Thần Mộ 2

Chương 284: Ngũ tổ

Một lão nhân tay áo phất phơ hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt từ xa bay tới. Lão đi mỗi bước trên hư không đều vượt liền mấy dặm, tà áo phiêu động như hành vân lưu thủy, tiêu sái phiêu dật khôn tả.
Đó là một vị lão tổ Thần gia?


Trong lòng Thần Nam dấy lên cảm giác hỗn hợp, vốn là người trong cùng một gia tộc nhưng phải đấu đến sinh tử, quả là bi ai lớn nhất đời. Nhìn theo thân ảnh lão thần tiên, hắn phát giác được khí tức đáng sợ, lão nhân tiên phong đạo cổt đó lại là cường địch đáng sợ nhất của phụ thân, uy hϊế͙p͙ đến cha con hắn.


Lão nhân này cực kỳ đáng sợ, Tử Kim thần long cảm giác miệng khô ran, mắt phun lửa, Thần gia lão tổ mà xuất thủ, dù mạnh như Thần Chiến chưa chắc đã tiếp được.
"Thần côn."
Lần này tiểu long chỉ dùng hai chữ rất đơn giản để bình phẩm.


Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần, Hắc Ám đại ma thần đều cả kinh, không ngờ lão quái vật của thần bí gia tộc tại Đông phương thiên lại tự ra tay. Họ là Tây phương Thiên giới chủ thần, đương nhiên biết truyền thuyết về Thần gia, ngay cả tổ bối của họ năm xưa mỗi lần nói về gia tộc này cũng úy kị vô cùng.


Khôn Đức, Đạm Đài Tuyền cũng vô cùng chấn kinh.
"Ngươi là ai?"
Hiển nhiên tàn thể Thần Chiến không nghĩ ra lai lịch của lão nhân này nên tỏ vẻ không hiểu.
Lão nhân hòa hoãn nói:
"Ta là Ngũ tổ. Sao cháu lại quên ta? Năm xưa ta từng tự thân dạy cháu ba năm."


Hình như có lại ấn tượng, ma tính Thần Chiến nghĩ ra điều gì đó:
"Năm ngàn năm trước ngươi tự ra tay xé nát ma thể này."
Vẻ mặt lão nhân tươi cười:


"Ha ha, hài tử này đúng là giảo hoạt, lại dùng kế kim thiền thoát xác. Thân thể do thần tính chủ đạo ung dung thoát đi, coi như cháu mượn tay ta trừ ma thể. Thế này đi, cháu cũng coi là một nửa Chiến nhi, năm ngàn năm nay, ma tính nhạt dần, không còn chỉ biết đến cuồng bạo sát lục, Tiểu Chiến, theo ta về Thần gia, sai lầm trước kia cho qua hết, chúng ta sẽ giúp cháu tìm lại nửa thân thể, lấy ma tính làm chủ đạo."


"Nằm mơ."
Ma tính Thần Chiến chỉ nói ra hai từ rất đơn giản đáp lại.
"Xem ra thời gian là sức mạnh kỳ diệu nhất thế gian."
Ngũ tổ than,


"quả nhiên có thể khiến tất cả phát sinh cải biến. Không cần thần tính Thần Chiến đến tìm cháu chắc cháu cũng tự đi tìm để hoàn thành dung hợp, Chiến nhi cuồng bạo sát lục đã biến dạng thế này không biết Chiến nhi thần tính sẽ thế nào."
Lão thành khẩn và trịnh trọng nói với ma tính Thần Chiến:


"Hài tử theo ta về Thiên giới, gia tộc quyết không bạc đãi cháu."
Ma tính Thần Chiến tựa hồ cân nhắc, hồi lâu mới nói:
"Không cần biết ngươi nói thế nào, ta không theo ngươi…"
"Hài tử bướng bỉnh, thần thức còn lại không hiểu lời ta nói."
Ngũ tổ lắc đầu bất lực,


"xem ra hài tử buộc ta phải động thủ."
"Gào."
Tiếng ma khiếu vang vọng thiên địa, cảm giác được sát ý của lão nhân, ma tính Thần Chiến bùng lên trận trận ô quang che khắp người như giáp trụ.
"Hay lắm. Bát chuyển huyền công thật khiến người ta ghanh tỵ."


