Thần Mộ 2

Chương 22: Ở tiểu sơn thôn xa xôi

Nữ tử đương nhiên là Mộng Khả Nhi, cũng hôn mê như Thần Nam, theo dòng sông trôi đến đây.
Mộng Khả Nhi quả thật nguyệt thẹn hoa nhường, khuynh thành khuynh quốc: làn tóc mai buông xuống, sống mũi vươn cao, cặp môi đỏ tươi, trên mặt vương mấy giọt nước tạo cho nàng vẻ thanh tân tú lệ như xuất thủy phù dung.


Lần này đến lượt lão Đan Ni Đông ngại, tạm thời vào trong khoang để Cát Lệ Ti gỡ Mộng Khả Nhi khỏi lưới rồi mặc y phục sạch sẽ cho nàng.
Mộng Khả Nhi không hề hấn gì, nằm trong khoang như mĩ nhân đang ngủ, ngay cả nữ tử như Cát Lệ Ti cũng ngắm nhìn si dại.


Lão Đan Ni Đông đã sáu chục tuổi, kinh nghiệm già đời, thấy liên tục đánh cá được hai người liền hiểu có chuyện không tầm thường, vội giong thuyền vào bờ, rồi cũng con gái chia nhau cõng hai người về nhà.


Lúc này Liệt huyết tổ độc trong thân thể Thần Nam cơ bản bị bài trừ, Hậu Nghệ cung hóa thành cổ thụ đã cứu hắn, bằng không giờ này đã nổ tan xác rồi.


Kịch độc như thế không gây thương tổn cho hắn nhưng để lại di chứng nghiêm trọng, khiến hắn quên sạch mọi sự tình trong quá khứ, thậm chí không biết mình là ai.
"Ta là ai?"


Hắn vật vã suy tư, thống khổ phi thường, hoàn toàn quên hết, mỗi khi trong lòng có ấn tượng gì đó nổi lên lại có một lớp mây khói nhanh chóng che đi. Hắn đứng trong sân ngửa mặt lên trời hét:
"Ta là ai?"


Hai cha con lão Đan Ni Đông chỉ biết đồng tình, cứu người thanh niên về nhà đã nửa ngày là hắn tỉnh lại nhưng lúc nào cũng mê mang, hỏi han tình hình thì hắn mù tịt. Hắn đã mất trí.
Lão Đan Ni Đông là một lão nhân thiện lương, thấy hắn đau khổ như vậy bèn lên tiếng an ủi:


"Người trẻ tuổi không cần nóng ruột, có nhiều người mất trí một thời gian sau lại nhớ lại được, lão thấy cậu có thể như vậy."
Cát Lệ Ti cũng khuyên giải:


"Đúng, huynh nên tĩnh tâm, sớm muộn gì cũng nhớ lại việc trước kia, ồ, đúng rồi, nữ tử dẹp như thiên sứ kia cũng từ thương du trôi xuống giống huynh, có phải đồng bạn của huynh chăng?"
Lão Đan Ni Đông nói:


"Ừ, lão cũng nghĩ hai vị là đồng bạn, chàng trai trẻ thử đến thăm xem, biết đâu lại nhớ ra chuyện gì."
Thần Nam vội tiến vào trong nhà, thấy trên giường có môt nữ tử đẹp như thiên tiên, cảm giác trong óc rúng động, buột miệng nói ra ba chữ:
"Mộng Khả Nhi…"
"Xem ra hai người đúng là đồng bạn."


Cát Lệ Ti cười nói:
"Huynh coi, vừa nhìn thấy liền gọi được tên nàng ta, quan hệ không tầm thường đâu, a, mà tên mình huynh còn quên, lại nhớ tên nàng ta. Ồ, có khi hai người yêu nhau, có lẽ nàng ta không cẩn thận sa chân xuống sông, huynh nhảy xuống cứu nên mới bị nước sông cuốn đi."


Cát Lệ Ti tuy không xinh đẹp như thiên tiên giống Mộng Khả Nhi nhưng cũng là mĩ nhân trong vòng trăm dặm quanh đây. Thiếu nữ trẻ tuổi thích ảo tưởng, chỉ mỗi chuyện Thần Nam gọi tên Mộng Khả Nhi mà nghĩ ra ngần ấy chuyện.


