Thần Mộ Chi Huyết Đế

Chương 228: Chuyện xưa của cổ thần (2)

Trên mặt biển xanh thẳm một đạo hào quang phá không bay tới, đạo hào quang này liên tục lóe lên vài lần rồi dừng lại quang mang bên trên tiêu tán lộ ra một thân ảnh có chín cái đầu.

Đó rõ ràng chính là Cửu Đầu Ma Viên. Lúc này nó không chạy trốn nữa mà đứng trên mặt biển phóng mắt nhìn quanh bốn phía tựa như đang chờ đợi một cái gì đó.

- Vút!

Một lát sau từ phía xa lại có một chùm hào quang khác xuất hiện đúng là ba người Đông Phương Trường Minh, Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên đã cưỡi Cổ Thuyền đuổi đến.

- Mẹ con đã dẫn bọn họ đến, người mau ra đây đi!!

Cửu Đầu Ma Viên kêu lên một tiếng.

- Ầm!

Lời của Cửu Đầu Ma Viên vừa dứt thì mặt biển dưới chân của hắn đột nhiên phát sinh một trận vặn vẹo tiếp theo chỉ thấy một người phụ nhân thân mặc hắc bào từ bên trong bay ra.

- Ngươi... ngươi là... Đại bá mẫu là người sao?

Nhìn thấy người phụ nhân xuất hiện sắc mặt của Nạp Lan Nhược Thủy lập tức đại biến cả kinh kêu lên một tiếng.

Hai người Đông Phương Trường Minh và Nạp Lan Nhược Yên ở bên cạnh trên mặt đồng thời hiện lên vẻ kinh ngạc bọn họ không thể nào hiểu được tại sao Nạp Lan Nhược Thủy lại gọi một người lạ mặt là Đại bá mẫu.

Nhưng Nạp Lan Nhược Thủy cũng không có ý giải thích cho bọn họ nàng ta chỉ chăm chú vào người phụ nhân vừa mới xuất hiện giống như đang đợi bà ta trả lời vậy.

- Vi Vi An đã lâu không gặp rồi! Con đúng là đã thay đổi rất nhiều!!

Phụ nhân chăm chú nhìn Nạp Lan Nhược Thủy một chút rồi lên tiếng nói.

- Đại bá mẫu đúng là người rồi! Năm xưa lúc người và Đại bá cùng nhau biến mất con rất lo lắng cho hai người. Hiện tại có thể gặp lại người ở đây thì quá tốt rồi? Đại bá đang ở đâu? Ông ấy có khỏe không? Còn nữa vừa rồi Cửu Đầu Ma Viên gọi người là mẫu thân hắn có phải chính là tiểu đệ đệ mà năm đó người mang trong người hay không?

Nạp Lan Nhược Thủy vui mừng kêu lên một tiếng rồi liên tiếp đưa ra những câu hỏi.

- Vi Vi An con đoán rất đúng Tiểu Viên đúng là con của ta và Đại bá con. Sở dĩ ta bảo nó dụ con đến đây là bởi vì Đại bá con muốn gặp con một lần, con có muốn gặp ông ấy không?

Phụ nhân trầm giọng nói.

- Đương nhiên! Đại bá mẫu mau dẫn con đi gặp Đại bá đi! Con rất nhớ ông ấy!!

Nạp Lan Nhược Thủy nghe vậy không chút do dự lập tức đồng ý.

- Tốt! Như vậy con đi theo ta!!

Phụ nhân gật đầu một cái sau đó dẫn theo Nạp Lan Nhược Thủy tiến vào bên trong cánh cửa không gian ở trên mặt biển.

- Vút!


Hai người Đông Phương Trường Minh và Nạp Lan Nhược Yên thấy vậy ngay lập tức đuổi theo bọn họ cũng rất muốn biết vị đại bá của Nạp Lan Nhược Thủy vị đệ nhất cao thủ năm đó của Thánh Chiến Thiên Sứ Tộc năm đó thật ra là có bộ dáng như thế nào.

Người cuối cùng động thân là Cửu Đầu Ma Viên khi tiến vào không gian thông đạo toàn thân của hắn rút nhỏ lại hóa thành một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi môi hồng răng trắng đôi mắt màu ngọc bích thỉnh thoảng lóe lên từng tia sáng lanh lợi cho người ta một cảm giác rất đáng yêu. So với dáng vẻ tàn bạo lúc trước đúng là một trời một vực mà!!

- Ầm!



Sau khi tất cả đã vào rồi thì cánh cửa không gian lập tức khép lại biến mất vô ảnh vô tung mặt biển lại trở lại vẻ yên bình lúc trước cho dù có một Thiên Cấp cường giả khác đến đây cũng căn bản không thể nhìn ra một chút bất thường nào cả.

