- Khụ! Lý Nhược Lan cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Vương Uy bại dưới tay ngươi không phải vì hắn quá yếu mà là ngươi thật sự đủ mạnh. Đáng tiếc hôm nay ngươi có lợi hại thế nào cũng phải thua với tay bần tăng mà thôi!!
Huyền Trang ho khan mấy tiếng nhìn Lý Nhược Lan trầm giọng nói.
Tiếng nói vừa dứt hắn vậy mà lại trực tiếp khoanh chân ngồi xuống lồng ngực phập phồng liên tục đôi môi không ngừng mấp máy phát ra từng tiếng phật kinh.
Những khán giả quan chiến xung quanh thấy vậy đều sững sờ bọn họ không thể ngờ được Huyền Trang vậy mà lại trực tiếp khoanh chân ngồi niệm kinh giữa một trận ác chiến trong lúc nhất thời vô số âm thanh nghị luận không ngừng vang lên ai cũng cho rằng Huyền Trang đã bị Lý Nhược Lan đánh tới phát ngốc.
Nhưng mà những tiếng nói đó cũng không thể ngăn cản được hành động của Huyền Trang hắn cứ thế tiếp tục niệm kinh không gián đoạn một chút nào. Bài kinh mà hắn đang niệm là Kim Cương Kinh một bản kinh văn rất là bình thường trong Phật Giáo hầu như đệ tử Phật Gia nào cũng biết niệm nhưng mà không biết có phải là bị Ma - Phật nhị khí sau lưng Huyền Trang ảnh hưởng hay không mỗi câu kinh mà hắn niệm ra đều hóa thành các loại ảo ảnh Thần, Phật, Yêu, Ma, Quỷ hung mãnh xông về phía Lý Nhược Lan.
- Lý Gia Kiếm Quyết - Vô Địch Kiếm Vực!
Lý Nhược Lan thấy vậy không chút do dự quát lên một tiếng phát ra thủ chiêu mạnh nhất của Loạn Chiến Môn Tử Ảnh Thần Kiếm trong tay nàng lập tức phát ra hào quang màu tím chói mắt tiếp theo đó hóa thành một mảnh kiếm vực không ngừng phát ra từng tia kiếm khí phá tan số ảo ảnh đang lao tới.
Khi ảo ảnh bị phá trên cái đầu trọc lóc của Huyền Trang cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi nhưng hắn cũng không vì vậy mà dừng lại mà ngày càng gia tăng tốc độ niệm kinh.
Nghe được tiếng niệm kinh vô số ảo ảnh trên bầu trời như được tiếp thêm sức mạnh càng trở nên hung hãn hơn con này chết thì con khác xông lên liên tục nối đuôi nhau xông về phía Kiếm Vực của Lý Nhược Lan.
Theo thời gian qua đi sắc mặt của Lý Nhược Lan ngày càng trở nên trầm trọng đạo lý thủ lâu tất thất nàng ta đương nhiên hiểu vì vậy Lý Nhược Lan không thể nào chờ đợi thêm được nữa nàng ta lập tức cắn môi phun ra một ngụm tinh huyết lên trên Tử Ảnh Thần Kiếm trước người.
- Uuu...
Tử Ảnh nhận được tinh huyết của chủ nhân thì phát ra một tiếng kiếm minh kinh người tiếp theo đó dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp hóa thành một thanh cự kiếm to lớn trăm trượng.
- Đi nào - Diệt Thiên Thần Kiếm!
Lý Nhược Lan đưa hai tay cầm lấy cự kiếm quát vang một tiếng ầm ầm chém ra một đạo kiếm quang.
Diệt Thiên Thần Kiếm là thức thứ ba của Tử Ảnh Kiếm Quyết cũng là chiêu thức mạnh nhất mà hiện nay Lý Nhược Lan có thể phát ra một chiêu này vừa xuất ra lập tức phá tan tất cả ảo ảnh mang theo khí thế không gì địch nổi chém thẳng đến chỗ Huyền Trang đang ngồi.
- Ma - Phật Hợp Tu - Diệt Phật Vong Đạo!
Lúc kiếm quang chỉ còn cách khuôn mặt Huyền Trang 30 cm thì cũng là lúc hắn mở mắt ra hét vang một tiếng một quyền toàn lực xúc lực đã lâu không chút do dự đánh thẳng lên không trung.
- Ầm ầm ầm ầm.....
Kiếm quang của Lý Nhược Lan và quyền cương của Huyền Trang vừa va chạm vào nhau lập tức gây ra một tiếng nổ kinh thiên uy lực của vụ nổ này lớn đến mức trực tiếp phá hủy bốn trong năm cái thủ hộ pháp trận đã trực tiếp bị phá hủy cái thứ năm cũng lung lay không ngừng.
- Ầm!
Đông Phương Trường Minh đứng bên dưới thấy vậy sắc mặt trầm xuống một chút rồi vung tay lên đánh ra một đạo ấn quyết gia cố thêm lực phòng ngự của pháp trận.
