Nguyên là Long Vũ muốn nhanh chóng quay về Tấn quốc, nhưng lại được Thần Nam khuyên nhủ nên quyết định đến Sở đô thăm quan một chuyến, biết đâu việc này lại làm tâm tình của nàng tốt lên một chút? Dọc đường hai người đi nhanh, thuận lợi tới được một tiểu trấn cách Sở đô khoảng hai mươi dặm.
Tử Kim Thần Long trên đường rốt cuộc cũng để lộ ra sơ hở, bị Long Vũ phát hiện tung tích. Cũng như những người khác, Long Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bất quá dọc đường bĩ tử long lộ ra đủ loại biểu hiện vô lại, làm cho Long Vũ dở khóc dở cười, ngàn vạn lần không nghĩ được vô địch thần long trong truyền thuyết lại xấu xa đến mức như vậy. Nàng than thầm, đây thật đúng là một con rồng lưu manh a!!!
Nhiều ngày ở cùng nhau, Long Vũ và Thần Nam dần dần trở nên thân quen, không còn xa cách trong lòng như trước nữa. Nếu như không phải là đang đau buồn, nàng khẳng định là đã cùng Thần Nam trêu đùa một trận!
Thần Nam trong lòng ngầm thở dài, nữ hài đã từng rực rỡ như ánh mặt trời này tựa hồ biến mất không còn thấy nữa, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể dần dần xoa dịu vết thương trong tâm hồn nàng!
Tối hôm nay, Long Vũ tựa hồ không ngủ. Nàng choàng áo khoác da cừu tới sân trong, ngây ngốc ngước nhìn trăng sáng, thần tình có phần ngẩn ngơ!
Thần Nam ở trong phòng đả tọa điều tức xong, nhìn ra ngoài song cửa, vừa lúc phát hiện bóng dáng sầu muộn của nàng. Hắn đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Long Vũ, khẽ nói:
"Vào trong phòng đi, bên ngoài rất lạnh, nàng tâm tình không tốt, rất dễ bị nhiễm lạnh"
Nhiều ngày trôi qua, Thần Nam đối với Long Vũ có phần đồng tình, hắn hiểu rõ sự thống khổ khi mất người thân yêu nhất. Hắn đã từng trải qua nỗi đau tan nát trái tim, sự ra đi của Vũ Hinh khiến cho hắn đến nay vẫn khó mà quên được. Mỗi lần nhớ lại đều làm con tim hắn nhói đau.
"Không, ta muốn ở lại bên ngoài một lát."
Long Vũ nói xong, nhảy lên, thân hình tuyệt mĩ nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà. Nàng phủi nhẹ tuyết trên mái ngói, phủ áo khoác da cừu lên trên, sau đó ngồi xuống, yên lặng nhìn vầng trăng trên không trung, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
Thần Nam cũng phi thân lên nóc nhà, phủi tuyết rồi ngồi không xa Long Vũ, cũng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên không trung.
Tuyết bay ngập trời, hai người đều yên lặng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Long Vũ mới mở lời:
"Cảm tạ huynh đã bồi tiếp ta đêm nay."
Thần Nam lắc đầu nói:
"Chúng ta là bằng hữu, nói những lời khách khí ấy làm gì."
"Trên đường đi nếu như không có ai ở bên cạnh, nói không chừng ta đã chọn cách đi theo Tiềm Long bầu bạn với huynh ấy rồi."
Lời nói của Long Vũ có phần bi thương, nàng thì thầm:
"Huynh có biết không? Ba năm trước, khi ta mười bảy tuổi, đó cũng là một mùa đông lạnh, tuyết rơi đầy trời, ta đã gặp Tiềm Long..."
Thần Nam yên lặng lắng nghe, không dám ngắt lời. Hắn biết, nếu như để Long Vũ thổ lộ được hết tâm sự, trong lòng nàng nhất định sẽ khá hơn nhiều.
