Thần Mộ (Tru Ma) - Phần 2

Chương 288: Thần nữ, Đồ Đằng, Ma Chủ

Thần Nam và bọn Tử Kim thần long vô cùng kinh hãi, đôi mắt khổng lồ trên không lại là mắt Thần gia Viễn tổ. Quả là tin tức kinh người, như cửu thiên cấm kị thiên lôi vang bên tai khiến họ ngẩn ngơ.

Hư không phá toái, chỉ cốt trấn áp mười tám tầng địa ngục vạch ngang trời, dài mấy chục trượng, lấp lánh hào quang màu lục mờ mờ, phía trên có một hồn ảnh đang đứng. Cục thế trước mắt càng mơ hồ, không ai nhận ra ẩn bí bên trong, đồng thời cũng tò mò hơn. Chỉ cốt trước khi dung hợp với chín giọt chân ma chi huyết trên Trấn Ma thạch đã mạnh đến mức khiến người ta không tưởng nổi. Hiện tại càng biến hóa, khiến không ai nắm bắt được, uy thế phát ra khiến linh hồn run rẩy.

Hồn ảnh như quân chủ của tử vong thế giới, tuy đứng lặng trên chỉ cốt nhưng tử vong dao động phát ra khiến tất cả đều khó chịu. Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng nhíu mày, lẩm bẩm: "Lẽ nào ta đoán sai, không phải Thái Cổ Lục Tà thì tên Vương bát đản nào có uy thế cỡ này?"

Cái thế anh kiệt Thần Chiến như ngọn núi tựa như mất linh hồn từ lúc chỉ cốt xuất hiện. Y cầm Kinh Thiên thần kiếm, chăm chắm nhìn hồn ảnh trên chỉ cốt, ma khí quanh mình dày hơn, hư không nơi y đứng đã chìm hẳn vào bóng đêm.

Chỉ cốt và đôi mắt thần bí nhìn nhau như cố nhân lâu lắm không gặp nhau, lại như cừu địch không thể hóa giải ân oán.

Ai nấy càng kinh hãi hơn, qua lời thủ mộ lão nhân, đôi mắt là của Thần gia Viễn tổ, là cao thủ không tưởng trong lịch sử, cốt chỉ lại vì lão mà tới. Chắc phải là người cùng thời đại hoặc kẻ có thực lực không kém nhưng mang ân oán đến tìm.

Mắt Thần gia Viễn tổ sáng lên hào quang đáng sợ như hai vầng thái dương sáng chói trên không, chiến sáng tầng không, nhưng phía sau lại là vùng âm ám, phảng phất ẩn chứa bí mật không thể cho ai biết khiến tình cảnh vô cùng quái dị. Hai làn mâu quang sáng chói nổi lên vùng đen tối phía trước, chiếu sáng mỗi thốn không gian, trừ nơi bản thân đang đứng.

Hôm nay không thể hòa nhã được.

Viễn tổ ma nhãn xuất hiện, thần bí chỉ cốt cũng muốn nhúng vào, không có kết quả quyết không chịu ngừng.

Sự tình diễn ra vượt ngoài dự liệu tất cả, cùng lúc hư không vỡ tan, không gian chi môn của tầng địa ngục mười bảy lại mở rộng, thần nữ biến mất đã lâu xuất hiện.

Sự tình càng phức tạp hơn, thêm một chí tôn cấp cường giả xuất hiện.

Phong hoa tuyệt đại, như tiên tử giáng lâm phàm trần, thánh khiết khí tức rải khắp nơi nơi. Nàng cầm ngọc như ý như dải cầu vồng xuất hiện cạnh đôi mắt, thuận tay đánh mạnh.

Trong sát na, ngọc như ý hóa thành trăm ngàn trượng, chấn toái hư không, đập vào Thần gia Viễn tổ. Ma nhãn sáng rực như thông với u minh mờ đi, mặc cho ngọc như ý quét qua.

"Hừ, Thần tổ thì sao, dù ngươi phục sinh chân thân ta cũng không sợ." Thần nữ hừ lạnh, không đuổi theo.

"Ha ha… thiên thượng địa hạ đệ nhất ma nữ đến rồi." Thủ mộ lão nhân cười vang.

"Lão quỷ bớt nói lăng nhăng đi, ai không biết ta là thế gian đệ nhất thần nữ!"

