Thần Mộ Chi Huyết Đế

Chương 175: Tái lâm địa ngục (3)

- Bẩm Vạn Năng Chủ thuộc hạ không vất vả chỉ cần được nhìn thấy ngài trở lại trên đời thì đó đã là vinh hạnh lớn nhất của thuộc hạ!!

Quang Minh Giáo Hoàng cố gắng đè nén kích động trong lòng nhìn người thanh niên cung kính nói.

- Ừm! Lần này ta có thể trọng sinh trở về không thể không kể đến công lao của Đông Phương Trường Minh và Thần Nam như vậy ngươi hãy đáp ứng yêu cầu trước đây của bọn họ, mở cửa Địa Ngục tầng thứ mười bảy cho bọn họ tiến vào đi!!

Người thanh niên kim giáp gật gật đầu một cái rồi trầm giọng nói.

- Vâng Vạn Năng Chủ!

Quang Minh Giáo Hoàng đời thứ nhất nghe vậy đương nhiên không có lý do để phản đối lập tức gật đầu một cái.

- Được rồi! Bây giờ trừ Thần Nam và vũ Hinh tất cả ra ngoài đi ta có chút chuyện muốn nói riêng với bọn họ!!

Thanh niên kim giáp lại kêu lên một tiếng.

- Vâng!

Quang Minh Giáo Đình đời thứ nhất nghe vậy trịnh trọng kêu lên một tiếng sau đó lập tức dẫn theo đám người Đông Phương Trường Minh rời đi trong chớp mắt bên ngoài Quang Minh Thần Điện chỉ còn lại ba người kim giáp thanh niên, Thần Nam cùng với Vũ Hinh.

- Phù! Cuối cùng cũng đi hết rồi vừa rồi thật làm cho ta sợ muốn chết!!

Lúc này đột nhiên người thanh niên kim giáp lại thở nhẹ một tiếng ra vẻ sợ hãi nói.

- Ách!

Hai người Thần Nam và Vũ Hinh thấy vậy hơi hơi ngạc nhiên đây thật sự là người mới vừa rồi còn tỏa ra khí tức chí cao vô thượng kia sao?

- Ngươi là... Quang Minh Thần đời thứ nhất hay là Long Bảo Bảo?

Thần Nam có chút không xác định hỏi.

- Cái này sao? Chúng ta vào bên trong rồi mới nói đi!!

Người thanh niên kim giáp nghe vậy ngây người ra một chút rồi cười nói một tiếng sau đó chỉ thấy hắn quay người bước vào trong Quang Minh Thần Điện.

Thần Nam và Vũ Hinh thấy vậy liếc nhìn nhau một cái rồi cũng bước vào theo.

- Ầm!

Ngay khi ba người bước vào bên trong cánh cửa thần điện lập tức ầm ầm đóng lại.

Ở bên trong ba người Thần Nam phân biệt ngồi xuống xung quanh một chiếc bàn tròn trên bàn không có vật gì khác ngoài một chai rượu cùng và ba cái ly thủy tinh.

- Đây là Long Tiên Nhưỡng do ta ủ thành mùi vị rất tuyệt có muốn thử một chút không?

Thanh niên kim giáp đưa tay rót đầy hai chén rượu đưa tới trước mặt hai người Thần Nam nói.

- Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta. Thật ra ngươi là Quang Minh Thần đời thứ nhất hay là Long Bảo Bảo?

Thần Nam đưa mắt nhìn ly rượu trên bàn một chút rồi lại người thanh niên hỏi.


- Ta là Quang Minh Thần đời thứ nhất và cũng là Long Bảo Bảo nói chuẩn xác thì Quang Minh Thần đời thứ nhất là kiếp trước còn Long Bảo Bảo là kiếp này của ta hiện nay hai bên hợp nhất bên trong ta vừa có tính cách của Quang Minh Thần đời thứ nhất, vừa có tính cách của của Long Bảo Bảo bất quá cũng may bởi vì cùng là một người cho nên hai phần ký ức đó cũng không có xung đột gì với nhau. Hiện tại ta có thể dùng thân phận và thế lực của kiếp trước sống một cuộc sống mà kiếp này mong muốn có thể diễn tả bằng hai chữ đó là " quá đã "

Thanh niên kim giáp nhìn Thần Nam cười nói.

- Như vậy bây giờ ta phải xưng hô với ngươi như thế nào đây?

Thần Nam nghe vậy im lặng một chút rồi hỏi tiếp.

- Vẫn cứ gọi là Long Bảo Bảo đi cái tên Quang Minh Thần đời thứ nhất tuy oai phong nhưng mà lại mang nhiều áp lực quá không thích hợp với tính cách của ta hiện giờ!!