Cố sự của Long Vũ tịnh không kinh tâm động phách như những câu chuyện tình yêu kinh điển trong truyền thuyết, chỉ là vài lần tương ngộ, sau lần tình cờ gặp gỡ dần dần phát sinh cảm tình, một tình yêu rất bình thường giản dị. Nhưng khi nghe đến đoạn biệt li cũng làm người ta xúc động.
Tiềm Long đã một đi không trở lại, nhưng mà Long Vũ vẫn si tình như vậy. Kể xong, nước mắt nàng chảy vòng quanh, nhắc lại từng chuyện giữa hai người, cảnh tượng ôn nhu ngày trước lần lượt hiện ra trước mắt.
Thế nhưng, khi đang trôi cùng với hồi ức chậm rãi của nàng, Thần Nam bị một câu nói của Long Vũ làm chấn kinh.
"Huynh có biết không? Tiềm Long, chàng không ngờ lại là anh ruột của ta..."
Thần Nam chết lặng ngay tại chỗ.
"Lúc ta ba tuổi, tứ ca Long Phi cùng phụ thân của ta tìm đến một vị kì nhân học nghệ. Hơn mười năm trôi qua, năm ta mười bảy tuổi thì gặp chàng. Đúng lúc chàng vừa xuất sư tu luyện, một năm làm bạn với nhau, ta đã không thể rời khỏi chàng. Nếu như không phải là chàng cuối cùng tu luyện thành công, sư phụ chàng cho phép chàng về thăm nhà, ta cũng không biết chàng là ...anh ruột của ta..."
Thần Nam trợn mắt há miệng không nói nên lời.
Nhân sinh thật rất kì diệu, có xảo hợp làm người ta hoan hỉ, có xảo hợp lại làm người ta vô vọng. Khi Long Phi quay về Phổ quốc Long gia, cả hai mới vô cùng choáng váng. Hai người bọn họ không ngờ lại là huynh muội với nhau.
Có lẽ thần kinh nam nhân có phần cứng cỏi hơn, dễ dàng thoát khỏi quá khứ. Nhưng nữ nhân quá trọng tình, rất khó quên đi tình cảm đã từng có. Long Phi rất nhanh đã điều chỉnh được tâm tình, đối với Long Vũ càng thêm sủng ái vô cùng, nhưng đó chỉ là tình thân gia đình mà thôi. Long Vũ lại rất muốn quên đi những việc đã qua, quên đi bóng dáng của Long Phi đã im sâu vào trong tim nàng.
Long Phi thiên phú kì tài, theo kì nhân danh tiếng tu luyện thành một thân tuyệt đỉnh võ học. Trong số các thanh niên đại cao thủ gần như đã không có đối thủ. Long Vũ không nói rõ Tiềm Long tu vi đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng qua lời kể của nàng thì có thể suy đoán được là cao thâm vô cùng.
Gia gia của Long Phi, Long lão thái gia, hiểu rõ đạo lí cây cảnh mà gặp gió rừng tất gãy. Tiềm Long dù có tu vi cao cường, nhưng từ nhỏ lớn lên trong núi, rất thiếu kinh nghiệm nhân sinh, như thế mà tiến vào tu luyện giới tất nhiên sẽ gặp họa.
Cuối cùng ông quyết định đưa hắn tới Tiên Vũ học viện, để hắn ở đó tập trung nghiên cứu võ học, chờ một hai năm rồi cho hắn xuất thế. Bất quá việc Long gia xuất hiện một tuyệt đỉnh thanh niên cao thủ, cũng không cách gì giấu được các đại gia tộc khác. Tiềm Long tuy chưa chính thức xuất thế, nhưng đã thành tâm điểm chú ý của các đại gia tộc.
Cha mẹ Long Vũ hiển nhiên chú ý thấy con gái đối với con trai thứ tư có tình cảm không tầm thường. Qua nhiều lần truy vấn, họ mới biết được khúc chiết bên trong. Cuối cùng, họ đành ép Long Vũ vào Thần Phong học viện, hi vọng thời gian có thể làm phai nhòa tất cả, làm nàng quên đi tình yêu dị thường đó.