Thần Nam trước lúc mất trí đặc biệt muốn giết Mộng Khả Nhi nên nhớ được tên nàng, Cát Lệ Ti mà biết sự tình chắc sẽ kinh hãi trợn tròn mắt.
Lão Đan Ni Đông trải nghiệm đã nhiều, cắt ngang ảo tưởng của con gái:


"Nói vậy, hai người quen nhau, chàng trai trẻ cứ an tâm, nàng ta chắc biết quá khứ của cậu, đợi khi nàng tỉnh lại sẽ giúp cậu khôi phục kí ức."
Thần Nam chăm chú quan sát dung nhan như ngọc của Mộng Khả Nhi, cố gắng suy nghĩ nhưng sau cùng đành buông xuôi, chỉ biết mỗi nàng ta là Mộng Khả Nhi, ngoài ra không biết gì nữa.


Đó là một thôn trang ở hạ du sông Ba Lạp Khắc, không đầy trăm hộ dân sinh sống. Thôn kề với sông ở phía tây, phía đông là núi non liên miên bất tuyệt, đa phần thôn dân đánh cá hoặc đi săn kiếm sống.


Chỉ hai ngày sau, cả thôn dều biết lão Đan Ni Đông cứu được hai thanh niên, những người dân chất phác đều đến thăm.


Từ lúc bị Long Bảo Bảo đả thương đã năm ngày, Mộng Khả Nhi vẫn hôn mê, chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vết thương quả thật cực kỳ nghiêm trọng. Nếu không vì có sức mạnh phong ấn thần bí trong người, e rằng nàng đã bị đòn công kích khủng khϊế͙p͙ của tiểu long biến thành tương thịt.


Sức mạnh phong ấn dần trị liệu thân thể, điểm điểm quang hoa từ thể nội nàng phát ra tạo thành nét thánh khiết vô vàn. Cát Lệ Ti tin rằng kiếp trước của nàng là thiên sứ, bằng không một người sao có thể thánh khiết và mĩ lệ đến thế?


Kỳ thật, Thần Nam cũng có những biểu hiện dị thường, tuy quên quá khứ, nhưng huyền công vẫn vận chuyển không ngừng, ban ngày không thấy gì song ban đêm toàn thân phủ một lớp hào quang nhàn nhạt.


Do mất đi trí nhớ, hắn không biết che giấu thực lực, nếu tình huống này mà bị cao thủ tu luyện giới phát hiện nhất định sẽ chấn kinh trước tu vi của hắn, chân khí hộ thể lại hóa thành thật chất. May mà trong tiểu thôn không có ai thuộc tu luyện giới, nhãn quang người thường khó lòng phát hiện nét dị thường của hắn.


Thêm một ngày nữa, Mộng Khả Nhi cuối cũng cũng tỉnh lại, con ngươi trong vắt như thu thủy vô cùng thuần tịnh, ngây thơ như trẻ sơ sinh ra nhìn ba khuôn mặt. Ánh mắt từ lão Đan Ni Đông chuyển sang Cát Lệ Ti rồi dừng lại trên mình Thần Nam.
Dung nhan thanh lệ vô song không giữ nổi bình tĩnh, lóe lên ánh sáng khác lạ, hô vang kinh hãi:


"Thần Nam…"
"Tốt quá rồi, các vị có biết nhau, vậy nàng ta có hi vọng khôi phục kí ức."
Cát Lệ Ti không chỉ là một cô gái ưa ảo tường mà luôn lạc quan, đặc biệt hướng ngoại, thấy hai người nhận ra nhau bèn cao hứng cười vang:
"Sau cơn mưa là đến cầu vồng xuất hiện."


"Nàng gọi ta là Thần Nam, vậy tên ta là Thần Nam?"
Thần Nam tỏ vẻ nóng ruột hỏi.
Ánh mắt Mộng Khả Nhi nhìn hắn không chớp:
"Huynh là Thần Nam… nhưng… ta là ai?"


