 năm trước đã tiến vào vùng đất cực hàn ở cực bắc của Tiên Ảo đại lục, tự bế quan trong Huyền Băng cốc từ đó không ra nữa
Chú thích:
Sở dĩ hao phí một phen công sức để miêu tả những chuyện trong hồi ức, còn có vài chương nói rõ toàn bộ những chuyện sinh ly tử biệt năm đó vì Vũ Hinh là một nhân vật trọng yếu phi thường. Hồi ức cuối cùng chính là cổ tiên di địa Bách Hoa cốc sau khi trải qua vạn năm. Vũ Hinh có phải là đã chết đi, có thể trùng phùng hay không, cuối cùng chỉ trong cổ tiên di địa mới biết. (Lời tác giả)