"Tiềm Long...Chàng không ngờ lại là người của Long gia chúng ta, ta thật không có cách nào coi chàng là ca ca của ta được, nhưng hiện tại...hic hic..."
Hai má Long Vũ ướt đẫm nước mắt, vừa xinh đẹp lại vừa thê lương.
Thần Nam không biết nói gì, hắn chỉ cảm thấy số phận căn bản không thể nào nắm được, nên đành im lặng thở dài.
"Ta vĩnh viễn không quên được chàng..."
Tâm tình của Long Vũ có phần kích động.
Thần Nam nhẹ giọng nói:
"Không quên được thì không cần phải cố quên, có một số người đã được định trước chỉ có thể hoài niệm mà thôi."
Long Vũ không ngừng nức nở.
"Nàng và Tiềm Long không phải là không có gì...Vài năm trôi qua, nàng cũng sẽ dần dần nguôi ngoai nỗi nhớ trong lòng, đến lúc đó nàng nhất định có thể được hưởng một ái tình hoàn mĩ chân chính."
Long Vũ khẽ nói một câu cảm tạ, nhưng nghĩ kĩ lại, phát giác câu nói lúc đầu của Thần Nam rất ...Nàng nắm tay, bộp một tiếng đập vào vai hắn, đẩy hắn từ trên mái nhà xuống sân.
"Bại hoại nhà ngươi thật là đầu óc có vấn đề, ngươi nghĩ ai cũng như ngươi..."
"Cũng không tệ lắm đâu, nàng có thể thử ta xem sao, ta vô cùng nguyện ý lấy nàng làm phu nhân."
Thần Nam đứng dưới sân, nét mặt đầy tiếu ý.
"Đi chết đi!" Long Vũ giơ tay điểm ra một đạo chỉ phong.
Trải qua một trận cãi nhau như thế, nỗi buồn của Long Vũ cũng vơi đi một chút.
Đột nhiên, Thần Nam nhíu mày, hắn cảm thấy được từ xa truyền lại những trận ba động khác thường. Hắn phát giác được có cao thủ đang đại chiến.
Hắn liền thân lên, nhìn ra sơn lâm phía xa. Cách đấy vài dặm bên ngoài sơn lâm, trên bầu trời có quang hoa chớp hiện.
Long Vũ cũng cảm ứng được một chút khí tức như thế, nàng nhíu mày nói:
"Sợ là cường giả đại chiến. Không ngờ có thể ngự không phi hành, chẳng lẽ là tu đạo giả?"
"Ngao ô..."
Tử Kim Thần Long uể oải từ trong phòng thò đầu ra, ngáp liên tục nói:
"Hai người các ngươi thật lãng mạn, trong đêm tuyết thưởng nguyệt. Ôi, đến bao giờ ta mới có thể cùng nàng rồng lãng mạn cùng nhau đây?"
"Đáng ghét, chết này!" Long Vũ vơ lấy một nắm tuyết, "phốc" một tiếng ném vào mồm Tử Kim Thần Long, lập tức làm nó ngậm miệng.
"Hhục..."
Tử Kim Thần Long ho không ngừng, tức khí gào lên một cách quái dị.
Long Vũ lộ ra một nụ cười hiếm có, kiều diễm như hoa mùa xuân hé nở, cả đất trời phảng phất như bừng sáng lên.
Thần Nam ngăn lại:
"Cá chạch đừng có quấy rối, nhanh đưa ta đến phía trước xem xem."
Sau đó hắn quay sang Long Vũ:
"Những người đang đại chiến phía trước tu vị tựa hồ rất khủng bố, ta qua đó xem một cái, nàng chờ ở đây, không cần phải đi."
"Nói cái gì thế, làm như ta là một một cô nương yếu ớt không biết gì ấy."
Long Vũ có phần bất mãn nói:
"Ta muốn đến xem một chút, rốt cuộc là người nào có tu vi cao cường như vậy."
Thần Nam hiếm khi thấy Long Vũ biểu hiện một chút sôi nổi nên không tiện cự tuyệt. Hai người đi tới sơn lâm, Tử Kim Thần Long bay dẫn đầu. Nhưng chỉ một lúc không lâu sau đó nó đã hốt hoảng bay trở lại.