Ngũ tổ không vội động thủ mà cảm thán một thôi một hồi.


"Thần gia xưa nay xuất hiện chín người các ngươi thích hợp luyện Hoán Ma kinh hơn cả, người khác nghịch chuyển lần thứ nhất đã tan xương nát thịt, thi thoảng có bậc kiệt xuất nghịch chuyển được lần thứ hai, thứ ba là cực hạn. Chờ bao nhiêu năm mới, vốn nguyện vọng phục sinh tổ tiên sắp thành thật, không ngờ cháu phản lại gia tộc, nhưng cháu sinh được đứa con rất khá, cũng luyện được huyền công."


Ngũ tổ cười ha hả.
Ngoài xa, Thần Nam cảm giác lưng ướt đầm mồ hôi lạnh, lúc cùng Đỗ gia cường giả giao thủ, biết gia tộc đối phương một vạn năm nay không có ai nghịch chuyển huyền công được, hắn đã hiểu sự tình không hề tầm thường.


Hiện tại hắn cảm thấy mình đang trần trụi trước mặt lão nhân nọ, đối phương tựa hồ quan sát hắn từ lâu. Quả nhiên, lời nói tiếp theo chứng thực suy đoán của hắn.


"Tiểu tử rất thú vị, quấy loạn cả Thiên giới, ta đem Liệt Không Kiếm cho hắn khiến hắn cao hứng vô cùng, nhưng hắn quá lớn mật, dám vào Ma Chủ chi mộ khiến bọn ta lo lắng mãi."
"Nhi tử của ta."
Ma tính Thần Chiến chìm vào mê mang.


Thần Nam trốn khỏi Thiên giới không hề ngại mấy Thần Vương cừu địch hạ phàm giết hắn mà lo người Thần gia sai cao thủ bắt mình, nhưng đợi mãi cũng không thấy gì, vốn cũng nghi hoặc. Mãi hôm nay, câu đố mới được giải, nguyên lai họ định thả cho hắn đi.


"Grào… gừng càng già càng cay, rượu càng lâu càng nồng, người càng già càng vô sỉ, lão Vương bát đản này giảo hoạt khủng khϊế͙p͙, tất cả đều theo dự mưu an bài."
"Thần dạy, lão đầu xấu xa quá."
Long Bảo Bảo cũng nhỏ giọng.
"Cốp."
"Cốp."


"Ái chà, tên Vương bát đản nào dám đập vào đầu long đại gia?"
"Thần dạy, đau quá."
Hai con rồng cùng kêu lên.
Ngũ tổ đối diện ma tính Thần Chiến cười ha hả:
"Người trẻ tuổi phải biết tôn kính trưởng bối, sao lại nói xấu ta, đó là trừng phạt nho nhỏ với các ngươi."


Tử Kim thần long suýt nữa rớt tròng mắt, Long Bảo Bảo cũng trợn tròn xoe mắt, chúng không ngờ cách xa như thế, lại mắng thầm sau lưng mà lão cũng phát giác.
"Ha ha."
Ngũ tổ nói với Thần Chiến:
"Cháu còn chưa biết trong những người đuổi theo cháu có cả con ruột."
"Hài tử của ta…"


Ma tính Thần Chiến hiển nhiên tư duy hỗn loạn.
"Phụ thân…"
Thần Nam nghèn nghẹn, đã bị phát hiện, hiện tại không cần lẩn trốn nữa, hắn xòe Thần Vương dực lao tới như điện chớp.


Vô đầu ma thể tựa hồ đầy nghi hoặc, bàn tay như ngọn núi định chạm vào nhi tử nhỏ như hạt bụi, sau cùng không để xuống, có vẻ y sợ thương tổn đến Thần Nam, lại như không phân biệt được.