Long Bảo Bảo suy nghĩ một lát rồi vui vẻ mỉm cười nói.

- Vút!

Tiếp theo chỉ thấy hắn vung tay vào hư không khẽ nhiếp một cái lập tức lôi từ trong đó đó ra hai con dị thú có ngoại hình giống như chó nhưng lại có tới năm cái đầu.

- Long Bảo Bảo chúng là?

Thần Nam và Vũ Hinh thấy vậy tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

- Ha ha... các ngươi đừng thấy ngoại hình của hai vật nhỏ này bình phàm mà khinh thường bọn chúng có tên Phệ Thần Thú là Dị Chủng từ thời Thượng Cổ do đích thân kiếp trước của ta mất rất nhiều công sức mới thuần phục và huấn luyện được mỗi con đều có thực lực Thần Hoàng sơ kỳ lại am hiểu sử dụng Không Gian Pháp Tắc nữa. Chuyến đi Địa Ngục tầng thứ mười bảy mấy ngày nữa của các ngươi nhất định rất nguy hiểm bởi vì trong đó có rất nhiều cường giả bế quan tu luyện đối mặt với bọn họ các ngươi cho dù có mấy món cổ bảo trong truyền thuyết như là Huyền Vũ Giáp, Hậu Nghệ Cung, Khốn Thiên Tác hộ thân cũng không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối mà ta lại vừa mới thức tỉnh vẫn còn một số chuyện cần giải quyết cho nên cũng không thể đi theo cùng với các ngươi vì vậy tốt nhất là nên mang theo bọn chúng như vậy ta sẽ an tâm hơn rất nhiều!!

Long Bảo Bảo giải thích.

- Thì ra là vậy! Như vậy bọn ta xin cảm tạ ngươi rồi!!

Thần Nam nghe xong nhìn Long Bảo Bảo ôm quyền nói.

- Ngẫu mễ đầu phát Thần Nam ngươi từ bao giờ trở nên khách khí với ta như vậy? Nếu còn có lần sau ta nhất định không tha cho ngươi đâu biết chưa?

Long Bảo Bảo thấy vậy thì cười mắng.

- À phải rồi! Còn có một chuyện ta muốn nhắc nhở ngươi nữa đó là tốt nhất nên tránh xa Đông Phương Trường Minh một chút không nên thân cận với hắn quá như vậy không tốt cho ngươi đâu biết không hả?

Hơi dừng một chút hắn lại đột nhiên chuyển giọng nói.

- Tại sao vậy?

Thần Nam nghe vậy kinh ngạc hỏi.

- Bởi vì ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc mơ hồ phát ra từ người hắn điều đó cho thấy là thân phận Bạch Phát Ma Hoàng hiện nay ra rất có thể hắn còn có một thân phận từ thời Viễn Cổ mà chúng ta không biết. Nếu suy đoán của ta là chính xác thì ngươi nhất định không được gần gũi hắn quá bởi vì dù sao ngươi cũng là.....

Long Bảo Bảo nghe hỏi thì trầm giọng giải thích nhưng mới nói được một nửa thì hắn đột nhiên lại im lặng không nói tiếng nào nữa.

- Bởi vì ta là cái gì ngươi nói rõ đi?

Thần Nam nghi hoặc hỏi.

- Không... không có gì! Những chuyện này tương lai ngươi sẽ tự động biết thôi!!

Long Bảo Bảo liên tục lắc đầu nguầy nguậy nói.


Thần Nam thấy vậy tuy trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng không tiếp tục ép hỏi nữa bởi vì hắn hiểu Long Bảo Bảo không muốn nói nhất định là có nguyên nhân riêng của mình thân là bằng hữu hắn tất nhiên là sẽ không ép hỏi.

Tiếp theo ba người vui vẻ trò chuyện thêm một lúc nữa rồi hai người Thần Nam và Vũ Hinh mới cáo từ rời khỏi Thiên Đường bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi Địa Ngục của mình mà Long Bảo Bảo cũng ở lại trong Quang Minh Thần Điện chuyên tâm khôi phục lại thực lực đã mất đi của mình.

.....

Thời gian như nước trong đã ba ngày trôi qua.

- Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Lúc này chỉ thấy Quang Minh Giáo Hoàng đời thứ nhất đứng trước Quang Minh Thánh Điện nhìn năm người Đông Phương Trường Minh và Thần Nam hỏi.

- Bọn ta đã sẵn sàng rồi ông có thể bắt đầu!!

Năm người Đông Phương Trường Minh liếc mắt nhìn nhau một chút rồi đồng thời gật đầu nói.

- Tốt!

Quang Minh Giáo Hoàng đời thứ nhất nghe vậy trịnh trọng gật đầu một cái sau đó vung tay lên.