"Ngao ô...tiểu tử đại sự không tốt rồi. Phía trước là mẹ mìn đó, chúng ta nhanh chạy trốn thôi!"
Tử Kim Thần Long gào to những lời khác thường, nó đã một lần bị Mộng Khả Nhi đánh cho thê thảm, đến hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi. Vừa phát hiện hành tung của nàng ta lập tức run rẩy kinh sợ.
Long Vũ có phần không hiểu, hoài nghi quay sang Thần Nam, rồi lại nhìn Tử Kim Thần Long hỏi:
"Chẳng lẽ là Mộng Khả Nhi?"
Lâu ngày ở bên nhau, lại bị Long Vũ nhiều lần truy vấn, Thần Nam đành phải nói thực cho nàng biết mọi việc ở tử vong tuyệt địa, tất cả đều giải thích rõ. Long Vũ biết hiện tại Thần Nam và Mộng Khả Nhi quan hệ phức tạp khó mà nói cho rõ ràng, cho nên mới nghi đó là nàng ta.
"Ngao ô, không sai, là tiểu nha đầu đáng ghét đó."
Thần Nam tịnh không bỏ chạy mà tiếp tục tiến lên phía trước.
Cuộc đại chiến giữa Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên tiểu ma vương đã đến thời khắc quan trọng, thắng bại sắp phân. Lúc này hai người đều đã thụ nội thương nghiêm trọng.
Trên y sam trắng tinh của Mộng Khả Nhi đã dính đầy vết máu, khóe miệng vương một vết đỏ, sắc mặt trắng bệch. Ngực của Hỗn Thiên tiểu ma vương kịch liệt nhấp nhô, khóe miệng hắn cũng không ngừng rỉ máu, do trước đây đã bị ma pháp tiễn tập kích, lúc này hắn có thể nói là "đã có tuyết lại còn thêm sương", thương thế của hắn còn nghiêm trọng hơn cả Mộng Khả Nhi.
Chỉ là Hạng Thiên thật sự không nuốt trôi cục tức trong lòng, không ngờ lần đầu ra tay mà lại ra nông nỗi này. Hiện tại hắn vẫn cố liều mạng, cho dù đại thương nguyên khí cũng phải hạ gục đối phương.
Hai người trên không trung nhanh như thiểm điện, bay lên lượn xuống, lớp lớp quang mang rực rỡ chói mắt chớp hiện trên không trung. Thanh âm oanh kích điếc tai không ngừng vang vọng.
Hỗn Thiên tiểu ma vương toàn thân trên dưới bao phủ khí mang huyết hồng, như lửa cháy hừng hực, chiếu sáng một khoảng trời đêm. Thần Ma Dực giúp hắn hành động nhanh chóng vô cùng, như gió bay chớp giật, trên không trung chỉ lưu lại những đạo tàn ảnh. Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn bổ ngang chém dọc, đại khai đại hợp, thật giống như vô địch thần ma trong truyền thuyết, dũng mãnh vô cùng.
Trong quá trình đại chiến, Mộng Khả Nhi lại một lần nữa nới lỏng một chút phong ấn, bất quá hiện hại đã đến cảnh giới cực hạn mà nàng ta có thể khống chế. Nếu như lại cường hành phá phong ấn, chỉ sợ lại xuất hiện tình cảnh giống như lúc cùng Thần Nam đối địch.
Mộng Khả Nhi bạch y phiêu phiêu, chín cánh ngọc liên đã rời khỏi Ngọc Liên Đài, hai tay nàng mỗi tay đều cầm một cánh, sử dụng như một binh khí ngắn. Ba cánh xoay quanh người nàng để chống lại công kích của Hỗn Thiên tiểu ma vương, bốn cánh ngọc liên xung quanh Hạng Thiên không ngừng chém xuống. Chín cánh Ngọc liên phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, chiếu sáng cả vùng chân trời. Ngọc Liên Đài dưới chân nàng cũng phát ra ngàn vạn đạo hào quang, làm nền tôn thêm sự thánh khiết vô cùng của nàng.