Thần Nam nhìn thân thể mấy ngàn trượng, lòng chua xót, nhất đại thiên kiêu từng trí tuệ như thần lại luân lạc đến mức này: tư duy hỗn loạn, quên hết quá khứ, hoàn toàn dựa vào bản năng mà hành sự.
"Nhi tử… nhi tử…"


Thần thức dao động hùng hồn phát ra, tựa hồ bao gồm những lời yêu thương tha thiết khôn tả, bàn tay như ngọn núi lại vươn tới Thần Nam.
Hắn không tránh, kích cỡ quá chênh lệch nên cự chưởng như ngọn núi đập vào mình hắn, bất quá ma trảo dừng lại cách hắn vài thước.
"Ầm."


Ma trảo đánh tan không gian tầng địa ngục thứ mười bảy, Thần Nam cảm giác một cỗ sức mạnh nhu hòa bao trùm, đoạn quăng hắn vào hư không vừa bị vỡ.
Hào quang lóe sáng, hắn cảm giác cảnh vật đại biến dạng, bản thân xuất hiện trên tầng không Quang Minh giáo hội ở Nhân gian, hắn đã thoát khỏi địa ngục.


Nhưng hắn chảy lệ đầy mặt, phụ thân quăng hắn ra, hiển nhiên cảm giác được tử vong uy hϊế͙p͙ nên đưa hắn khỏi nơi nguy hiểm. Vô đầu ma thân không có linh thức hoàn chỉnh, chỉ dựa vào bản năng và thân tình máu mủ thâm sâu mà hành sự, dẫu quên hết chuyện cũ, linh thức phá tán, nhưng vẫn ý thức được hắn là thân sinh nhi tử, trong tình huống không nắm chắc đối phó nổi, đã đưa con trai ra khỏi chiến trường.


Trong địa ngục, Ngũ tổ cười vang:


"Chiến nhi, quả thật rất yêu chiều nhi tử, linh thức phá toái, kí ức không còn mà vẫn giữ bản năng này. Nhưng cháu yên tâm, ta sao lại thương tổn đến hắn, đó là đệ thập nhân của Thần gia, ta phải bồi dưỡng thật tốt, để hắn tận mắt thấy ta bắt cháu thế nào mà kích phát tiềm năng tu luyện. Phá!"


Lão nhân quát vang, tay áo rộng phất mạnh, địa ngục chi môn lại mở rộng, Thần Nam lơ lửng trên tầng không Quang Minh thần điện bị một cỗ đại lực kéo quay lại tầng địa ngục thứ mười bảy.


Lúc hắn quay lại, đại chiến đã bùng phát, ma tính Thần Chiến tựa hồ nhập vào cuồng bạo chi cảnh, ma thể mấy ngàn trượng cầm thần kiếm, để lại đạo đạo tàn ảnh, phá tan từng phiến không gian, định đánh vào Ngũ tổ.


Ngũ tổ quả hùng mạnh, thân ảnh như mộng ảo không hoa, lấp lóe trên không, mỗi lần biến mất lại xuất hiện cách nhau mấy chục dặm.
Thân thể lão so với Thần Chiến như hạt bụi nhưng sức mạnh phát ra lại như đại dương, không hề kém hơn.


Dòng năng lượng trên không như ngân hà rơi khỏi chín tầng trời, mỗi thống không gian đều ngập dao động năng lượng, vô đầu ma thân quét ngang thần kiếm thành tàn ảnh đuổi theo Ngũ tổ.
"A."


Một đạo kiếm mang cắt xuống mặt đất, khe nứt trải ra không biết bao nhiêu dặm, tựa hồ chia cả đại lục ra làm hai. Mọi núi non trên mặt đất đều bị vết nứt nuốt chửng.
"Bình."


Ngũ tổ tuy hạn chế được không gian phá toái, lách mình đi cả trăm dặm nhưng cuối cùng vẫn bị ma chưởng của Thần Chiến đánh trúng, lún xuống đất.
Nhưng nhân vật như lão không thể bị một chưởng đánh chết. Mặt đất rung lên, tiếng gầm đùng đục từ phía dưới vang lên.
"Ầm."


Mặt đất nứt ra, vô số đất đá nghịch không bay lên, một thân ảnh cao lớn từ dưới đứng lên, phát ra kim quang ngập trời, không hề thấp hơn Thần Chiến.
Đó là một cự nhân da vàng, cơ nhục toàn thân cuồn cuộn, cũng cao mấy ngàn trượng, trên mình sáng rực kim mang, xứng danh thần thể.
Ngũ tổ đại biến dạng!