- Đông Phương đại nhân đa tạ ngài đã xuất thủ trợ giúp.
Đỗ Thiên nhìn thấy cảnh đó thì nhìn Đông Phương Trường Minh ôm quyền cảm kích nói trong lần Đông Thổ Đế Vương Chiến này Đỗ Gia Huyền Giới bọn họ là đơn vị được phân công bố trí lôi đài nếu bây giờ vừa bắt đầu lôi đài đã bị phá tan bọn họ chắc chắn phải chịu rất nhiều chỉ trích chứ không dễ chịu gì.
- Ngươi không cần đa tạ ta! Nếu cái lôi đài này sụp đổ người bị liên lụy là bá tánh Đại Sở đang ở xung quanh ta đương nhiên không thể để chuyện đó xảy ra!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy không tỏ vẻ gì nhàn nhạt nói một tiếng tiếp theo đó tiếp tục đưa mắt nhìn lên lôi đài quan sát trận chiến giữa Lý Nhược Lan và Huyền Trang.
- Vù vù vù...
Sau một lát dư chấn của vụ nổ trên lôi đài từ từ tan đi lộ ra tình cảnh bên trong lúc này chỉ thấy hai người Lý Nhược Lan và Huyền Trang đều đã trọng thương ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
- 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10! Trận đấu này hai đấu thủ không có ai có thể đứng dậy kết quả cuối cùng là Hòa!!
Tổ trọng tài phụ trách giám sát Đế Vương Chiến nhìn thấy cảnh đó thì liếc nhìn nhau một chút rồi đồng thanh kêu lớn một tiếng tuyên bố kết quả của trận đấu.
- Xin hỏi còn có ai muốn lên đài khiêu chiến hay không?
Tiếp theo đó môn nhân của Tiểu Lâm Tự cùng với Loạn Chiến Môn nhanh chóng bước lên lôi đài đỡ Huyền Trang và Lý Nhược Lan xuống sau đó một người trong Tổ trọng tài bước lên đài hô lớn một tiếng.
- Có ta!
Lão giả này vừa dứt lời trong hư không lập tức vang lên một tiếng nói sau đó chỉ thấy một người thanh niên áo trắng khuôn mặt vô cùng lạnh lùng phi thân lên lôi đài hắn không phải Tuyệt Tình Đạo truyền nhân Tề Đằng thì còn có thể là ai?
- Tề công tử không biết lần này ngươi thượng đài là muốn khiêu chiến ai?
Lão giả nhìn thấy Tề Đằng xuất hiện thì tỏ vẻ cung kính hỏi.
- Ta muốn khiêu chiến với hắn!
Vẻ mặt của Tề Đằng không chút biểu cảm đưa tay chỉ thẳng vào Đông Phương Trường Minh đang đứng phía dưới nói.
- Tề Đằng ngươi lại muốn khiêu chiến với ta sao?
Đông Phương Trường Minh nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy! Lúc ở Sở Đô ta đã nói rồi, chẳng lẽ chỉ qua một thời gian ngắn ngươi đã quên rồi sao?
Tề Đằng lạnh lùng kêu lên.
- Chuyện đó ta đương nhiên không quên. Nhưng mà đáng tiếc hôm nay ta không thể đấu với ngươi được bởi vì trước ngươi đã có một người khác hẹn chiến với ta rồi!!
Đông Phương Trường Minh lắc đầu nói.
- Có người hẹn chiến với ngươi trước ta? Chẳng lẽ là Đỗ Hạo hay sao?
Nghe được lời đó trên mặt Tề Đằng không nhịn được lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng mà khi nhìn thấy Đỗ Thiên đang đứng bên cạnh hai tỷ muội Nạp Lan thì hắn đã mơ hồ đoán ra người mà Đông Phương Trường Minh muốn nói đến là ai.
- Đúng vậy! Chính là Đỗ Hạo!!
Đông Phương Trường Minh gật đầu xác nhận.
- Nếu ngươi thật sự muốn đấu thì ta chỉ có thể đấu với ngươi một chiêu. Có được không?
Hơi dừng lại một chút hắn lại tiếp tục.
- Một chiêu? Được! Một chiêu thì một chiêu ngươi mau lên đây đi!!
Tề Đằng nhíu mày suy nghĩ một chút rồi quả quyết gật đầu đồng ý đối với cường giả như bọn họ mà nói chỉ cần không phải sinh tử đại chiến thì một chiêu là có thể phân định hơn thua rồi!!
- Tốt!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy gật đầu một cái sau đó phi thân thẳng lên lôi đài.
- Thê Linh Chỉ - Vĩnh Tịch!
Tề Đằng thấy vậy không nói thêm một lời nào nữa im lặng xúc lực sau một lát chỉ nghe hắn trầm giọng quát lên sau đó dốc toàn lực đánh ra một chỉ.
- Ầm!!