Bốn cánh Ngọc Liên Biện tuy quấy rầy Hỗn Thiên tiểu ma vương, nhưng tịnh không thể làm gì được hắn, mà thường bị thần kích trong tay hắn đánh bật ra. Thần Ma Dực sau lưng hắn phát huy hiệu quả khó mà tưởng tượng được, vừa đảm bảo trạng thái ngự không phi hành, lại đồng thời như hai thanh đao lớn, hướng về những cánh Ngọc Liên liên tục chặt chém. Những tiếng "đương đương" chói tai vang lên, cánh Ngọc Liên liên tục bị đánh bật trở ra.
Hỗn Thiên tiểu ma vương cùng Mộng Khả Nhi sinh tử đại chiến kịch liệt vô cùng, quả thật đã có thể lấy làm đại biểu cho cuộc đại chiến thanh niên đỉnh cao.
Thần Nam theo dõi cuộc đại chiến trên không trung, trong mắt hàn quang lấp lánh. Hắn phát hiện ra tu vi của Mộng Khả Nhi đã tiến thêm một bước, nhưng làm hắn kinh sợ chính là nam tử đang ở trên không đó, không ngờ lại thần dũng như vậy, thật đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Long Vũ cũng kinh sợ như thế, nàng cùng Thần Nam ẩn nấp tại vị trí cách một dặm bên ngoài, nhìn cuộc giao phong kịch liệt trên không giữa hai thanh niên đại cao thủ, trong lòng không ngừng khâm phục.
Thần Nam dần dần chuyển sự chú ý, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Phương Thiên Họa Kích trong tay Hỗn Thiên tiểu ma vương, cùng với Thần Ma Dực sau lưng, nhưng dừng lại lâu hơn ở thanh thần kích ánh sáng chiếu rọi bốn phương đó. Trong mắt hắn dường như bắn ra hai đạo quang mang nóng bỏng.
Hắn thích sử dụng loại binh khí mạnh mẽ như trường đao và trường mâu, nhưng mỗi vũ khí vào trong tay hắn đều không thọ quá một trường đại chiến. Huyền công gia truyền của hắn bá đạo vô cùng, chỉ vô ý một chút đã làm binh khí trong tay gãy vụn.
Từ khi xuất đạo đến nay, Thần Nam chưa từng tìm được một kiện binh khí nào vừa tay. Lúc này nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích trong tay Hỗn Thiên tiểu ma vương, hắn không được kìm, lộ ra thần sắc động tâm. Thoạt nhìn là đã biết nó tuyệt đối là một thanh thần binh sắc nhọn, hơn nữa thần kích kết hợp cả hai đặc tính của trường mâu và trường đao, thật là dường như làm ra để cho hắn dùng vậy!
"Ai, thanh thần kích đó thật là được chế tạo ra để cho ta dùng a!"
Quang mang trong hai mắt Thần Nam càng ngày càng nóng bỏng.
Long Vũ đấm hắn một cái, nói:
"Nằm mơ giữa ban ngày, là vật của người ta, huynh chẳng lẽ muốn cướp đoạt hay sao?"
Đúng lúc này, trận đấu giữa Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên tiểu ma vương đã đến giai đoạn cuối cùng. Hai người nhanh như điện xẹt, trên không liên hoa, kích ảnh đan xen thành một khối, làm cả bầu trời đều được chiếu sáng rực.
Oanh, Oanh, Oanh
Liên tiếp ba âm thanh chấn thiên vang lớn, hai người đều bay ra vài trượng, không kìm được thổ huyết, cuối cùng đều lảo đảo rơi phịch mặt đất.
Hỗn Thiên tiểu ma vương toàn thân đầy máu, rơi xuống cách Thần Nam không đầy một trăm mét. Hắn dĩ nhiên hoàn toàn không hề hay biết sau lưng có một ánh mắt thèm khát đang nhìn chằm chằm vào thần kích trong tay mình...