Không chỉ thân thể lớn lên mà dung mạo cũng biến hóa, không còn già nua chút nào nữa, khuôn mặt rất trẻ trung, đôi mắt lấp lóe kim quang nóng rãy, mái tóc bạc thành đen.
Thanh âm chấn động màng tai:


"Tiểu Chiến, cháu bức ta động thủ. Nên biết năm xưa ta là được chọn làm đệ ngũ nhân, tuy sau cùng không thể thành người trong truyền thuyết, không được thần binh chi hồn tương trợ, nhưng tu luyện đã lâu, tư chất không kém đệ ngũ nhân bao nhiêu, huyền công cũng biến hóa bảy lần. Với sức mạnh tuyệt đối, bát chuyển của cháu chưa chắc hơn thất chuyển của ta, càng không nói cháu chỉ là ma tính Thần Chiến tàn khuyết, không phải là cá thể hoàn chỉnh. Chiến nhi, mau quay lại, đừng sa vào bến mê."


"Gào…"
Hồi đáp lão là kiếm quang hùng hồn, vô đầu ma thể gầm lên liên tục, tựa hồ cuồng bạo hẳn, tấn công kim thân cự nhân.
Trời sụp.
Đất nứt.
Trong lúc lưỡng đại cao thủ tranh phong, thiên địa đều chấn động, tựa hồ ngày tàn sắp tới.


Chiến trường khuếch đại, từ bình nguyên đến gò đồi, lại lan xuống núi rừng, không biết đánh tan bao nhiêu đỉnh núi cũng bao nhiêu bình nguyên rộng lớn.
Trong một vùng núi mênh mông, từng đỉnh núi sụp xuống, Thần Chiến bị cự nhân đánh lún xuống liên tục, sau cùng ngập nửa người.


Ngoài xa, Thần Nam vô cùng lo lắng, cơ hồ tim nhảy khỏi lồng ngực.
Thần Chiến tuy mạnh nhưng đây chỉ là tàn thể, không có đầu nên không có ý thức hoàn chỉnh, đối phương lại là siêu cấp lão quái vật sống vô số năm tháng, có thất chuyển chi thân nên so ra, y thua thiệt nhiều.
"Gào…"


Ma tính Thần Chiến tựa hồ bị kích nộ, một vùng dao động năng lượng bùng lên, tàn sơn bị năng lượng xung kích bật lên, mười mấy đỉnh núi quanh Thần Chiến đề nghịch không, lao vào cự nhân vàng chóe, bản thân cũng bay vút lên trời.
"Ầm, ầm, ầm."


Từng ngọn núi bay lên không liên tục nổ tung cạnh cự nhân, đánh cho y vô cùng khó coi, Thần Nam phá toái hư không, lại lao tới đại chiến với lão.
"Chiến nhi, cháu làm ta hơi sợ đấy. Nếu cháu hợp lại thân thể hoàn chỉnh, dung hợp với thần tính Thần Chiến, ta đành rút lui."


Vô đầu ma thân dấy lên chiến ý cực điểm, tựa hồ quyết diệt bằng được Ngũ tổ.
"Chiến nhi, cháu lo lắng cho nhi tử, hắn bị ta cấm cố thân thể, đang ở cách đây không xa quan chiến, cháu không sợ làm nó bị thương ư?"
Vô đầu ma thân lập tức hơi ngừng lại.
Nhưng từ ngoài xa vang lên giọng nói già nua:


"Ha ha, lão tiểu tử không thấy đỏ mặt sao? Đánh không lại người ta lại dùng trò tâm cơ?"
Thần Nam bị cấm cố thân thể, vừa thoát khốn vội quay lại nhìn, một lãnh nhân lưng còng, mặt đầy nêp nhăn xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, là thủ mộ lão nhân tại Thần Ma lăng viên.


Hai mắt Ngũ tổ xạ ra hai đạo kim quang, hà lạnh:
"Là ngươi, ngươi định thế nào?"
Thủ mộ lão nhân cười hì hì:
"Ta nhìn không thuận mắt nên can thiệp."