Một chỉ này của Tề Đằng vừa đánh ra không gian xung quanh trăm trượng lập tức bị hàn kình khủng khiếp ẩn chứa bên trong đó đóng băng cho dù Ngũ Giai cường giả đứng bên trong phạm vi đó cũng nửa bước khó đi.
Nhưng mà Đông Phương Trường Minh thân là người đứng ở trung tâm trực tiếp hứng chịu luồng hàn khí đó chẳng những không tỏ ra chút khó chịu nào mà còn lộ ra một nụ cười nhạt tiếp theo đó chỉ thấy hắn vung tay lên đánh ra một chưởng cương màu trắng.
- Ầm ầm ầm...
Chưởng, chỉ va chạm vào nhau lập tức gây ra một tiếng nổ vang kinh thiên động địa sau đó chỉ thấy Tề Đằng bị đánh lui về sau mấy bước há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Giờ phút này trên mặt Tề Đằng tràn đầy vẻ kinh hãi nhưng điều đó không phải là vì hắn đã bị uy lực một chưởng của Đông Phương Trường Minh dọa cho hoảng sợ nói đùa gì vậy Tề Đằng hắn thân là truyền nhân xuất sắc nhất của Tuyệt Tình Đạo trong ngàn năm nay tố chất tâm lý yếu kém như vậy?
Sở dĩ Tề Đằng kinh hãi là bởi vì hắn hắn phát hiện trong chưởng kình của Đông Phương Trường Minh không ngờ lại ẩn chứa khí kình độc môn của Tuyệt Tình Đạo là Tuyệt Tình Cấm Chú hơn nữa còn cao hơn hắn một bậc đã đạt đến cảnh giới Vô Niệm điều này thử hỏi làm sao có thể không khiến Tề Đằng kinh hãi cho được?
- Ngươi... ngươi.. tại sao lại biết Tuyệt Tình Chú của Tuyệt Tình Đạo chúng ta? Thật ra ngươi là ai?
Nhưng hoảng sợ thì hoảng sợ rất nhanh Tề Đằng đã kìm nén được tâm tình của mình nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.
- Bởi vì bổn tọa họ Đông Phương tên Trường Minh!!
Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói.
- Đông Phương Trường Minh... Đông Phương Trường Minh... Chẳng lẽ ngươi chính là Thiếu Chủ Phá Diệt Đạo - Đông Phương Trường Minh một vạn năm trước!!
Tề Đằng nghe vậy nhíu mày suy nghĩ một chút rồi kinh hãi kêu lên một tiếng.
- Không sai! Đúng là Bổn tọa!!
Đông Phương Trường Minh cũng không phủ nhận gật đầu một cái xác nhận lời của Tề Đằng đã tới giây phút này rồi hắn có che dấu thân phận cũng đã không có ý nghĩa gì được rồi!!
- Cái gì Đông Phương Hầu lại là Thiếu chủ Phá Diệt Đạo trong truyền thuyết? Điều này sao có thể như vậy được?
- Sao lại không thể? Khó trách ngài ấy hai mươi tuổi đã có thực lực cường đại như vậy thì ra là có nội tình kiếp trước a!!
- Đại Sở chúng ta có thể được tuyệt thế cường giả như vậy trợ giúp đúng là có phúc a!!
- Đúng vậy!!
Nghe được lời nói của Đông Phương Trường Minh những khán giả đang đứng xem đều xôn xao cả lên nhưng phần lớn con dân bách tính của Đại Sở đều vui mừng hơn là kinh hãi.
- Ta hiểu rồi! Ta hiểu ra rồi!!
Đúng lúc này một tên Tu Luyện Giả đột nhiên ngẩng đầu kêu lên mấy tiếng.
- Hồ lão ngươi hiểu ra điều gì vậy?
Một tên Tu Luyện Giả ở bên cạnh thấy vậy không hiểu hỏi.
- Ta hiểu ra tại sao Đỗ Hạo lại đặt biệt hiệu Tà Đế cho Đông Phương Trường Minh còn nói hắn thích hợp đại diện cho Lục Tà Đạo hơn Tề Đằng nhất định là vì hắn đã biết thân phận thật của Đông Phương Trường Minh từ trước! Nhất định là như vậy!!
Tu Luyện Giả được gọi là Hồ Lão hưng phấn nói.
- Cái này? Hồ Lão tuy lời nói của ngươi rất có lý nhưng thứ cho ta hỏi thẳng tại sao Đỗ Hạo lại biết thân phận của Đông Phương Trường Minh chứ?
Tên Tu Luyện Giả kia vẫn chưa hết nghi hoặc.
- Hừ! Ngươi là đồ ngốc sao? Sở dĩ Đỗ Hạo biết thân phận thật của Đông Phương Trường Minh đương nhiên là bởi vì hắn cũng là một Thượng Cổ cường giả chuyển thế rồi! Nếu không ngươi nói xem tại sao hắn có thể dễ dàng ngồi lên địa vị Gia Chủ Đỗ Gia như vậy!!
Lão giả họ Hồ hừ nhẹ một tiếng nói.