- Ầm!

Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hắc động đen ngòm lớn hơn chục trượng đó chính là cánh cửa thông tới Địa Ngục tầng thứ mười bảy.

Cánh cửa này vừa mới mở ra không chỉ có năm người Đông Phương Trường Minh mà ánh mắt của những Chủ Thần đang âm thầm quan sát trên Thiên Giới cũng trở nên ngưng trọng vô cùng.

- Được rồi! Bây giờ cánh cửa thông với Địa Ngục tầng thứ mười bảy đã mở nó sẽ tồn tại trong bảy ngày trong thời gian này nếu muốn tiến vào thì nên suy nghĩ cho thật kỹ bởi vì ở bên trong sinh tử chỉ có thể nghe theo thiên mệnh ai cũng không cứu được các ngươi!!

Cảm nhận được chuyện đó Quang Minh Giáo Hoàng đời thứ nhất cố ý kêu lên một tiếng.

- Đa tạ nhắc nhở!

Năm người Đông Phương Trường Minh mỉm cười một cái sau đó hóa thành năm đạo hào quang tiến vào trong hắc động.

Thông đạo nối giữa Nhân Gian Giới cùng với Địa Ngục tầng thứ mười bảy cũng không phải là rất dài chỉ có hơn trăm trượng với tốc độ của năm người Đông Phương Trường Minh không bao lâu sau đã có thể đi xuyên qua sau khi đảo mắt quan sát xung quanh một vòng trên mặt tất cả đều hiện lên vẻ kinh ngạc bởi vì cảnh sắc của Địa Ngục tầng thứ mười bảy thật sự khác xa với những gì bọn họ đã suy nghĩ ban đầu nơi đây chẳng những không phải là một nơi âm u tràn đầy quỷ khí như trong tưởng tượng mà là một thế giới trên có trời xanh mây trắng trải dài vô biên, dưới có biển xanh biêng biếc với từng cơn sóng vỗ liên miên những cơn gió thổi vi vu mang theo mùi muối biển nhàn nhạt phả vào mặt, tạo thành cảm giác vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu!!

- Đây nào phải Địa Ngục gì rõ ràng là một thiên đường nghỉ dưỡng a!!

Cho dù là Đông Phương Trường Minh đã có chuẩn bị tâm lý sẵn từ đầu nhưng đối diện với hoàn cảnh này cũng không nhịn được kêu lên một tiếng.

- Đúng vậy! Nếu sau này khi chúng ta hoàn thành xong mọi chuyện có thể tìm được một nơi ẩn cư như thế này thì thật tốt biết bao a!!

Hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên ở phía sau cũng tán thành mở miệng kêu lên một tiếng.

- Khụ! Ba vị bây giờ không phải lúc nói những chuyện đó quan trọng nhất hiện tại là chúng ta phải tìm được vật bản thân muốn tìm mới là việc quan trọng nhất!!

Vũ Hinh thấy vậy không nhịn được ho khan một cái lên tiếng nhắc nhở.

- Vũ Hinh tiên tử nói rất đúng là chúng ta lỗ mãng rồi!

Ba người Đông Phương Trường Minh nghe vậy lập tức phục hồi tinh thần lại xấu hổ cười nói một tiếng sau đó năm người chia thành hai nhóm nhỏ một nhóm là hai người Thần Nam và Vũ Hinh đi tìm chỗ Thần Chiến bị phong ấn nhóm thứ hai là ba người Đông Phương Trường Minh đi tìm vật mà Thần Bí Nhân đã nói cả hai nhóm ước định với nhau rằng bất luận là nhóm nào tìm thấy mục tiêu trước cũng sẽ thông qua ngọc giản truyền tin báo cho nhóm còn lại biết thông tin.

- Thần Bí Nhân đó quả nhiên không lừa ta ở nơi này ta thật sự cảm nhận được có một vật đang gọi ta!!

Lúc này chỉ thấy Đông Phương Trường Minh nhắm mắt phóng thần thức tham trắc bốn phương tám hướng một vòng rồi nói.

- Trường Minh như vậy chàng có thể biết được bây giờ vật đó đang ở đâu không?

Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy hỏi.

- Nơi này thật sự quá rộng lớn cho dù với thần thức của ta cũng không thể xác định được vị trí chính xác nhưng mà ta có thể cảm nhận được chỉ cần đi theo hướng bắc thì sớm muộn cũng có thể tìm ra nó!!

Đông Phương Trường Minh nhíu mày một chút rồi trầm giọng nói.

- Như vậy chúng ta còn đợi gì nữa xuất phát thôi!!

Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy kêu lên một tiếng sau đó ba người hóa thành một chùm hào quang bắn về phía bắc.