Mà không gian thông đạo ở bên trong cũng không phải là rất dài lấy tốc độ của năm người Đông Phương Trường Minh rất nhanh đã đi xong hiện tại bọn họ đã tiến vào một cái động phủ có diện tích chừng trăm trượng.

Nơi đây được bày trí vô cùng sơ sài ngoại trừ một số gia cụ thường dùng như bàn ghế được làm bằng đá ra thì không bất cứ thứ gì khác. Bên trên chiếc giường đá đặt ở nơi sâu nhất của động phủ là một người đàn ông vô cùng gầy hầu như chỉ còn da bọc xương đang nằm.

Như là cảm nhận được có người tiến vào ông ta cố gắng mở đôi mắt đục ngầu của mình ra liếc nhìn xung quanh một vòng.

- Vi Vi An cuối cùng ta cũng gặp được con! Thật tốt quá!!

Khi nhìn thấy Nạp Lan Nhược Thủy thì trên mặt người đàn ông hiện ra một nụ cười nói.

- Khụ khụ khụ....

Nhưng không biết có phải là do kích động quá hay không mà tiếp theo trong miệng ông ta lại phát ra một trận tiếng ho khan.

- Áo Vi Văn chàng đừng kích động như vậy. Sẽ ảnh hưởng đến thân thể đó!

Viên phu nhân thấy vậy thì lập tức dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được xuất hiện bên chồng của mình liên tục dùng sức vuốt lưng của ông ta.

- Trời ơi! Đại ba tại sao người lại trở nên như thế này? Là ai đã hại người?

Còn Nạp Lan Nhược Thủy thì khiếp sợ kêu lên một tiếng nàng không thể tin được tin được người đại bá oai võ hùng tráng, tiếu ngạo thiên hạ, bất khả nhất thế của mình hiện tại lại thành ra như thế này.

Nàng vẫn còn nhớ trước đây khi ông ta dạy nàng phải phải luyện kiếm, bắn cung như thế nào mới là đúng cánh tay mạnh mẽ hữu lực, ánh mắt tinh anh, giọng nói trầm ấm biết bao a!!

Nghĩ đến đây một giọt nước mắt không nhịn được từ trên mắt của nàng lặng lẽ chảy xuống.

- Vi Vi An con đừng vì ta mà đau buồn ta bị như thế này cũng là tự làm tự chịu mà thôi!!

Cổ Thần - Áo Vi Văn thấy vậy trầm giọng nói.

- Tự làm tự chịu? Đại bá ý của người là gì?

Nạp Lan Nhược Thủy không hiểu hỏi.

- Ai! Tất cả chỉ tại ta tin lầm gian nhân!


Trong mắt Áo Vi Văn hiện lên vẻ hồi ức.

...

Nhớ lại mấy chục vạn năm trước lúc đó Áo Vi Văn vẫn còn đệ nhất cường giả của Thánh Chiến Thiên Sứ Tộc được hàng vạn vạn người ở Phương Tây sùng bái, một ngày này khi ông ta đang ở trong thư phòng của mình thong dong đọc sách đột nhiên lại bị đệ đệ của mình là Áo Tháp Vi dáng vẻ vội vã chạy đến làm phiền.

- Áo Tháp Vi sao nghe lại gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ trong Tộc ta lại xảy ra chuyện đại sự gì sao?

Áo Vi Văn chậm rãi buông cuốn sách trong tay xuống nhìn Áo Tháp Vi hỏi.

- Đại ca đúng là có đại sự xảy ra nhưng không phải là Tộc ta mà là Huyết Thiên Sứ Nhất Tộc!!

Áo Tháp Vi vừa tay lau đi mồ hôi trên trán vừa nhìn đại ca của mình nói.

- Huyết Thiên Sứ Tộc! Bọn chúng làm cái gì?

Nghe được bốn chữ Huyết Thiên Sứ Tộc sắc mặt của Áo Vi Văn lập tức ngưng trọng hẳn lên trầm giọng hỏi.

- Đại ca đệ vừa mới nhận được tin mật báo Huyết Đế Khắc Lợi Tư vừa điều động đại lượng cao thủ của Huyết Thiên Sứ Nhất Tộc giáng lâm Nhân Gian Giới để chuẩn bị nghi thức Huyết Tế quy mô cực lớn con số có thể lên đến hàng nghìn vạn người.

Áo Tháp Vi trịnh trọng nói.

- Cái gì? Huyết Tế Đại Trận lên đến hàng nghìn vạn người ngươi không nhận sai tin đó chứ?

Nghe được con số mà Áo Tháp Vi nói ra cho dù Áo Vi Văn có bình tĩnh thế nào cũng không thể không kinh hãi kêu lên một tiếng. Ông ta không thể tin được Huyết Thiên Sứ Tộc lại có thể điên cuồng đến như vậy.