Giọng nói có phần mê mang như từ trời cao vọng xuống, lúc này tiên tử từ Đạm Đài thánh địa tỏ ra bơ vơ như tiểu nữ hài sa vào mê lộ, vẻ đáng thương lộ hẳn ra ngoài. So với truyền nhân thánh địa tâm cơ thâm trầm trước kia, như thể là hai người.
"A, tỷ… cũng quên mất mình là ai?"


Nói đoạn Cát Lệ Ti đưa tay bịt miệng, tỏ vẻ không tin nổi.
Hai người đều mất trí nhớ, chuyện này tật sự ly kì, lão Đan Ni Đông tỏ ra nghĩ ngợi, bất quá cón ghĩ nát óc cũng không hiểu là chuyện gì.
Hai cha con lương thiện bèn giữ hai kẻ mất trí nhớ lại nhà, hai miệng ăn liền trở thành bốn.


Thần Nam và Mộng Khả Nhi đều có cảm giác quen nhau nhưng không tài nào nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Cứ vậy, hai người sống yên lành trong tiểu thôn được một tháng.


Đã quen với đời sống ở đây, Thần Nam thường đi theo lão Đan Ni Đông đánh cá, Cát Lệ Ti không cần phải lên thuyền mỗi ngày nữa mà số tiền kiếm được lại hơn hẳn.


Thôn dân đều cho rằng Thần Nam là một thanh niên chăm chỉ, trừ những lúc giúp lão Đan Ni Đông đánh cá, hắn thường vào núi săn thú.


Một người trong một ngày giết sạch tám vị ngũ giai cao thủ mà đi săn quả thực… đại tài tiểu dụng! Dẫu mất kí ức nhưng huyền công vẫn không ngừng vận chuyển, hắn quên chiêu thức song tốc độ kinh người và sức mạnh vẫn vượt xa tưởng tượng của thường nhân.


Ngày đầu tiên đi săn, hắn mang về một con dã trư cực lớn, lão Đan Ni Đông cười không ngậm miệng nổi, trước đây trong nhà không có nam tử cường tráng nên lão và Cát Lệ Ti mới đánh cá kiếm sống, cứu được Thần Nam quả là quá hay, lần nào đánh cá cũng đầy khoang, hiện tại bản lĩnh đi săn của hắn cũng xuất sắc như vậy.


Lão rất muốn gả con gái cho thanh niên này, nếu có con rể xuất sắc như thế, nửa đời sau lão chỉ việc hưởng phúc.


Chỉ là lão không chỉ cứu một thanh niên mà cả một nữ tử nữa, đương nhiên nhìn ra quan hệ giữa hai người không bình thường. Bọn họ dẫu quên mình là ai vẫn không quên được đối phương, chính là một đôi tình nhân.


Nếu lão mà biết hai người trẻ tuổi kia trước lúc mất trí vì muốn diệt nhau mà nhớ được tên đối phương chắc sẽ há hốc mồm.
Mấy ngày này, Mộng Khả Nhi cũng hòa mình vào đời sống ở tiểu sơn thôn, từ khi học được chút ít kĩ thuật dệt may của Cát Lệ Ti, thiên tư võ học liền biểu hiện ra.


Nàng cũng như Thần Nam, huyền công vận chuyển không ngừng trong mình, ngân châm trong tay được mấy ngón tay mảnh mai như ngọc đưa đi đưa lại, trở thành vật có sinh mệnh, xuyên liên tục trên manh vải bố.


Cát Lệ Ti há mồm quan sát, phát hiện ngón tay Mộng Khả Nhi không hề chạm vào cây châm, mà cách không điều khiển, quả thật quá đỗi thần kỳ, làm sao tin nổi.


Ngoài ra, vẻ đẹp của Mộng Khả Nhi khiến cả sơn thôn rúng động, dung mạo khuynh quốc khuynh thành hợp cùng ánh mắt thuần khiết khiến nàng như thiên sứ từ trên trời xuống.
Tuyệt đại giai nhân xuất hiện tại tiểu thôn trang lập tức gây ra xôn xao, thanh niên trong thôn cả ngày quanh quẩn gần nhà lão Đan Ni Đông để ngắm dung nhan.