"Hắc hắc… ha ha…" Thủ mộ lão nhân quái tiếu, tựa hồ vô cùng thoải mái: "Nhớ đến mi ta lại nhớ mẹ mi, đó mới là thế gian đệ nhất ma nữ, hoặc theo mi nói là thế gian đệ nhất thần nữ."

"Lão đầu chết tiệt, không được nói nhăng. Ta và mẹ ta đều là đệ nhất thần nữ!"

Hư không lại phá toái, trên không xuất hiện một đạo nhân ảnh: Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo.

Hôm nay cường giả tụ tập, mấy đại cường giả nổi danh thế nhân đều vì đôi mắt Thần tổ xuất thế mà đến, chắc chắn lúc Thần tổ đạt đỉnh cao phong quang thế nào.

Đơn thuần là hai mắt mà khiến tứ phương dậy sóng.

Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo thân người đuôi rắn, trên đầu có ba con mắt, con mắt ở giữa được coi là có thể hủy diệt thế gian. Y nhìn thủ mộ lão nhân với vẻ kinh dị: "Ngươi vừa bảo tiểu yêu nữ là con gái đệ nhất ma nữ?"

"Con rắn chết tiệt kia, ngươi bảo ai là tiểu yêu nữ?" Thần nữ nhìn y với vẻ tức giận. dù trước mắt cục thế bất minh, cường địch đang vây quanh nhưng nàng vẫn vô cùng ung dung.

"Hắc hắc…" Thụy Đức Lạp Áo cười khan: "Nhầm rồi, là thần nữ,"

"Ha ha…" Thủ mộ lão nhân cười vang: "Đại xà, ngươi ngốc thật, đến giờ còn không biết xuất thân của tiểu nha đầu sao? Thử hỏi khắp thiên hạ còn ai sinh được nữ nhi như thế?"

"Ngươi nói thật không?" Tây thổ Đồ Đằng tựa hồ cả kinh, quên béng mình đang ở đâu, không ý thức được chỉ cốt và đôi mắt địch hữu nan minh ở ngay bên cạnh: "Năm xưa, đệ nhất ma nữ là thê tử của Thái cổ cấm kị đại thần Độc Cô Bại Thiên… nói thế, đây là… nữ nhi… của Độc Cô Bại Thiên?"

Thủ mộ lão nhân cười ha ha: "Không sai, tiểu nha đầu là Độc Cô Tiểu Huyên."

"A, là…"

Cái tên Độc Cô Bại Thiên này, Thần Nam không phải mới nghe lần đầu, là Thái cổ đệ nhất ma thần trong truyền thuyết, theo lời của con gái ông ta Độc Cô Tiểu Huyên, dù không phải là đệ nhất cường, cũng là nhân vật được xếp hàng đầu.

"Hừ, có gì là lạ," Thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên hừ lạnh.

Thủ mộ lão nhân đứng trên hư không, thần sắc nghiêm túc lại: "Mắt của Thần gia Viễn tổ có nhiều điểm khiến người ta nghi ngờ, ta cảm giác được khí tức quen thuộc nhưng không đoán được Thần tổ năm xưa là ai? Lẽ nào là một trong Lục Tà? Ta thấy chúng ta nên liên thủ tóm cổ ma nhãn xuống, cả chỉ cốt cũng khiến người ta nghi ngại. Hôm nay là cơ hội tốt, Thần gia đệ cửu nhân mạnh hơn ta tưởng tượng, bốn người chúng ta liên thủ chắc thịt được hai người này. Nhất định phải biết nguồn cơn, xem họ là thần thánh phương nào?"

"Ầm."

Lời vừa dứt, hư không lại phá toái, một cỗ khí tức kinh hồn giáng xuống tầng địa ngục mười bảy.

Một chiếc giường bằng xương do thần linh đầu cốt xếp thành bay vào.

Một thanh niên nam tử chừng hai bảy, hai tám tuổi nắm nghiêng bên trên, y phát ra vô thượng uy nghiêm khiến người khác nảy ra xung động muốn lễ bái.

Tuy thân thể đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất nhưng hai mắt nhuốm đầy tuế nguyệt thương tang, mái tóc bạc như tuyết, cơ hồ trải qua bách thế luân hồi, nhận thấu hét những nổi chìm thương hải tang điền của đời người.

Không hề có dao động nhưng y vẫn phát ra khí thế như ngọn núi khiến người khác thấy mình như sâu kiến, còn y là thánh thần cao cao tại thượng.