Một nghìn vạn người! Một nghìn vạn người a. Lúc này vừa mới trải qua cơn Đại Phá Diệt đây có thể coi là một phần mười dân số của Nhân Gian Giới rồi!!

- Đây là tin do thám tử bí mật của tộc ta truyền về không thể sai được đệ nghe nói sở dĩ lần này Khắc Lợi Tư dám điên cuồng như vậy là bởi vì hắn biết Đại Phá Diệt vừa mới qua đi bất luận là Đông Phương hay là Tây Phương Thiên Giới thì các đại thế lực đều giống nhau đang trong quá trình tu dưỡng phục hồi thực lực căn bản không có thời gian đi để ý tới hắn cho nên mới muốn nhân cơ hội thực hiện Huyết Tế mượn máu huyết của ngàn vạn người để cho huyết mạch của bản thân lột xác đến trình độ có thể sánh ngang với Huyết Tổ nếu thành công thì thực lực của hắn sẽ tăng lên một bậc đến lúc đó chỉ sợ là trên đời này không có mấy người ngăn cản được hắn nữa đến lúc đó Thánh Chiến Thiên Sứ Tộc chúng ta nhất định phải gánh chịu tai ương ngập đầu.

Áo Vi Tháp trầm giọng nói.

- Đại ca ta biết rằng huynh từ lâu đã không còn có ý quan tâm đến chuyện trong gia tộc nữa chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống yên bình bên vợ của mình nhưng mà lần này ta xin huynh hãy vì sự tồn vong của Thánh Chiến Thiên Sứ Nhất Tộc mà xuất thủ lần nữa, hiện tại chỉ có huynh mới có thể ngăn được hành động điên cuồng của Khắc Lợi Tư mà thôi!!

Tiếp theo hắn đột nhiên lại quỳ xuống nhìn Áo Vi Văn khẩn khoản nói.

Áo Vi Văn nghe vậy thì trong mắt hiện ra vẻ do dự thân là một chiến sĩ của Thánh Chiến Thiên Sứ Tộc ông ta đương nhiên muốn đứng ra hóa giải nguy cơ nhưng mà hiện tại người vợ đang mang thai của ông là Viên phu nhân lại sắp sinh rồi trước đây ông ta đã có hứa với bà là trong thời gian này nhất định phải luôn ở bên cạnh bà chờ đợi con của bọn họ chào đời nếu bây giờ bỏ đi thì liệu ông ta có xứng làm một người chồng, một người cha hay không?

Cho dù Áo Vi Văn oai hùng một đời nhưng đứng giữa lựa chọn giữa Gia tộc và tình thân nhất thời vẫn không biết phải lựa chọn như thế nào mới là đúng!

- Phu quân thiếp biết suy nghĩ của chàng, hiện tại chàng hãy đi vì Gia tộc của chàng hóa giải nguy cơ lần này đi. Cứu tính mạng của một nghìn vạn con người là một công đức cực kỳ lớn xem như chúng ta tích đức vì Tiểu Viên đi!!

Đúng lúc này bên tai của Áo Vi Văn lại vang lên một tiếng nói thanh thoát người lên tiếng chính là vợ của ông ta Viên phu nhân thì ra là dù bà đang ở phía hậu viện dưỡng thai chờ đợi tới lúc sinh nở nhưng mà bằng vào thần thức của mình vẫn có thể dễ dàng nghe được nội dung câu chuyện của Áo Vi Văn và Áo Vi Tháp.

- Phu nhân nàng thật sự cho phép ta đi hay sao?

Áo Vi Văn nghe vậy kinh ngạc hỏi.

- Lời của thiếp đã nói ra còn có thể là giả sao? Nhưng mà chàng nhất định phải hứa với thiếp dù xảy ra chuyện gì cũng phải bình an trở về mẹ con thiếp sẽ ở đây chờ chàng!!

Viên phu nhân hừ nhẹ một tiếng tiếp theo đó lại nói.

- Yên tâm đi! Ta hứa với nàng nhất định sẽ bình an trở về!!

Áo Vi Văn gật đầu một cái sau đó ông ta từ trong tay Áo Vi Tháp tiếp nhận ngọc giản ghi lại thông tin về nơi Khắc Lợi Tư và người của Huyết Thiên Sứ Tộc đang ẩn náu rồi lập tức lên đường.

Dựa vào tốc độ của một Thiên Cấp đỉnh phong như ông ta rất nhanh đã có thể đến được nơi ghi trên ngọc giản.

Đó là một dãy sơn mạch dài liên miên bất tận nằm ở Đông Phương và Tây Phương /