Hôm đó, Thần Nam và các thợ săn vào núi, một con mãnh hổ đột nhiên xuất hiện, hắn nhanh nhẹn nhảy bổ tới, nhẹ nhàng vặn gãy cổ.


Những thợ săn còn lại há hốc mồm, hắn quả nhiên là quái vật! Lại…dùng tay không giết được mãnh hổ một cách nhẹ nhàng, hình như việc đó không đáng gì với hắn, đó… thật không tin nổi.


Hiện tại họ đã hiểu vì sao lần nào hắn đi săn cũng mang rất nhiều về, thân thủ tuyệt diệu như vậy đủ để tung hoành vô địch, vào núi khác nào cá về nước.


Đi săn tiếp, Thần Nam lại khiến các đồng bạn triệt để kinh hãi, một cước đã chết con lợn lòi nặng cả ngàn cân, một quyền đấm chết một con gấu, nhưng khủng khϊế͙p͙ nhất là hắn tay không hạ gục một con voi.


Đó là người ư? Không thể nào. Nhưng thợ săn đi cùng há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình, gã thanh niên được lão Đan Ni Đông cứu về quá đáng sợ, lại đánh gục được cả một con voi lớn ngang trái núi nhỏ! Hắn mới chân chính là dã thú.


Lúc toán thợ săn mang hổ, gấu, lợn lòi, voi về thôn liền tạo thành xôn xao, săn được máy con mãnh thú ăn thịt đã đủ kinh người rồi, mà gã thanh niên lão Đan Ni Đông cứu về lại… một mình vác cả con voi vào thôn.


Thôn dân đều dụi mắt, không tin vào tình cảnh đang xảy ra, gã thanh niên quăng con voi bị trói gô xuống chân như thể vừa vứt một con chó nhỏ săn được trong núi mang về.
"Ôi, mẹ ơi, đây là thật sao?"
"Ta nhìn thấy gì vậy?"
"Quang Minh thần trên cao! Ta không hoa mắt chứ?"


Đối với người bình thường, tình cảnh này vượt quá tưởng tượng, đương nhiên họ mà biết gã thanh niên đó từng hạ cả thánh long ắt sẽ không kinh ngạc nữa.
Hắn chia một nửa số vật săn được cho đồng bạn rồi một tay xách xách hổ, gấu và voi về nhà lão Đan Ni Đông.


Trên đường về, ai cũng tỏ ý kính sợ, đối với thôn dân, hắn thực sự là dã thú của dã thú.
Lúc gần đến nhà lão Đan Ni Đông, hắn chợt nghe thấy tiếng cãi cọ, vội bước nhanh hơn, liền thấy một tên vô lại trong thôn dẫn theo hai tên khác đang tranh cãi cùng lão Đan Ni Đông.


Mấy hôm nay, Mạn Lợi Áo lang thang gần đây.
Từ lúc gã vô ý nhìn thấy Mộng Khả Nhi, cả ngày không muốn ăn uống gì nữa, hôm nay không nhịn nổi mới tìm hai tên bạn bè du đãng đến trêu cợt, không ngờ bị lão Đan Ni Đông ngăn lại, thẹn quá hóa giận nên mốn động thủ.


Vừa hay lúc Thần Nam về, Mạn Lợi Áo thấy hắn hắn xách cá voi, hổ, gấu đi tới thì suýt nữa lăn ra đất, không dám nói thêm nửa câu, vội dẫn hai tên đồng bọn chạy ngay.
Lão Đan Ni Đông cũng vô cùng kinh hãi, kéo Thần Nam vào trong nhà rồi nói:


"Thần Nam, cậu và Tiểu Mộng đều được lão cứu về, hiện tại lão và Cát Lệ Ti đều thấy hai người là một đôi tình nhân nên muốn giúp hai người thành hôn."


"Đừng kinh hãi, cậu cũng thấy rồi, tên vô lại đó từ sáng đến tối đều quanh quẩn gần đây, lão sợ để lâu sẽ có chuyện. Gia tộc của hắn và bọn khốn trên thị trấn quen nhau, vạn nhất chạm vào chúng sẽ gặp phiền hà. Vậy nên mau thành hôn cho cậu và Tiểu Mộng sẽ dập tắt ý niệm của tên vô lại đó."